“Bố, con hỏi bố một câu nha?”
“Hỏi đi.” Cận Văn Lễ vui vẻ vì con gái có câu hỏi thì người nhớ đến trước nhất chính là hỏi mình.
“Con muốn biết lúc ông nội hút thuốc, tại sao khói lại bay ra từ trong mũi vậy?”
Cận Văn Lễ nhíu mày: “Hỏi cái này làm gì?”
“Con chỉ muốn hỏi thử, tò mò.”
Cận Văn Lễ do dự một lúc, suy nghĩ hay là nói với con bé này đi, nếu không nó lại tự mình suy nghĩ xảy ra chuyện lại càng khó hơn, nhưng cũng không cách nào nói quả tỉ mỉ, cuối cùng chỉ nói với cô bé: “Khói có thể bay ra từ trong mũi, đó là vì ông nội hít khói vào bụng, tuần hoàn một vòng rồi phà ra, con nít đừng lo chuyện người lớn.”
Cơ thể béo tròn của Náo Náo lắc một cái: “Con biết rồi thì không hỏi nữa, con với anh Tiểu Hạo còn có chuyện bí mật.”
“Hôm qua chẳng phải con có nói với mẹ sao, rốt cuộc là bí mật gì, nói ra cho bố nghe xem.”
“Con không nói đâu, con ra ngoài chơi.”
Náo Náo chơi một mình trong sân, đợi cho đến khi Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ đều ra ngoài thì mới chạy nhanh đến nhà họ Thẩm.
Từ trong lòng Thẩm Hạo cũng chưa từng nghĩ có bí mật gì với con bé Náo Náo này, nhưng không ngăn được cô bé cứ khăng khăng kéo mình làm đồng minh, chuyện gì cũng nói với mình, bản thân muốn nói không biết cũng không được.
Khó xử nhìn mặt Náo Náo đầy phấn khích, Thẩm Hạo khuyên: “Náo Náo, cho dù em muốn biểu diễn khói bay ra từ trong mũi cho anh xem cũng không được, chúng ta không có thuốc.”
Náo Náo vênh váo chống nạnh: “Theo em!”
Sau đó hai người cùng về nhà họ Cận, Náo Náo đóng cửa phòng lại, sau đó mở tủ đồ ra, lấy từng bộ quần áo ra ngoài, cho đến khi sắp đến đáy tủ mới lấy ra một cây thuốc lá xiêu vẹo: “Xem nè, đây chẳng phải thuốc sao? Em nhân lúc bố em không để ý thì giấu đi, đây là diêm.”
Sau đó cũng không đợi Thẩm Hạo nói chuyện, cứ học theo bộ dạng bình thường của Cận Quan Tường chật vật châm thuốc, lập tức lại cau mày vẫy vẫy: “Em bắt đầu biểu diễn đây, anh Tiểu Hạo chú ý xem.”
Nói xong thì hít một hơi thật mạnh, vận khí nuốt khói trắng trong miệng xuống.
Sau đó Thẩm Hạo nhìn thấy mặt Náo Náo từ trắng tới đỏ, sau đó lại từ đỏ thành tím, lập tức sắp bị tắt hơi, thì vội ôm lấy vỗ lưng cô bé, rồi lại bóp cằm cô bé: “Náo Náo, mở miệng ra, dùng sức ho! Nghe lời, mau mở miệng ra!”
Náo Náo vô thức há miệng, khói liền bay ra, lúc này Náo Náo mới liều mạng ho, nước mắt nước mũi đầy mặt, sau đó cổ họng cũng khàn, nhưng tốt xấu gì đã lấy lại hơi.
Thẩm Hạo dìu Náo Náo lên giường, để cô bé nằm nghỉ.
Náo Náo nói một cách yếu ớt: “Anh Tiểu Hạo, cảm ơn anh đã cứu em.”
Thẩm Hạo tức giận: “Chuyện hút thuốc anh sớm đã học với bạn rồi, không dễ chơi chút nào, nhưng cũng không có ai cứ phải học nhả khói từ trong mũi gì đó như em cả, Náo Náo, em nghịch quá rồi!”
“Anh Tiểu Hạo, là em sai rồi, em là đứa trẻ hư, sau này nhất định sẽ đổi, nhất định phải làm đứa trẻ ngoan nghe lời, anh giúp em khử mùi khói trong nhà đi, nếu không lát nữa bà nội vào là tiêu đó.”
Đối mặt với Náo Náo thành khẩn nhận sai như thế, Thẩm Hạo đã mềm lòng, mặc dù còn giận nhưng vẫn vứt hơn nửa đoạn thuốc còn lại ra ngoài, lúc mở cửa sổ thông gió thì xếp từng bộ quần áo lại vào trong tủ như ban đầu.
“Anh Tiểu Hạo, anh thật tốt!” Náo Náo cười híp mắt nhìn Thẩm Hạo
Thẩm Hạo không nói chuyện chỉ cầm khăn lông ướt lau mặt cho Náo Náo, đợi cô bé ngủ rồi thì mới lấy chổi quét nhà một lượt, mệt cả buổi cũng buồn ngủ, thế là năm bên cạnh Náo Náo định ngủ một lát, lúc sắp ngủ vẫn còn nghĩ: Hay là mình vẫn nên nhận chú út làm bố nuôi cho rồi, haiz!
------oOo------