Có một số việc nói rõ ràng vẫn tốt hơn, nếu k sẽ gây ra hiểu lầm.
Lý Lạc vẻ mặt áy náy nhìn Kiều Y, ngượng ngùng nói: "Kiều Y đội trưởng, ta từ nhỏ đã yêu thích bầu trời, ước mơ của ta là trở thành phi kỵ xạ thủ."
"Vậy sao, thật đáng tiếc, bất quá, bầu trời tự do thật sự hấp dẫn người, hi vọng ngươi cuối cùng có thể thực hiện giấc mơ của ngươi." Kiều Y thoải mái gật đầu.
"Cảm tạ ngươi, Kiều Y đội trưởng, ngươi biết đạo sư chức nghiệp phi kỵ xạ thủ là vị nào k?" Nếu lôi đề tài này ra, Lý Lạc đương nhiên sẽ k bỏ qua cơ hội thám thính tin tức của đạo sư chuyển chức.
Kiều Y lắc lắc đầu, giải thích: "Rất xin lỗi, bởi vì Khố Nhĩ Tư trấn k có quân đội trên không, nên ta cũng k biết, ngươi muốn chuyển chức phi kỵ xạ thủ, ta đề nghị ngươi đến thành Nặc Á Ba Tư, ở đó có quân đội không trung, hình như là quân đội: phi mã kỵ sĩ và đại hình phi thứu xạ thủ, có lẽ sẽ tìm được đạo sư chuyển chức cho ngươi, nơi đó cũng là thành thị gần nhất Khố Nhĩ Tư trấn ."
Mở ra địa đồ Áo Tư Đinh đế quốc dò tới vị trí "Nặc Á Ba Tư thành", Lý Lạc lông mày nhíu lại, khoảng cách có chút xa, bất quá vẫn có biện pháp, đkiện trước tiên là phải có đầy đủ kim tệ.
"Kiều Y đội trưởng, cảm ơn ngươi cung cấp thông tin." Tin tức này giúp hắn tiết kiệm nhiều thời gian, Lý Lạc cảm tạ tự đáy lòng
"Không cần khách khí, cố gắng đề thăng thực lực đi, chuyển chức phi kỵ xạ thủ k đơn giản đâu." Kiều Y khẽ mỉm cười, căn dặn Lý Lạc một câu, sau đó quay người rời đi.
Lý Lạc hiểu rõ gật đầu, nhìn Kiều Y rời đi.
Nếu nhận nhiệm vụ chuyển chức cung thủ từ Kiều Y hệ số độ khó là 3 sao, thì chuyển chức phi kỵ xạ thủ hệ số độ khó khoảng 5 sao trở lên.
Nguyên nhân khi chuyển chức phi kỵ xạ thủ là ở địa phương cấp thành thị, mà không phải cấp trấn như tiểu trấn Khố Nhĩ Tư.
Thành chủ của Khố Tư Nhĩ trấn là Nam tước Kiệt Nhĩ Tư, thành Nặc Á Ba Tư thành chủ là Đạt Luân Lý Khắc Tử tước, Tử tước tiểu thành và Nam tước tiểu trấn so sánh, dù là đẳng cấp kiến trúc, cấp độ NPC quản lý, kỹ năng, chất lượng, …, đều sẽ cao gấp đôi trở lên, đối với người chơi, đi tiểu thành chuyển chức độ khó tăng lên rất nhiều so với ở tiểu trấn.
Mặc kệ phi kỵ xạ thủ chuyển chức độ khó là bao nhiêu, Lý Lạc nhất định muốn lấy được, phi kỵ xạ thủ nghề nghiệp này kết nối dưới kế hoạch quá qua ải kiện, tuyệt không thể sai sót.
Kiều Y sau khi rời đi, Lý Lạc bắt đầu luyện bắn tên để gia tăng độ thuần thục của kỹ năng tiễn thuật sơ cấp.
"Vèo, vèo, vèo..."
Từng mũi tên liên tục được bắn ra,"Ba, Ba, Ba...",một lần rồi lại một lần hung hăng cắm vào bia, chẳng mấy chốc bia đã đầy tên.
Một mũi tên bay ra lập tức chuyển hóa thành 1 điểm thuần thục.
Thời gian trôi đi thật nhanh
Độ thuần thục kỹ năng của Lý Lạc đã đạt: 2866, bất quá, huấn luyện kịch liệt làm gia tăng 77 trị mệt nhọc, bất đắc dĩ, Lý Lạc đành kết thúc luyện tập.
Rời khỏi trại huấn luyện, mở hộp thư đến, hệ thống nhật ký nhắc nhở vài tiếng "Tích, tích, tích..." , mấy chục yêu cầu kết bạn, liên tiếp xuất hiện.
Lý Lạc bỏ ra vài phút để xử lý, rồi trở lại quán trọ, logout nghỉ ngơi.
Lý Lạc sau khi rời giường, dọn dẹp xong việc vặt trong nhà, hắn trở vào "Văn minh và chiến tranh"
Lý Lạc vừa bước ra khỏi quán trọ, liền nhận đc 1 tin nhắn: "An Đức Lai, 1 tiếng sau, tập hợp ở cửa Tây, đừng quên."
"Được, ta đang sắp xếp trang bị và bổ sung vật phẩm, đúng giờ sẽ có mặt."Lý Lạc viết thư để bồ câu mang đi hồi âm.
Mới 7 h sáng, Lý Lạc đi dạo trên đường đã thấy k ít người chơi onl, có lẽ trò chơi đang dần giúp người chơi trở nên siêng năng dậy sớm.
Thấy thế, Lý Lạc nở nụ cười vui vẻ, kiếp trước tự mình thử nghiệm, hắn vô cùng rõ ràng mị lực của"Văn minh và chiến tranh".
"Văn minh và chiến tranh" khi mở ra đối hoái tiền tệ sẽ làm nhiều người say mê và toàn thể xã hội xảy ra biến đổi đặc sắc, tỉ lệ tội phạm ở hiện thực giảm, băng nhóm xã hội đen, tổ chức khủng bố mai danh ẩn tích, ...
Lý Lạc một đường đi thẳng tới tiệm may.
Trước sau tổng cộng giao cho lão bản tiệm may 15 xe đẩy da thú các loại cùng với 32 mảnh da sói, đặt gần 10 kim tệ tiền cọc, lợi nhuận thu được bao nhiêu, hôm nay có thể thấy rõ ràng.
Đứng trước đại môn rộng 3 trượng đã mở toan, Lý Lạc nhìn vào bên trong thấy trên tường treo đầy các loại lông da thú.
Trong điếm, một nam tử tóc nâu khoảng chừng 50 tuổi đang giới thiệu sản phẩm của mình cho người chơi
"Đây là Hùng bì giáp da, mang vào tên bắn đều mặc kệ, ngươi xem da này, rất dầy . Lại nhìn đường may đi, cực kỳ tinh tế, rất chắc chắn a, 5 kim tệ tuyệt đối không mắc." Lý Lạc vừa vào liền nghe người này thao thao bất tuyệt chào hàng.
Thấy có khách,người chơi bị lão bản nhiệt tình làm cho tiến thoái lưỡng nan, vội vàng tìm cớ, nói: "Điếm lão bản, giáp da thật tốt, bất quá ta hiện tại không đủ tiền, hôm khác lại ghé, ngươi trước tiên chiêu đãi những người khác đi."
NPC trong cửa hàng đều là kẻ cắt cổ, động một chút là tốn mấy kim tệ, người chơi vừa bắt đầu căn bản chống đỡ k nổi.
Sau khi tra giá cả 1 chút, người này liền bỏ đi ý tưởng mua giáp da, bỏ lại lời hứa hư ảo liền quay lưng đi.
Chuyện làm ăn thất bại, không cam lòng nhìn khách hàng rời khỏi, lão bản sắc mặt khó coi liền nở nụ cười rạng rỡ, nghênh đón Lý Lạc.
Nhìn rõ người đến, gương mặt sáng lạn của lão bản, phảng phất như bị hất nước lạnh vào mặt, sắc mặt nhất thời đen kịt lại."An Đức Lai, là ngươi à!"
"Chào buổi sáng, ông chủ Cáp Duy." Lý Lạc nhếch miệng nở nụ cười, nhiệt tình thăm hỏi nói:
Mỗi một người khách tiến vào, Cáp Duy đều sẽ nhiệt tình chiêu đãi, khuôn mặt tươi cười chào mừng, nhưng mà có một loại khách, hắn phi thường k thích, chính là loại người khôn khéo, có am hiểu về giáp da, vừa không dễ dàng dao động, lại còn cò kè trả giá, An Đức Lai trước mắt không thể nghi ngờ chính là loại khách hắn chán ghét, hơn nữa là chán ghét nhất trong chán ngét.
Vốn tưởng từ việc đặt may số lượng lớn giáp da thu lời hơn 20 mấy kim tệ, k ngờ bị cái lưỡi k xương của hắn lấy đi hết.
Mà chuyện làm ăn k thể giao cho đối thủ cạnh tranh, Cáp Duy bất đắt dĩ nhận làm với cái giá này.
Bị thiệt lớn, thấy Lý Lạc đến rồi, Cáp Duy làm sao nhìn hắn mà hòa nhã được.
"Nhóm hàng của người đã làm tốt, cần đến 10 mấy đại sư may mặc ngày đêm hoàn thành, còn phải tốn cho họ ít tiền boa a!" Cáp Duy mặt dày, nhìn Lý Lạc, muốn kiếm thêm chút đỉnh:
Lý Lạc biểu hiện không đổi, khẽ gật đầu tán thành nói: "Đạo sư vấn vã r, ông chủ Cáp Duy, ngươi xác thực phải bồi thường mới được, bằng không. . . , ."
"Được rồi, ta biết rồi." Cáp Duy cắt lời Lý Lạc, đột nhiên quay đâu hướng phía trong điếm hô lớn: "Cát Mỗ, Cát Mỗ, mau ra đây."
"Đến rồi, đến rồi "
Chỉ chốc lát sau, một nam hài 12,13 tuổi từ giữa phòng chạy ra.
"Dẫn hắn đến nhà kho số 2 lấy hàng, đừng nhầm chỗ a." Cáp Duy chỉ vào Lý Lạc hướng bé trai nói:
"Ân, ta biết ở nơi nào." Nam hài trả lời một câu, đôi mắt đen lay láy nhìn Lý Lạc.
Cáp Duy quay đầu nhìn Lý Lạc, nói tiếp: "An Đức Lai đem số tiền còn lại thanh toán cho ta đi! Sau đó ngươi cùng Cát Mỗ lấy hàng."
Lý Lạc gật gật đầu, đem túi tiền chứa 15 kim tệ đưa Cáp Duy,rồi theo sát đứa bé đến nhà kho.