Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 36



 

Hai ngày nay lúc Diệp Thủy Thanh đi làm cứ nghĩ đi nghĩ lại có nên hẹn Lý Như cùng đến nhà Dương Lạc, một phần là cô sợ Dương Lạc đã lâu không tiếp xúc với thế giới, cho nên một khi gặp được một cô gái đối xử với mình không tệ thì trái tim liền sống lại, nhưng tình hình sức khỏe như anh ấy nếu kết hôn thì căn bản là đang hại bên nữ, vấn đề tim kiếp trước của mình rất lớn, đương nhiên biết được người như Dương Lạc thì sống một ngày hay một ngày, làm sao có thể kết hôn gì chứ.

Có điều một mặt khác cô lại lo lắng là mình nghĩ nhiều, bởi vì sự điềm tĩnh của Dương Lạc chắc không đến mức không hiểu lý lẽ, cho nên cũng có khả năng anh ấy ở nhà quá cô đơn mới muốn gọi nhiều người đến nhà cho vui vẻ, mà Lý Như với mình là bạn tốt, lại từng chăm sóc anh ấy nên cùng hẹn.

Suy đi nghĩ lại Diệp Thủy Thanh quyết định vẫn hẹn Lý Như, đến lúc đó mình chú ý phản ứng của Dương Lạc là được rồi, như vậy sau khi nghĩ xong thì vào văn phòng phân xưởng chào hỏi Lý Xương, bảo anh ấy nói với Lý Như chủ nhật này chín giờ đến nhà mình, mọi người cùng tụ tập, Lý Xương trực tiếp đồng ý.

 

Tan làm, Diệp Thủy Thanh cùng đồng nghiệp đẩy xe ra ngoài, đến cổng xưởng thì có người cười: “Thủy Thanh, cô kết hôn cũng hai ba tháng rồi nhỉ, bản thân cũng không phải không có xe đạp, sao ngày nào Cận Văn Lễ cũng đón cô tan làm thế, hai vợ chồng các người cũng ngọt ngào quá rồi đấy!”

Diệp Thủy Thanh nhìn sang Cận Văn Lễ đang nhìn về phía mình thì trong lòng vui sướng: “Hai người đi cùng nhau bầu bạn nên đã quen rồi.”

“Thật là ngưỡng mộ hai người, Đậu Bao Nhi của phân xưởng năm kết hôn cách cô chẳng bao lâu, chồng cô ấy cả ngày uống rượu, đâu quan tâm cô ấy mấy giờ đi làm mấy giờ tan làm, chỉ cần có tiền mua rượu là được, ăn cơm hay không cũng chẳng sao, đó mới là tên khốn thật sự. Không giống như Cận Văn Lễ nhà cô, làm khuya còn mang cơm đến đúng giờ, coi cô như bảo bối!”

Người xung quanh nghe vậy cũng gật đầu theo phụ họa: “Còn không phải sao, nếu nói trong xưởng có thể có người tùy tiện gọi món ở căn tin như Thủy Thanh thật sự là không có, nói về điểm thương vợ thì Cận Văn Lễ không cần nói, không ai sánh bằng!”

Diệp Thủy Thanh cười đến mức ngay cả lời khách sáo cũng không nói ra được, chỉ nói: “Tạm thôi, tạm thôi.”

“Vợ à, sao em vui như vậy, có chuyện tốt gì à?” Cận Văn Lễ đợi Diệp Thủy Thanh đi qua, thấy mặt cô đỏ bừng mang theo nụ cười thì tò mò hỏi một câu.

“Đồng nghiệp của em đều khen anh đối xử tốt với em, đương nhiên là em vui rồi.”

 

“Đồng nghiệp của em đúng là có mắt nhìn, đơn vị bọn em chắc nên thiết kế một người chồng mẫu mực, giải thưởng người thân mẫu mực, đến lúc đó chắc chắn năm nào anh cùng đạt giấy khen!” Mặt Cận Văn Lễ hớn hở không có chút khiêm tốn.

Hai người nói cười về nhà, vào hẻm cách rất xa đã nhìn thấy một nhóm người ngồi bên phía cửa nhà.

“Em vừa chuyển ti vi ra khiến những người này vui mừng lắm, bây giờ bố mẹ đi đường cũng đầy năng lượng, có vài người đã sắp tâng bốc vợ chồng già họ lên tận trời rồi, mẹ anh luôn khen em tốt đấy, chẳng qua chỉ là em xem ti vi không tiện thôi.” Cận Văn Lễ nhìn bố mẹ uống nước nóng, phe phẩy chiếc quạt nói nói cười cười với hàng xóm thì cùng vui vẻ từ trong lòng ra ngoài, đồng thời cũng cảm kích Diệp Thủy Thanh có thể nghĩ cho bố mẹ mình như vậy.

“Bà con xa không bằng láng giềng gần, sống hòa thuận với hàng xóm còn tốt hơn họ hàng, bọn họ vui vẻ là được, chúng ta còn trẻ cố gắng kiếm tiền thì cái gì cũng có được.”

Đợi lúc đến bên cạnh, hàng xóm vừa thấy hai người họ về thì đều chào hỏi nhiệt tình.

“Hai vợ chồng về rồi à, Văn Lễ này, hôm nay nhà tôi gói bánh bao rau, tôi mang qua cho cậu hai dĩa nè, xì dầu nhà tôi vẫn còn chỉ là không có giấm thôi…”

“Nhà tôi có, bây giờ tôi về lấy!” Còn chưa đợi người kia nói xong thì đã có người nhanh chân chạy về nhà.

Cận Văn Lễ thật sự không ngờ mình cũng có ngày được yêu quý như vậy, trước đây ai gặp mình chẳng phải đều quay đi sao, làm gì có thể nhiệt tình như vậy.

“Chú ơi, chú cho cháu ăn bánh bao với được không, cháu ăn nửa cái cũng được.”

Cận Văn Lễ cúi đầu nhìn là Thẩm Hạo, liền ôm cậu bé lên: “Được, sao lại không được chứ! Cháu ăn được mấy cái thì cứ ăn mấy cái, thằng nhóc cháu trông rất tuấn tú, giống mẹ cháu à?”

“Dù sao cũng không giống bố cháu, cô của cháu trông cũng xinh đẹp, có điều họ có đẹp đi nữa cũng không đẹp bằng thím út của cháu, thím út của cháu là người đẹp nhất thế giới.”

“Coi cháu khéo nói chưa kìa, không có chỗ nào giống bố cháu hết, trái lại còn giống con trai chú hơn.”

Mọi người nghe vậy thì cười lớn theo, Cận Văn Lễ cũng toét miệng cười, đột nhiên bả vai bị người khác đấm một cái, quay đầu nhìn chính là bố của Thẩm Hạo – Thẩm Chấn Sơn.

“Anh Thẩm, có thời gian thế à, ăn cơm chưa, lát nữa cùng nhau ăn bánh bao rau.”

“Cậu lợi dụng con trai tôi, tôi nghe thấy hết rồi đấy.” Mặc dù Thẩm Chấn Sơn căng mặt, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.

“Em không có ý đó, con trai anh lanh lợi đấy, em muốn nhận thằng bé làm con trai nuôi, đến lúc đó có ích nhiều hơn.”

Thẩm Chấn Sơn suy nghĩ rồi nói: “Đợi thêm hai năm đi, đợi đến lúc bên chỗ tôi có thể ổn định chút, thằng bé chắc cũng đi học rồi.” Thẩm Chấn Sơn sợ Cận Văn Lễ muốn lấy chuyện này làm cái cớ giúp mình, anh ta không muốn nợ ân tình người khác, chỉ muốn đợi lúc cuộc sống của mình ổn hơn chút rồi nói sau.

“Được, nhưng đứa con trai nuôi này em nhận chắc rồi.”

Về phòng thay quần áo, Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh cùng ăn bánh bao với bố con nhà họ Thẩm, sau đó ngồi xem ti vi cùng mọi người, lúc này Hoàng Kim Hoa chạy ra, trong tay cầm một cái ghế cũng ngồi trong nhóm người, có người nhanh mắt thấy thì hỏi chị ta: “Chị ba, không phải trong phòng chị cũng có ti vi à, sao còn chạy ra góp vui vậy?”

“Trong phòng tôi có, chỉ là tôi thấy mọi người ở đây vui vẻ nên mới ra.”

“Anh ba cho chị ra hả?”

Hoàng Kim Hoa gật đầu liên tục: “Sao không cho, tôi cũng đâu lấy đồ ăn trong nhà mang ra ngoài!”

Mọi người nghe vậy đều bật cười, Hoàng Kim Hoa lại không để ý, nhìn Diệp Thủy Thanh bên cạnh rồi lớn tiếng nói: “Thủy Thanh, nhẫn vàng này của em mua khi nào thế, đẹp thật.”

Diệp Thủy Thanh hơi ngớ ra, sau đó cười nói: “Cái này không phải vàng thật, 18k đeo chơi.”

Chiến nhẫn này là Cận Văn Lễ thấy lúc xem phim Hong Kong, bản thân anh đeo không quen nên cố ý chạy đến tiệm vàng mua một chiếc nhẫn vàng cứ bắt cô đeo vào ngón áp út cho bằng được, nói là chỉ rõ thân phận phụ nữ có chồng của mình, đương nhiên thật giả của chiếc nhẫn này không thể để Hoàng Kim Hoa biết.

“Nhẫn 18k à, vậy nhìn cũng đẹp đấy.” Hoàng Kim Hoa nhìn chăm chăm vào tay Diệp Thủy Thanh không thôi.

Lúc mọi người đang say sưa xem ti vi, đột nhiên nổi gió, không bao lâu thì mưa chừng hạt đậu ập xuống, Cận Văn Lễ vội ôm ti vi chạy vào phòng, Diệp Thủy Thanh thì đỡ Đồng Tú Vân bước nhanh vào phòng.

“Tháng nóng nhất mùa hè, mặt em bé, cơn mưa này nói mưa là mưa, vợ à, sau này em cách xa chị ba anh chút.”



“Tại sao chứ?” Diệp Thủy Thanh cảm thấy có lúc Hoàng Kim Hoa ngốc vẫn rất đáng yêu, sao phải tránh né.

“Chị ba của anh bình thường trông thì ngốc, thật ra nhiều tâm cơ, tay chân chị ấy không sạch sẽ lắm, mẹ anh có cây trâm bạc lúc bảo chị ấy dọn phòng thì không thấy đâu, cho nên đồ trong phòng chúng ta em vẫn nên khóa kỹ.”

Thì ra là chuyện như vậy, nếu Hoàng Kim Hoa trộm đồ vậy thì phiền rồi.

Lúc này mưa bên ngoài ngày càng lớn, đập vào kính cửa sổ vang lên lộp bộp, cộng thêm sấm chớp rền vang rất đáng sợ, nhưng Diệp Thủy Thanh có Cận Văn Lễ ôm mình thì chỉ cảm thấy an tâm.

“Ai da mưa lớn như vậy, tiệm thì không thể bị ngấm nước vào, nếu sách ướt thì làm sao?” Trong lòng Diệp Thủy Thanh lo sợ liền nghĩ đến sách.

Cận Văn Lễ cũng nhíu mày, không lâu sau thì lại thả lỏng: “Không sao, có Đổng Minh bọn họ ở đây mà, đến lúc đó bảo anh ta đền bù hết.”

“Anh làm vậy chẳng phải là gây sự vô cớ sao?”

“Dù sau thì bọn họ cũng không phải người tốt gì, chỉnh bọn họ chút cũng chẳng sao, thật sự không được thì cũng hết cách, đến lúc đó phơi khô rồi bán giảm giá thôi, vẫn có người mua.”

Diệp Thủy Thanh nghĩ thấy cũng đúng, thế là dựa vào lòng Cận Văn Lễ, yên tâm ngủ thiếp đi.

Hôm sau đúng lúc mình được nghỉ, Diệp Thủy Thanh vội xem tình hình sách tổn thất, không ăn sáng thì đã chạy ra chợ, Cận Văn Lễ không yên tâm nên cũng đi cùng cô.

Kết quả hai người đến chợ vừa nhìn, thì phía trên tiệm sách của mình đã được người ta lấy mấy miếng vải nylon lớn che lại, mở cửa vào kiểm tra một lượt thì sách không bị làm sao cả.

“Đây là chuyện gì thế? Diệp Thủy Thanh vừa mừng vừa lấy làm lạ.

“Còn có chuyện gì được chứ, chắc chắn là Đổng Minh cho người làm rồi.”

Lúc đang nói chuyện thì có ba người bước vào cửa, thấy Cận Văn Lễ lập tức khom lưng cười: “Ơ, anh Văn Lễ với chị dâu đến sớm thế, tối qua mưa to hành bọn tôi quá, anh Đổng đích thân đến dẫn người lấy vải nylon che tiệm sách cho chị dâu, rồi lại canh đến nửa đêm, lúc mưa nhỏ rồi mới về ngủ, còn dặn dò tôi nói hôm nay là ngày chị dâu bày sạp, nhất định phải xem xem có chỗ nào cần giúp không.”

“Vất cả cho các anh rồi.”

“Không vất vả, không vất vả, anh Văn Lễ với chị dâu ăn cơm chưa, tôi kêu người đi mua ngay. Nhìn cái gì, mau đến sạp bên kia mua sữa đậu nành với bánh quẩy đi!” Người kia đá người phía sau một cái, sau đó lại bắt đầu nịnh nọt Cận Văn Lễ.

“Những người bọn họ cũng rất thú vị.” Nhìn sữa đậu nành với bánh quẩy trên bàn, Diệp Thủy Thanh cảm thán.

“Bọn họ không đáng thương tiếc, em nghĩ xem nếu anh không có đám anh sẹo giúp đỡ thì kết cục thảm cỡ nào? Đám côn đồ này chỉ là thứ mềm nắn rắn buông, không cần để ý bọn họ.”

Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Anh nói cũng đúng, em vẫn nên làm mặt lạnh vậy.”

Cận Văn Lễ ở lại tiệm sách một lúc, thấy không có vấn đề gì mới rời khỏi.

Đến chủ nhật, Lý Như đến nhà Cận Văn Lễ đúng giờ.

“Tôi nghe anh tôi nói hôm nay tụ tập, với ai thế?”

“Hôm nay chúng ta đến nhà Dương Lạc, anh ấy cố ý mời cô đấy.” Diệp Thủy Thanh kéo cánh tay Lý Như đi cùng cô ấy, Cận Văn Lễ dẫn đường phía trước.

“Dương Lạc? Chưa nghe qua, họ hàng nhà cô sao?”

Nhìn Lý Như mặt đầy ngơ ngác, Diệp Thủy Thanh bật cười: “Con người cô cũng mau quên thật đấy, hôm tôi kết hôn người nhờ cô chăm sóc, cô không nhớ sao?”

“Thì ra anh ta tên Dương Lạc à, tôi chỉ biết bệnh của anh ta rất nặng, thật sự không nhớ tên là gì, tôi với anh ta cũng không thân, đến cùng hai người làm gì?”

“Có gì mà thân với không thân, tôi với anh ấy cũng không thân! Anh ấy với Văn Lễ là bạn bè tốt nhất, bệnh của anh ấy cô cũng hiểu, bình thường chỉ có thể ở nhà bức bối, đoán chừng cũng là quá cô đơn mới muốn tìm người trò chuyện.”

Lý Như nghe vậy thì mềm lòng: “Cũng đúng, tôi thấy anh ta hiểu biết cũng rất nhiều, nói chuyện cũng không tệ.”

Đến đầu hẻm, Cận Văn Lễ dừng bước trước nhà sân riêng cửa riêng: “Chính là ở đây, ngầu chứ?”

“Ngầu! Cửa này làm cao như vậy lớn như vậy có cần thiết không?” Lý Như khen ngợi, nhà có sân riêng cũng không hiếm thấy, nhưng có thể sống ở lầu nhỏ thì trước nay chưa từng thấy, cánh cửa đen nhánh trước mắt cũng đủ khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Cận Văn Lễ cười ha ha: “Trong sân nhà còn có xe hơi nữa đấy, cửa nhỏ được sao?”

Lần này không những Lý Như líu lưỡi, ngay cả Diệp Thủy Thanh cũng có chút ngẩn ra, nhà Dương Lạc còn có xe hơi, đây phải là lai lịch lớn cỡ nào chứ!

Cận Văn Lễ ấn chuông cửa, thoáng chốc đã có người ra mở cửa, Diệp Thủy Thanh và Lý Như theo Cận Văn Lễ vào nhà lầu nhỏ có chút thận trọng, chỉ thấy sàn nhà gỗ thật bên trong sáng đến mức có thể soi ra bóng người.

“Đây là sô pha hả, mềm thật.” Lý Như cẩn thận sờ chỗ mình đang ngồi, cũng không dám ngồi xuống quá mạnh.

“Tôi đang nghĩ chắc mọi người sắp đến rồi, không ngờ người đã đến, mau lên lầu.”

Dương Lạc đứng ở cầu thang cười vẫy tay với ba người Cận Văn Lễ, thế là ba người cùng nhau bước lên.

“Bố Dương Lạc làm gì thế?” Diệp Thủy Thanh nhân lúc Dương Lạc dẫn Lý Như đi xem sách về y học, thì lặng lẽ hỏi Cận Văn Lễ.

“Anh cũng không rõ lắm, chỉ có thể nói là người rất có bản lĩnh, chúng ta không cần để ý nhiều như vậy, có tiền là được.”

Diệp Thủy Thanh nghe lời không hỏi thăm nữa, bắt đầu tập trung quan sát thái độ của Dương Lạc đối với Lý Như.

“Trên lầu này đều là một mình anh ở sao, sách của anh cũng nhiều quá đấy, sách xếp trên kệ này ở nhà xuất bản bọn tôi cũng không có, còn có nhiều kiến thức y học như vậy, anh hạnh phúc quá rồi!” Lý Như nhìn sách đầy tường thì thật sự vô cùng ngưỡng mộ.

“Tôi cũng không thể ra ngoài, không đọc sách thì còn làm gì được, nếu cô thích đọc chỉ việc lấy đi, sức khoẻ của tôi không tốt đương nhiên phải hiểu nhiều về những kiến thức cấp cứu và những việc cần chú ý, như vậy cũng sẽ không gây rắc rối cho người khác, thật ra tôi cũng mong tương lai có một ngày y học phát triển có thể trị khỏi bệnh của tôi.” Tốc độ nói chuyện của Dương Lạc không nhanh, giọng điệu cũng trầm ổn, trên gương mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, khiến người khác nhìn cảm thấy rất dễ chịu.



“Anh có thể không tự sa ngã thì đã rất hiếm thấy rồi, bình thường đã uống những thuốc gì, đọc sách cũng phải chú ý thời gian, không thể để quá mệt, quan trọng hơn là tâm trạng phải duy trì sự vui vẻ.” Bởi vì mẹ mình bệnh tim không khỏe, cho nên Lý Như càng đồng cảm với Dương Lạc hơn.

Dương Lạc nghe vậy thì khóe miệng cong lên thành độ cong rõ ràng: “Thuốc cũng đều là loại thường thấy, tôi chỉ mong có thể có người thường xuyên nói chuyện với tôi là đủ rồi, lúc Văn Lễ kết hôn cô có thể chăm sóc tôi như vậy, tôi rất cảm kích, sau khi trở về vẫn luôn muốn mời cô đến nhà ăn bữa cơm, cũng hy vọng cô có thể đồng ý người bạn như tôi.”

“Được chứ, nếu không thì tôi cũng định mượn sách của anh đấy, sau này thường xuyên đến là được, Văn Lễ và Thủy Thanh đều đối xử với tôi vô cùng tốt, nhân phẩm của anh cũng tốt nữa!” Lý Như rất vui mừng.

Cho đến khi sắp trưa, Diệp Thủy Thanh cũng không nhìn ra được Dương Lạc có thái độ gì với Lý Như, đến khi người làm chuẩn bị đồ ăn xong, bốn người ngồi cùng nhau, Dương Lạc gắp đồ ăn cho Lý Như cô mới coi như đã hiểu được, Dương Lạc này thật sự có thiện cảm với Lý Như.

Bởi vì Cận Văn Lễ đã làm như vậy cho nên Diệp Thủy Thanh chắc chắn Dương Lạc cũng có ý này.

Bên này Lý Như cảm ơn Dương Lạc, sau đó ăn một cách tự nhiên.

Ăn cơm trưa xong, lại ngồi một lát thì ba người Cận Văn Lễ tạm biệt Dương Lạc, Dương Lạc cố ý cho người cầm sách xuống lầu giúp Lý Như, bản thân cũng theo xuống rồi tiễn đến cửa, nhìn họ rời khỏi.

“Tôi có chuyện quên nói với Dương Lạc, hai người đợi tôi lát.” Lý Như nói xong cũng không đợi Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh phản ứng thì đã xoay người chạy trở lại.

Dương Lạc vốn định vào sân, lại thấy Lý Như chạy về thì hỏi cô ấy: “Sao thế?”

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Lý Như nhìn người làm nhà Dương Lạc cách rất xa mới yên tâm mở miệng.

“Chuyện gì, nói đi.”

Lý Như hơi do dự hỏi: “Anh… Có phải anh có ý với tôi không?”

Khóe miệng Dương Lạc co rút không rõ ràng, cử động một cái: “Tại sao cô lại hỏi như vậy?”

“Tôi với anh căn bản không quen, anh còn cố ý mời tôi đến, vừa cho mượn sách vừa gắp đồ ăn, tôi không hỏi được à?”

Dương Lạc cười khẽ: “Vậy nếu tôi nói phải thì sao?”

Lý Như ngẩn ra, mặt cũng đỏ theo: “Anh, không phải anh nói thật đấy chứ?”

“Tôi hỏi cô trước, cô nên trả lời câu hỏi của tôi trước.”

“Cái đó… Điều kiện nhà anh tốt như vậy, tôi làm sao xứng được, hai chúng ta không hợp.” Lý Như cúi đầu nói nhỏ.

“Điều kiện nhà tôi tốt hơn người khác một chút, nhưng lại không có quan niệm giai cấp, hợp hay không là chuyện của bản thân hai người, cô không cần nghĩ nhiều quá.” Dương Lạc an ủi Lý Như, đương nhiên anh biết điều kiện nhà mình sẽ dọa rất nhiều người, hơn nữa mình cũng chỉ có chút thiện cảm với Lý Như, thật ra cũng không nói đến chuyện quá xa.

Lý Như nghe vậy vẫn cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Dương Lạc, nhìn người đàn ông tuấn tú nét mặt dịu dàng này, mặt Lý Như đầy khó xử, cuối cùng cắn răng nói: “Tôi nói thật với anh vậy, anh tuyệt đối đừng để ý, tôi rất muốn làm bạn với anh, nhưng cũng chỉ là làm bạn, bản thân anh chắc cũng rõ, tình hình sức khỏe của anh không thích hợp tìm đối tượng kết hôn, tôi cũng không thể hẹn hò với anh, tôi chỉ muốn sau này sống cuộc sống bình thường, điều kiện nhà anh có tốt đi nữa tôi cũng không thể hủy hoại nửa đời sau của mình. Anh suy nghĩ kĩ đi, đợi lúc tôi trả sách thì anh hẵng quyết định có muốn làm bạn với tôi không!”

Dương Lạc nhìn Lý Như xoay người bỏ chạy, nụ cười dịu dàng cứng đờ trên gương mặt, vừa nãy anh ấy thật sự cho rằng Lý Như sợ bối cảnh gia thế nhà mình, không ngờ người ta lại ghét bỏ mình có bệnh! Có thể nói, thời gian dài như vậy tới nay người có thể khiến mình tỏ tình sai hiểu sai ý, đoán không trúng tâm tư, Lý Như tuyệt đối là người đầu tiên!

Sau khi tiễn Lý Như, trên đường Diệp Thủy Thanh về nhà thì nói suy nghĩ của mình với Cận Văn Lễ, không ngờ Cận Văn Lễ lại cười: “Anh cũng nhìn ra từ lâu rồi, em đừng cho rằng Dương Lạc chưa từng trải sự đời, sức khỏe cậu ấy không tốt, nhưng dựa vào bối cảnh nhà cậu ấy bao nhiêu cô gái thà ở giá cũng muốn gả cho cậu ấy đấy, đây chính là ăn mặc cả đời đều không cần lo nữa, chỉ đợi được người khác hầu hạ là được.”

“Anh nói gì thế hả, những cô gái đó bằng lòng ở giá, Lý Như cũng bằng lòng sao, em cảnh cáo anh đừng làm bậy, nếu anh dám vì Dương Lạc mà hại Lý Như, anh không xong với em đâu!”

“Anh cũng không làm gì cả, bằng lòng hay không là chuyện của bản thân Lý Như, hai vợ chồng chúng ta không ai tham gia, vậy được chưa? Thật ra nếu Lý Như thật sự có thể thành với Dương Lạc, đó cũng là may mắn của cô ấy

“Nói bậy, bệnh thành như vậy còn may mắn gì để nói, anh ở yên cho em.” Diệp Thủy Thanh lườm Cận Văn Lễ.

Cận Văn Lễ vội giơ tay: “Anh hiểu, anh bảo đảm không quản gì hết.”

Diệp Thủy Thanh không để ý Cận Văn Lễ, nghĩ hôm nào đó dành thời gian tìm Lý Như nói chuyện.

Qua mấy ngày, vì buổi tối Cận Văn Lễ tụ tập bạn bè, nên sau khi Diệp Thủy Thanh tan làm thì ra ngoài, trong lòng Diệp Thủy Thanh còn một chuyện cũng chưa kịp nói với Cận Văn Lễ.

Hôm nay đơn vị đã gửi thông báo khích lệ, nói đất nước khôi phục phát hành tín phiếu nhà nước, yêu cầu mỗi người đều phải nhận mua, công việc này cũng phải làm hoàn thành như chỉ tiêu cứng để đánh giá mức tiên tiến, Diệp Thủy Thanh nghĩ Lý Xương là phó chủ nhiệm phân xưởng, vậy mình nên mua bao nhiêu mới thích hợp đây? Chuyện này vẫn phải thương lượng với Cận Văn Lễ mới được.

Ngồi ì trong phòng một lát thì muốn ra ngoài xem ti vi, nhưng lại đụng phải chị hai Trịnh Quốc Phương ở cửa.

“Thủy Thanh, định ra ngoài hả?”

“Không ạ, chỉ là muốn xem ti vi một lát.”

“Haiz, nói sớm chứ, chen chúc với họ làm gì! Đi, đến nhà chị hai xem!” Trịnh Quốc Phương nói xong cũng không để ý Diệp Thủy Thanh có đồng ý hay không, thì đã kéo cô đến nhà mình.

Mặc dù Diệp Thủy Thanh không biết tại sao Trịnh Quốc Phương đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, có điều trước nay mình chưa từng vào nhà của chị hai Cận Văn Lễ nên quả thật rất tò mò, thế là cũng không từ chối mà đi theo Trịnh Quốc Phương.

Đợi sau khi vào nhà mới phát hiện, Cận Văn Bách không phải có tiền bình thường, bố trí trong nhà phải nói là đẹp, bên ngoài có nước máy thì không nói, bên trong còn có giường lò xo của Simmons, điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là mở ti vi lại là ti vi màu, lắp trên đầu cũng là đèn màu biến sắc, thật sự là quá thời thượng!

“Thế nào, nhà chị hai cũng được chứ hả?”

“Nếu nhà chị mà nói cũng được, vậy chỗ em ở không cách nào nói rồi, chị hai tìm em có chuyện sao?” Diệp Thủy Thanh nghe ra được sự khoe khoang trong lời nói của Trịnh Quốc Phương, liền thuận miệng nịnh chị ta một câu.

Vốn dĩ Trịnh Quốc Phương vẫn rất đắc ý, vừa nghe Diệp Thủy Thanh hỏi mình thì nụ cười liền biến mất.

“Thủy Thanh này, chúng ta đều là con dâu nhà họ Cận, cũng đều là phụ nữ, hoàn cảnh suy nghĩ cũng không khác biệt, hôm nay chị hai muốn nghe ngóng từ chỗ em, bình thường lúc chú út ở nhà có nhắc đến chuyện của anh hai em không?”

“Chuyện gì của anh hại ạ, em thật sự chưa từng nghe anh ấy nói.” Diệp Thủy Thanh hơi mơ hồ, Trịnh Quốc Phương này đúng là kỳ lạ, chồng mình có chuyện gì còn cần hỏi người khác sao?

Trịnh Quốc Phương nhìn Diệp Thủy Thanh chăm chú, thấy cô không giống như đang nói dối thì mới nói nhỏ: “Chị hai cũng không sợ em chê cười, có thể anh hai của em đã tìm phụ nữ khác ở bên ngoài, đoán chừng Văn Lễ cũng biết chuyện này!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv