Gần như đã chơi hết tất cả trò chơi trong công viên, Diệp Thủy Thanh dẫn Thẩm Hạo đi mua nước ngọt và đồ ăn, Cận Văn Lễ thì dẫn Náo Náo ở một sân trống nhỏ bên cạnh chờ họ quay lại.
“Bố, cầu trượt! Cầu trượt lớn!” Náo Náo chỉ vào cầu trượt cao lớn mới xây ở đối diện, phấn khích kêu lên.
Cận Văn Lễ không thể không bái phục sinh lực dồi dào của con nít, chơi một vòng mình đã thấy hơi mệt rồi, con bé này lại có thể vừa nhảy vừa nhún hô lên.
“Đi, bố dẫn con qua đó chơi.”
“Bố, con không dám lên.” Đến bên cạnh Náo Náo nhìn cầu trượt kiểu gợn sóng cao lớn thì sợ sệt.
“Không sợ, chúng ta chơi từ cái ngắn ở bên cạnh trước, bố sẽ ở phía dưới đón lấy con, con dùng một bên cánh tay kẹp cầu trượt, người dựa ra sau, không cần sợ sẽ ngã.” Cận Văn Lễ khích lệ con gái mạnh dạn thử, rồi lại dạy cho cô bé mấu chốt chơi cầu trượt một cách tỉ mỉ.
Náo Náo lập tức có tự tin, chạy qua cẩn thận leo lên cầu thang, mặt trời giữa trưa chiếu một mặt của cầu trượt nóng hổi, Cận Văn Lễ đã có kinh nghiệm chụp hình xe máy lần trước, vội vàng để Náo Náo chơi ở mặt mát.
“Đúng, lấy tay phải kẹp bên này người dựa ra sau, Náo Náo không sợ, trượt từ từ.” Cận Văn Lễ đứng dỗ con gái, rồi lại buông tay chuẩn bị xuống dưới đón cô bé.
Náo Náo trượt xuống từng chút, đợi đến lúc cả người đều nghiêng thì vội kẹp bên phải của cầu trượt nhanh chóng trượt xuống.
Cận Văn Lễ một tay đón lấy con gái mũm mĩm, không ngừng khen ngợi: “Con gái của bố thật thông minh, vừa dạy đã biết.”
Náo Náo im lìm trong lòng Cận Văn Lễ, qua một lúc lâu mới khóc nhỏ, nói: “Bố ơi, tay con đau.” Sau đó càng khóc thì tiếng càng lớn, về sau thì giống như không thở nổi.
Cận Văn Lễ sốt ruột: “Cánh tay làm sao thế, tay nào đau, có phải bị trẹo rồi không?”
Náo Náo chật vật giơ cánh tay phải của mình, Cận Văn Lễ chỉ liếc nhìn thì suýt chút đã tát vào miệng mình, lần này anh nghĩ không làm con gái bỏng, nhưng sao lại quên mất Náo Náo mặc váy ngắn lộ vai, sao có thể để cô bé dùng cánh tay để kẹp cầu trượt! Lần này hay rồi, trong cánh tay nhỏ trắng nõn của Não Não đỏ một mảng, trầy cả một lớp da!
Cận Văn Lễ không nói lời nào, ôm con gái lên định chạy ra cổng công viên, muốn nhanh chóng đưa con gái đến bệnh viện.
“Sao thế, tại sao Náo Náo khóc?” Diệp Thủy Thanh và Thẩm Hạo mua đồ xong đúng lúc quay lại.
“Là lỗi của anh, làm Náo Náo bị thương, chúng ta đến bệnh viện trước, chuyện khác xong rồi hẵng nói!” Bước chân của Cận Văn Lễ không ngừng, trả lời chuyện đã xảy ra một cách đơn giản rồi tiếp tục chạy về phía trước, Diệp Thủy Thanh kéo Thẩm Hạo theo phía sau.
Sau khi đến bệnh viện Thẩm Hạo nhìn thấy vết thương của Náo Náo, lại lần nữa dựa vào lòng Diệp Thủy Thanh mắt cũng đang đỏ hoe rồi bật khóc, có phải Náo Náo là con của chú út không vậy, sao có thể hại Náo Náo thảm như thế chứ, sau này cậu bé không thể để chú út thờ ơ dẫn Náo Náo đi chơi nữa!
------oOo------