Trình An Bác có lẽ đã nhận ra màu đỏ sẫm bên cạnh giường, lại xem như không có trông thấy.
Người lúc trước nhìn sao cũng không thấy đủ, sao bây giờ lại hoàn toàn thay đổi đến thế.
Trình An Bác quay mặt đi: "Rơi vào kết cục hôm nay, đều là do ngươi gieo gió gặt bão".
"Ừ, đúng rồi, là ta gieo gió gặt bão!". Lạc thị che ngực, phun ra một ngụm máu, nàng ta ngước nhìn bóng lưng của Trình An Bác và nói: "Nhưng ngươi chẳng lẽ không sai sao?!".
Từ đầu đến cuối, Lạch thị cảm thấy Trình An Bác có thể ra tay lo được những chuyện đó, nếu vậy nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như hôm nay. Nghĩ đến ánh mắt của Trình Mộ Nhàn hôm nay, lòng Lạc thị không khỏi thắt lại. Ánh mắt kia của Trình Mộ Nhàn, phảng phất hận không thể nghiền nàng ta ra thành tro ngay!
Trình An Bác đưa lưng về phía Lạc thị: "Không có".
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Lạc thị đã cười như điên: "Đúng! Đúng thế!".
"Ha ha ha ha ha!".
"Đương nhiên là ngươi đúng, ngươi là đại quan đương triều, là phụ thân của Hoàng Hậu tương lai, làm sao có thể sai được?".
"Sai, sai ở, sai ở ta!". Lạc thị lúc này đã thở không ra hơi, nàng ráng chống đỡ nói: "Chỉ cầu ngươi, chỉ cầu ngươi, tha, tha------".
"Được".
Lần này Trình An Bác rời đi thẳng mà không hề quay đầu lại lần nào.
Lạc thị muốn đưa tay lau đi vết máu trên môi, nhưng bất luận thế nào cũng chẳng còn hơi sức. Hai mắt nàng mở to, và dần dần mất đi ý thức------
Nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân của thái y vang lên, có người bắt đầu ghim kim rót thuốc cho nàng. Lục Hựu Bạch đã nói không được để nàng ta chết, cho nên Lạc thị này chưa thể chết được. Bọn hắn làm thái y, chắc chắn sẽ không để một người cứ vậy mà ra đi.
Việc Lục Hựu Bạch để Lạc thị sống ngoại trừ cho Trình Mộ Nhàn trút giận, thì hắn còn có cân nhắc khác. Tại thời điểm Đế Hậu sắp đại hôn, nếu Thượng thư phủ bỗng nhiên chết một thiếp thất, tuy rằng không ảnh hưởng đến toàn cục nhưng tóm lại vẫn là điềm xấu. Lục Hựu Bạch tất nhiên không muốn những thứ không tốt kia bám vào người Trình Mộ Nhàn, vậy nên mới để cho thái y treo lại một mạng của Lạc thị để nàng ta kéo dài hơi tàn qua mấy ngày này rồi hẵng chết. Bằng không, Lục Hựu Bạch đã ngay lập tức ra lệnh giết nàng ta rồi!
Đây là lý do tại sao Lạc thị không chết được, mà còn lưu lại một hơi.
Sau khi Trình An Bác biết chuyện thì không nói gì thêm, mà cứ vậy mặc kệ nàng ta. Hiện Trình Chi Quý đã bị Trình An Bác ép đến tư thục học tập, nếu hắn không chịu nghe lời thì tiên sinh có thể dùng gậy hầu hạ. Còn Trình Chi Vinh đã định là không có hy vọng tham gia khoa cử----- Có một người mẹ như Lạc thị, cho dù hắn có tham gia khoa cử thì Lục Hựu Bạch cũng sẽ trực tiếp gạch bỏ tên hắn. Còn về Trình Mộ Đình, Trình An Bác quyết định chờ sau khi Đế hậu đại hôn, sẽ cấp tốc tìm cho nàng ta một mối hôn sự rồi đem người gả nhanh đi cho xong việc.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng thiếp thất mới vào cửa kia có thể không chịu thua kém sinh cho hắn một đứa con trai biết tranh đua. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ nuôi dạy cẩn thận, để đứa nhỏ đó không bị người dạy hỏng giống như mấy đứa trước.
Đối với quyết định của Trình An Bác, Trình Mộ Nhàn không nói gì thêm sau khi biết. Hiện giờ nàng chỉ an tâm ở lại Mộ Lương uyển chuẩn bị cho đại hôn. Trình Mộ Nhàn tất nhiên rất quen thuộc với quá trình Đế Hậu đại hôn, vì vậy Lai ma ma vẫn luôn miệng khen nàng thiên tư thông minh, học một lần là biết.
Thiên tư thông minh, cái từ này, Trình Mộ Nhàn nhớ ở kiếp trước Lục Hựu Bạch thường xuyên dùng nó để khen Hàn Chỉ Nhu. Kiếp trước, nàng thật sự là một người có đầu óc đần, có rất nhiều thứ phải học thật lâu mới hiểu được, bằng không thì ở đâu ra lại quen thuộc như thế? Bây giờ nghe được Lai ma ma khích lệ, Trình Mộ Nhàn chợt thấy có chút chột dạ.
Nàng nhận lấy thì ngại quá.
Sau một ngày luyện tập lễ nghi kết thúc, Trình Mộ Nhàn nằm bò trên giường để Cẩm Thư bóp chân nắn vai cho mình. Sau đó, nàng ngủ mất luôn. Cũng vì thế mà bỏ lỡ bữa cơm tối, đến nửa đêm tỉnh dậy ăn xong bát mì phòng bếp nhỏ làm thì lại lăn ra ngủ tiếp. Lục Hựu Bạch sau khi biết chuyện vừa bất đắc dĩ vừa dặn dò Lai ma ma không cần phải nghiêm khắc như vậy.
Lai ma ma cũng là khóc không ra nước mắt: Bà cũng đâu có muốn, là nương nương cứ nghiêm túc muốn học đó chứ, ngay cả cản cũng cản không được.
Ngày tháng trôi qua chớp nhoáng, chỉ còn năm sáu ngày nữa là đến ngày đại hôn.
Thịnh Thái cảm thấy nụ cười trên mặt Lục Hựu Bạch giống như nhiều hơn một chút, chỉ có khổ Hàn Chỉ Nhu------
Cách ngày đại hôn càng gần, Hàn Chỉ Nhu càng thêm không vui. Từ lần trước bị một ý chỉ của Lục Hựu Bạch cấm nàng vào cung diện thánh, Hàn Chỉ Nhu liền cho rằng tại vì hồ ly tinh Trình Mộ Nhàn mê hoặc Bạch ca ca của nàng nên mới thế. Nếu không, hắn ngày ngày chạy đến Thượng thư phủ để làm gì?
Sau đó, Hàn Chỉ Nhu cũng tìm cơ hội để gây phiền phức cho Trình Mộ Nhàn, kết quả đều bị Lai ma ma ngăn lại. Một câu "gần đến ngày đại hôn" của Lai ma ma là có thể chặn lại tất cả tin đồn không tốt dành cho Trình Mộ Nhàn.
Cũng đúng thôi, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Trình Mộ Nhàn - Hoàng Hậu tương lai mà.
Hàn Chỉ Nhu rất tức giận, nhưng lại không có cách gì ngoài việc giương mắt ngồi nhìn. Phải biết khi nàng nghe tin Lục Hựu Bạch tặng một đôi ngọc như ý đến Thượng thư phủ, nàng suýt nữa muốn tươi sống xé nát Trình Mộ Nhàn!
Từ trước đến nay, ngọc như ý chính là sính lễ Hoàng đế tặng cho Hoàng Hậu trước ngày đại hôn của Đế hậu. Ngay từ đầu nàng chính là cố ý muốn làm hỏng ngọc như ý, khiến cho Lục Hựu Bạch không có ngọc như ý để làm sính lễ đưa đến Thượng thư phủ. Hàn Chỉ Nhu lúc đó còn cười chế giễu Trình Mộ Nhàn, kết quả chân sau đã bị vả mặt.
Lục Hựu Bạch phái người đưa một đôi ngọc như ý tới, chứ không theo quy củ của tổ tông chỉ đưa có một chiếc.
Thịnh Thái tiến đến tặng lễ cười giống như một đóa hoa: "Bệ hạ nói, đây là lấy chuyện tốt ghép thành đôi. Vì vậy đã phái người dùng dương chi bạch ngọc thượng hạng làm thành một đôi như ý, hy vọng nương nương mọi chuyện đều như ý".
Lời nói êm tai, Trình Mộ Nhàn cũng nở một nụ cười trên mặt: "Vậy thì thay ta tạ ơn bệ hạ".
Thịnh Thái dạ một tiếng, lúc rời đi là Lai ma ma tiễn.
Trình Mộ Nhàn đưa mắt nhìn đôi ngọc như ý trong hộp gấm hồi lâu, mới gọi Cẩm Thư mang đi cất kỹ.
Có lẽ nàng là vị Hoàng Hậu đầu tiên trong lịch sử của Tây Chiêu cầm được hai thanh ngọc như ý trước ngày cử hành đại hôn ấy nhỉ?
Trên thực tế, khi Trình Mộ Nhàn đại hôn ở kiếp trước, nàng nhớ rõ không có ngọc như ý này. Lúc đó nàng cái gì cũng không rõ, cho đến khi Tầm Dương Vương phi cầm ngọc như ý Lục Hựu Bạch ban cho nàng ta ở trước mặt nàng khoe khoang, nàng mới hiểu. Vì vậy, ngay từ đầu thấy trong sính lễ không có ngọc như ý, Trình Mộ Nhàn cũng không để tâm mấy. Dù sao cũng đã trải qua một lần rồi, có thêm lần nữa cũng không sao cả. Nhưng Trình Mộ Nhàn không ngờ tới Lục Hựu Bạch sẽ đưa ngọc như ý đến, lại còn là đưa một đôi.
Cái này gọi là gì? Trình Mộ Nhàn thật không hiểu nổi.
Thôi thôi, tạm thời không nghĩ đến mấy chuyện rối rắm này nữa. Trình Mộ Nhàn chỉ biết, còn năm ngày nữa là nàng sẽ rời Thượng thư phủ để gả vào Hoàng cung. Đến lúc đó, hẳn là sắp đến đại tuyển tú nữ-------
Trong cung lúc ấy chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Cũng tốt, khi đó nàng sẽ tuyển cho Lục Hựu Bạch nhiều mỹ nhân một chút để các nàng hầu hạ hắn. Như vậy hắn sẽ chẳng còn thời gian để tới làm phiền nàng nữa. Tốt hơn hết là để nàng bị thất sủng đi, à không, tốt hơn là để nàng rời đi luôn đi!
Tòa cung điện nguy nga này đối với nàng chỉ là một cái xiềng xích, một khi đeo lên chỉ khiến nàng cảm thấy thở không nổi mà thôi.
"Phú quý ở trong này, ai muốn thì cứ lấy đi".