Cận Văn Lễ quay đầu nhìn bộ dạng thiếu sức của Diệp Thủy Thanh, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Em cắn chị ba anh thành như vậy, tiền có quay về chưa?”
Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Em chỉ lo cắn chị ấy, sớm đã quên chuyện tiền rồi, chị ba của anh đúng là cần tiền không cần thể diện, lúc anh ba của anh đưa chị ấy đến bệnh viện, em thấy trong tay chị ấy còn cầm năm tệ đó, hơn nữa bây giờ còn nhắc tiền gì, nói không chừng anh ba của anh còn muốn chúng ta đền bao nhiêu tiền nữa đây!”
“Món nợ này buộc phải tính từng cái, tiền thuốc chúng ta nên đền, có điều dù gì chị ba của anh cũng lục đồ người khác rồi trộm tiền, chuyện này cũng phải nói rõ với anh ba của anh. Lát nữa chúng ta qua thăm chị ấy, mua thêm chút bánh ngọt với hai đồ đóng hộp, tỏ thái độ trước, đến lúc đó lại xem anh ba của anh nói thế nào.”
Diệp Thủy Thanh gật đầu đồng ý, rồi lại cùng Cận Văn Lễ đến cửa hàng trên phố mua đồ, lúc quay lại thì trực tiếp vào phòng Cận Văn Nghiệp.
Sau khi vào thì không thấy Cận Văn Nghiệp, chỉ thấy Hoàng Kim Hoa nằm trên giường nói lầm bầm.
“Chị ba, bọn em đến thăm chị.” Cận Văn Lễ khom lưng nói nhỏ với Hoàng Kim Hoa.
Hoàng Kim Hoa mở mắt liếc tố cáo: “Chú út, vợ em suýt chút đã cắn chết chị rồi, em xem cánh tay này của chị đi, anh ba của em nói đợi anh ấy về còn phải đưa chị đến bệnh viện để bác sĩ băng vết thương, vì chị mang thai ngay cả tiêm uốn ván cũng không dám tiêm, vợ em vô lý quá rồi!”
Diệp Thủy Thanh đứng bên cạnh nhìn cánh tay của Hoàng Kim Hoa thì cũng kinh ngạc, cô thật sự không ngờ mình lại có thể ác như vậy, miếng thịt trên cánh tay Hoàng Kim Hoa dường như đã bị mình cắn nát rồi, mình đúng thật là quá đáng, thế là cười nói: “Chị ba, là em không tốt, em không nên cắn chị, lúc đó cũng tại em tức giận, nói bằng lương tâm thì năm tệ đó chính là của em, chuyện này có mười phần sai, ít nhất sáu phần là ở chị, bốn phần là ở em. Chị trả năm tệ cho em, còn em thì đền tiền thuốc cho chị, nhưng sau này còn có chuyện này nữa em chắc chắn vẫn không thể nhịn, tốt nhất chị cách xa đồ nhà em chút, bánh ngọt với đồ hộp này em để đây cho chị ăn trước nhé.”
Hoàng Kim Hoa bị chột dạ bởi một loạt lời nói vừa đấm vừa xoa của Diệp Thủy Thanh, chậm rãi bò dậy từ trên giường, cả đầu tóc rối bù nhìn thứ trước mắt: “Tiền ở trên tủ đấy em tự lấy đi, chị cũng chịu thiệt không ít, sau này chắc chắn không lục đồ của em nữa. Chú út, em lấy miếng bánh ngọt cho chị trước, rồi mở một lọ đồ hộp ra, ba chúng ta chia ra ăn, cũng không biết anh ba của em làm gì nữa, chị đã sắp đói chết rồi.”
Thấy hiếm khi Hoàng Kim Hoa hào phóng như vậy, Diệp Thủy Thanh cười đưa miếng bánh ngọt cho chị ta, đợi Cận Văn Lễ mở đồ hộp cầm bát đổ ra mấy miếng cho chị ta, Cận Văn Lễ lại nói mấy câu bông đùa chọc Hoàng Kim Hoa cười ha ha, bầu không khí lập tức dịu đi không ít.
Lúc đang nói cười thì Cận Văn Nghiệp trở về, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì liền sững sờ.
“Anh ba anh về rồi, em dẫn Thủy Thanh qua xin lỗi chị ba, tiền thuốc của chị ba bọn em trả.”
Cận Văn Nghiệp không trả lời ngay, mà cầm năm tệ trên tủ trả cho Diệp Thủy Thanh: “Em cầm tiền đi, chuyện khác từ từ rồi nói vậy, bây giờ anh không có tâm trạng, còn phải bôi thuốc cho Kim Hoa.”
Cận Văn Lễ liền nói mình có thể theo giúp đỡ, nhưng Cận Văn Nghiệp lại nói không cần, không cho đi.
“Rốt cuộc anh ba của anh có cách gì, vừa nãy lúc anh nhắc trả tiền thuốc cho anh ta, anh ta cũng không nói là được hay không, đây không giống với tác phong của anh ba.”
Cận Văn Lễ cũng đang suy nghĩ, qua một lúc mới nói: “Đừng nghĩ nữa, dù sao chuyện chúng ta nên làm thì cũng làm rồi, anh ấy muốn tìm cách gì thì tìm cách đó đi, anh làm theo là được, làm gì cũng phải có đường lui, anh ấy còn làm thế làm sao chứ? Chúng ta đã xin lỗi rồi, em xem anh ấy có từng nhắc câu nào về chuyện chị ba anh trộm tiền không, anh ba của anh không phải người nói lý, cứ theo anh ấy đi.”
Diệp Thủy Thanh nghĩ cũng chỉ đành đợi Cận Văn Nghiệp chủ động tỏ thái độ, chỉ cần anh ta không quá đáng mình cố gắng khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Sau khi hai người ăn cơm xong, thì về phòng nghỉ ngơi, Diệp Thủy Thanh lại nhớ đến chuyện của Dương Lạc và Lý Như.
“Em hỏi anh một chuyện, rốt cuộc Dương Lạc có chuyện gì, tại sao cứ một mực quấn lấy Lý Như không buông, đây chẳng phải là làm lỡ hôn nhân đại sự của con gái nhà người ta sao, bản thân anh ấy có tình hình gì còn không tự hiểu à?”
“Anh cũng nghe chuyện này rồi, tính tình của Dương Lạc này không dễ nói, cũng không hiểu rõ, có lúc cảm thấy cậu ấy rất đứng đắn điềm tĩnh, có lúc lại cảm thấy làm việc rất tùy ý, giống như không quan tâm gì cả, có điều lại rất nghĩa khí với anh, anh nghĩ bệnh của cậu ấy chắc cũng không đến nỗi nghiêm trọng đến bước có thể chết bất cứ lúc nào, có điều em vẫn nên nói với Lý Như bảo cô ấy giữ khoảng cách với Dương Lạc đi, anh cảm thấy chuyện của hai người họ không đáng tin lắm, suy nghĩ của Dương Lạc quá khó đoán.”
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Em cũng thấy vậy, giàu có như nhà anh ấy, cho dù Lý Như thành đôi với anh ấy thì cũng mang vạ, huống hồ Lý Như thật sự không nhìn vào sự giàu có của nhà anh ấy.”
“Lý Như quả thật là một cô gái không tệ, không nói đến bọn họ nữa, hôm nay đủ ầm ĩ rồi, ngủ đi vợ.” Cận Văn Lễ nói xong thì hô hấp trở nên nặng nề, đã ngủ thiếp đi.
Diệp Thủy Thanh cũng mệt rồi, nhắm mắt lại không bao lâu thì cũng ngủ.
“Rầm!” Lại lần nữa Diệp Thủy Thanh bị tiếng vang lớn quen thuộc lành thức giấc.
Cận Văn Lễ cũng tỉnh dậy: “Tiếng gì thế, có phải có người đập cửa không?”
“Hừ, là người nhà họ Hoàng, chắc chắn anh ba của anh lại đến nhà họ Hoàng tố cáo rồi.” Diệp Thủy Thanh không hiểu rốt cuộc Cận Văn Nghiệp đang nghĩ gì, giữa chị em bạn dâu đánh nhau cứ phải làm cho chiến trận lớn như vậy, người nhà họ Hoàng cũng vậy, mỗi lần đều tụ tập cả đám người qua lúc nửa đêm, bị bệnh à!
Cận Văn Lễ liền phản ứng lại: “Lần trước bọn họ cũng ầm ĩ như vậy à?”
Diệp Thủy Thanh ngồi dậy, mở đèn mặc quần áo: “Còn không phải sao, mau dậy ra ngoài xem xem.”
Cận Văn Lễ mặc quần áo vào một cách nhanh nhẹn, mở cửa ra thấy bố mẹ mình cũng ra ngoài, nên liền nói: “Bố mẹ hai người không cần ra, lần này anh ba nhắm vào con, con đi là được.”
“Làm sao để người ta yên tâm được chứ, không được, mẹ với bố con phải qua đó.”
Cho dù Đồng Tú Vân kiên trì, nhưng không ngăn được con trai út không cho, Cận Văn Lễ sống chết không cho họ ra khỏi phòng, hai vợ chồng hết cách, chỉ đành quay về phòng ngồi đợi tin tức.
Cận Văn Lễ ra ngoài xem, quả nhiên là nhà họ Hoàng đang đập cửa, nheo mắt nhìn sơ một lượt, ước chừng đối phương đến mười ba mười bốn người, thế là mở cửa ra.
“Bác này, nửa đêm nửa hôm dẫn cả nhà chạy qua đây có chuyện gì à?”
“Nhóc con đừng giả ngơ, tôi xem con gái tôi bị thương thành bộ dạng gì rồi mới tính sổ với nhà họ Cận các người!” Bác Hoàng nói xong thì gõ cửa phòng Cận Văn Nghiệp, đợi cửa mở thì cùng mấy cô con gái đi vào.
Không bao lâu thì thấy bà ta khóc lớn: “Đứa con gái ngốc của mẹ, đến nhà họ Cận bọn họ thì không có gì tốt lành, mang thai đứa cháu béo tròn cho nhà bọn họ mà người ta còn nói tàn tật, bây giờ hay rồi còn để con dâu út vào sau ức hiếp thành thế này, cánh tay này chẳng phải phế rồi sao! Sớm biết có hôm nay, mẹ làm sao có thể gả con qua chứ, đều là chủ ý bậy bạ của bố con nghĩ ra, ông ấy thì hay rồi làm xong thì ra đi, để con ở đây chịu khổ!”
Diệp Thủy Thanh nghe bác gái than trời trách đất trong phòng, rồi lại nhìn bảy tám người đàn ông hùng hổ trước mặt thì cảm thấy sợ hãi, chắc bà bác này đưa hết con rể đến nhỉ.
“Nhóc con, vợ cậu cắn con gái tôi thành như vậy, cậu nói phải làm sao?” Cuối cùng bác gái cũng khóc đủ, chỉ vào chóp mũi Cận Văn Lễ rồi chất vấn.
Cận Văn Lễ cười hì hì: “Bác gái này, chị ba của cháu đã làm hòa với vợ cháu rồi, hơn nữa nguyên nhân cũng là vì chị ba lấy tiền của nhà cháu, không tin bác có thể hỏi chị ba xem có phải chuyện như vậy không!”
“Hừ! Nhà con gái tôi không có tiền bằng nhà các người à, đồ ăn đồ mặc có cái nào mà không tốt bằng thằng nhóc cổ hủ như cậu, còn có thể lấy tiền nhà các người được sao? Tôi không nói vợ cậu trộm đồ nhà con gái tôi là may rồi! Hôm nay tôi phải có được lời giải thích, bố mẹ cậu đâu, sao lúc này đã giả điếc rồi! Bảo bọn họ ra đây giải thích cho tôi, không thì không xong đâu!”
Nụ cười trên mặt Cận Văn Lễ nhạt hẳn: “Là cháu không cho họ ra ngoài, hôm nay mọi người chỉ nói chuyện với cháu là được, muốn làm sao bác gái nói với cháu đi.”
“Tôi nói ư? Được thôi! Các người đền tiền thuốc, ngoài ra còn đưa con gái tôi năm trăm tệ, con gái tôi bị thương nặng như vậy, việc trong nhà chắc chắn không thể làm, để vợ cậu phục vụ, dọn phòng, giặt giũ suốt một tháng là được, nếu không thì đừng trách người làm trưởng bối như tôi không khách sáo!” Bác Hoàng vừa dứt lời, mấy tên con trai con rể của bà ta đều đứng ở phía trước, còn để ngang gậy trong tay ở trước ngực.
Cận Văn Lễ liếc nhìn những người này, sau đó mới nói: “Cháu với vợ cháu về phòng thương lượng chút, bác thấy được không?”
“Hừ, đừng có giở trò, nhiều nhất là mười phút thì quyết định cho tôi là được hay không được!” Bác Hoàng không nghĩ nhiều, bà ta cho rằng dù hai vợ chồng Cận Văn Lễ trốn trong phòng không ra ngoài, bên mình nhiều người như vậy thì cũng không phải một cánh cửa là có thể ngăn được.
Cận Văn Lễ kéo Diệp Thủy Thanh về phòng, Diệp Thủy Thanh bị dọa sợ tay chân lạnh cóng: “Làm sao đây?” Cho dù Cận Văn Lễ có nhiều anh em đi nữa, cũng không thể nào giải quyết được vấn đề, một đám hung thần dữ tợn bên ngoài, nếu không đồng ý điều kiện của bác Hoàng chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.
Cận Văn Lễ cũng không lo lắng: “Vợ à, em cảm thấy đám người bên ngoài có ai giống như có thể liều mạng không?”
“Anh muốn làm gì? Tuyệt đối đừng quậy gây ra án mạng đấy, cùng lắm thì chịu thôi!”
“Chịu cái gì? Lát nữa em ở trong phòng khóa cửa lại, anh ra ngoài đối phó với bọn họ, yên tâm, không chịu thiệt được đâu!” Cận Văn Lễ nói xong thì đi đến cạnh giường, rút một con dao dưa hấu dài gần một thước từ dưới đáy giường, thân dao dài thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng khi ánh đèn chiếu rọi.
“Anh giấu cái này lúc nào vậy?”
Cận Văn Lễ khẽ cười: “Lúc nào cũng có, khóa cửa chặt lại, xem chồng của em chống lưng cho em đây!”
Diệp Thủy Thanh nghe lời sau khi Cận Văn Lễ đi ra thì khóa cửa lại, sau đó vén rèm lên cách cửa kính nhìn ra ngoài.
Bác Hoàng thấy Cận Văn Lễ đi ra rất nhanh liền cười đắc ý, chỉ nghĩ chắc chắn anh sẽ đồng ý yêu cầu mình đưa ra, chỉ là đợi lúc đối phương đến gần mới nhìn thấy con dao dài trong tay anh, nụ cười trên gương mặt liền cứng đờ.
“Cậu làm gì đó?”
“Không làm gì hết, bác gái, nói thật với bác trong nhà cháu cộng lại ngay cả hai trăm tệ cũng không có, nhưng cháu cũng nhìn ra được, nếu hôm nay cháu không đồng ý điều kiện của mọi người, chắc chắn cháu và vợ cháu phải gặp họa, thay vì làm sao cũng đều là chết, chi bằng kéo mấy người chịu tội thay. Cận Văn Lễ cháu không có bản lĩnh khác, đánh nhau chém người vẫn rất thành thạo, cũng đến cục bao nhiêu lần rồi. Không phải cháu ở đây khiêu khích, hôm nay cho dù cháu mất mạng, anh em bên ngoài của cháu sẽ không tha cho bất kỳ ai trong các người! Một mình cháu đổi lại lớn nhỏ cả nhà họ Hoàng các người, đáng lắm! Đến đi, ai lên trước?” Cận Văn Lễ vừa nói vừa cầm dao dưa hấu đi lên.
Người nhà họ Hoàng lập tức lùi về sau, nhưng vẫn có người không phục: “Cận Văn Lễ, đừng cho rằng giả vờ hung hăng thì có thể không đền tiền, nói cho cậu biết, năm trăm tệ thiếu một đồng cũng không được!”
Cận Văn Lễ nhìn sang người đang quát kia, thấy là con trai thứ hai của bác Hoàng, thế là khóe miệng cong lên: “Ông đây lấy máu tế của anh khai đao.” Vừa dứt lời thì nhanh chóng giơ dao lên vung về phía người kia.
Đám người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy Cận Văn Lễ đã thu dao lại, trên lưỡi dao con dính máu.
“Đau không?” Cận Văn Lễ cười hỏi.
Lúc này người kia cảm thấy bắp đùi chợt lạnh, cúi đầu nhìn thì quần đã rách rồi, trên chân đã có một vệt máu dài, máu đang chảy ra ngoài.
“Ôi mẹ ơi, đau chết tôi rồi!”
“Đây có là gì, nhát tiếp theo thì thằng nhỏ của anh sẽ mất, anh tin không?”
Người kia lập tức không dám quát: “Giết người là phạm pháp, cậu đừng qua đây, nếu không tôi đến đồn cảnh sát tố cáo cậu!”
“Đây là nhà tôi, là các người nửa đêm canh ba cầm đồ xông vào muốn vơ vét tài sản của cải, ý đồ hành hung, tôi làm vậy gọi là phòng vệ chính đáng hiểu không? Giết các người nhiều lắm thì gọi là phòng vệ quá đáng, hiểu chứ? Các người bao nhiêu người, tôi chỉ có một mình, anh thấy cảnh sát tin ai, các người chết thì đều là chết vô ích! Mau lên, con mẹ nó đừng bò dưới đất nữa, anh có thể trốn đi đâu, bây giờ tôi giết chết anh!” Cận Văn Lễ cố ý nói cho dù bản thân giết người thì cũng như nhau.
Lúc gió thổi vào đèn treo nhỏ mờ tối thì không ngừng lắc lư, đám người nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia của Cận Văn Lễ cũng mờ ảo lộ ra vẻ vô cùng u ám, cộng thêm trong tay anh còn giơ con dao dưa hấu dính máu thì thật sự chẳng khác gì đứng đối mặt với một Diêm Vương lấy mạng, mấy cô con gái liền bị dọa khóc nức nở.
“Văn Lễ à, có gì từ từ nói. Cháu nghe bác nói nè, bác lớn tuổi rồi thấy chị ba cháu bị thương nặng như vậy thì nhất thời tức giận mới đưa đám anh em của cháu qua, cháu bớt giận trước, đều là người một nhà, sao bác có thể làm thật với cháu, chẳng qua là muốn dọa cháu thôi, để cháu nói mấy câu năn nỉ là thôi à, đứa nhỏ này sao cháu lại tưởng thật thế? Mau, mau bỏ dao xuống đi.” Bác Hoàng cũng bị dọa đến mức chân thật sự run rẩy, nhưng vừa nghĩ đến an nguy của con cái thì chỉ đành miễn cưỡng cười vui vẻ với Cận Văn Lễ.
“Bác gái, cháu không nhìn ra được các người muốn hù dọa cháu, lần trước các người đến làm ầm ĩ mẹ cháu không cho cháu so đo với các người, các người liền coi như nhà họ Cận cháu thật sự không có ai phải không? Các người cũng không nghe ngóng xem, trong cả thành phố có chuyện gì mà Cận Văn Lễ cháu không làm được không, có ai động đến Cận Văn Lễ cháu được không, hôm nay cháu không giết chết, đánh tàn phế các người thì danh tiếng của Cận Văn Lễ cháu còn cần nữa không đây! Lần trước bố mẹ cháu còn có vợ cháu bị các người dọa sợ, mấy ngày mới bình tĩnh lại, bây giờ bị các người dọa đến tay chân lạnh cóng, con mẹ nó cháu có thể tha cho ai trong các người đây!”
“Văn Lễ, Văn Lễ, bác nhất định sẽ an ủi họ, ở đây có hai mươi tệ cháu nhận lấy trước, đợi ngày mai bác bảo em trai cháu mang quà đến, để bố mẹ cháu đừng chấp nhặt tụi bác, không phải Kim Hoa lấy năm tệ của vợ cháu sao, ngày mai bác cũng mang đến cho cháu luôn, được không?”
Cận Văn Lễ nhìn mấy tên con trai nhà họ Hoàng, lấy dao chỉ vào bọn họ: “Chỉ với đám ranh các người còn dám kêu gào với ông đây à? Lúc này chỉ biết để một bác gái đứng trước nhất, cái thứ mất mặt xấu hổ, mau cút đi! Tôi đã đòi lại năm tệ rồi, ai thèm mấy đồng tiền thối của các người!”
Người nhà họ Hoàng làm gì còn quan tâm mất mặt xấu hổ gì nữa, bảo vệ tính mạng là quan trọng, đỡ lấy cậu em đã chịu một nhát, đỡ bác Hoàng, sau khi bỏ lại hai mươi tệ thì mọi người liền chạy mất hút không thấy bóng dáng.
Cận Văn Lễ cầm dao gõ cửa phòng Cận Văn Nghiệp, nói nhỏ: “Anh ba họ Cận, anh hay đấy, nếu không phải nể mặt bố mẹ, chắc chắn tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, anh tự xem mà làm đi, dưới đất có hai mươi tệ mà mẹ vợ của anh vứt xuống anh ra nhặt đi.”
Diệp Thủy Thanh ở trong phòng nhìn đến kinh hồn bạt vía, trong lòng vừa kích động vừa tự hào, trong nhà có thể có được người đàn ông như Cận Văn Lễ để dựa vào, cho dù chuyện có lớn thì mình cũng không cần lo lắng sợ hãi.
Nhìn Cận Văn Lễ an ủi bố mẹ anh mấy câu mới qua bên này, thì vội vàng mở cửa cho anh.
“Anh hay thật đấy!”
“Vợ à, em khen anh hay là mỉa mai anh thế?” Cận Văn Lễ cầm khăn lau dao, cười hỏi Diệp Thủy Thanh.
“Khen anh đấy, chồng em có gan có kế, em không vui mừng được sao! Mà anh giấu dao trong phòng làm gì?”
“Trước đây không phải anh nói luôn đánh nhau với người khác sao, chỉ sợ đêm khuya có chuyện, giữ để phòng thân, nếu chút chuyện này cũng làm không xong vậy còn gọi là đàn ông à? Vợ này, em nói chuyện anh thích nghe lắm, em khen anh thêm mấy câu, để anh vui vẻ đi.”
Diệp Thủy Thanh cũng không hà tiện lời khen, lúc thì nói Cận Văn Lễ ra dáng đàn ông, lúc thì lại nói Cận Văn Lễ khiến mình sùng bái, cuối cùng lại nói gả cho Cận Văn Lễ là chính xác cỡ nào, khen Cận Văn Lễ đến mức tự mình nằm bò trong chăn vui vẻ hai chân đạp loạn, ôm Diệp Thủy Thanh cười đến run người.
Hôm sau quả nhiên ba người nhà họ Hoàng đã đến, tặng rất nhiều bánh quy, đường trắng, còn có trái cây, nói là an ủi hai vợ chồng nhà họ Cận còn có Diệp Thủy Thanh, Cận Văn Nghiệp thì ngay cả mặt cũng không dám ló ra, sau đó cũng không nghe Cận Văn Lễ nói gì, Cận Văn Lễ cũng không muốn để ý anh ta.
Sau này trời ngày càng lạnh, thấy sắp vào đông, Cận Văn Lễ liền nói với Diệp Thủy Thanh: “Anh làm mấy sọt táo, qua hai hôm nữa mang đến cho bố mẹ em hai sọt, còn có một xe than cũng chuyển qua cùng.”
“Được, hôm nào đi anh quyết định đi.”
Cận Văn Lễ cười hì hì: “Hôm nào? Chỉ cần anh hai chị hai em ở nhà, hôm nào cũng được!”
------oOo------