Đập vào mắt chính là một phần móng đã được đào sẵn, nhưng theo kinh nghiệm của Long Lâm, một phần lớn đất đổ trên mặt đất là loại đất chỉ xuất hiện khi ngôi mộ cổ được khai quật.
Quả nhiên là như thế, anh nghe thầy nói rằng gần thành phố Giang Đô nên có một ngôi mộ cổ của nhà Đường, theo thông tin trong tay thì đó là một cấp bậc quý giá, kết quả là họ đã nhìn thấy rất nhiều ngôi mộ có liên quan ở thế giới nhất thời một vũ khí ma quái, nhưng dấu vết chỉ có thể mơ hồ nhìn ra dấu vết buôn lậu lăng mộ, nhưng những manh mối tiếp theo đều hoàn toàn biến mất.
Lúc đó, Long Lâm tự hỏi có phải bọn Hoàng Hiến làm đến quỷ, rốt cuộc thì con đường buôn lậu trong tay Hoàng Hiến là rất chắc chắn, anh vốn nghĩ rằng họ vừa mua lại những cổ vật này từ người khác rồi đem bán. Sự hỗn loạn bên khu ổ chuột của thời gian này khiến Long Lâm nghi ngờ.
Bọn Hoàng Hiến thủ đoạn quá mức kịch liệt. Ngay cả khi Trần lập Tân đưa họ đến điểm mấu chốt, không có lợi ích gì, Hoàng Hiến sẽ không bao giờ hành động gọn gàng như vậy, ngay cả khi nó phải trả giá bằng mạng người, anh ta sẽ không quan tâm, vì vậy có thể chỉ có một cái gì đó tình huống đặc biệt ở đây.
Có lẽ là đồ cổ của nhà họ Long làm cho bọn họ lóa mắt, cho nên đám người Hoàng Hiến rất tham lam buôn lậu đồ cổ, kiếp trước nghĩa trang cổ ở khu vực này tuyệt đối bị bọn họ phá hủy, cuối cùng bọn họ còn kiến thương mậu đại lâu bán tiền, khiến người ta không thể lần ra dấu vết, thành phố không thể phá bỏ một tòa nhà trung tâm thương mại như vậy chỉ vì phỏng đoán.
Long Lâm liếc mắt một cái, liền không một tiếng động từ hàng rào chạy tới, không biết có phải là đám người Hoàng Hiến quá tự tin hay không, hay là Trần Lập Tân cho bọn họ bảo đảm quá yên tâm, nếu không thì toàn bộ mộ đều ở đây, chỉ đơn giản là bao quanh một tấm vách ngăn, xung quanh vẫn có máy xúc đang chạy ầm ầm. Có thể lợi dụng tâm lý tối tăm dưới ánh đèn, nhưng anh chắc chắn rằng nếu đi một chút vào bên trong, nhưng anh không dám khẳng định nấu đi vào bên trong một chút anh nhất định sẽ bị bắt gặp, nơi này bây giờ là nơi mà bên ngoài lỏng lẻo bên trong chặt chẽ.
Long Lâm nắm lấy túi đất xây mộ trên tay rồi rút khỏi khu ổ chuột, chỉ cần chắc chắn rằng ở đây thực sự có một ngôi mộ cổ, khi mọi thứ dừng lại thì mọi kế hoạch hiện tại của đám người Hoàng Hiến sẽ trở nên vô ích.
Long Lâm đã sẵn sàng tận dụng những vấn đề trong chuỗi vốn của họ, thực hiện một kế hoạch nghiêm túc để kiếm tiền trong đó.
Còn Hoàng Hiến, không cần giữ người này lại sau vụ này, bao nhiêu chứng cứ cũng đủ để cho anh ta ăn súng rồi.
Kết quả là anh mới đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng động lớn từ khu vực phía sau.
Anh cẩn thận tìm một nơi cất giấu không dễ tìm, nhìn thấy Hoàng Hiến dẫn đầu một đoàn người, áp vài người, những người đó còn nhét mấy thứ vào miệng không cho phát ra tiếng động, trên người mỗi người đều nhìn ra sự chật vật.
Anh đang ở đằng xa, mơ hồ nhìn thấy những công nhân xung quanh đang tránh nhóm của Hoàng Hiến
Long Lâm nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên phòng ngừa chu đáo vẫn là có ích, anh đi đến phía trước liên hệ với đám người Toa Xe, kêu bọn họ tìm một đám côn đồ nhàn rỗi, chỉ nói hỗ trợ tìm đồ vật, có lẽ nó đã rơi gần đây, sắp xếp cho một nhóm người trực tiếp đến khu phố ổ chuột để gây rối.
Những người này không đáp ứng được kỳ vọng của Long Lâm. Chắc chắn, họ còn trẻ và sống hỗn tạp trong xã hội, nghĩ rằng họ có thể làm một công việc như cổ hoặc tử. Họ đến đây để tìm thứ gì đó có thể cảnh báo đám người Hoàng Hiến, họ thậm chí còn có xung đột, lúc này mới khiến anh đột nhập quá dễ dàng.
Nhưng cũng là bởi vì anh không có đi quá xa, nếu không nhất định sẽ bị thị vệ tìm được, càng như thế này, anh càng khẳng định là nơi này có một đám cổ mộ không thể đào lên. Suy nghĩ kỹ về phương pháp, không thể qua tay anh, ngay cả giáo viên của anh lúc đầu không nên trà trộn vào, nếu không có thể thu hút sự chú ý của đám người Hoàng Hiến.
Sau khi phân tích như vậy, Long Lâm đột nhiên nghĩ đến một người, nếu như vào tay hắn, chuyện sau này sẽ không phải lo lắng, bên kia nhất định sẽ làm tốt.
Sau khi quyết định nên làm gì, Long Lâm yên lặng rời khỏi đây, không quá lo lắng nguy hiểm cho nhóm người bị Hoàng Hiến bắt được, nếu dám làm lớn chuyện, nhiều nhất sẽ ném ra ngoài.
Về phần tiền cho người ta để điều trị, Long Lâm đã chuẩn bị sẵn, trước sau vẹn toàn.
"Cậu để đám người Toa Xe tới khu phố ổ chuột làm phiền sao?" Giang Mộ Nghĩa lặng lẽ kéo người sang một bên, hỏi khi nhìn thấy Long Lâm vào ban đêm.
"Anh ta đang tìm cậu?" Long Lâm nghi ngờ mối quan hệ của Giang Mộ Nghĩa với các băng đảng xã hội đen như đám người Toa Xe. Khi anh ấy đề nghị Giang Mộ Nghĩa yêu cầu đám người Toa Xe, họ có vẻ rất dễ sử dụng và nghe lời, điều này không có ý nghĩa gì. Nhưng một vài trăm đô la có thể khiến một nhóm người trong xã hội làm việc tốt đến như vậy. Làm sao một học sinh trung học cơ sở bình thường lại có thể làm được?
Giang Mộ Nghĩa không phủ nhận, nhưng nhìn chằm chằm Long Lâm nói: "Cậu làm chuyện này quá nguy hiểm."
"Làm sao cậu biết đó là tớ? Tớ không nghĩ bọn họ biết là tớ." Long Lâm nói một cách chắc chắn.
Giang Mộ Nghĩa nhíu mày, cậu thật sự đoán được Long Lâm làm cái gì, nhưng chỉ là vì buổi tối đi làm về, cậu nghe thấy Toa Xe cùng đám người kia nhắc tới chuyện một kẻ coi tiền như rác bỏ ra hơn 100 để thuê người tìm đồ đạc, liền dừng gần khu ổ chuột của họ ở phía đông thành phố. Sau khi mọi người đi tìm, một vài người đã gây rối trên đất của Hoàn Hiến vì họ quá hung hãn, họ bị thương một chút, đối phương còn trả cho họ một ít phí y tế, quả thực loại tiền này không cần quá hảo kiếm lời.
Giang Mộ Nghĩa nghe xong lúc đó liền cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu lại nghĩ đến Long Lâm, cảm thấy Long Lâm rất quan tâm đến sự biến hóa của khu phố ổ chuột, cho nên cậu suy đoán rằng có phải hay không kẻ coi tiền như rác này chính là Long Lâm.
Sau khi nghe Giang Mộ Nghĩa suy đoán vài phần, Long Lâm liền biểu tình phản bác việc mình bị gọi là coi tiền như rác, miệng tỏ vẻ kháng nghị một chút, anh là quan tâm đến tinh thần nhân đạo, những người này sau lưng còn đang nói xấu anh, cũng quá kỳ cục.
"Cậu rốt cuộc đang tìm cái gì?" Giang Mộ Nghĩa nhíu mày hỏi.
Long Lâm vỗ vỗ Giang Mộ Nghĩa bả vai, nửa người dựa vào Giang Mộ Nghĩa, anh em tốt thuận miệng nói: "Về sau sẽ không tìm nữa." . ngôn tình hoàn
"Cậu tìm được chưa?"
"Có muốn như vậy nhạy bén." Long Lâm khịt khịt mũi.
"Cậu sẽ gặp nguy hiểm sao?" Khoảng thời gian tiếp xúc này đủ để Giang Mộ Nghĩa hiểu được Long Lâm, đơn giản là một người dùng phương pháp gì cũng nguy hiểm, giống như luyện võ công thẳng đến Càn Khôn, hẳn là bị thương chính mình một lần, mới quay đầu lại đánh người khác, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm của chính mình.
Long Lâm ngượng ngùng cười cười, anh luôn cảm thấy Giang Mộ Nghĩa đã hiểu lầm anh một chút, anh mới vừa trở về đã cố gắng như vậy, dưới tiền đề tốt lại khiến bản thân trông như không muốn sống, sau vài lần anh tính toán tốt tiền đề hạ, mới làm chính mình nhìn như không muốn sống, kỳ thực anh đã bị khống chế. Tiếc rằng anh chết rồi, còn phải giữ cái mạng nhỏ nhoi này mà nhìn những kẻ gian ác kia xuống địa ngục thì làm sao mà sống nổi.
Nhưng muốn anh giải thích thì anh cũng không dễ giải thích, không thể nói rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, khi đó mọi người chắc chắn sẽ nghĩ rằng não anh đã bị đập nát từ trước, anh đã làm ra một vấn đề tự phụ.
Giang Mộ Nghĩa cuối cùng cũng thở dài một hơi, "Cần gì cậu gọi cho tớ." Sau đó trở về phòng.
"Cám ơn." Long Lâm sau lưng hét lên, tuy rằng bí ẩn về Giang Mộ Nghĩa khó giải hơn những chuyện anh phải đối mặt, nhưng theo bản năng, Long Lâm cảm thấy Giang Mộ Nghĩa sẽ không hại mình, bí ẩn về Giang Mộ Nghĩa anh không có ảnh hưởng, anh không muốn khám phá vấn đề của người khác, ai mà không có bí mật.