Từ khi Cận Văn Lễ đến đại học công chức, ngày nào cũng cùng Diệp Thủy Thanh như hình với bóng, sau khi sinh con thì cũng xin nghỉ với trường ở nhà chăm sóc ở cữ, cả ngày bận bịu cộng thêm có con vừa căng thẳng vừa phấn khích, nhất thời cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Đợi đến lúc Diệp Thủy Thanh ra tháng, sau khi nhìn vợ mình trở nên xinh đẹp động lòng người hơn trước kia, không tránh khỏi bắt đầu thèm thuồng, đến tối không nhịn được liền ôm lấy Diệp Thủy Thanh muốn giải thoát khỏi nỗi khổ tương tư.
Chỉ là lúc đang hưng phấn, Cận Nhu nằm trên giường vốn đã ngủ say đột nhiên tỉnh giấc, đầu tiên là kêu mấy tiếng, sau đó thì bắt đầu bật khóc oa oa, Cận Văn Lễ chỉ đành buông Diệp Thủy Thanh để ôm con.
Diệp Thủy Thanh ôm lấy con từ trong tay Cận Văn Lễ đút sữa cho con bé, Cận Văn Lễ trơ mắt nhìn, gấp đến độ vò đầu bứt tai, rồi đột nhiên lại bật cười: “Vợ ơi, anh đúng là có lộc ăn rồi, đợi con gái của anh ăn xong thì đi theo nhặt chút còn dư là được, cái này của em đúng là to hơn không ít, nhìn còn ngon hơn cái bánh bao trắng trong quán ăn.”
Mặt của Diệp Thủy Thanh lập tức đó lên: “Anh có buồn nôn không hả!”
“Cái này có gì mà buồn nôn, dù sao thì con gái không ăn được cũng lãng phí, con gái của anh đúng là tận tình, bản thân mang bát cơm nhỏ đến thì không nói ngay cả phần của bố nó cũng để lại!” Cận Văn Lễ nói xong thì tự ở đó mừng thầm, Diệp Thủy Thanh lấy chân đá anh một cái.
Cuối cùng đợi lúc con ăn xong thì Cận Văn Lễ liền nhao nhao muốn thử, chỉ là dù Cận Nhu ăn no rồi nhưng lại bắt đầu khóc, Diệp Thủy Thanh sờ bên dưới cũng không có tè, nhưng chỉ là dỗ thế nào cũng không dỗ được.
“Vợ ơi, em nghỉ lát để anh ôm cho.” Cận Văn Lễ nói rồi ôm lấy con dỗ.
Điều không ngờ là em bé vừa vào lòng anh thì không khóc nữa, điều này khiến Cận Văn Lễ vô cùng đắc ý: “Xem xem! Cuối cùng vẫn là con gái anh biết thương bố nó, ngay lập tức đã không khóc nữa, con gái ngoan đúng là thân với bố!” Cận Văn Lễ thích thú hôn lên má con gái một cái, sau đó nhẹ nhàng đặt con bé xuống.
Nói ra cũng lạ, vừa đặt lên giường thì em bé bắt đầu khóc, nhưng chỉ cần Cận Văn Lễ vừa ôm lên là không khóc, ngay cả Diệp Thủy Thanh cũng không được, vừa phát hiện sự thật này mặt của Cận Văn Lễ đã xanh mét, uất ức nhìn Diệp Thủy Thanh sắp khóc.
Diệp Thủy Thanh ngã xuống giường suýt chút cười nhịn thở: “Đúng là thân với anh rồi, chẳng phải anh cứ sợ sau khi con ra đời thì không để ý anh sao, bây giờ tốt rồi, chỉ nhận một mình anh! Em không ghen chút nào hết, anh yên tâm, ôm kỹ đấy, chắc chắn con gái biết mẹ nó ra tháng rồi, có thể thân với bố.”
Diệp Thủy Thanh cười một trận thì bắt đầu mệt rã rời, híp mắt nhìn hai bố con trước mắt, cảm thấy lúc này mình vô cùng hạnh phúc, dần dần khóe miệng mang theo nụ cười rồi ngủ thiếp đi.
Cận Văn Lễ nhìn con gái trong lòng mình cũng đã ngủ say, cẩn thận định đặt con bé xuống giường lần nữa, kết quả đứa bé này cứ như có chức năng đặc biệt vậy mắt không mở thì đã bắt đầu hự hự, dọa Cận Văn Lễ chỉ đành ôm con bé lên lại, mình dựa vào tường bên giường mệt đến ngủ thiếp đi.
Đến lúc này ngày tháng gian khổ của Cận Văn Lễ đã bắt đầu, Cận Nhu chỉ chịu một mình anh, đổi lại là ai ôm thì cũng khóc, bạn nói mặc kệ con bé đi, con bé thật sự khóc lóc không ngừng như xé nát tim gan, khiến Cận Văn Lễ cũng sắp điên, chỉ đành xin trường nghỉ ở nhà chăm con trước, ngày nào cả người cũng mơ mơ màng màng mệt mỏi không thôi, thấy Diệp Thủy Thanh ngày càng xinh đẹp, anh có lòng nhưng không đủ sức, huống hồ còn có con gái trông chừng nữa, cơn giận trong lòng này, trong cơn tức giận đã đặt một biệt danh cho con gái là Náo Náo coi như báo thù.
Trái lại người làm mẹ như Diệp Thủy Thanh lại rất thoải mái, ngoại trừ lúc đút sữa thì con gái tuyệt đối không theo cô, thế là cả ngày người trong cả con hẻm nhìn Cận Văn Lễ ôm con lăng xăng chạy tới chạy lui, vừa làm bố vừa làm mẹ, mọi người không ai là không khen, đều nói là trước đây đã nhìn nhầm Cận Văn Lễ, chưa từng thấy người đàn ông thương vợ thương con như vậy, có người còn nói nếu sớm biết như vậy thì chi bằng ban đầu để con gái mình theo Cận Văn Lễ! Thỉnh thoảng Diệp Thủy Thanh nghe thấy câu nói này, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, nhưng thời gian dài cũng bắt đầu đồng cảm với Cận Văn Lễ.
“Hay là cứ để con bé khóc một lát đi, ôm cả buổi chiều chắc là mỏi rồi.”
“Vậy sao được, con khóc khan cổ thì làm sao?” Cận Văn Lễ giận thì giận, nhưng lại không nỡ để con gái mình chịu khổ dù là một chút.
“Vậy anh muốn ăn gì để em mua về, đến lúc đó em đút anh ăn, được không?”
“Vợ ơi, anh chỉ muốn ăn em, anh khó chịu chết được!” Cận Văn Lễ buồn rười rượi vô cùng u sầu.
Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng đáng thương này của anh cũng sinh lòng thương xót, hôn Cận Văn Lễ một cái thật mạnh rồi mới nói nhỏ: “Hay là tối, giống như lần trước em ở…Ở trên?”
Cận Văn Lễ ngồi trên giường miệng đã sắp toét đến mang tai: “Em nói thật sao, vợ ơi em đừng lừa anh, anh đã đủ khổ rồi, em không thể cả hai mẹ con đều ức hiếp anh đâu đấy!”
Diệp Thủy Thanh mím môi cười cũng không trả lời, ra ngoài giặt đồ.
Thế là cả ngày Cận Văn Lễ ôm con gái mình rất vui vẻ, thấy Thẩm Hạo chạy qua thị lại hỏi cậu bé chuyện có muốn làm con trai nuôi của mình không.
“Chú, chú nói xem Náo Náo lớn lên có thể xinh đẹp chút không?” Thẩm Hạo nhìn chăm chăm vào Náo Náo trong lòng Cận Văn Lễ, cảm thấy không có chỗ nào đẹp.
“Không cần lớn, cháu xem kẻ mắt của con bé dài cỡ nào, chắc chắn mắt rất to, thêm mấy hôm nữa là có thể ra dáng rồi.”
“Thật ạ?” Thẩm Hạo không tin.
“Chú lừa cháu được sao? Sau này Náo Náo chắc chắn là một cô gái đẹp!” Cận Văn Lễ ý đồ thuyết phục Thẩm Hạo tin mình.
Thẩm Hạo do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: “Vậy cháu sẽ tin chú.”
“Chuyện này liên quan gì đến cháu?” Nói cả buổi Cận Văn Lễ mới phản ứng lại.
Con mắt lớn đen láy của Thẩm Hạo cứ nhìn Cận Văn Lễ: “Chú, cháu không nhận chú làm cha nuôi nữa, nếu chú đã nói tương lai Náo Náo chắc chắn có thể xinh đẹp, vậy sau này cháu lấy em ấy. Cháu dẫn em ấy đi chơi, tiền tiêu vặt bố cho cháu tiêu bây giờ cháu bắt đầu tích góp, sau này mua đồ ngon cho Náo Náo.”
Cận Văn Lễ nổi nóng: “Chú nói muốn gả Náo Náo cho cháu khi nào, con gái của chú vừa sinh ra sao lại thành vợ cháu rồi!”
Thẩm Hạo nghiêng đầu cảm thấy Cận Văn Lễ không nói lý lẽ: “Chú, chú không cần tức giận, cháu lấy Náo Náo thì chẳng phải cũng gọi chú là bố sao? Thật ra cũng giống với nhận bố nuôi, năm sau cháu đi học rồi, đến lúc đó cháu còn có thể dạy Náo Náo viết chữ nữa!” Nói xong thì nhìn Náo Náo vẫn đang ngủ say rồi xoay người bỏ chạy.
Cận Văn Lễ sững sờ tức giận tại chỗ, con gái mình cứ để cho thằng nhóc sáu tuổi lợi dụng như vậy, anh không tức được sao!
Đến tối Cận Văn Lễ ôm Náo Náo cũng không ăn được mấy miếng cơm đã chạy về phòng bắt đầu dỗ con bé ngủ, đợi Diệp Thủy Thanh dọn dẹp xong quay lại thì thấy anh đã nằm yên trên giường, Náo Náo nằm bò đang ngủ say trước ngực anh.
“Vợ ơi, mau lên đi.” Cận Văn Lễ nhỏ giọng hối thúc Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh cởi quần áo bên ngoài rồi lên giường, nhưng lại ngại ngùng không tự nhiên: “Hay là chịu đựng thêm đi, con còn ở đây, xấu hổ lắm.”
“Cái này có gì đâu, chẳng phải Náo Náo đã ngủ rồi sao. Vợ ơi, anh xin em đấy, tiếp tục như vậy nữa chắc chắn anh sẽ ngộp đến phát bệnh mất. Sau này nếu anh không ổn, em phải làm sao?” Cận Văn Lễ gấp đến độ muốn ngồi dậy, nhưng lại sợ làm con gái giật mình thức giấc, chỉ đành van xin khổ sở.
Diệp Thủy Thanh thở dài nói: “Vậy được thôi.” Nói rồi cởi quần đùi của Cận Văn Lễ, sau đó tự ngồi lên.
“Này, đợi đã! Vợ ơi, chắc em sẽ không muốn lên thẳng như vậy chứ?”
“Thế phải làm sao?” Diệp Thủy Thanh khó hiểu hỏi Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ bất lực: “Vợ ơi, tốt xấu gì em cũng phải hôn anh, sờ anh một cái chứ, trực tiếp như vậy làm sao anh có cảm giác, đơn giản quá rồi nhỉ?”
“Một người đàn ông như anh đâu ra lắm chuyện vậy!”
Mặc dù Diệp Thủy Thanh nói vậy nhưng vẫn trở lại bên cạnh Cận Văn Lễ theo như anh nói, cẩn thận tránh con gái rồi hôn lên môi anh.
Cận Văn Lễ rên một tiếng hưởng thụ, không ngừng đuổi theo cái lưỡi mềm nhũn của Diệp Thủy Thanh, hôn đắm đuối cho thỏa mãn rồi mới buông ra, rồi lại để Diệp Thủy Thanh hôn lên người mình.
Bởi vì Náo Náo nằm trước ngực Cận Văn Lễ, cho nên Diệp Thủy Thanh chỉ đành hôn eo, bụng, sau đó dần dần xuống dưới, khiêu khích như có như không, Cận Văn Lễ phấn khích đến nổi hai chân đạp loạn: “Vợ ơi, mau! Mau để anh vào!”
Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy nóng hầm hập, thế là sau khi ngồi thẳng thì nâng người lên, thử tìm vị trí mấy lần rồi mới từ từ ngồi xuống, mặc dù có hơi đau, nhưng thoáng chốc cảm giác này đã qua đi.
Bởi vì kinh nghiệm phẫu thuật kiếp trước, Diệp Thủy Thanh biết thời kỳ này động tác của mình không thể quá mãnh liệt, chỉ đành chậm rãi lên xuống, chọc cho miệng Cận Văn Lễ khẽ rên đòi sống đòi chết: “Vợ ơi, em không nhanh chút được sao, cả lòng muốn chết anh cũng có rồi này!”
“Anh ngậm miệng lại cho em, em có thể hầu hạ anh đã là không tệ rồi, cơ thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn em dám tùy tiện giày vò sao?” Diệp Thủy Thanh chuyển động nhẹ nhàng qua lại, đồng thời cũng gợi tình không ngừng thở gấp, cảm giác sau khi mình sinh con xong thì cơ thể đã trở nên nhạy cảm.
Cận Văn Lễ nghe xong thì cũng không năn nỉ Diệp Thủy Thanh tăng tốc nữa, mà bản thân nén giận gắng sức vươn lên: “Không nhanh được thì thôi vậy, áo trong của em có phải nên cởi ra không, cũng phải để anh nhìn cho đã mắt chứ?”
Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ ôm con gái, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này trở nên gợi cảm đến lạ thường, cảnh tượng như vậy cũng khiến cô rất thích thú, thế là thuận tay cởi áo trong của mình, cứ như vậy cảm giác nặng nề căng trướng trước ngực lại khiến cô không chịu nổi, vội vàng lấy tay kéo giữ xoa dịu cơn đau.
Cận Văn Lễ bị cảnh trước mắt kích thích đến nổi đôi mắt liền trợn to, siết cơ thể dùng sức đẩy lên, hồi lâu thì nhíu mày nói: “Vợ ơi, anh không ổn rồi!”
Cùng lúc đó Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy dưới thân ướt một mảng, biết Cận Văn Lễ xong chuyện rồi liền đứng dậy tách ra, cũng không màng tới lau chùi, ngồi dựa bên tường nhắm mắt để làm dịu nhịp tim đập quá nhanh của mình.
Lúc này Cận Văn Lễ cũng ngồi dậy, ôm con ngồi xổm trước mặt Diệp Thủy Thanh nhìn chăm chú vào ngực cô, sau đó giơ tay nắm, rồi xoa nhẹ một bên mấy cái, lập tức cúi đầu hôn lên.
Diệp Thủy Thanh giật mình, trừng mắt muốn đẩy Cận Văn Lễ ra, nhưng lại mềm nhũn thân thể vì cảm giác đau nhói tê ngứa như chạm điện ấy cùng với cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập mạnh, đổi thành ôm thẳng lấy đầu Cận Văn Lễ, khẽ rên một cách thoải mái.
“Vợ ơi, hay là sau này anh với con gái một người một bên được rồi.” Không dễ gì Cận Văn Lễ mới đỡ thèm, cuối cùng cũng chịu buông Diệp Thủy Thanh ra, nhưng miệng vẫn nói chuyện không đứng đắn.
“Khốn khiếp, mau ôm con ngủ đi, em mệt rồi.”
“Em vậy là dùng xong thì đá anh đi à, anh ôm con, ai ôm anh đây!” Cận Văn Lễ oán trách, nhưng mặt lại cười thích thú, nhìn cô ngủ một cách mệt mỏi, mình thì tựa vào chăn nửa nằm rồi cũng ngủ thiếp đi.
Qua mấy ngày Diệp Thủy Thanh bắt đầu sắp xếp về thăm nhà mẹ, một là sau khi chị cả sinh con mình vẫn chưa đến thăm, hai là thấy Hoàng Kim Hoa cũng sắp sinh rồi, đến lúc đó nhà họ Cận lại bận rộn, vậy chi bằng cô trốn ra ngoài có thể thanh tịnh chút.
Cận Văn Lễ cũng tán thành, thế là ôm con cùng Diệp Thủy Thanh lên phố mua không ít đồ, lúc trở về thì đúng lúc gặp Cận Văn Nghiệp ra ngoài.
Cận Văn Nghiệp nhìn đồ hai người cầm, cười giả tạo nói: “Thằng út, mua không ít nhỉ, những thứ này dù là anh ba của em cũng chưa chắc có thể nỡ chi số tiền này, đang làm giàu ở đâu thế?”
“Có không ít món là vừa nãy bạn bè gửi tới, những thứ này em và Diệp Thủy Thanh cũng không nỡ ăn, lần này chẳng phải về nhà mẹ cùng cô ấy sao, chi bằng cầm qua thì cũng có thể diện, anh ba định đi đâu thế?” Cận Văn Lễ cười không muốn nói nhiều với Cận Văn Nghiệp.
“Anh đến nhà chị cả báo tin vui. Anh nói nè thằng út, em vậy là không đúng rồi, em dâu về nhà mẹ đó là chuyện lúc nào cũng được, cũng không phải em không biết chị ba của em sắp sinh, đến lúc đó bố mẹ phải chăm sóc Kim Hoa với em bé, gần đây anh hai lại không thường về nhà, chị hai cũng chăm con của mình, Cận Phúc thì chỉ mong hai đứa có thể trông giúp mấy hôm, sao hai đứa lại đột nhiên chọn về nhà mẹ vào lúc này, không phải là cố ý tránh né chuyện này chứ?”
Diệp Thủy Thanh thấy một con mắt của Cận Văn Nghiệp nhìn mình chăm chăm, một mắt còn lại thì liếc xéo rất gay gắt không biết đang nhìn đi đâu, trong lòng liền thấy chán ghét, lại nghe anh ta nói xong thì trong lòng liền tức giận, rũ mắt suy nghĩ rồi mỉm cười: “Câu này của anh ba nói không có lý lắm, phải nói là thật ra thời gian em và Văn Lễ chăm sóc Cận Phúc còn nhiều hơn anh, bình thường anh ba bận rộn không thấy bóng dáng, em với Văn Lễ giúp chị ba bồng Cận Phúc phơi nắng đút ăn, vệ sinh tiêu tiểu cũng không ít. Em về nhà mẹ là vì vừa hay em đã ở cữ xong, chị cả của em cũng sinh con xong một thời gian rồi, người làm cô như em vẫn chưa đến thăm cháu một lần! Theo lý anh là anh trai, em không nên nói nhiều, nhưng không nói thì tức giận trong lòng, em nhớ ban đầu nhà mẹ của chị ba đều đòi đánh đòi giết muốn giữ em bé, còn nói mặc kệ em bé tốt hay xấu họ đều phụ trách nuôi dưỡng, vậy sao sau khi Cận Phúc sinh ra không thấy nhà họ Hoàng bọn họ có một ai đến phụ trách vậy? Dù anh có trách cũng không thể trách bố mẹ với anh em của mình, chuyện là do anh làm, nhân quả là do mình trồng, em thấy anh vẫn nên đến nhà họ Hoàng xin cứu binh đi!” Nói xong thì đẩy thẳng cửa vào nhà không quan tâm Cận Văn Nghiệp.
Cận Văn Lễ cũng không để ý đến Cận Văn Nghiệp bị Diệp Thủy Thanh chọc tức đến nổi không ngừng chớp mắt, đi theo vào nhà.
“Vợ ơi, cái miệng của em ngày càng lợi hại đấy!”
“Vốn dĩ là vậy, em thấy thằng bé Cận Phúc đáng thương mới giúp trông chừng, chứ không phải nhắm vào anh ba của anh, anh ta thì hay rồi còn lên mặt nữa. Đúng rồi, anh ta đến nhà chị cả của anh làm gì thế, báo tin mừng gì?” Con gái lớn của nhà họ Cận – Cận Quý Hồng lớn hơn Cận Văn Lễ rất nhiều, con gái lớn của chị ấy – Tào Bình bằng tuổi với cậu út là Cận Văn Lễ, bình thường cả nhà đều rất ít qua lại với nhà họ Cận, sao đột nhiên Cận Văn Nghiệp lại muốn chạy đến nhà người ta chứ.
“Anh ấy đi đòi tiền, lúc Cận Phúc sắp sinh anh ấy cũng đến báo tin mừng, chị cả cho anh ấy một trăm tệ. Nhà chị cả của anh đều mở quán cơm, kể cả nhà bên chồng của Tào Bình cũng làm nghề này, anh ba muốn giới thiệu người trong tay mình sang phía chị cả, nhưng chị cả của anh không tin anh ba nên vẫn không đồng ý, trước đây anh ấy luôn tìm lý do để chạy đến chỗ chị cả đòi tiền, nếu không thì chị cả của anh cũng không thể hời hợt với gia đình như vậy.”
“Anh ba của anh cũng không biết xấu hổ quá rồi, tiền của bản thân anh ta cũng kiếm được không ít sao cứ ngấp nghé nhà người khác có gì, người khác có tiền đi nữa sống tốt đi nữa thì có liên quan gì đến anh ta chứ!” Diệp Thủy Thanh đã có ý ghét người như Cận Văn Nghiệp rồi.
Cận Văn Lễ thở dài: “Không cần em nói, lúc ở riêng mẹ anh cũng nói, người mù ác người què quái, người điếc đa nghi người câm ấu, người như anh ba của anh lòng dạ độc ác lắm!”
Vậy thì khó trách rồi, Diệp Thủy Thanh nghe Cận Văn Lễ nói xong thì càng thêm kiên quyết muốn về nhà mẹ ở một thời gian.
Đợi dọn đồ xong Cận Văn Lễ chạy xe đưa vợ con về nhà mẹ vợ, Náo Náo có thể cảm giác được mình ra ngoài, nhất thời mới lạ được Diệp Thủy Thanh ôm trong lòng thì cũng không khóc, hai người tranh thủ thời gian lên đường, quẹo vào hẻm thì lại nhìn thấy Thôi Tất Thành và Tiêu Nguyệt Ba.
Diệp Thủy Thanh bất lực chỉ đành bảo Cận Văn Lễ dừng xe, mình ôm con xuống xe chào hỏi Thôi Tất Thành.
Khí chất của Thôi Tất Thành đã thay đổi rất nhiều, cảm giác như đã trầm tĩnh nhã nhặn hơn rất nhiều, làm hiệu trưởng rồi thì khác, Diệp Thủy Thanh nhìn Thôi Tất Thành như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ yên tâm.
“Chẳng phải Thủy Thanh sao, nghe nói cô cũng sinh con rồi, giờ về thăm nhà mẹ hay định ở một thời gian?” Tiêu Nguyệt Ba nói trước, trên gương mặt cũng không có vẻ cười gì, mắt nhìn vào Cận Văn Lễ đang dừng xe.
“Là về ở mấy ngày, sao thế cô cũng có con rồi à?” Diệp Thủy Thanh nghe Tiêu Nguyệt Ba nói từ ‘cũng’ thì cũng hỏi thêm một câu.
Tiêu Nguyệt Ba thu ánh mắt lại, nhìn sang Diệp Thủy Thanh: “Còn không phải sao, tôi cũng về nhà ở một thời gian, mẹ tôi có thể trông giúp, nếu không thì cũng không thể ra ngoài đi dạo. Đứa nhà tôi là con trai cũng không đỡ lo chút nào, còn cô là trai hay gái, để tôi bồng xem.”
“Con gái, cũng không bớt lo.” Diệp Thủy Thanh nói rồi đưa con qua, ai ngờ Tiêu Nguyệt Ba vừa ôm thì đứa bé bật khóc, Tiêu Nguyệt Ba mất kiên nhẫn trả đứa bé lại, kết quả lần này Diệp Thủy Thanh cũng không dỗ được.
“Náo Náo, không khóc nha, bố bồng! Đây là tè rồi này, khó chịu mới khóc đấy, đúng không?” Cận Văn Lễ nghe thấy con khóc thì lập tức chạy qua ôm lấy dỗ Náo Náo, vừa sờ tã lót thì đã ướt một mảng, vừa ôm con gái đến cạnh xe máy, lấy một miếng tã khác trong túi ra, để em bé lên yên xe thay tã cho con bé.
Lại lần nữa Tiêu Nguyệt Ba không nhịn được chuyển ánh mắt lên người Cận Văn Lễ, vừa nãy cô ta cảm thấy Cận Văn Lễ đã trở nên chín chắn, có thể để người khác dựa vào hơn trước đây, bây giờ nhìn anh thuần thục dỗ con thay tã, cảnh tượng này cô ta hoàn toàn không ngờ được, mà chiếc xe máy mới toanh kia cũng chứng minh được bây giờ Cận Văn Lễ làm ăn khá tốt, người đàn ông có thể kiếm tiền có trách nhiệm, lại có thể chăm sóc gia đình như vậy mà mình lại lỡ mất cơ hội, điều này làm sao có thể khiến người ta cam tâm chứ? Cảm giác ưu việt khi sinh con trai ban đầu lập tức đã biến mất hoàn toàn.
“Sao cô không chăm con?” Tiêu Nguyệt Ba chất vấn Diệp Thủy Thanh một cách không khách khí.
Diệp Thủy Thanh cũng không giận, chỉ cười nói: “Con vẫn luôn do anh ấy chăm, quen để anh ấy bồng rồi, tôi muốn bồng anh ấy cũng không yên tâm, sợ tôi để con ngã.”
Cận Văn Lễ thay tã cho con gái xong thì quay đầu lại gọi Diệp Thủy Thanh: “Vợ ơi, dù sao cũng sống trước sau hẻm, có thời gian thì nói tiếp, con gái đói rồi.”
Thế là Diệp Thủy Thanh cười tạm biệt với hai người, đẩy xe máy giúp Cận Văn Lễ, đi về nhà mẹ mình.
“Anh cũng học hỏi đi, Cận Văn Lễ là người thế nào không phải anh không biết, xem xem người ta giúp vợ làm sao, cả ngày chỉ biết làm mấy cái vô dụng đó.” Tiêu Nguyệt Ba cũng không có tâm trạng đi dạo nữa, đợi Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ vào cổng nhà họ Diệp thì mới tức giận đi về.
Thôi Tất Thành cười khổ, mình cũng không để ý, tại sao Tiêu Nguyệt Ba vẫn không nhìn ra như thế.
Cả nhà ba người của Cận Văn Lễ đến khiến hai vợ chồng Chung Xuân Lan vô cùng vui vẻ, ôm cháu gái hôn rồi lại hôn, chị cả Diêu Hồng cũng bồng con trai mình ra, cả nhà vui vẻ chọc em bé cười, nói ra cũng ngộ, Náo Náo được bà ngoại ôm cũng không khóc không quậy, đổi lại người khác thì vẫn không được, lần này Chung Xuân Lan càng yêu thích hơn, căn bản không nỡ rời tay.
Cận Văn Lễ cũng vui mừng suýt nhảy lên, cuối cùng cũng có người có thể thay thế mình, đến nhà mẹ vợ coi như là đúng rồi, lần này anh thật sự phải ở lại cho bằng được!
Trương Nguyệt Anh ở bên cạnh nhìn hai đứa bé đáng yêu cũng khó chịu, chị ta cũng muốn một đứa con của chính mình, sao vẫn chưa mang thai chứ, ngồi một lát thì cảm thấy chẳng thú vị liền lặng lẽ trở về phòng mình nằm.
“Đặt tên cho con chưa?” Diệp Thủy Thanh biết nhưng vẫn hỏi.
“Đặt rồi, bố đặt là Diệp Minh.”
“Hay đó, em có mang đồ chơi cho cháu đây.” Diệp Thủy Thanh bảo Cận Văn Lễ lấy những món đồ chơi bằng nhựa từ trong túi ra, Diêu Hồng và Diệp Thắng Cường liên tục nói cảm ơn, mỉm cười rồi nhận lấy.
Buổi tối cả nhà ngồi cùng nhau sắp hết đồ ăn mà buổi chiều Cận Văn Lễ mua lên bàn, uống rượu ăn cơm trò chuyện không ngừng, chỉ là hai vợ chồng Diệp Thắng Chí không nói nhiều, ăn cơm xong thì giúp dọn dẹp bát đũa rồi trở về.
Nằm trên giường thỉnh thoảng Cận Văn Lễ lén cười phát ra tiếng, Diệp Thủy Thanh đẩy anh: “Không ngủ mà cười cái gì?”
“Anh không vui được sao, mẹ vợ có thể chăm Náo Náo, anh bớt lo bao nhiêu đấy!”
Ngửi mùi rượu trên người Cận Văn Lễ, Diệp Thủy Thanh bảo anh tránh xa mình chút.
“Không đấy, khó khăn lắm mới có thể ôm vợ ngủ yên, anh không tránh xa đâu! Sau này anh nhất định phải cố gắng kiếm tiền cho hai mẹ con em tiêu, không cho bất kỳ ai ức hiếp con gái của anh!” Cận Văn Lễ đùa giỡn không buông tay, nói mãi nói mãi thì bắt đầu ngáy.
Diệp Thủy Thanh nhìn gương mặt thả lỏng của Cận Văn Lễ, biết mấy ngày này anh quả thật đã mệt rồi, sờ khuôn mặt anh dựa vào trong lòng anh rồi nhắm mắt ngủ say.
Chỉ là lúc tỉnh dậy lại cảm thấy toàn thân đau mỏi mất sức, đồng thời nghe thấy có người nói chuyện bên tai mình: “Thủy Thanh, Thủy Thanh, em tỉnh dậy chưa?”
Nhọc nhằn mở mắt ra Diệp Thủy Thanh lấy tiêu cự hồi lâu mới nhìn rõ người trước mặt, vậy mà lại là anh cả và chị dâu, chẳng qua là sắc mặt của anh cả chị dâu lại già nua tiều tụy.
“Em đúng là một đứa ngốc, sao có thể bất chấp nhảy từ trên lầu xuống như vậy! Cũng may là nhặt được một cái mạng về, nếu không thì anh cả làm sao xứng đáng với bố mẹ đã mất chứ!”
Diệp Thủy Thanh mơ màng nhìn anh cả khóc không thành tiếng trước mặt mình, còn có chị dâu cũng lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng đầy sợ hãi và bất an!
“Thủy Thanh, em có thể tỉnh dậy là nhờ có Tiêu Nguyệt Ba và Cận Văn Lễ người ta đó, lúc em rơi xuống được vải nylon của lầu ba ngăn lại, có điều mặc dù mạng được giữ lại nhưng người vẫn hôn mê bất tỉnh, sau đó Tiêu Nguyệt Ba đến bệnh viện thăm em, Cận Văn Lễ chồng cô ấy nghe tin này cũng đến, cứ muốn tỏ lòng tốt gánh vác phí điều trị khám bệnh của em, chúng ta nhất định phải cảm ơn người ta đàng hoàng!”
Diệp Thủy Thanh không nghe anh cả nói chuyện nữa, mà nhìn xung quanh căn phòng mình đang ở, chính là căn phòng sau khi anh cả và chị dâu dọn về, rũ mắt nhìn thấy lại là cánh tay nhăn nheo gầy yếu của mình.
Chuyện này không thể nào! Mình đã sống lại rồi, đã thay đổi vận mệnh rồi, sao có thể quay lại kiếp trước! Cận Văn Lễ thương yêu đâu? Đứa con đáng yêu của mình đâu? Lẽ nào tất cả mọi thứ tốt đẹp chẳng qua chỉ là lúc mình hôn mê đã nằm mơ chăng! Toàn bộ đều là mình tưởng tượng ra!
Diệp Thủy Thanh sợ hãi tột đỉnh, sau khi trải qua nhiều đau khổ và vui vẻ như thế, kêu cô làm sao chịu đựng mọi thứ trước mắt đây, cho dù là một giấc mơ nhưng mình đã trả giá bằng toàn bộ tình cảm mà!
Diệp Thủy Thanh muốn lớn tiếng khóc to, nhưng lại yếu ớt đến mức ngay cả giọng nói cũng không thốt lên được, Diệp Thắng Cường và Diêu Hồng thấy vậy thì vội đi qua hỏi cô làm sao?
Mình căn bản không muốn sống! Diệp Thủy Thanh hét lớn trong lòng, thay vì đối mặt với mọi thứ chi bằng để cô lập tức chết đi cho rồi!
“Thủy Thanh! Thủy Thanh! Em làm sao thế?”
“Để em chết đi!” Diệp Thủy Thanh cố hết sức cuối cùng cũng hét lên.
Giọng của Diệp Thủy Thanh tuy nhỏ, nhưng lại dọa sợ Cận Văn Lễ đang cố gắng muốn gọi cô dậy, đây là ngủ đến mơ hồ rồi: “Thủy Thanh, em tỉnh dậy đi, có phải mơ thấy gì rồi không?”
Diệp Thủy Thanh bị lay thức giấc, không dám thở mạnh nhìn chăm chăm lên nóc, hồi lâu mới dám chuyển ánh mắt sang nhìn khuôn mặt lo lắng của Cận Văn Lễ, từ từ ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, sau đó véo mạnh lên cánh tay mình một cái, đau như kim châm xát muối, cảnh tượng vừa nãy mới là ác mộng thật sự! Lại nghĩ có lẽ mình đã bị ảnh hưởng bởi thái độ và ánh mắt của Tiêu Nguyệt Ba hôm nay nên mới như thế.
“Vợ ơi em đừng véo mình, véo anh thì cũng có thể biết có phải mơ hay không mà.” Cận Văn Lễ đau lòng xoa cánh tay cho Diệp Thủy Thanh, thấy cô vẫn có chút đờ đẫn thì vội khuyên cô.
Cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng bình tĩnh lại, lập tức ôm lấy cổ Cận Văn Lễ, nhỏ giọng khóc.
“Bị dọa rồi phải không? Không sao, anh ở đây, không ai có thể ức hiếp em!”
Diệp Thủy Thanh đau lòng đủ rồi mới ngẩng đầu khản cổ nói: “Văn Lễ, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh, chúng ta mãi mãi không chia lìa! Văn Lễ, em yêu anh!”
Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh hoàn toàn ngớ ra, vợ mình đang nói gì thế?
“Vợ ơi, em nói lại lần nữa?”
Diệp Thủy Thanh thay đổi sắc mặt, nói: “Cận Văn Lễ, em yêu anh!”
“Ôi trời mẹ ơi! Hôm nay là ngày gì tốt thế? Con gái anh có người trông, vợ anh nằm mơ cũng có thể nói mấy lời sến súa như vậy với anh, chắc không phải anh đang nằm mơ chứ? À thì…, vợ ơi, anh…, anh cũng yêu, yêu em!” Cận Văn Lễ vui sướng đến mức đầu óc rối mù, cộng thêm có chút lúng ta lúng túng.
Diệp Thủy Thanh xác nhận nhiều lần mình chính xác là đang sống trong thế giới sau khi sống lại thì mới nằm xuống ngủ, chỉ là cứ phải để Cận Văn Lễ ôm mình không được rời tay.
Cận Văn Lễ cười ha ha không ngớt, thầm nghĩ: Sao mình lại như có thêm một cô con gái thế?
Dù nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra, chỉ ôm Diệp Thủy Thanh dỗ cô ngủ.
Cứ như vậy, vì Náo Náo chịu để bà ngoại trông khiến Cận Văn Lễ cũng không chịu về nhà mình nữa, một nhà ba người ở lại nhà họ Diệp, có điều dù là ở lại, nhưng tiền sinh hoạt vẫn bỏ ra không ít, lần này không những ôm hết tiền đồ ăn mà còn ôm cả gạo, mì và dầu, khiến Trương Nguyệt Anh không soi ra được chút khuyết điểm.
Cùng lúc nà, Hoàng Kim Hoa cũng đã sinh một bé gái, đặt tên là Cận Luy, trong một năm nhà họ Cận đã bồng một cháu trai, hai cháu gái, có thể nói là chuyện vui không ngừng.
Điều khiến Diệp Thủy Thanh vui mừng hơn là sau khi dựa vào phim truyền hình được cải biên từ tiểu thuyết của Hà Thiên phát ra thì hiệu quả vô cùng tốt, mỗi lần đến lúc phát hầu như là muôn người đều đổ xô ra đường, vì thế Hà Thiên đã đạt được giải thưởng biên kịch xuất sắc, mà Trịnh Duy Tân thì đạt giải thưởng đạo diễn trẻ xuất sắc, trong thời gian ngắn danh tiếng của hai người lớn hơn, hợp đồng không ngừng, cũng đặt được nền móng tốt cho quyển sách tiếp theo của Hà thiên được xuất bản.
“Vợ ơi, Dương Lạc gửi tài liệu cho anh mang về.” Sau khi Cận Văn Lễ nhận được thông báo của bưu điện thì mang chứng minh thư đến lấy đồ mà Dương Lạc gửi từ nước ngoài về.
Diệp Thủy Thanh nhìn trên kiện hàng dày cộm viết mấy chữ tham khảo nội bộ, không khỏi khen ngợi Dương Lạc thật có bản lĩnh.
Mở kiện hàng thì bên trong đều là sách và tạp chí, đều là thứ liên quan đến quản lý doanh nghiệp và lĩnh vực sản xuất chuyên ngành, hai người cũng nhất thời ngớ ra, đầu tiên là từ điển tiếng Anh từng từ đơn, nhưng quá lãng phí thời gian, sau đó Cận Văn Lễ dứt khoát mang tạp chí loại sản xuất đến trường hỏi giáo sư, bởi vì thứ đề cập là thuật ngữ chuyên ngành, giáo sư môn chuyên ngành cũng tìm người giúp mới dịch thông thạo, vì thế Cận Văn Lễ đã đặc biệt mua vài món quà cho giáo sư.
Hơn nửa tháng trôi qua Cận Văn Lễ nghiên cứu thông suốt hết nội dung một cuốn tạp chí, đứng trước mặt Diệp Thủy Thanh lớn tiếng tuyên bố: “Vợ ơi, lần này anh phải phát triển kỹ năng cố gắng đuổi kịp em!”
------oOo------