Cùng lúc ấy ở phủ Hoàng thái nữa Lâm Ngữ Khê đứng tựa vào cửa sổ nhìn ra phía xa nơi có thể trông thấy toàn bộ Tây Lương. Ánh mắt sắt lạnh như muốn nhanh chóng chiếm hữu được cả giang sơn này Lâm Ngữ Khê ko tài nào giấu được, trời sinh bản tính cô ta luôn muốn danh vọng còn ham muốn nhiều là đằng khác , để đạt được mục đích cô ta cũng không từ bất kì 1 thủ đoạn nào , kể cả tình thân
Lý Uy từ phía sau khoát lên người Lâm Ngữ Khê chiếc áo choàng lông , đứng bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy cô ta.
_ Là đang nghĩ cái gì?
_ Ngươi chắc chắn lần này Vũ Cơ sẽ 1 đi ko trở lại chứ?
Lâm Ngữ Khê hỏi thẳng Lý Uy, hắn cũng đã quen với sự lạnh nhạt của cô cho nên trầm giọng đáp lại
_ Đương nhiên rồi.... việc thê chủ căn dặn, Lý Uy ta nhất định sẽ làm tốt.
_ Được... vậy trông cậy vào ngươi.
Nhưng Lâm Ngữ Khê Cũng đâu ngờ lần đi này Sở Phi Hoan cũng khó bảo toàn mạng sống, cô ta cũng ko ngờ vì mình mà Sở Phi Hoan phải gặp đại họa.
Lý Uy mỉm cười đầy tà mị
_ " Đương nhiên là kể cả tình nhân của nàng cũng ko có đường sống "
Vũ Cơ cũng mọi người đi suốt nữa tháng ròng cuối cùng cũng đến được đại doanh phía tây thành Bắc Châu.
Vừa đến nơi cô lập tức phân chia lương thảo theo tình hình đóng quân, sau đó lại trở về lều cùng phó quan và các tướng quân bàn chiến lược khởi binh, mọi việc kết thúc cũng đã 2 giờ sáng
_ Được rồi! Mọi người cứ về nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai còn phải dậy sớm nữa. Hôm nay vất vả cho mọi người rồi.
_ Vậy chúng thần xin cáo lui, công chúa điện hạ cũng nghĩ ngơi đi ạ.
Phó quan nói rồi cùng tướng quân ra ngoài
Cả buổi nhìn Vũ Cơ ko màng sức khỏe đi vạn dặm đường xa, vừa đến nơi lập tức bày binh bố trận , Dạ Quân Ly ko thể ko lo lắng cho cô.
Nhìn Dạ Quân Ly còn chưa đi khỏi Vũ Cơ ngạc nhiên hỏi
_ Chàng còn chưa đi sao?
Dạ Quân Ly ko nói gì chỉ bước đên bất chợt ôm lấy cô
_ Chàng....?
_ Yên nào..... để ta ôm 1 lát.
_ " Mùi hương trên người chàng ấy dễ chịu quá "
Vũ Cơ khá ngạc nhiên khi lần đầu tiên Dạ Quân Ly chủ động ôm mình như vậy, có lẽ cô cũng có chút rung động với anh cho nên cũng ko đẩy anh ra.
Sở Phi Hoan vừa hay nhìn thấy tức giận cắn chặc môi mà quay về.
_ " Dạ Quân Ly! Ngươi là chính thức khiêu chiến với ta, đừng trách ta... "
Một lát sau Vũ Cơ vì ngượng ngùng cho nên đẩy nhẹ Dạ Quân Ly ra.
_ Cũng... cũng trễ rồi... chàng về nghĩ ngơi đi.
_ Đêm nay ta muốn ngủ ở đây
Nói rồi Dạ Quân Ly lập tức cởi áo ngoài ra, Vũ Cơ khá sững sờ khi Dạ Quân Ly hành động khá lạ lùng.
_ Chàng ....là muốn làm gì?
_ Ta vừa hay cũng buồn ngủ rồi, lạ chỗ ta ngủ ko có quen.... cho nên cho ta mượn tạm chỗ của nàng nhá.
_ Khoan đã......
Nói rồi Dạ Quân Ly lập tức lên giường nhắm mắt lại, Vũ Cơ cũng ko còn cách nào kêu anh dậy cộng với việc cả ngày đi đường mệt mỏi, bản thân cô cũng ko còn sức nữa cho nên đành lên gường nằm cạnh Quân Ly.
Kéo nhẹ chăn đắp lại cho anh , Vũ Cơ nhìn 1 lượt khắp gương mặt anh tuấn
_ " Gương mặt này cũng là quá đẹp rồi "
Dạ Quân Ly bất chợt quay sang ôm lấy cô vào lòng
_ ( đỏ mặt) Quân Ly! Bỏ ta ra.....
Vũ Cơ cố đẩy Dạ Quân Ly ra
_ Còn cựa quậy nữa.... ta ko ngại làm việc nên làm đâu.
_ ...........( Vũ Cơ nghe thấy liền nằm yên 1 chút cũng ko dám cựa quậy)
Đêm hôm đó họ cùng nhau ngủ 1 giường, Cũng là lần đầu Vũ Cơ ngủ cạnh với 1 người mà bản thân đã rung động cho nên cô cũng đưa tay ôm lấy Quân Ly thật chặc. Cho dù sau này mặc kệ sau này anh có rời đi hay ko , chi bằng hiện tại hạnh phúc được 1 ngày thì đón chào 1 ngày vậy.
Sáng hôm sau như thường lệ Sở Phi Hoan nấu bữa sáng vui vẻ mang sang cho Vũ Cơ, vì hắn khá là gần gũi với cô cho nên chỉ gọi 1 tiếng nếu cô ko trả lời thì hắn sẽ tự vào như thường lệ. Và đương nhiên hôm nay cũng vậy nhưng khi vừa bước vào nhìn Dạ Quân Ly ôm Vũ Cơ còn say ngủ, Sở Phi Hoan tức giận tay bưng khay điểm tâm cũng vì thế mà vô lực đánh rơi xuống nền đất vỡ tan...
Xoảng.... Bị tiếng chén bát vỡ làm cho tĩnh giấc Vũ Cơ vội ngồi dậy chưa kịp hiểu chuyện gì thì nhìn thấy Phi Hoan khuôn mặt tối sầm mà bỏ chạy ra ngoài
_ Phi Hoan!
Vũ Cơ xuống giường định đuổi theo nhưng cánh tay cô bị Dạ Quân Ly nắm chặc
_ Nàng định như thế này mà chạy ra ngoài sao?
_ Huynh ấy.... hình như hiểu lầm rồi...
_ Hiểu lầm.....Thật buồn cười. Tại sao nàng lại sợ 1 trắc phi hiểu lầm mình cùng phò mã của mình ngủ cùng? Nàng sợ hắn hiểu lầm, sợ hắn tổn thương cho nên hết lần này đến lần khác bỏ qua lỗi lầm của hắn, còn ta.... nàng xem ta là cái gì? Quan trọng bao nhiêu phần đối với nàng...
Dạ Quân Ly lúc này sự phẫn nộ trong anh ko thể kìm nén nữa mà bộc phát ra ngoài.
_ Ta.... Ta ko có ý đó...
_ Ta hiểu rồi... Nàng ko cần nói nữa. Ta về phòng chỉnh trang chuẩn bị ra trận.
Dạ Quân Ly nói rồi lậ tức đứng lên với tay lấy cái áo ngoài rồi ra ngoài. Nhưng vừa đi đến cửa , từ phía sau 1 làn hơi âm ấm dội đến.
Vũ Cơ bất chợt đưa tay ôm lấy Quân Ly , tay cô cũng vòng qua hông anh xiết chặc.
Dạ Quân Ly ngạc nhiên khi 1 người cao cao tại thượng như Vũ Cơ lại chủ động ôm mình, anh cũng vì thế mà đứng lại.