Cận Văn Lễ muốn nhìn thấy Diệp Thủy Thanh ngay lập tức, nhưng lại không có chút phương hướng nào, muốn về nhà họ Diệp hỏi, nhưng vừa nãy nghe ý của Chung Xuân Lan hiển nhiên vẫn không biết Diệp Thủy Thanh vì đi học đã dừng lương giữ chức, cho nên mình hỏi cũng vô dụng.
Muốn hỏi người trong xưởng in, lại sợ người khác biết mình với Diệp Thủy Thanh cãi nhau, chê cười mình thì không nói, còn sẽ phàn nàn Diệp Thủy Thanh, nhiều kiêng kỵ như vậy Cận Văn Lễ càng không để ý.
Ngần ấy năm Cận Văn Lễ anh có lúc nào đã từng khốn khổ như vậy, lúc nói chuyện làm việc gì gì đó chẳng phải đều thoải mái giải quyết ư, bây giờ lại lo sợ không dám bước thêm một bước, loại cảm giác này thật sự quá ngột ngạt!
“Văn Lễ, cũng may cậu chưa đi!”
Cận Văn Lễ nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện là Lý Xương thì lập tức đứng dậy giống như nhìn thấy cứu tinh: “Anh Lý, gặp được anh đúng là tốt quá rồi!”
“Vừa nãy tôi đến phía cơ quan, về phân xưởng nghe nói cậu vừa đi thì đuổi theo ra ngoài, chuyện của cậu với Thủy Thanh tôi cũng nghe nói rồi, bây giờ Thủy Thanh đang đi học ở đại học công chức với Tiểu Như. Có điều Văn Lễ à, lần này cậu làm việc quá đáng lắm, có vợ rồi làm sao có thể làm bậy bên ngoài, khó trách Thủy Thanh tức giận ngay cả tiệm sách cũng chuyển sang phía đường Tân An rồi!”
Cận Văn Lễ thở dài: “Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi thật sự biết chừng mực, không làm chuyện có lỗi với Thủy Thanh.”
“Ôm ôm ấp ấp còn nói là có chừng mực, tôi thấy cậu căn bản không nhận thức được mấu chốt của vấn đề, tư tưởng cũng không thay đổi, cậu đó suy nghĩ kỹ lại đi.” Lý Xương rất không đồng ý với cách nói của Cận Văn Lễ, nhưng đây là chuyện giữa hai vợ chồng người ta, một người ngoài như mình chỉ có thể khuyên làm hòa chứ không khuyên bỏ nhau, chắc hẳn tên họ Dương kia cũng có cái tính này, nếu không thì em gái của mình có thể tiều tụy thành như thế sao?
Nếu Cận Văn Lễ đã biết tung tích của Diệp Thủy Thanh thì cũng không có tâm trạng nghe Lý Xương nói thêm gì cả, anh nghe ngóng vị trí đại khái rồi đạp xe chạy thẳng đến đại học công chức.
Bởi vì giữa đại học công chức với xưởng in cách hai khu, cho nên cả đoạn đường Cận Văn Lễ vừa hỏi thăm vừa tìm, cho đến chiều hơn hai giờ mới coi như đến được cổng đại học công chức.
Cận Văn Lễ đứng trước cổng trường nhìn quanh, nhưng thấy bên trong rất vắng vẻ, cũng không có một bóng người.
“Chàng trai, cậu tìm ai?” Trong phòng thu phát có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi ra hỏi Cận Văn Lễ.
“Chú, cháu hỏi thăm một người tên là Diệp Thủy Thanh, cô ấy có ở trong đấy không?”
“Sinh viên nhiều như vậy tôi không nhớ nổi, nhưng có hay không hôm nay cậu cũng không tìm được người đâu, buổi chiều giáo viên học chính trị, sinh viên đều tan học rồi, ngày mai cậu lại đến đi.”
Cận Văn Lễ nhìn người kia xoay người vào phòng thu phát, thật sự chỉ mong có thể hét lớn mấy tiếng để giải phóng buồn bực trong lòng mình.
Chỉ là có buồn bực đi nữa, sau đó vẫn phải tiếp tục tìm vợ, có điều lần này Cận Văn Lễ ngoan ngoãn, anh nghĩ nếu mình đã không nắm chắc Diệp Thủy Thanh có bên phía tiệm sách hay không, thì chi bằng trực tiếp đến nhà họ Diệp đợi, bởi vì cho dù Diệp Thủy Thanh đi đâu, cuối cùng cũng phải về nhà, mình cũng không thể chạy lung tung.
Nghĩ đến đây Cận Văn Lễ lại lặn lội đường xa đạp trở về, sau khi về thì đầu tiên chạy đến nhà họ Diệp hỏi Diệp Thủy Thanh về chưa, sau khi biết vẫn chưa về thì cũng không đợi trong phòng mà ra đầu hẻm, ngồi trên bức tường thấp châm một điếu thuốc canh ngoài đường.
Diệp Thủy Thanh đeo túi xách, bên trong đầy ắp đều là sách, cô vừa từ bên tiệm sách trở về, buổi chiều cũng không tệ bán ra được năm sáu quyển sách, mặc dù đến trường không được mấy ngày, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng đặc biệt, mỗi ngày đều căng thẳng học tập kiến thức mới, mời giờ mỗi phút đều đang mở rộng tầm nhìn của mình, giáo viên hài hước, giữa bạn bè qua lại tự nhiên đều khiến tâm trạng cô rất tốt.
Một tháng sau là sắp thi rồi, nếu mình đạt chuẩn thì có thể báo danh học chương trình đại học chuyên ngành, cô thật sự không dám tin sẽ có một ngày mình trở thành sinh viên chuyên ngành!
Diệp Thủy Thanh càng nghĩ càng vui vẻ, đợi khi mình học chuyên ngành xong thì bắt đầu tìm những con đường khác kiếm được nhiều tiền.
Chỉ là không thể giấu người nhà mãi, có thể đoán được sau khi bố mẹ biết mình dừng lương giữ chức thì lại có một trận cãi nhau.
Trong đầu Diệp Thủy Thanh không ngừng suy nghĩ chuyện cần giải quyết, liếc mắt vô tình nhìn thấy Cận Văn Lễ ngồi trên tường thấp, bước chân hơi khựng lại rồi tiếp tục đi qua.
Cận Văn Lễ ngậm điếu thuốc thấy Diệp Thủy Thanh đến gần thì lại có chút sợ sệt, anh phát hiện Diệp Thủy Thanh có chút khác với trước đây, nói không hay thì chỗ nào cũng trở nên khác biệt, giống như có thêm tinh thần phấn chấn, cả người lại xinh đẹp rất nhiều, trên gương mặt trang điểm nhạt, ánh mắt sáng ngời trong veo mang theo dịu dàng và trầm tĩnh, mà khi đôi mắt này nhìn về phía mình, anh chỉ cảm thấy tim bỗng đập rất mạnh.
Cảnh tượng này dường như trở về lúc lần đầu tiên nhìn thẳng vào Diệp Thủy Thanh, chẳng qua là bây giờ anh căng thẳng, bất an hơn khi ấy!
“Anh đến khi nào vậy, sao không ở trong nhà đợi em?” Lúc Diệp Thủy Thanh nói chuyện khóe miệng mang theo nụ cười.
“Anh…, anh tìm em cả ngày, trong nhà, tiệm sách, đơn vị, còn có trường học anh cũng đến, đều không gặp em, em làm nhiều chuyện như vậy sao cũng không nói với anh một tiếng.”
Giọng Diệp Thủy Thanh ôn hòa: “Văn Lễ, em đã nói rồi em muốn có sự nghiệp của mình, sau này em sẽ không vì anh kiếm nhiều tiền mà mặc cho bản thân vô công rồi nghề, em cũng phải gắng thay đổi. Kiến thức của em quá ít, cần đọc sách nhiều học tập nhiều mới có thể phát triển, anh hiểu không?”
“Anh biết em vẫn đang giận anh, sau này anh không như vậy nữa, nếu không thì em có thể nhìn anh mỗi ngày!”
Lời Diệp Thủy Thanh nói khiến Cận Văn Lễ hoảng sợ, mấy ngày nay cô và mình xa cách rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên trở nên độc lập như vậy, tại sao cứ phải tự làm nên sự nghiệp mà không phải muốn dựa vào mình? Cứ tiếp tục như vậy, thì đợi đến ngày sự nghiệp Diệp Thủy Thanh thành công, có phải cô sẽ rời xa mình hay không?
Nhất định là như vậy, nếu không thì tại sao Diệp Thủy Thanh cứ phải đọc sách, cứ phải chịu khổ mở tiệm sách, nhất định là cô cảm thấy người có văn hóa tốt hơn, cho nên bắt đầu ghét bỏ người quê mùa như mình!
“Em có học nhiều đi nữa cũng là vợ của anh!” Cận Văn Lễ không kiềm được lại thêm một câu.
Diệp Thủy Thanh phì cười: “Em cũng đâu nói là không phải, có điều em sẽ không giám sát anh, nếu hai người đã đến bước đó thì ở cùng nhau cũng không có ý nghĩa gì, em chỉ hy vọng anh thật sự hiểu được tại sao em giận.”
“Vậy hôm nay em về nhà với anh chứ?” Cận Văn Lễ càng quan tâm vấn đề này hơn.
“Qua mấy ngày nữa đi, đợi em nghĩ thông mọi chuyện thì quay về, em biết anh muốn làm quen với những người khác ở ngoài, chẳng qua cơ thể là của mình, vẫn nên cố gắng uống ít rượu lại.”
Cận Văn Lễ mím môi không nói chuyện, chỉ nhìn Diệp Thủy Thanh, hồi lâu thì lấy một xấp tiền trong túi ra: “Đây là tiền kiếm được gần đây, tổng cộng là bảy trăm ba mươi tệ, em cầm lấy đi, làm sự nghiệp không có tiền cũng không được. Chuyện trong xưởng sau này anh cũng sẽ không để Tống Vỹ nhúng tay vào, anh cũng sẽ nghĩ cách mau chóng trả lại mười nghìn tệ của cậu ta.”
Diệp Thủy Thanh nhận tiền rồi nói: “Vậy em cất trước, mười nghìn tệ không phải con số nhỏ, anh đừng vội, cùng lắm thì chịu đựng như vậy trước, lúc nào góp đủ thì lúc ấy hẵng trả cho anh ta, dù sao anh ta cũng không phải người tốt.”
Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh không những nhận tiền mà còn nói giúp mình, trong lòng lập tức vui mừng: “Anh nghe em, cố gắng không uống rượu, em sớm quay về, anh nhớ em vợ à!”
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Anh mau về đi.”
Cận Văn Lễ cứ phải tiễn Diệp Thủy Thanh đến cổng nhà mới lê bước chầm chậm trời khỏi.
Ngày tháng sau đó, Diệp Thủy Thanh một lòng đặt vào việc học, có chỗ không biết không hiểu thì đuổi theo hỏi giáo viên hoặc hỏi bạn học, bởi vì tính cô xử lý chín chắn, có lúc trời nóng quá sẽ mời mọi người ăn kem, cho nên rất được chào đón trong lớp, đặc biệt là đồng chí nam thì không ai mà không thích nói chuyện với Diệp Thủy Thanh, đều cảm thấy Diệp Thủy Thanh không thích nổi giận hay bắt bẻ giống với những đồng chí nữ trẻ tuổi khác, hơn nữa còn thường nhận được lời khen và khích lệ từ chỗ cô, vô cùng có cảm giác thành tựu.
Cận Văn Lễ bận chuyện của xưởng dây kéo, bởi vì người đặt hàng ngày càng nhiều, máy móc và công nhân trong xưởng cũng không đủ dùng, cho nên mỗi ngày đều bận đến nỗi không rảnh rỗi dù chỉ một khắc, dù là như thế trong lòng anh vẫn nhớ nhung Diệp Thủy Thanh, đặc biệt dành thời gian nửa ngày đến trường định ăn một bữa ngon cùng Diệp Thủy Thanh.
Chẳng qua là lần này anh không đạp xe, mà đi xe buýt đến, nhưng vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian, vào trường thì kịp lúc ăn cơm trưa, anh cũng không biết Diệp Thủy Thanh ở phòng học nào, chỉ nhớ Lý Xương nói là ở lầu bốn, thế là sau khi lên lầu chỉ đành tìm lần lượt từng phòng.
Lúc đi đến phòng thứ ba thì nhìn thấy Diệp Thủy Thanh, chỉ thấy cô ngồi ở chỗ ngồi, trên bàn để đồ ăn, bên cạnh còn có ba bốn chàng trai vây quanh đều cầm sách đang nghiên cứu gì đó, thỉnh thoảng còn nói cười một hồi, sau đó toàn bộ đều tập trung nghe Diệp Thủy Thanh nói chuyện thản nhiên cười đùa, lúc này lại có hai cô gái đi qua, cũng nói chuyện cùng bọn họ.
Diệp Thủy Thanh như vậy hoàn toàn lật đổ nhận thức của Cận Văn Lễ, trước đây anh thích Diệp Thủy Thanh, đó là anh thích Diệp Thủy Thanh trông xinh đẹp còn hiền lành, không chỉ tốt với mình mà còn không có thành kiến, những điều này đều khiến anh vừa cảm động vừa thương tiếc, nhưng Diệp Thủy Thanh lúc này lại vô cùng chói lọi, có một vẻ đẹp khó nói ra, khiến người ta không tự chủ được mà mang lòng quý mến, Cận Văn Lễ biết mình vẫn thích cô, nhưng chỉ là cảm giác trong lòng không giống lắm, giống như có thêm vài thứ. Mà Diệp Thủy Thanh như vậy khiến anh cảm thấy người phụ nữ này có thể thoải mái buông bỏ mình để theo đuổi lý tưởng và sự nghiệp mà cô nói bất cứ lúc nào, Diệp Thủy Thanh thản nhiên lại dịu dàng như vậy cũng khiến Cận Văn Lễ tự ti mặc cảm, thấy mình sẽ ngày càng không xứng với cô!
“Văn Lễ! Sao anh đến đây, ăn cơm chưa?” Diệp Thủy Thanh đang nói chuyện với bạn học, thì nghe có người bàn tán nói có một người đứng ở cửa không biết là tìm ai, tùy ý liếc nhìn không ngờ là Cận Văn Lễ, thế là chào hỏi bạn học rồi đi ra.
Cận Văn Lễ lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy em dẫn anh đến căn tin ăn nhé, anh đợi em một lát.”
Diệp Thủy Thanh trở lại phòng học nhường đồ ăn của mình cho người khác, sau đó mới đi ra đưa Cận Văn Lễ đến căn tin.
“Vừa nãy em nói gì với bọn họ vậy?” Cận Văn Lễ lấy đồ ăn xong cũng tìm chỗ ngồi xuống với Diệp Thủy Thanh, sau đó hỏi một câu có vẻ như không để ý.
“Chỉ là thảo luận bài tập giáo viên giảng, rồi lại nói chuyện sau khi thi xong thì học chuyên ngành gì, em muốn học nhiều thứ chút nên phải bàn bạc với Lý Như, khoa học tự nhiên của em không tốt lắm, cho nên cô ấy bảo em học văn học tiếng Hán, học bổ sung thêm môn chuyên ngành tài vụ và kế toán.” Nếu mình đã muốn kinh doanh, cho dù học kế toán không giỏi thì ít nhiều cũng nên tìm hiểu chút kiến thức cơ bản, như vậy sau này sẽ không thiệt thòi, Lý Như suy nghĩ cũng rất chu đáo.
Cận Văn Lễ nghe vậy thì nói: “Đúng vậy, em không bàn bạc với Lý Như thì có thể làm sao, những chuyện này anh cũng không giúp được.”
“Văn Lễ, anh sao thế, chuyện trong xưởng không hài lòng sao?”
“Không có, chỉ là nhìn em nói nói cười cười với những chàng trai kia thì trong lòng không thoải mái, sau này em là sinh viên chuyên ngành đại học rồi, còn có thể coi trọng anh sao?”
“Em có khi nào xem thường anh sao? Văn Lễ, anh phải hiểu, không chỉ em đang cố gắng vì bản thân em, cũng là đang cố gắng vì tương lai của chúng ta, ngày đầu tiên em vào trường thì đã giới thiệu với người khác em đã kết hôn rồi, trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện lung tung với người khác, tất cả bạn học đều biết em có chồng, anh không cần phải lo lắng.”
“Biết thì làm sao, không phải Tống Vỹ cũng biết à, chẳng phải vẫn có suy nghĩ sai lệch với em sao, ai có thể đảm bảo những chàng trai kia sẽ không mượn cơ học tập để lấy lòng em!” Cuối cùng Cận Văn Lễ vẫn so đo.
“Vậy em có để ý Tống Vỹ sao, em có hành động thân mật không chút từ chối người khác giới như anh sao? Em không có tiền án gì để anh phải nghi ngờ nhân phẩm của em, em làm việc đàng hoàng, anh thấy không thoải mái thì em cũng hết cách.” Diệp Thủy Thanh phản bác lời nói của Cận Văn Lễ rất bình tĩnh.
Cận Văn Lễ tức giận: “Em nói có hay đi nữa cũng không ngăn được ngày ngày ở cạnh nhau, dù sao anh cũng không yên tâm những chàng trai ở phòng học của em, cho dù anh có sai thì cũng là vì xã giao, hơn nữa đàn ông và phụ nữ giống nhau được sao?”
“Cái gì gọi là ở cạnh nhau? Em đến là để học, anh đừng nói bậy, lúc em ở đơn vị vẫn ngày ngày ở cùng những đồng chí nam của phân xưởng, vậy thì nói thế nào, lẽ nào để khiến anh yên tâm thì em cũng không thể làm việc gì nữa sao? Vả lại cho dù là nam hay nữ đều có tốt có xấu, Hồ Mỹ Nghiên theo anh hai của anh, Hình Li áp sát lấy anh đều không phải người tốt, đàn ông không ỡm ờ thì cho dù bọn họ có không biết xấu hổ đi nữa cũng không cách nào được như ý, em rất hiểu tâm trạng của anh bây giờ, bởi vì suy nghĩ trong lòng anh lúc này giống với suy nghĩ của em hôm đó, lúc ở quá ăn em buồn cỡ nào, đau lòng cỡ nào anh biết không? Anh có thật sự cho rằng mình làm sai không?” Cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng đã mất đi vẻ bình tĩnh vẫn luôn thể hiện ra, nén nước mắt chất vấn Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ luống cuống tay chân lau nước mắt cho Diệp Thủy Thanh: “Vợ ơi, là anh không tốt, anh là tên khốn, anh không nên không tin tưởng em, em cứ coi như lời vừa nãy anh nói đều là nói bậy, em ở trường học tập chăm chỉ, anh nhất định ủng hộ em! Học phí có đủ không, anh lấy tiền thêm cho em.” Thì ra Diệp Thủy Thanh cũng từng lo lắng cho mình như thế, cũng từng ấm ức khó chịu trong lòng giống mình, nhưng cô vẫn luôn giấu trong lòng, mình đúng là một tên khốn! Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh khóc đến đau lòng thì hận không thể tát mình mấy bạt tai.
“Không cần anh lấy tiền đâu, em là học lúc đang làm, đơn vị trả học phí coi như đào tạo em.” Diệp Thủy Thanh không muốn để ý đến Cận Văn Lễ, đẩy tay anh ra tự mình lau.
Vẫn may lúc này căn tin không đông người, cũng không hai để ý hai người trong gốc, Cận Văn Lễ tốn cả buổi mới dỗ được Diệp Thủy Thanh, ăn cơm xong thì cùng cô đến tòa dạy học, định sau khi tiễn cô về phòng thì mình hẵng quay về.
“Thủy Thanh!” Lúc này có người ở phía sau gọi tên Diệp Thủy Thanh.
Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh quay đầu nhìn cùng lúc, chỉ là vừa nhìn thì không sao cả, thoạt đầu Diệp Thủy Thanh kêu khổ trong lòng, tại sao Thôi Tất Thành lại xuất hiện ở đây!
Sau đó Diệp Thủy Thanh không nhịn được nhìn sang biểu cảm của Cận Văn Lễ, chỉ thấy anh cũng nhìn mình chăm chăm, trong mắt đều là nghi ngờ và tức giận.
“Anh nói mà, sao em lại thà dừng lương giữ chức cũng phải chạy đến chỗ xa như vậy để học, thì ra là vì anh ta ở đây! Diệp Thủy Thanh, em còn muốn lừa anh đến khi nào!”
------oOo------