Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 7



C7

- --------------------

- -------------

Thôi Tất Thành hỏi xong, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt ở trên người cô, Cận Văn Lễ cũng đồng dạng mà nhìn, khẩn trương chờ cô trả lời.

Chính mình nếu không phải sống qua một lần, phỏng chừng đã sớm bị dọa cho choáng váng,cô không nhanh không chậm mà buông đũa xuống, đứng lên cùng Thôi Tất Thành đối diện, ngữ khí bình tĩnh nói:

"Thôi Tất Thành, em đã cùng anh chia tay rồi, Cận Văn Lễ là hàng xóm của em, khả năng đối với em có chút hảo cảm, nhưng em xác thực đã cự tuyệt.

Bất quá em cho rằng Cận Văn Lễ người này thực hảo, cho nên hiện tại tụi em là bằng hữu bình thường, còn về anh, em sợ là chúng ta ngay cả bạn bè bình thường đều làm không được, hôm nay vừa lúc có mọi người ở đây, tôi trịnh trọng thanh minh một chút, từ nay về sau tôi cùng Thôi Tất Thành chỉ là quan hệ đồng nghiệp".

Cận Văn Lễ vỗn dĩ nghe cô nói cùng chính mình là bạn bè bình thường cảm thấy khá thất vọng, bất quá lại xem kết quả của Thôi Tất Thành bắt đầu thấy may mắn chính mình so ra mạnh hơn hắn nhiều, ít nhất còn có thể đem quan hệ bằng hữu phát triển thành quan hệ yêu đương, vì thế lại nhịn không được nở nụ cười.

Lúc này trong mắt Thôi Tất Thành tràn đầy bi thương cùng thống khổ, hắn đối với cô là tình cảm chân thành, từ khi cô đáp ứng cùng hắn qua lại hắn vẫn luôn xem cô như tức phụ tương lai mà đối đãi, có thứ gì tốt cũng nghĩ đến cô đầu tiên, không nhìn thấy cô trong lòng liền nhớ.

Không lâu trước đây hai người còn rất tốt, như thế nào đột nhiên liền biến thành cục diện như hôm nay,hắn không muốn tiếp thu kết quả này, huống chi đối thủ của hắn còn là tên Cận Văn Lễ hổn đản này!

Đúng! Nhất định là Cận Văn Lễ mê hoặc cô, cái tên lưu manh này trừ bỏ đường ngang ngõ nhỏ chơi thủ đoạn, căn bản không so được với mình, hắn quyết không thể bị đánh bại, làm tên bại hoại này chế giễu!

"Thủy Thanh, anh biết em chỉ là nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, lời hôm nay em nói đều là giận dỗi, anh sẽ không từ bỏ! Vì không cho em khó xử, anh về văn phòng trước."

Thôi Tất Thành nói xong liền đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ bảo vệ liền dừng bước chân: "Nghe được không, người này không phải bạn trai Thủy Thanh, về sau các anh nhìn mà làm đi."

Chờ Thôi Tất Thành đi khỏi, Cận Văn Lễ cũng nói: "Thủy Thanh, anh tính toán muốn cùng em ăn cơm, bất quá hiện tại xem ra tâm tình em không tốt, anh liền không quấy rầy, em từ từ ăn, thời điểm tan tầm anh lại đến tìm em."

Người ở phân xưởng còn ở lại thấy Cận Văn Lễ đã đi xa mới bắt đầu mồm năm miệng mười khiển trách cô:

"Thủy Thanh a, cô như thế nào hồ đồ như thế, Thôi Tất Thành điều kiện tốt như thế, trong xưởng có rất nhiều cô gái nhìn trúng hắn, cô như thế nào tùy tiện liền nói chia tay chứ?

Cận Văn Lễ cái tên kia vừa thấy liền biết không phải người tốt, cô đừng bị hắn hoa ngôn xảo ngữ cùng lợi ích phía trước che mắt, có cái người đứng đắn nào cả ngày không đi làm, còn có thể mỗi ngày đem đồ ăn ngon tới?

Cô nếu thật là cùng hắn ở bên nhau, người nhà cô sao dám ngẩng đầu!!!"

"Tôi biết mọi người đều là hảo ý, bất quá tôi đã quyết định liền sẽ không thay đổi, mọi người không cần lại khuyên, tôi cũng không cùng Cận Văn Lễ ở bên nhau cũng sẽ không cùng Thôi Tất Thành hợp lại." Cô nói rồi cũng không còn tâm trạng nào ăn cơm, đem hộp cơm thu lại tính toán tan tầm sẽ trả lạicho Cận Văn Lễ.

Mọi người thấy cô quật cường như vậy đều lắc đầu thở dài, chỉ chờ cảm xúc cô hòa hoãn lại nghĩ cách khuyên giải.

Buổi chiều, chủ nhiệm phân xưởng tìm cô, biết được ngọn nguồn sự tình, lại tận tình khuyên giải một phen, cô chỉ là nghe cũng không trả lời.

Lúc tan tầm, cô không muốn đồng nghiệp thấy mình cùng Cận Văn Lễ đi về cùng nhau, để tránh cành mẹ đẻ cành con, vì thế liền cố ý ở lại trong xưởng trong chốc lát mới về.

"Thủy Thanh, không tốt rồi, Thôi Tất Thành cùng Cận Văn Lễ ở trước cửa phân xưởng đánh nhau rồi, cô mau đi khuyên một chút đi." Tiểu Trân đột nhiên tiến vào, lôi kéo cô đi ra ngoài. Cô vừa nghe lời này liền cực kì đau đầu, hai người kia còn có thể hay không, hiểu chuyện một chút.

Thôi Tất Thành hung tợn mà trừng mắt Cận Văn Lễ, trên trán,trên cổ gân xanh đều nổi lên, hắn giữa trưa rời phân xưởng trong lòng phiền muộn liền muốn đi nhìn một chút xem Ninh Quân bệnh gì, chờ đến nơi hỏi mới biết là bị người đả thương.

Lúc ấy hắn liền cảm thấy không đúng, Ninh Quân cùng hắn học chung từ tiểu học đến sơ trung, quan hệ rất thân thiết, trước nay không phải là người gây chuyện, như thế nào sẽ vô duyện vô cớ bị đánh chứ?

Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, lại liên tưởng đến sự xuất hiện của Cận Văn Lễ ở phân xưởng, hắn cũng không ngốc mà không biết chuyện này do Cận Văn Lễ gây ra. Trở lại văn phong xin nghỉ 1h liền đạp xe đến nhà Ninh Quân hỏi cho ra lẽ.

Chờ Ninh Quân đem lời nói thật nói ra, hắn liền tức giận đến đầu vang lên ong ong.

Cái tên vương bát đản Cận Văn Lễ này nguyên lai đã sớm có tâm tư muốn chen chân làm kẻ thứ ba, còn đem bạn thân hắn đánh thành như thế, thù mới hận cũ lúc này liền hận không thể xé xác đối phương.

Chịu đựng tức giận trở lại phân xưởng làm, khó khăng chờ tới lúc tan tầm, hắn ra trước 5 phút tìm gốc ẩn nấp chờ Cận Văn Lễ xuất hiện, hắn biết lấy tính nết lưu manh của Cận Văn Lễ khẳng định sẽ dây dưa cùng cô.

Quả nhiên, hắn mới trốn liền thấy Cận Văn Lễ chạy chiếc xe đạp màu đen lại đây, đến cửa liền đem xe cất tốt rồi đi vào trong nhìn xung quanh tìm kiếm, hiển nhiên là đang tìm Diệp Thủy Thanh.

Thôi Tất Thành rốt cuộc không rảnh lo nhiều như vậy, từ trong góc xông thẳng đến trước mặt Cận Văn Lễ, lạnh giọng chất vấn:

"Cận Văn Lễ, có phải mày ra tay đánh Ninh Quân không?"

Cận Văn Lễ bị hoảng sợ:

"Mày từ đâu ra thế, ai là Ninh Quân? Tao không quen biết!"

"Mày đừng có giả ngu, dám đánh người mà không có can đảm thừa nhận, mày chính là cái cái đồ cặn bã."

"Mày ăn nói cho cẩn thận, ông đây không đánh mấy hạng người vô danh tiểu tốt, Ninh Quân là cái thứ gì tao không biết, làm sao mà đánh hắn được?" Cận Văn Lễ bị hỏi đến không hiểu được."

"Ninh Quân là đồng nghiệp của Thủy Thanh, cùng là bạn học của tao, tuần trước bởi vì bảo vệ mối quan hệ của tao cùng Thủy Thanh cho nên ban đêm liền bị mày trả đũa, đem hắn đánh bị thương, mày dám nói không có chuyện này không?"

Cận Văn Lễ lúc này mới hiểu ra, lập tức cưới nói:

" Nguyên lai là hắn à, hắn bị đánh là chuyện bình thường, ai bảo hắn nhiều lời như thế làm gì, không có việc gì tìm tao kiếm chuyện, nhưng người thật đúng là không phải tao đánh, tao không tự mình động thủ, bất quá mày nếu là có chuyện thì cùng tao nói là được, chuyện này tao chịu trách nhiệm!"

"Mày chịu trách nhiệm? Mày dám quang minh chính đại mà hành hung thì mày nên bị bắt vào giam. Cận Văn Lễ, tao nói cho mày biết, Thủy Thanh là tức phụ nhà họ Thôi của tao, mày là cái tên lưu manh căn bản không xứng với cô ấy, mày hiện tại lập tức cút cho tao, nếu là còn dám quấy rầy cô ấy, tao liền không khách khí đâu!"

Thôi Tất Thành đỏ mắt nói, hắn là người tính tình ôn nhu, văn nhã thế mà bị hành vi cô lại Cận Văn Lễ làm cho tức không cầm giữ được.

"Ha! Thế nào, mày còn muốn động thủ, tao liền nói cho mày biết, tao xứng hay không xứng với Thủy Thanh cũng không cần mày tới nói, Thủy Thanh thấy tao tốt, thích tao là được, cô ấy đã chính thức tỏ thái độ cùng mày không có bất luận cái quan hệ gì, mày đã sớm bị loại rồi. Thấy mày bị đá, hôm nay tao không so đo, chạy nhanh về nhà khóc đi thôi, bằng không cái bạn học xui xẻo kia sẽ là kết cục của mày! Haha...,,,"

Cận Văn Lễ mồm mép lưu loát nói, nhìn hắn lúc này người qua đường đều có một loại xúc động muốn tát hắn một cái, huống chi Thôi Tất Thành thân là đương sự căn bản không có biện pháp nhịn xuống, nghẹn một hơi đi lên đầu tiên là đem chân gạt xe Cận Văn Lễ ngã xuống, sau đó đi lên túm cổ áo Cận Văn Lễ.

Hắn chỉ cao 1m73 so với Cận Văn Lễ thân cao 1m82, khí thế liền thấp đi một đoạn, người xem náo nhiệt đều thay Thôi Tất Thành mà đổ mồ hôi, bởi vì trừ bỏ đối phương cao hơn, chỉ bằng việc Cận Văn Lễ kinh nghiệm thân chinh bách chiến, Thôi Tất Thành tất nhiên là đánh không lại, hơn nữa rất có thể bị thiệt thòi lớn, người trong đơn vị tự nhiên hướng về phía Thôi Tất Thành, chạy nhanh tới chỗ bảo vệ trộm gọi điện báo đồn công an.

Có người đi báo nguy, bên này cũng không biết từ khi nào mà người của xưởng rượu đối diện cũng vây lại đây một vòng lớn, còn gọi to tên Cận Văn Lễ cố lên, hiển nhiên là một đám người cùng phe Cận Văn Lễ.

Cận Văn Lễ bị hắn túm cổ áo, đôi tay hai bên sườn nắm thành nắm đấm:

" Tao đếm đến ba, nếu mày không bỏ tay ra, đến lúc đó đừng trách tao, ông mày đây xuống tay không biết nặng nhẹ đâu."

"Mày có đếm đến một trăm, tao cũng không bỏ, tao đánh mày cái tên vương bán đản này!"

Thôi Tất Thành cũng không đợi Cận Văn Lễ đếm đến ba mà trực tiếp vung nắm đấm lên mặt.

Cận Văn Lễ hắn nếu muốn thì tự nhiên là có thể nhẹ nhàng né tránh, thuận tiện còn đánh một quyền vào bụng nhỏ Thôi Tất Thành, phỏng chừng tên này muốn bò cũng không bò nổi.

Chẳng qua trong nháy mắt vừa định né tránh,dư quang liếc thấy Diệp Thủy Thanh từ trong nhà xưởng chạy ra, nội tâm suy chuyển mà dừng động tác, vững chắc mà ăn một quyền của Thôi Tất Thành, sau đó liền bụm mặt ngã xuống đất, không dậy nổi.

Thôi Tất Thành nơi nào biết đánh nhau, một quyền này tuy đánh trúng, nhưng vì đánh không đúng cách,nên một quyền xong xương trên tay như muốn vỡ ra vừa động liền đau, nhưng lại không cam lòng bỏ thế cục đang tốt như thế, liền chịu đựng tay đau mà đi qua lấy chân đá Cận Văn Lễ.

Cận Văn Lễ bảo vệ đầu, cuộn thân thể nằm im bất động, lực đánh của hắn với Cận Văn Lễ không đáng kể chút nào.

"Thôi Tất Thành, anh dừng tay đi!"

Cô chạy đến nhìn thấy tình cảnh này liền phát hỏa, trực tiếp tiến lên đẩy Thôi Tất Thành một cái rồi ngồi xổm xuống xem xét vết thương Cận Văn Lễ như thế nào.

"Anh không có việc gì chứ?"

Cận Văn Lễ buông tay ra, thở dốc nửa ngày mới mở mắt ra, hữu khí vô lực mà nói:

"Thủy Thanh, anh không trêu chọc hắn, anh chỉ đứng ở đây chờ em, hắn đi tới liền động thủ, anh sợ em khó xử liền không đánh trả."

"Tôi biết, anh đứng lên trước đi, chờ kiểm tra không có chuyện gì rồi nói." Cô an ủi Cận Văn Lễ, ngay sau đó trừng mắt nhìn Thôi Tất Thành.

"Anh sao lại thế này, nơi này là nhà anh mở, người khác đứng cũng không được à, anh dựa vào cái gì mà đánh người?"

Thôi Tất Thành cũng tức giận mà lớn tiếng:

"Hắn đáng bị đánh, em không hỏi hắn xem đánh Ninh Quân thành cái dạng gì? Ninh Quân vì anh mà bị thương, anh không thể tha cho cái tên lưu manh này!"

"Anh cho rằng hắn đánh Ninh Quân liền đi đồn cảnh sát báo án, cảnh sát tự nhiên sẽ tra rõ ràng, anh có cái quyền gì mà động thủ đánh người?"

"Mọi người trong xưởng đều thấy người này đánh Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ một chút đánh trả cũng không có, chuyện này cần thiết giải thích rõ ràng, lãnh đạo xưởng các người đâu, mau cho bọn họ nhìn xem, người của Ấn Xoát Hán các người công nhiên đả thương người, chuyện này không để yên được."

Người của xưởng rượu thời điểm thấy Cận Văn Lễ bị áp đảo còn lắp bắp kinh hãi, lại xem tình hình hiện tại liền minh bạch, vì thế bắt đầu ầm ĩ muốn xử phạt Thôi Tất Thành.

Người của xưởng Ấn Xoát Hán bên này đều như nằm mộng, ai có thể nghĩ đến Cận Văn Lễ là người co được dãn được, để mặc cho người ta đánh chứ!

Đang lúc giằng co, thì cảnh sát đến, đại khái hiểu biết tình hình, lại nhìn Cận Văn Lễ nằm trên mặt đất nói:

"Không bị gì liền đứng lên đi, có thể làm ngươi nằm trên mặt đất đúng là khó có được."

Cận Văn Lễ cười hắc hắc mà lưu loát đứng lên:

"Chuyện gì mà không có, bất quá ta bị đánh đến oan uổng, các người hỏi hắn đi."

Cảnh sát nghe vậy nhìn về phía Thôi Tất Thành:

"Anh động thủ đánh người là sự thật rõ ràng, chúng tôi trước điều giải, nếu không thành lại tìm cách khác."

"Không cần điều giải, là tôi đánh hắn."

"Anh còn rất có cốt khí, không điều giải chính là nhận tội? Công việc anh còn muốn làm tiếp không?"

Cảnh sát vừa thấy liền biết lại thêm một người ngốc ăn thiệt thòi của Cận Văn Lễ.

Cô cũng sốt ruột, Thôi Tất Thành nếu thật phạm luật bị mang đi, công việc không thể làm tiếp được còn chưa nói, cả người cũng liền bị hủy, niên đại này nếu có tiền án xấu liền không có biện pháp xoay người, vì thế khuyên nhủ:

"Thôi Tất Thành, anh đừng nhất thời xúc động, anh hãy nghĩ đến người nhà anh rồi lại nói."

"Em còn biết quan tâm anh?" Thôi Tất Thành nhìn cô hỏi.

Không đợi cô trả lời, Cận Văn Lễ đi lên phía trước, đứng chắn giữa hai người:

"Đồng chí cảnh sát, tôi đồng ý điều giải, cũng không truy cứu hắn, các anh về đi!"

"Ngươi nói trở về liền trở về à, hắn đánh người, còn tở cái thái độ này, cần thiết tiến hành tái giáo dục."

Cận Văn Lễ cười cười, đi qua vịnh vai một cảnh sát nói:

"Này không phải mâu thuẫn nội bộ nhân dân sao, vẫn là để chúng tôi tự giải quyết đi, đồn công an đã rất bận rồi, không tốt lại cho các anh thêm phiền toái, chúng tôi sẽ tự giải quyết, tự giải quyết a."

Cảnh sát liếc nhìn Cận Văn Lễ một cái:

"NGươi còn thiếu cấp ta phiền toái à? Được rồi, được rồi, nhanh chóng giải quyết đi, chúng tôi đi đây."

Cảnh sát vừa đi, Thôi Tất Thành đã bị đồng nghiệp kéo vào trong xưởng, đem hắn khuyên giải một chút rồi xử lí vết thương trên tay rồi về nhà.

Chỉ trong chốc lát mọi người đều tản ra, Cận Văn Lễ nâng xe đạp của mình lên rồi đi đến chỗ cô cười cười:

"Em tới thật là kịp lúc, bằng không anh có thể thật thảm."

"Anh thảm cái gì, đừng cho là tôi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Thôi Tất Thành cái gì cũng đều không hiểu mới đánh anh, anh sẽ đánh không lại hắn sao?"

Cô bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận sự tình lúc nãy.

Cận Văn Lễ chỉ cười:

"Đánh thắng được, anh không phải cũng không đánh trả sao, điểm này tố chất anh vẫn có, không thể cho em mất mặt, chúng ta đi về thôi." Cô cũng không nhiều lời, đạp xe cung Cận Văn Lễ đi về.

Đến giao lộ, co ngừng xe lại, Cận Văn Lễ cũng ngừng theo: "Còn chưa tới nơi mà, chờ em rẻ anh liền không tiễn em."

"Anh về sau đừng tới xưởng tìm tôi, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, khi nào rảnh thì gặp nhau nói chuyện là được, không cần lại đưa đón tôi, càng không cần lại đưa đồ ăn cho tôi, gặp lại sau!"

Cô đem mắt nhìn chằm chằm mặt đường cũng không nhìn Cận Văn Lễ, nói xong liền đạp xe đi.

Sự việc phát sinh hôm nay làm cô minh bạch, không thể lại cho Cận Văn Lễ cùng cô có nhiều liên hệ, bằng không thực phiền toái, chỉ cần cô cùng hắn không hoàn toàn chặt đứt liên hệ, hắn làm giàu như thế nào đến lúc đó khẳng định có thể biết chút ít, chịu khó hỏi thăm là được.

Cận Văn Lễ nhìn cô như đang chạy trốn, nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm thầm nghĩ: Cô đối với hắn nói như vậy, chẳng lẽ vẫn còn tình cảm với Thôi Tất Thành, đau lòng thay hắn?

Kia chính mình không thể suy nghĩ nhiều, gặp lại sau liền gặp lại sau, cốn dĩ ngày mai liền có thể thấy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv