Đột nhiên xảy ra biến cố, cả đám người không ai biết xảy ra chuyện gì đều hướng ánh mắt nhìn Dạ Mặc Nhiễm. Tiểu Võ cùng Tá Thỉ đương nhiên không bao giờ chỉ trích việc làm của Dạ Mặc Nhiễm, trực tiếp đi đến bên cạnh cậu chứng tỏ lập trường, Lan Dương đương nhiên cũng biết Dạ Mặc Nhiễm sẽ không vì việc tranh giành người yêu mà làm ra việc này, tuy không hiểu nguyên nhân, nhưng Lan Dương vẫn lựa chọn Dạ Mặc Nhiễm. Lí băng Băng và Hình Dao cũng không có cảm tình gì nên cũng đứng lên đi về phía Dạ Mặc Nhiễm. Chu Dịch và Mạc Đốn đều là thanh niên nóng tính, đối với cô gái yếu đuối như Hình Dao đều sinh ra tâm muốn bào hộ, lập tức liền đứng ra chỉ trích Dạ Mặc Nhiễm.
“Cậu muốn làm gì? Giết người cũng phải có lí do, Hình Dao đã làm gì sai, cậu là nam nhân mà lại ra tay với một cô gái như vậy, đúng là đồ đồng tính luyến ái, lòng dạ hẹp hòi”.
Phương Cẩm lạnh lùng nhìn Mạc Đốn, trong nháy mắt phóng ra lãnh khí làm cho tất cả những người ở đây ngoại trừ Dạ mặc Nhiễm đều rùng mình, Dạ Mặc Nhiễm kéo bàn tay đang chuẩn bị ngưng kết dị năng của Phương Cẩm lại, nhìn Mạc Đốn cười cười.
“Anh là đại nam nhân có bản lĩnh, vậy thì đừng đi theo chúng tôi, bây giờ anh liền mang cô ta lăn đi chỗ khác, nếu không lăn, tôi nhất định giết”.╭(╯^╰)╮
Hình Dao vừa ôm cánh tay chảy máu vừa không ngừng khóc, bộ dáng thật thê thảm đáng thương “Anh Phương…vì sao…vì sao cậu ấy lại đối xử với em như vây…anh Phương em không có làm chuyện gì sai…vì sao lại muốn giết em…chẳng lẽ đây chính là cách báo ân mà anh đã nói với baba em sao”.
Vừa dứt lời Dạ Mặc Nhiễm liền phóng chủy thủ về phía Hình Dao, Chu Dịch vội vàng kéo Hình Dao tránh khỏi công kích của Dạ Mặc Nhiễm. Mạc Đốn tức giận xông lên muốn đánh nhau với Dạ Mặc Nhiễm liền bị Trương Mẫn kéo lại “Buông ra, loại cầm thú mà cả nữ nhân cũng không bỏ qua, sao em còn muốn bảo hộ hắn?”.
Chu Dịch ngăn Mạc Đốn lại “Cậu muốn làm gì, muốn chết sao, không thấy đám người bên kia đều là dị năng giả sao? Tùy thời đều có thể lấy đi cái mạng nhỏ của cậu đó”.
Dạ Mặc Nhiễm đá chân tiểu Võ, ném tiểu Võ giống như bị què té vào ngực Tá Thỉ “Dị năng giả đừng nhúc nhích”.
Tiểu Võ ôm chân nghẹn khí, Tá Thỉ xoa xoa ngực ánh mắt đầy vô tội nhìn Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm nắm tay đang ngưng kết dị năng của Phương Cẩm “Tiểu Võ, lấy chủy thủ về đây cho tôi”
Tiểu Võ nhe răng trợn mắt đi lấy chủy thủ về. Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng nhìn Hình Dao “Khi trời sáng cô liền cút cho tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ giết cô, nói cho cô tỉnh, nếu cô muốn làm chuyện xấu cũng phải biết xem thực lực của đối thủ, đừng nghĩ rằng có thể giấu diếm tất cả mọi người, nếu cô lại muốn làm chuyện gì thì tôi nhất định bắt cô phải trả giá đắt”.
Kéo Phương Cẩm tiếp tục ngồi xuống ghế, tiểu Võ và Lan Dương cũng ngồi xuống, Kha Địch Ân nhìn nhìn Dạ Mặc Nhiễm lại nhìn về phía Hình Dao, Mạc Đốn biết hắn đang do dự “Anh đừng thị phi bất phân như vậy, còn muốn đi qua với loại người lãnh huyết vô tình như vậy sao, cẩn thận có ngày anh chết như thế nào cũng không biết”.
“Câm miệng, Nhiễm không phải người như vậy”. Dư Vi trừng mắt liếc Mạc Đốn.
Mạc Đốn rống lại Dư Vi “Đầu óc cô có vấn đề sao, bạn trai cũ của cô vì tranh giành nam nhân mà muốn giết người, cô thanh tỉnh một chút đi”.
Dư Vi còn muốn tranh chấp với Mạc Đốn thì bị Kha Địch Ân giữ lại “Được rồi, Dạ đánh người là sự thật có gì phải tranh cãi”.
Dư Vi nhìn Kha Địch Ân “Anh cũng biết Nhiễm là người thế nào mà? Địch Ân, anh và Nhiễm làm việc cùng nhau suốt năm năm, Nhiễm là người thế nào không lẽ anh còn chưa hiểu, anh sao có thể đứng về phía người khác mà chỉ trích Mặc Nhiễm được”.
“Trước kia tôi cho là tôi hiểu cậu ấy, hiện tại tôi một chút cũng không hiểu, Dư Vi em không thấy sao? Cậu ấy cùng một nam nhân chung một chổ, lại còn vì người nam nhân này mà đánh người, đây đều là sự thật”.
Dư Vi nhìn Kha Địch Ân giống như nhìn thấy người lạ, dùng sức bỏ tay hắn ra đi về phía Dạ Mặc Nhiễm. Nhìn Dạ Mặc Nhiễm đang tựa vào lòng Phương Cẩm có chút ảm đảm liền tiêu sái đi qua ngồi cạnh Lí Băng Băng.
Hình Dao đứng bên cửa sổ trầm mặc không nói gì, Dạ Mặc Nhiễm cảm giác được hơi thở của cô thay đổi, vội vàng lấy vũ khí trong không gian ra đưa cho mỗi người một cái “Tự lo tốt cho mình, không ai rảnh bận tâm các người”.╭(╯^╰)╮
Dư Vi im lặng vừa rơi nước mắt vừa gật đầu vẫn không dám nhìn thẳng Dạ Mặc Nhiễm, dây leo bên ngoài đột nhiên công kích vào, đánh vỡ cửa kiếng rồi hướng về phía Dạ Mặc Nhiễm công kích.
“Không được dùng dị năng”.
Tuy không rõ vì sao Dạ Mặc Nhiễm lại không cho bọn họ sử dụng dị năng, nhưng vẫn rất nghe lời dùng vũ khí trong tay để chống lại đám dây keo đáng ghét kia ╭ (╰_╯)╮
Dạ Mặc Nhiễm buông Phương Cẩm ra bay về phía Hình Dao, dây leo bên ngoài xông vào càng lúc càng nhiều tạo thành một bức tường che cho Hình Dao, đồng thời bọn chúng quấn lấy người Dạ Mặc Nhiễm bao phủ lấy toàn bộ người cậu.
“Tiểu Nhiễm”
“Nhiễm”
“Mặc Nhiễm”
Một đám người kinh hoảng gọi to Dạ Mặc Nhiễm, Hình Dao cười lạnh một tiếng “Tôi còn tưởng cậu rất lợi hại, bất quá cũng chỉ có như vậy”.
Bị một màn này làm mọi người kinh ngạc, Mạc Đốn cũng không biết phải phản ứng như thế nào “Hình …Hình Dao…cô”.
Hình Dao quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt đầy vô tình cười lạnh với bọn họ “Anh Phương, chỉ cần anh đi theo em, em cam đoan mấy thứ này tuyệt đối sẽ không làm anh bị thương”.
Phương Cẩm thật hận giờ phút này không thể đem cô gái trước mắt này thiên đao vạn quả. Dây leo quấn lấy Dạ Mặc Nhiễm bỗng nhiên bị cắt thành từng mảnh nhỏ, Dạ Mặc Nhiễm vẫn bình an vô sự đứng tại chổ.
“Xem ra chưa đến phút cuối cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vốn muốn niệm tình người cha đáng thương của cô mà cho cô một cơ hội, hiện tại cô lại muốn chết như vậy thì tôi chỉ có thể giúp cho cô mà thôi”╮(╯_╰)╭
Hình Dao trừng lớn ánh mắt không thể tin nhìn Dạ Mặc Nhiễm vẫn không có việc gì đứng ở đó “Sao có thể, sao cậu có thể không có việc gì”.
Dây leo đang hướng đám người tiểu Võ đột nhiên không công kích nữa đều dừng lại chuyển hướng về phía Dạ Mặc Nhiễm. Liên hoa chậm rãi xuất hiện trong Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi lớn dần, sau đó liên hoa chậm rãi tách ra từng cánh nhỏ sắt bén cắt đứt tất cả dây leo, mãnh sương mù trong mắt Hình Dao ngày càng đậm, cô nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm đang tiến về phía mình, mãnh liên hoa trong tay Dạ Mặc Nhiễm không ngừng cắt đứt dây leo của cô. Trước khi Hình Dao kịp chạy trốn, Dạ Mặc Nhiễm dùng hai ngón tay giữ lấy một cánh liên hoa phóng về phía Hình Dao. Hình Dao ôm hai mắt của mình đau đớn vặn vẹo kêu la thảm thiết “A…mắt của tôi…mắt của tôi…Dạ Mặc Nhiễm tôi có thành quỷ cũng tuyệt đối không buông tha cho cậu…A…mắt của tôi…A”
Khi Hình Dao bị làm mù mắt thì những dây leo đột nhiên dừng công kích tất cả đều rơi trên mặt đất, những dây ngửi được mùi máu muốn tấn công sau khi bị chặt đứt cũng nằm yên trên mặt đất không còn tiếp tục di chuyển nữa, thấy cảnh này thì kẻ ngu ngốc cũng biết được những dây leo công kích bọn họ trước đây đều do Hình Dao khống chế.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn thấy những dây leo đã nằm yên, Hình Dao không còn sử dụng được dị năng, lập tức chịu đựng không nổi mà ngã xuống. Trước khi cậu té thì Phương Cẩm đã ôm cậu vào lòng “Tiểu Nhiễm”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn anh suy yếu tươi cười ” Để em nằm nghỉ một chút là được rồi, lại có thể tiếo tục sử dụng dị năng, em mệt quá, muốn ngủ một chút”.
Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm ôm vào trong ngực, tiểu Võ biết cơ thể Dạ Mặc Nhiễm khá lạnh nên đã đốt thêm mấy đống lửa ở gần cậu. Tá Thỉ dùng vải bố nhét vào miệng Hình Dao, mấy người bị cảnh vừa rồi làm ngây ngốc thấy người nọ đã ngủ cũng không tiếp tục quấy rầy, chỉ trầm mặc tự tiêu hóa những chuyện vừa rồi
Tá Thỉ, tiểu Võ, Lan Dương thay phiên nhau canh giữ, Dạ Mặc Nhiễm vẫn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là duỗi thắt lưng, chuyện thứ hai chính là trộm hôn Phương Cẩm (◜௰◝)
Nhìn thấy người nào đó bị bịt miệng nhưng vẫn còn đang thở cũng không muốn ở lại đây lâu “Chúng ta đi thôi, mặc kệ cô ta, dù sau sớm muộn gì cô ta cũng bị đám dây leo đó ăn mà thôi”.
Phương Cẩm đương nhiên không bao giờ dị nghị lời nói của Dạ Mặc Nhiễm, bọn người của tiểu Võ cũng hiệu được Hình Dao là người nguy hiểm bỏ lại cũng tốt. Dạ Mặc Nhiễm vừa đứng lên lại phát hiện dường như có thêm vài người, cậu quay đầu lại lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Các người sao còn chưa lăn, sao? Còn muốn đánh nhau với bọn tôi sao”.
Bọn người của Mạc Đốn nhất thời nghẹn lời “Thực xin lỗi…hôm qua bọn tôi đã hiểu lầm cậu…chúng tôi xin lỗi cậu”.
Dạ Mặc Nhiễm hừ lạnh “Bổn thiếu gia không nhận, Hừ”╭(╯^╰)╮
Lời những người này tối hôm qua mắng cậu, cậu vẫn còn nhớ rất rõ, cậu đã lớn như vậy lần đầu tiên mới bị người ta mắng khó nghe như vậy. tha thứ, đại thiếu gia như cậu mới không rộng lượng như vậy. Đi được vài giờ cả đám người cứ như bị rơi xuống sông vậy, nữ sinh thì có chút muốn bị cảm nắng.
Dạ Mặc Nhiễm ngồi dưới tàng cây tựa vào người Phương Cẩm, cậu lúc này thật muốn ôm một trái dưa hấu ướp lạnh ra mà ăn “Cẩm, hôm nay thời tiết như thế nào? Sao em vẫn cảm thấy bình thương”.
“Khoảng hơn 42 độ”.
Tiểu Võ đã cởi gần hết quần áo trên xuống, cả người đều biến thành màu hồng giống như tôm bị luộc “Mặc Nhiễm, bây giờ rốt cục là mạt thế hay là tận thế đây, mặt trời muốn thiêu cháy trái đất sao? Tôi cảm thấy mình giống như đang ở trên sao hỏa a~, nóng muốn chết nè”.
Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy cổ Phương Cẩm, chỉ có như vậy mới có thể đưa nước hồ cho anh uống, nhìn thấy Tá Thỉ nóng đến cởi áo, cả người đầy mồ hôi, Dạ Mặc Nhiễm cũng cảm thấy được thời tiết như vậy thật không bình thường. Bất quá cậu vẫn cảm thấy bình thường, Phương Cẩm cũng không chảy nhiều mồ hôi, chắc là có liên quan đến nước trong hồ. Người khác cậu không lo, chỉ cần lo cho Phương Cẩm nhà cậu là được rồi.