"Nhu Nhi!" Cao Tư Dụ thấy nàng, như nhìn thấy khát vọng sống, thân thể không kìm được muốn bật dậy: "Nhu Nhi!"
Trái ngược với những gì Cao Tư Dụ mong đợi, Thục phi chỉ điềm nhiên như không, nhìn dáng vẻ chật vật của ông ta, nàng càng thêm khống thoái trong lòng.
"Nhu Nhi!" Cao Tư Dụ không bỏ cuộc, yếu ớt gọi tên nàng.
Cao Thiên Ca đứng phía bên giường, khóe môi nhếch lên điềm đạm cười, tựa hồ một chút cũng không để ý phụ hoàng hắn đang khổ sở nhường nào: "Thật là cảm động mà, phu thê tình thâm a! Lão già, chắc ông chưa từng nghĩ đến người hạ độc mình là ai đúng không?"
Cao Tư Dụ trừng mắt nhìn hắn: "Còn không phải tên nghiệt súc nhà ngươi!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Cao Thiên Ca cười lớn, bước tới túm tóc Thục phi, bắt nàng ngẩng cao đầu nhìn Cao Tư Dụ: "Nhìn cho rõ, chính là tiện nhân này, tiện nhân mà ngươi yêu hơn cả mạng này hạ độc, từng ngày từng ngày đều muốn ngươi phải chết! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…"
"Không, không thể nào!" Cao Tư Dụ gồng mình ngồi dậy, bất cẩn ngã xuống giường, hai mắt mông lung nhìn nàng, gương mặt vô cảm của Thục phi dường như đang chứng thực mọi lời nói của Cao Thiên Ca đều là sự thật: "Nhu Nhi, nàng phản bác đi chứ!"
"....." Thục phi chán ghét nhìn hoàng đế, bất ngờ bật cười: "Hoàng đế như ngươi sao có thể ngu ngốc đến nhường này?"
"Nhu Nhi!"
"Câm miệng, đừng luôn miệng gọi ta là Nhu Nhi, nữ nhân đó đã chết từ lâu rồi!" Thục phi nói: "Ngươi luôn miệng nói yêu ta, vậy tại sao ngay từ đầu ngươi không giết quách tiện nhân họ Đàm kia đi, để ta trở thành hoàng hậu của ngươi, Lãng Nhi sẽ đường hoàng trở thành quân vương, chứ không phải bắt mẫu tử ta chờ đợi!"
Cao Tư Dụ bàng hoàng nhìn nàng.
Trong trí nhớ ông ta, Thục phi xinh đẹp lại dịu dàng, nàng rất thích cười, chưa từng lưu tâm hay tính toán điều gì, bởi những điều đó khiến Cao Tư Dụ an tâm mỗi khi ở cạnh nàng. Thế nhưng, hàng vạn lần ông ta chưa từng nghĩ đến, nữ nhân luôn luôn nhu thuận, lại là người muốn ông ta chết hơn ai khác.
"Ta yêu ngươi! Ta làm tất cả đều vì ngươi!" Cao Tư Dụ khẽ thì thào: "Tại sao? Tại sao…"
"Tình yêu của ngươi làm ta phát nôn!" Thục phi cất thanh cười lớn: "Lãng Nhi từ khi sinh ra đã chịu bao nhiêu nhục nhã, cả Cao Cơ đều nói nó là đứa trẻ không được sủng ái, ngay cả tiện tì thấp kém trong cung cũng xem nó như cún nhỏ mà sai bảo, lúc đó ngươi đã làm gì… Hoa phi khinh miệt ta, hậu cung coi thường ta, nói ta là nữ nhân quê mùa, lúc đó sao ngươi không giết bọn chúng rửa hận cho ta!"
"....." Cao Tư Dụ cúi gằm mặt, ông ta là hoàng đế, nếu tự tiện giết hàng loạt bọn họ, chả khác nào hôn quân.
"Ta hạ độc ngươi, là ta… Đồ ăn ta tận tay nấu cho ngươi đều có độc!" Thục phi nói: "Hai mươi năm, ngươi không hề phát giác ra, Cao Tư Dụ ngươi không xứng làm hoàng đế!"
"Sao ngươi không giết ta ngay tức khắc, lại phải mòn mỏi chờ đợi suốt hai mươi năm?" Cao Tư Dụ mang theo một tia hy vọng mà nói tiếp: "Nhu Nhi, nàng rõ ràng rất yêu ta!"
"Không, không, ta chính là muốn giày vò ngươi đến chết, ta muốn ngươi sống không được chết không xong!" Thục phi phản bác, nàng hận kẻ đã khiến nàng từ một dân nữ thôn quê trở thành nữ nhân tràn đầy dã tâm, ác độc.
Nhìn một màn cẩu huyết này, Cao Thiên Ca có chút chịu không nổi, sai người mang đến một bát thuốc. Bát thuốc đen tuyền tỏ ra mùi nồng nặc, Cao Thiên Ca cau mày, vươn tay cầm lấy, chầm chậm đi đến chỗ Cao Tư Dụ.
"Ngươi muốn làm gì?" Cao Tư Dụ nằm trên mặt đất, thần sắc kinh hoảng tột độ, Cao Thiên Ca lúc này như một tên ác quỷ khát máu, nhìn về phía ông nở nụ cười man rợ: "Nghiệt súc, Thiên Triệt sẽ không tha cho ngươi!"
Cao Thiên Ca dừng trước mặt ông ta, nhướn mày: "Ông nghĩ… kẻ đã giết phụ thân hắn, hắn làm sao sẽ cứu ông?"
"Tư Đồ Kiệt sẽ không tha cho ngươi!" Cao Tư Dụ lạnh lùng nói.
"À, quên nói cho ông biết! Lãng Nhi yêu quý của ông đã sớm cấu kết với Lâm Sư quốc, hắn giả vờ chạy trốn dẫn dụ Tư Đồ Kiệt ra xa hoàng thành, quân của Tư Đồ Kiệt bị phục kích, ta nghe nói hình như đã… chết rồi." Cao Thiên Ca nhếch mép cười rất ư vui vẻ: "Chỉ sợ lúc Cao Thiên Triệt đến nơi, người đã sớm không còn, bị quân của Cao Thiên Lãng giết chết, ha ha ha, huynh đệ tương tàn a."
"Nếu vậy Lãng Nhi sẽ đánh vào hoàng cung, ngươi cũng không còn mạng." Cao Tư Dụ hét lớn.
"Không, không…" Cao Thiên Ca tặc lưỡi: "Phụ hoàng đừng quên, nhạc phụ ta là ai? Quân đội Ti Sơ từ lâu đã đứng bên ngoài thành, chỉ chờ hiệu lệnh của ta liền sẽ ập vào đây, ha ha ha, lúc đó ai lấy mạng ai còn chưa rõ."
"A! Không ai được động vào con ta!" Thục phi bất ngờ cầm dao xông đến, Cao Thiên Ca chỉ cần xoay đầu, dùng chút sức đã đá văng nàng ra xa, thân thể nàng đập mạnh vào tường, rồi rơi xuống, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh vỡ, tắc thở ngay tại chỗ.
"Ngươi, ngươi!" Cao Tư Dụ không dám tin vào mắt mình, chỉ có thể trợn trừng nhìn Cao Thiên Ca lúc này đang ép ông ngẩng cao đầu, đem toàn bộ bát thuốc đổ vào miệng.
Sau đó… Không còn sau đó nữa…