Đường Văn giúp Tư Đồ Vân Sơ đem đai lưng thắt lại chỉnh tề, sau đó thuận thế ôm lấy eo hắn, đem cằm gác trên bờ vai của hắn, khẽ cười.
Người trong gương một thân xiêm y hoa quý vô song, rêu rao vô cùng quả thật rất bắt mắt, hơn nữa vì thân phận đặc thù, Cao Thiên Triệt còn vì Tư Đồ Vân Sơ đặt chế đồ trang sức phù hợp, Tư Đồ Vân Sơ lạnh lùng cười, nếu như không nói, không chừng khắp thiên hạ mọi người đều nghĩ đến hắn mới là tân lang đi?
“Ta nghĩ phải thay đổi, thân quần áo này thật không phù hợp.” Tư Đồ Vân Sơ nói xong liền nghiêng đầu kéo xuống trâm cài tóc phát quang bốn phía đặt sang một bên cạnh, hạ lang hoàn bội ngọc bên hông để trên bàn, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Đường Văn cười cười, tiến lên giúp hắn cởi bỏ y khấu.
Tư Đồ Vân Sơ đem quần áo tùy ý vứt trên mặt đất, chỉ mặc nội y đến tủ quần áo tùy tiện chọn một bộ quần áo tố sắc, sau đó trở về cấp Đường Văn, ý bảo y giúp mình đem quần áo thay đổi.
Đường Văn nhận mệnh cầm quần áo, từng kiện từng kiện giúp Tư Đồ Vân Sơ thay.
“Cạch!”, lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, Cao Thiên Triệt đứng tại ngưỡng cửa, chứng kiến hết thảy mọi chuyện đang diễn ra trong phòng, sắc mặt hắn âm trầm, lý lẽ sắc bén buộc tội: “Giữa ban ngày ban mặt… ngươi lại dám, Tư Đồ Vân Sơ ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
“…..” Tư Đồ Vân Sơ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Thiên Triệt, một câu cũng không đáp lại.
Thái độ thờ ơ của đối phương khiến tâm tình tốt đẹp của Cao Thiên Triệt nháy mắt trùng xuống, cứ nghĩ bản thân vì người nọ chuẩn bị phục trang tốt nhất, ít nhiều Tư Đồ Vân Sơ cũng sẽ cảm kích, nào ngờ nhận lại chỉ là sự ghét bỏ.
Tư Đồ Vân Sơ trầm mặc nửa ngày, sau đó phiêu Cao Thiên Triệt liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Thời điểm không còn sớm, nếu không đi chỉ sợ tân lang người ta đều đã đến.” Nói xong liền kéo tay Đường Văn dẫn đầu bước ra.
Cao Thiên Triệt ánh mắt vi ám, nhẹ nhàng nói câu: “Ngươi lại chán ghét ta như vậy?”
Khi ba người tới, phủ Đại hoàng tử đã bố trí vui mừng lộng lẫy, đi tìm tân lang Cao Thiên Ca còn chưa tới kịp, đội ngũ đón dâu khổng lồ cũng đã diễn tấu sáo và trống đến trước của vương phủ. Mấy người họ chỉ có thể đưa lên hạ lễ trước, cùng một đống lớn khách nhân đứng ở cửa chờ tân lang đi ra tiếp kiệu.
Kiệu lớn rộng mở hoa lệ đứng ở cửa chính vương phủ, đội ngũ đón dâu cùng đưa thân tiền hô hậu ủng khổng lồ đồ sộ, kèn pháo đốt thổi suốt một đường đi cũng không ngừng lại, Tư Đồ Kiệt và Tùy Âm cưỡi ngựa theo sát hai bên trái phải kiệu, bày ra cảnh tượng vui mừng, rất khí phái!
Đám nữ tử trong thành lại là hâm mộ cùng ghen tị, đồng loạt nhìn kiệu hoa vẻ mặt u ám, nghe nói Đại hoàng phi kia hôn phục hoa quý chi cực, kim ti ngân tuyến đều dùng đến mười cuốn! Trên phát quan kia có gắn một viên dạ minh châu, đồ sức trên khăn quàng vai, cũng là vô giá! Trượng phu ưu tú nhất, hôn lễ tối long trọng, hôn phục tối hoa quý, đây đều là ước mơ tha thiết của hết thảy nữ nhân. Đại hoàng phi có thể có được hết thảy này, sao lại không khiến cho người hâm mộ, sao lại không khiến cho người đố kỵ cơ chứ?
Một số trong đội ngũ đưa thân của gia quyến nữ phương, dùng kẹo hương không trung ném lên, có một người khác tay cầm hoa đấu, đem ngũ cốc, đậu tử cùng với tiền tài, trái cây và những thứ khác rắc ở trước cửa. Đám hài tử vây quanh xem cười đùa đi tranh đoạt, Đường Văn xem nghi hoặc, Tư Đồ Vân Sơ thừa cơ bắt lấy viên kẹo bọc giấy đỏ rơi đến trước mặt mình, nhét vào tay Đường Văn, mỉm cười ghé vào lỗ tai y giải thích: “Người trước tên là “tát thực”, người sau là “tát tài”, nghe nói chỉ dùng để tránh bị thần giữ cửa ngăn cản tân lang đi vào, còn cái kia là để tìm kiếm may mắn.”
Tư Đồ Vân Sơ không có để ý động tác nhỏ của mình có bao nhiêu ám muội, Đường Văn dường như đã thành quen, chỉ mang vẻ mặt hiểu rõ gật đầu, hứng thú quan sát hôn lễ long trọng này. Không chú ý tới trong đám người có nhiều kẻ dùng ánh mắt bất khả tư nghị, đang nhìn hai người bọn họ.