Dạ Mặc Nhiễm cười hì hì khẽ cắn môi dưới của Phương Cẩm một cái rồi mới chịu buông ra, xe vẫn đang chạy về hướng mấy tên tang thi. Nhưng tang thi cũng không có vì xe xông vào mà tránh ra, ngực lại có một tên tang thi nhảy lên phía trên chiếc xe dùng tay không ra tay, có thể nói đó là móng vuốt hay gì đó định đánh vào kính chắn gió, một tên tang thi khác lại nhảy lên nóc xe, Tá Thỉ dùng tốc độ rất nhanh quay đầu xe lại ý đồ đẩy ra hai tên tang thi này. Người trong xe mặc dù đã có chuẩn bị trước, nắm vào thứ gì đó để chống đỡ, nhưng xe rung chuyển mạnh như vậy vẫn không tránh khỏi ngã tới ngã lui chóng cả mặt.
Phương Cẩm ôm chặt lấy Dạ Mặc Nhiễm vào trong ngực, tay còn lại nắm lấy ghế dựa phía sau cậu để tránh cho anh cùng cậu té ngã. Đáng tiếc tên tang thi kia cũng không có vì vậy mà rơi xuống xe, Tá Thỉ nhìn thấy phía trước có cái đường hầm liền đạp chân ga chạy nhanh hơn. Tên tang thi kia đang ở trên đỉnh xe chuẩn bị tấn công vào trong xe nên nửa thân người vượt qua khỏi độ cao của đường hầm, xe chạy thật nhanh vào trong đường hầm, tên tang thi ở phía trên liền bị cắt thành hai khúc, máu chảy xuống hai bên làm bẩn cả cửa kính xe. tên tang thi ở chổ kính chắn gió không thích ứng được với ánh sáng đột ngột động tác liền chậm lại một giây. Tá Thỉ thắng gấp lại, tên tang thi đó liền bị bay ra xa, Tá Thỉ không dừng lại liền đạp chân ga chạy lên cán chết tên tang thi đó. Cuối cùng cũng giết được hai tên tang thi, người trong xe đều bị kỹ thuật chạy như bay này của Tá Thỉ làm tay nắm đồ mỏi muốn chết, nếu để lâu thêm một chút chắc cả đám cũng sẽ bay ra ngoài giống như tên tang thi kia. ~(‾▿‾~)
Phương Cẩm vội vàng đỡ Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy xoa xoa lưng cậu, sợ cậu không thoải mái lại bị nôn, Dạ Mặc Nhiễm tựa vào người Phương Cẩm giảm bớt một chút hô hấp đang hỗn loạn “Cẩm, nghề phụ của Tá Thỉ có phải là đua xe hay không?”.
Tiểu Võ cười vẻ mặt đầy bí hiểm “Mặc Nhiễm, chẳng lẽ cậu còn không rõ ràng sao, để sống sót trong thời buổi mạt thế này, cái gì đua xe hay không đua lái nhanh là được, ai quan tâm hắn có cán chết người hay không, cán qua là được rồi”.
Dạ Mặc Nhiễm tựa vào người Phương Cẩm liếc mắt nhìn tiểu Võ khinh bỉ “Mất nhân tính”.
Bất đắc dĩ lắc đầu “Ai…đây là cách để sống sót a~”.
Tiểu Võ liếc nhìn về phía Hình Dao lập tức lớn tiếng cảnh cáo nàng “Hình Dao tôi cảnh cáo cô, nếu cô chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà nôn ra liền cút xuống xe cho tôi, bọn tôi không giữ lại người chỉ biết cản trở”.
Hình Dao cúi đầu cũng không có phản bác, đáng tiếc người trong xe cũng không ai thưởng thức bộ dáng nhu nhược đáng thương của nàng, Lí Băng Băng thở dài nhìn ra ngoài bầu trời như đang sắp mưa.
“Chúng ta hiện tại sẽ đi đến thành phố B sao? Khoảng mấy ngày thì đến nơi? Nếu như trời mưa có lợi cho chúng ta hay không, tang thi có trốn mưa hay không?”.
“Chắc là không”.
Lan Dương ngồi ở tay lái phụ nhìn sắc trời “Mưa này có vẻ lớn, nơi này hoang vu tang thi chắc cũng không nhiều bằng trong trung tâm thành phố, nhưng nếu mưa lớn có thể bị lỡ đường hay không?”.
Tá Thỉ nhìn con đường phía trước “Không chắc chắn, nhưng hiện tại xe không thể dừng lại, các cậu nghỉ ngơi trước đi, tối nay đổi người khác lái”.
Phương Cẩm lấy ra lê chưng đường phèn đã chuẩn bị trước đưa cho Dạ Mặc Nhiễm uống mấy ngụm “Đừng nói chuyện”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu lại tựa vào lòng Phương Cẩm, trong chốc lát bắt đầu mưa to tầm tã, cơn mưa cọ rửa sạch sẽ hết những vết máu dính trên kính xe, nhưng không khí ẩm thấp của mưa làm cho không khí trong xe cũng trở nên nặng nề. Phương Cẩm vẫn ôm Dạ Mặc Nhiễm tựa vào trên người của mình, nhìn giống như đang nghỉ ngơi, nhưng thật ra vẫn luôn chú ý đến từng biến hóa trong hơi thở của Dạ Mặc Nhiễm.
Dạ Mặc Nhiễm thật sự ngủ không được, lấy ra Ipad chơi game. Trong chỗ trọ Dạ Mặc Nhiễm đã lấy hết những đồ cần nạp điện nạp đầy, nhìn tiểu Võ đang buồn chán nhìn mình với ánh mắt đầy trông mong liền nổi lên tính tình đùa giỡn tiểu Võ chơi game càng hăng say. Đùa với tiểu Võ một lúc liền đưa Ipad cho tiểu Võ chơi, lúc này mới bắt đầu đánh giá Hình Dao, mày rậm mắt to nhìn có bộ dáng của trẻ con, thoạt nhìn là một nữ sinh đơn thuần đáng yêu, nhưng những người như vậy thường là người tâm kế càng sâu.
“Tên của cô là Hình Dao?”.
Hình Dao nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm ánh mắt cô mang theo đầy bất an và sợ hãi gật gật đầu. Dạ Mặc Nhiễm cũng không biết có phải do mình hoa mắt hay không mà trong chốc lát nhìn thấy một loại sương mù màu đen trong mắt Hình Dao “Cha của cô đã cứu Phương Cẩm, Phương Cẩm cũng đã thực hiện lời hứa đưa cô an toàn đến căn cứ, hiện tại trong căn cứ đã không còn an toàn nữa, nhưng Phương Cẩm cũng đã hoàn thành lời hứa với cha của cô, anh ấy không thiếu cô gì cả, hiện tại cho cô lên xe là vì nhân tình, cô tốt nhất nên thông mình biết an phận một chút, nếu không tôi cho cô lăn xuống xe cũng không ai dám nói câu gì”.
Hình Dao vừa nghe xong câu nói liền rưng rưng nước mắt “Tôi…tôi chỉ là…ngoài anh Phương ra tôi cũng không quen biết ai, tôi biết mình không giúp gì được hết nên tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cậu…các cậu đừng bỏ lại tôi một mình, tôi đã…tôi đã không còn người thân, hiện tại tôi cũng không biết phải đi đâu mới đi theo anh Phương”.
Hình Dao vừa nói vừa cố gắng nhịn khóc, Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng nhìn cô “Nếu cô còn khóc làm tôi cảm thấy phiền thì bây giờ cô liền lăn xuống đi. Trên thế giới này người đáng thương hơn cô còn rất nhiều, không ai có thể giải quyết được mọi chuyện chỉ dựa vào vài giọt nước mắt”.
Dạ Mặc Nhiễm không thèm nhìn cô, đưa tay vào trong chăn sờ soạng một chút lấy ra một hộp chocolate, còn chưa kịp cho vào miệng đã bị Phương Cẩm lấy đi. Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Phương Cẩm “Dạ dày không tốt, không thể ăn chocolate”.
Nói xong trực tiếp ném hộp chocolate lên người tiểu Võ, tiểu Võ vội vàng đón lấy, mở hộp ra lấy hai viên cho ngay vào miệng. Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt liếc tiểu Võ một cái “Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả”.
Tiểu Võ hừ một cái quay đầu đi tiếp tục cho thêm một viên vào miệng hung hăng nhai a nhai. Dạ Mặc Nhiễm xoay qua hung hăng trừng mắt nhìn Phương Cẩm. Phương Cẩm vỗ vỗ lưng cậu để trấn an cũng không nói lời nào. Tiểu Võ không biết có phải hay không do đã khá lâu rồi không ăn thứ này, lần này ăn cảm giác đặc biệt ngon liền lật hộp lại nhìn “Trước kia tôi đi siêu thị sao không thấy loại nhãn hiệu này? hương vị thật ngon”. (◜௰◝)
Dạ Mặc Nhiễm vừa nghe liền giơ chân đã tiểu Võ “Mua ở nước ngoài, cho cậu ăn thật lãng phí”.
Tiểu Võ cười hắc hắc lại lấy thêm mấy viên cho vào miệng nhai a nhai, còn lại ba viên liền đưa cho Lí Băng Băng “Thấy tôi tốt không, vẫn chừa cho mọi người a~, Hình Dao không chia”.╭(╯ε╰)╮
Hình Dao cũng không nói gì, xoay đi không nhìn tiểu Võ, Lí Băng Băng thấy tiểu Võ như vậy chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu cũng không nói gì thêm.
_____gạch a gạch_____
Ngẫu Hồ hôm nay tâm hảo loạn… loạn a loạn edit thì vẫn edit thôi….*tự hào* Hồ thặc tốt mà… cơ mà có một vẫn đề là đa số mọi người đều gọi ta là nàng *lắc lắc*.. ta giống nữ lắm sao … giống lắm sao *tiếp tục lắc*… mà thôi sao cũng được… có mêm chịu ghé nhà chơi là ta dzui lớm goy… *cười toe*
Trí nhớ con cá vàng: Nói nhỏ cho mọi người, Hồ lão là con trai, 30t ế vợ độc thân zui tính. Cá vàng đã kiểm chứng rồi á, há há há ~~~