Lâm Vũ Cơ cứ thế mà hôn mê đến sáng hôm sau bị ánh nắng rọi vào chói mắt mà ngồi bật dậy, sau khi nhìn xung quanh ko thấy ai cô vén chăng sang 1 bên mặc cho chân trần đi thật nhanh đến chiếc gương lớn
_ Quả thật đây ko phải là giấc mơ , nhưng gương mặt cũng giống ta quá rồi.... lúc đó bà ấy gọi ta là Cơ nhi. Không thể tin là lại trùng hợp như vậy, có lẽ lần này trọng sinh, ông trời là muốn ta giúp cô rồi
Vũ Cơ tóc xõa rũ xuống cứ thế chốc tay lên kệ bàn nhìn thẳng vào gương miệng lẩm nhẩm.
Đúng lúc cửa bật mở Lâm Y Xuyên bước vào đem theo 1 bát thuốc còn bốc khói, nhìn thấy Vũ Cơ đã tỉnh bà liền đặt khay thuốc lên bàn nắm tay Vũ Cơ lại giường ngồi xuống
_ Cơ nhi! Con cuối cùng cũng tỉnh rồi, con có biết con làm ta lo lắm không
Vũ Cơ từ nãy giờ vẫn không nói gì, cô nhìn Lâm Y Xuyên ko rời mắt, sau đó nhớ lại mẹ mình bà ấy chưa bao giờ ân cần yêu thương quan tâm cô như vậy. Lần này trọng sinh còn có 1 mẫu thân yêu thương như vậy, nghĩ đến đây Vũ Cơ không nói gì ôm lấy Lâm Y Xuyên
_ Mẹ!.....
Lâm Y Xuyên có chút ngạc nhiên với cách xưng hô kì lạ liền vuốt nhẹ đầu Vũ Cơ
_ Mẹ là cách xưng hô của thường dân, sao hôm nay con lại xưng hô như vậy
Lời nói của Lâm Y Xuyên làm cho Vũ Cơ nhớ lại rằng mình phải cẩn thận cách nói chuyện hơn
_ Con chỉ muốn gọi giống như người khác thôi. Nếu người không muốn con sẽ ko gọi nữa..
_ Ai da... thôi tùy ý con... Nhưng có người ngoài phải gọi ta là mẫu hoàng. _ Được rồi bây giờ uống thuốc đi, ta còn có chuyện muốn hỏi con.
Đúng lúc Lâm Ngữ Khê bước vào vừa được bẩm báo Lâm Vũ Cơ tỉnh lại nhưng đại phu chẩn trị cho Vũ Cơ nói thần trí cô ko được ổn định có thể sẽ quên 1 số việc nên ả liền đến vờ như thăm Vũ Cơ vừa dò xét tình hình. Không ngờ vừa đến lại gặp Lâm Y Xuyên , Lâm Ngữ Khê vội vàng cúi người
_ Ngữ Khê thỉnh an Mẫu hoàng.
_ Được rồi con ngồi đi.
Vũ Cơ nhìn Lâm Ngữ Khê không rời mắt , ánh mắt mang hơi sát khi lạnh lùng vô cảm
_ " Cô ta chính là người đã đẩy Lâm Vũ Cơ xuống hồ. Lần này để ta xem cô còn giở trò gì? "
Lâm Ngữ Khê bị Vũ Cơ nhìn đến sởn gai ốc , mà toát mồ hôi lạnh cố lấy bình tĩnh gượng cười nói
_ Muội muội sao lại nhìn ta như vậy? Mặt ta có dính gì sao?
Vũ Cơ im lặng vài giây sau mới trả lời
_ Không có. Ta thì có việc gì nói chứ, nhưng có vẻ tỷ thì có việc muốn nói với ta thì phải?
Bị Vũ Cơ hỏi ngược Lâm Ngữ Khê có chút giật mình
_ Ta chỉ là đến thăm muội thôi, muội khỏe chứ
_ Đương nhiên ta khỏe rồi, đã để tỷ lo rồi...
Vũ Cơ khóe miệng nhếch lên cười lạnh nhìn Lâm Khê.
_ Đúng đấy, con làm cả ta lo lắng bỏ cả việc thượng triều lo cho con, lần sau đừng dại dột như vậy.
_ Con biết rồi, mẫu thân đừng lo
Vũ Cơ tựa đầu vào vai Lâm Y Xuyên nũng nịu
Sau đó tất cả đều hồi phủ để Vũ Cơ nghĩ ngơi.
Lâm Ngữ Khê hồi cung mà bưng tách trà uống để hạ bớt cơn tức. Đặt tách trà xuống mà ả vừa run vì mém xíu đã bị Vũ Cơ vạch trần, tức vì lúc nãy bị Vũ Cơ dắt mũi mấy câu
_ Con tiện nhân đó, hôm nay lại mạnh miệng như vậy. Nhưng.... nó đã bị mất trí sao lúc nãy còn trong câu nói lại có ý mỉa mai ta chứ?
Người đâu.
_ Hoàng thái nữ có gì căng dặn ạ ?
_ Ngươi cải trang thành người của phủ Hoàng nữ. Điều tra xem công chúa là đang giả mất trí hay không?
_ Vâng
Tên thuộc hạ cáo lui. Lý Uy vốn định mang điểm tâm cho Lâm Ngữ Khê vô tình lại nghe được cuộc nói chuyện, hắn mấy phần kinh sợ,ko ngờ Lâm Ngữ Khê lại chính là người đẩy Vũ Cơ xuống nước mất bình tĩnh mà va phải cánh cửa tạo ra tiếng động
_ Ai?
Lâm Ngữ Khê nghe thấy tiếng động liền hỏi lớn. Lý Uy vội vàng hít sâu lấy lại thần sắc ,cố nở nụ cười bước vào.
_ Là ta. Chỉ là muốn thê chủ nếm thử ít điểm tâm ta vừa làm. Không để ý đường đi lại va phải cánh cửa
_ Ko sao chứ?
Lâm Ngữ Khê buôn vài câu quan tâm
_ Vâng....
Lý Uy nhỏ giọng đáp lời
Lâm Vũ Cơ sau khi tỉnh lại và hơn hết là sống lại 1 cuộc sống mới với khí chất mạnh mẽ vốn có cô rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Hôm nay là ngày Lâm Y Xuyên lên triều với thân phận Hoàng nữ nhưng cô ko giỏi kiếm đạo và võ công ,thân thể lại hay định bệnh nên Lâm Y Xuyên miễn cho cô phải hồi triều , sau khi biết được chuyện này Vũ Cơ ngồi suy nghĩ
_ Bây giờ phải làm sao ? Muốn chen chân vào triều nhưng ko tinh thông võ nghệ thì cũng phải tinh thông kinh sử, ta lại cái gì cũng ko giỏi. Đã vậy chỉ còn cách tìm người giỏi hỗ trợ ta, nhưng biết đi đâu tìm chứ, nếu ko nhanh Lâm Ngữ Khê sẽ là người kế vị mất..... Haizzzz đau đầu quá.
Lâm Vũ Cơ chống tay lên bàn cau mày bóp bóp hai bên thái dương
_ Lại thở dài, có chuyện gì sao ?
Lâm Y Xuyên bước vào, nhìn thấy Vũ Cơ than ngắn thở dài mỉm cười nói . Nhìn thấy Lâm Y Xuyên đến, Vũ Cơ vội đứng dậy hành lễ
_ Vũ Cơ! thỉnh an Mẫu hoàng .
_ Được rồi, con ngồi đi. Thân thể đã khỏe hơn chưa?
_ Vâng! ....Nhưng cả ngày đều buồn chán, ko có gì làm, hay người có thể cho con vào triều làm gì đó được ko?
_ Nha đầu ngốc. Con năm nay chỉ 22 tuổi việc trong cung không thích hợp với con .
_ Người chê con nông cạn sao?
_ Ta làm sao lại chê con. Nhưng..... triều đình ko đơn giản như con nghĩ . Vào được nhưng ra ko được, con hiểu ý ta ko? Cái ghế Vương Nữ muốn ngồi vững hao tổn ko ít tâm can. Ta biết con là muốn vào triều sau này kế vị.... nhưng ko vội. Trước tiên con nên lập phi, trắc phi. các vị trí đầy đủ lúc đó con tự hiểu ý ta muốn nói ....
_ Vâng!
Sau lần nói chuyện với Lâm Y Xuyên những ngày sau đó Vũ Cơ luô suy nghĩ về câu nói của Lâm Y Xuyên.
_ Ý của bà ấy muốn là ta có người cùng chống đỡ vững vàng sao? Nếu vậy chỉ có thể lập Phi trước vậy . _ Người đâu....
_ Vâng.... công chúa gọi thần ( Ngọc Hoa \=> Thị Vệ trung thành nhất của Vũ Cơ tinh thông võ nghệ là người Vũ Cơ rất tin tưởng)
_ Ngươi chuẩn bị 1 ít lễ vật cùng ta và 1 vài người đến Sở Gia .
_ Không biết công chúa là muốn lễ vật gì ạ?
_ Là lễ vật cầu thân….
_ Công chúa người là muốn nạp phi?
Ngọc Hoa ngạc nhiên hỏi lại,
_ Sao ngươi lại ngạc nhiên vậy?
_ Dạ không.... thuộc hạ chỉ là vui quá thôi. thuộc sẽ cho người chuẩn bị.