Trình Mộ Nhàn lập tức kịp phản ứng lại: Quên mất, vẫn còn một vị Phật lớn ở đây.
Trước mặt, tân Hoàng Đế Lục Hữu Bạch đang ngồi bên chiếc bàn gỗ đàn hương, mặt mày sắc nét, tay cầm ấm tử sa đang muốn châm trà. Từ khung cửa chạm khắc hoa phía sau nhìn ra, có thể nhìn thấy cảnh tượng tháng năm của năm Nguyên Huy----- mùa xuân nắng vàng, du khách như dệt.
Tuy bên ngoài huyền hoa nơi hai người ngồi không treo dấu hiệu Hoàng gia, nhưng nó cũng là chiếc một thuyền hoa rất lớn và rất hoa lệ. Giờ phút này, thuyền hoa đang lẳng lặng đi lang thang ở trung tâm hồ Thái Hòa. Bên trong và bên ngoài thuyền hoa rất an tĩnh tựa như chỉ nghe thấy tiếng mái chèo và tiếng gió thổi. Những người trước đó còn đi theo Lục Hựu Bạch không biết đã đi đâu rồi, ước chừng là bọn hắn đều đang đợi ở bên ngoài đi.
"Ngồi đi". Nhìn thấy Trình Mộ Nhàn ngây ngốc đứng tại chỗ, Lục Hựu Bạch giơ tay ra hiệu.
"Tạ Bệ hạ". Trình Mộ Nhàn vội vàng tạ ơn rồi ngồi xuống.
Trà là Quân Sơn ngân châm thượng hạng, sau khi được ngâm sẽ mang theo vài phần ngọt. Trình Mộ Nhàn nheo mắt một cách thoải mái giống như một con mèo tham ngủ vào buổi chiều.
Lục Hựu Bạch nhếch khóe môi cười: "Xem ra Trình Đại cô nương rất thích tay nghề của Trẫm".
Trình Mộ Nhàn đang muốn lên tiếng lại chợt nhớ tới một sự kiện. Lục Hựu Bạch hình như không biết pha trà thì phải nhỉ? Trà này là tự hắn ngâm? Chẳng lẽ sống lại một đời nên có rất nhiều quỹ đạo bị thay đổi ư?
Móng vuốt nhỏ cầm chén trà của Trình Mộ Nhàn không biết để vào đâu, giọng điệu cũng có mấy phần khúm núm: "Đa tạ, đa tạ Bệ hạ ban thưởng".
Nụ cười trên môi Lục Hựu Bạch đã bán đứng tâm tình của hắn.
"Từ lâu đã nghe nói Trình Đại cô nương rất thích Quân Sơn ngân châm, nay thấy quả nhiên là thế. Đợi sau khi trở về, Trẫm sẽ đưa cho ngươi một bình".
"À? Tạ Bệ hạ". Trình Mộ Nhàn chỉ coi như Lục Hựu Bạch đã nghe ngóng trước về sở thích của nàng nên không suy nghĩ nhiều.
Nước hồ Thái Hòa trong như gương, cây cối hai bên bờ hồ rất tươi tốt, ngẫu nhiên sẽ có một chú chim mập mạp lướt nhanh trên mặt hồ cất tiếng kêu lanh lảnh. Lúc này, bên trong thuyền hoa yên tĩnh chỉ có hương trà lượn lờ theo gió bay ra. Trình Mộ Nhàn dùng việc ăn điểm tâm để che giấu chút bối rối của mình----
Kiếp trước không hề có một màn này, nếu như không phải là nàng không tỉnh táo thì đó là nàng bị mất trí nhớ rồi.
Nhưng tóm lại, nàng vẫn không muốn gả cho hắn lần nữa.
Chiếc khăn lụa trong tay bị nàng vô thức bị vặn đến nhăm nhúm, hoa văn hương thảo trên đó chính là nàng tự tay vẽ và thêu ra, rất tinh xảo. Ánh mắt Lục Hựu Bạch rơi vào trên người Trình Mộ Nhàn không biết đang suy nghĩ gì, trong đôi mắt đen như mực cất giấu tâm tư không người nào có thể dò xét.
Bởi vì ngồi một tư thế đã lâu nên thắt lưng của Trình Mộ Nhàn có hơi đau. Vốn là muốn đổi sang tư thế khác cho thoải mái, nhưng nàng lại không dám vì sợ phá hỏng quy củ nên chỉ có thể cắn răng gượng chống.
Lục Hựu Bạch thấy nàng không thích hợp bèn nói: "Trình Đại cô nương cứ tùy ý chút là được, chỗ này chỉ có ngươi và Trẫm".
"À, đa tạ Bệ hạ". Trình Mộ Nhàn hơi lùi lại về sau, nhưng đúng lúc này, cây trâm hồ điệp trên đầu nàng chợt rơi xuống.
Trình Mộ Nhàn cả kinh nhặt lên không được, mà không nhặt lên cũng không được. Chỉ có thể ngớ người ra đó.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo-----
Nàng nhìn thấy Lục Hựu Bạch đi về phía nàng, cúi xuống thân thể cao quý và nhặt cây trâm hồ điệp kia lên. Cây trâm hồ điệp này đã được nàng đeo nhiều năm rồi, kiểu dáng cũng là kiểu mấy năm trước của Tây Chiêu, đến viên bảo thạch trên đó nhìn cũng hơi cũ rồi.
Lục Hựu Bạch sau khi nhặt cây trâm lên lại không có ý đeo lại cho Trình Mộ Nhàn. Hắn cứ nhìn chằm chằm cây trâm hồ điệp đó một lúc lâu, làm cho Trình Mộ Nhàn đang ngồi bên kia thấy có chút hãi hùng khiếp vía không biết tên này có ý gì.
Lát sau, nàng nghe thấy Lục Hựu Bạch gọi lớn.
"Thịnh Thái!".
Thịnh Thái là tổng quản đại thái giám bên người Lục Hựu Bạch. Hắn khoảng bốn mươi tuổi, làm người khôn khéo lại giỏi đưa đẩy. Nghe thấy tiếng gọi, hắn lập tức ở ngoài rèm cất tiếng nhưng không dám đi vào.
"Bảo người của Cung cục nửa tháng sau đưa một nhóm trang sức mới qua cho Trình Đại cô nương, làm xong có thưởng".
Thịnh Thái không dám chậm trễ chút nào, lập tức trả lời. Mà ở phía sau, Trình Mộ Nhàn trơ mắt nhìn Lục Hựu Bạch nhét cây trâm hồ điệp của nàng vào tay áo hắn một cách đàng hoàng, sau đó lại chững chạc đàng hoàng ngồi trở về chỗ cũ giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Ngươi cũng sắp là Hoàng Hậu rồi, nếu không có mấy món trang sức ra dáng thì không tốt lắm". Lục Hựu Bạch lạnh lùng nói, khiến cho Trình Mộ Nhàn giật mình lấy lại tinh thần.
Khụ, nàng đã nghĩ đi đâu vậy.
Con người Lục Hựu Bạch làm quân đúng là rất ưu tú, hậu thế sau này đều ca ngợi hắn biết chiêu hiền đãi sĩ, là người sát phạt quyết đoán. Nhưng ở hậu cung thì-----thật khó nói. Tóm lại, thời điểm hắn sủng ngươi, ngươi có thể muốn----- Nhưng khi hắn không sủng ngươi nữa, thì ngươi có dùng bất kỳ thủ đoạn gì cũng vô dụng.
Nhiều năm làm Hoàng Hậu, Trình Mộ Nhàn đã từng tận mắt thấy Lục Hựu Bạch một kiếm giết chết phi tử hắn sủng một tháng ở trước mặt mọi người trong hậu cung. Tình cảnh khi đó đã dọa ngất mấy phi tần nhát gan và đồng thời kinh động đến một phi tử đang mang thai. Nàng còn nhớ, thái y lúc đó đã nói chỉ có thể giữ lại một người và hắn đã chọn đứa trẻ. Cũng chẳng có cách nào, vì Hoàng gia chính là nhìn trúng dòng dõi, vậy nên tính mạng của mẫu thân đứa trẻ cũng không quá quan trọng.
Trong vòng một ngày, hậu cung mất đi hai sinh mạng.
Đời trước, Lục Hựu Bạch đối với Trình Mộ Nhàn còn tính là khách khí. Hắn sẽ không dễ dàng trách phạt làm nàng khó coi, nguyên nhân có lẽ vì Trình Thượng thư phủ đi. Nhưng dù thế, vào lúc Trình Mộ Nhàn bị người vu cáo đã suýt bị Lục Hựu Bạch đày vào lãnh cung.
Nghĩ đến đây, Trình Mộ Nhàn cảm thấy mình càng ngày càng không thể vào cung.
Nhưng sính lễ cũng đã đưa rồi....
Trong lúc nhất thời, Trình Mộ Nhàn không biết phải làm gì thì tốt.
Đại khái qua một nén hương, Trình Mộ Nhàn nhìn Lục Hựu Bạch đang cầm sách đọc ở phía đối diện, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào từ gò má hắn lặng lẽ trượt xuống. Bầu không khí trong thuyền hoa gần như đã đông cứng. Len lén nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Lục Hựu Bạch mấy lần, cuối cùng Trình Mộ Nhàn châm chước, ngập ngừng nói:
"Bệ hạ, thần nữ có chuyện, không biết có nên nói hay không".
Ánh mắt Lục Hựu Bạch cuối cùng cũng chuyển dời khỏi cuốn sách: "Nói đi".
"Chỉ xin Bệ hạ tha tội chết trước, thần nữ mới dám nói".
Lục Hựu Bạch lúc này thấy có hứng thú, hắn để quyển sách xuống và đổi sang một tư thế thoải mái hơn: "Trẫm tha thứ ngươi vô tội, ngươi có thể nói".
Trình Mộ Nhàn đứng dậy, trịnh trọng quỳ xuống: "Thần nữ liễu yếu đào tơ, tự nhận không thể gánh vác được vị trí Hoàng Hậu, thỉnh Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!".
Thanh âm không lớn nhưng cũng để cho Thịnh Thái đang đứng hầu bên ngoài thuyền hoa suýt chút nữa té ngửa. Vị trí Hoàng Hậu của tân đế chính là thứ mà người người đều muốn, vị Trình Đại cô nương này bị làm sao thế? Lại không muốn nó?
Khuôn mặt của Lục Hựu Bạch gần như rạn nứt: "Liễu yếu đào tơ? Hử?".
Nam nhân nghiêng người về phía trước, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Trình Mộ Nhàn.
"Trình Đại cô nương là mỹ nhân nổi danh ở Tây Chiêu, nếu ngay cả ngươi cũng tự xưng bồ liễu vậy trên đời cũng chẳng còn danh hoa nào nữa".
"Bệ hạ!". Trình Mộ Nhàn cứng da đầu, trái tim trong lồng ngực đập bùm bụp, đến cả lời nói cũng có chút run rẩy: "Hoàng Hậu là tấm gương của nữ tử trong thiên hạ, mà thần nữ lại không tài không đức, e rằng sẽ làm mất mặt mũi của Bệ hạ".
Con người Lục Hựu Bạch có bao nhiêu coi trọng mặt mũi, Trình Mộ Nhàn biết rất rõ. Bây giờ nàng đã nói đến thứ hắn để ý nhất, hẳn là sẽ có một chút cơ hội nhỉ?
Tướng mạo của nữ tử trước mắt rất vũ mị, da trắng thịt mềm. Tuy nàng chỉ diện một chiếc váy dài cực kỳ đơn giản nhưng vẫn khó có thể che được tư thái linh lung của nàng.
Lục Hựu Bạch trong lúc nhất thời hoảng hồn, một lát sau mới nói: "Kháng chỉ bất tuân, đó chính là tội mất đầu".
"Trình Đại cô nương là thà chết chứ không chịu làm Hoàng Hậu?".
[ Sau bao ngày như ngâm mình trong bếp than, cuối cùng trời cũng mát rượi. Tui hạnh phúc quá!!! ]