Lúc đợi Cận Văn Lễ quay lại Dương Lạc cũng không rảnh rỗi, cho người nghe ngóng tin tức chợ bên đường Tân An xây lại, nghiên cứu tỉ mỉ mấy ngày cảm thấy rất có triển vọng, tỉ lệ hồi báo rất cao, cho nên bắt đầu suy nghĩ việc này, như vậy thời gian chờ đợi cũng có thể trôi qua nhanh chút.
Đợi mấy ngày cuối cùng cũng đợi được Cận Văn Lễ đến nhà hỏi thăm.
“Sao đột nhiên lại quay về, đã trị bệnh xong hết chưa?” Cận Văn Lễ cười lớn quan sát Dương Lạc, thấy cơ thể anh ấy đã rắn chắc hơn trước khi ra nước ngoài không ít, chỉ là nhìn người lộ rõ vẻ u ám.
“Đã muốn về từ lâu rồi, có điều việc học chưa hoàn thành, sức khỏe không có vấn đề gì, nhưng còn phải chú ý chút là được.” Hiếm khi Dương Lạc lộ ra nụ cười thật lòng.
“Vậy về rồi có dự định gì?”
Dương Lạc mỉm cười: “Nghe nói cậu với Thủy Thanh ngày càng có tiền đồ rồi, cô vợ cậu cưới về cũng trêu ghẹo người khác quá, dự định thì cũng có hơn nữa còn phải làm lớn, đương nhiên không thể thiếu ông chủ như cậu tham gia.” Anh ấy rất khâm phục Diệp Thủy Thanh, cảm thấy cô gái này tuy có trình độ văn hóa không cao, nhưng kiến thức và can đảm lại không tầm thường, mắt nhìn xa trông rộng, không giống phụ nữ tầm thường sợ đông sợ tây sợ chồng ở nhà đền tiền mà không làm gì cả, cho nên đây cũng là điều khiến anh ấy càng thêm bằng lòng hợp tác với Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ lập tức nổi hứng, chỉ là nghe Dương Lạc nói xong thì lại do dự, đầu tư quá lớn anh căn bản không có nhiều tiền như vậy, có điều Dương Lạc lại nói không vội, bởi vì kế hoạch phải thực hiện từ từ, còn nói qua một khoảng thời gian lại xem xem có cơ hội kiếm tiền hay không, thế là tạm thời anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Đợi giúp việc bày cơm canh xong xuôi, hai người bắt đầu cụng ly đổi chén, lúc uống cũng kha khá thì Cận Văn Lễ nhớ tới dặn dò của vợ mình trước khi đến, tuy là lưỡng lự nhưng vẫn đứng dậy lấy tạp chí mình mang đến ra.
“Đưa tôi cái này làm gì?” Dương Lạc khó hiểu nhìn tạp chí quá hạn trong tay Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ thở dài lật tạp chí ra, sau đó đưa thẳng vào tay Dương Lạc, Dương Lạc nhận lấy lướt qua mấy lần, nụ cười trên gương mặt cũng trở nên nhạt dần.
“Sau khi cậu đi Lý Như đã sa sút rất lâu, con người Trịnh Duy Tân này không tệ cũng có tài hoa, mặc dù đã nổi tiếng nhưng vẫn luôn bên cạnh Lý Như trước nay chưa từng đưa ra yêu cầu gì, tôi với Thủy Thanh cũng biết tin tức từ trên tạp chí, cũng từng tìm cách chứng thực. Dương Lạc à, tôi không biết cậu nghĩ thế nào, chỉ là nói chuyện này với cậu, cái khác thì cậu tự quyết định đi.”
Trước khi Dương Lạc về thì đã từng nghĩ có thể Lý Như đã kết hôn, nếu như vậy thì anh ấy chỉ cần xác nhận Lý Như sống tốt thì không hối tiếc.
Nhưng lúc thật sự đối mặt với việc Lý Như còn có thuộc quyền khác, anh ấy cảm thấy mình đã đánh giá cao năng lực thừa nhận của bản thân, nhất là trong tình hình Lý Như vẫn chưa kết hôn chỉ là có bạn trai khác, anh ấy không thể nào cam tâm từ bỏ!
“Tôi hiểu, cậu yên tâm đi, tôi không phải người không có chừng mực, vả lại ban đầu cũng là tôi có lỗi với cô ấy, bây giờ cũng sẽ không làm phiền cô ấy nữa.” Dương Lạc biết rõ Diệp Thủy Thanh hết sức bảo vệ Lý Như, Cận Văn Lễ lại là một người sợ vợ, lúc này đương nhiên mình không thể dẫn tới cảnh giác của họ, dù sao anh ấy cũng về rồi chuyện cũng sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Cận Văn Lễ thấy Dương Lạc nhìn thoáng thì cũng yên tâm, sau khi về nhà thì kể lại với Diệp Thủy Thanh một lượt, Diệp Thủy Thanh chỉ coi Dương Lạc đã mở mang được kiến thức ở nơi phồn hoa bên ngoài, sớm đã không còn để Lý Như trong lòng, thể là dứt khoát bảo Cận Văn Lễ không cần cố ý nói tin tức Dương Lạc trở về với Lý Như, Cận Văn Lễ đồng ý.
Cho đến khi Diệp Thủy Thanh bắt đầu mở công ty, lúc Lý Như và Dương Lạc đều muốn xin đầu tư cổ phần thì Diệp Thủy Thanh mới nói chuyện này với Lý Như, Lý Như thì rất thoải mái, trực tiếp bày tỏ thái độ công tư phân minh, nói không để ý chuyện Dương Lạc đầu tư cổ phần, thậm chí còn rộng rãi thoải mái nói chuyện điện thoại với Dương Lạc quên hết chuyện trước kia nhưng lại duy trì khoảng cách, trừ khi công ty có việc thì bình thường căn bản sẽ không có bất kỳ qua lại gì với Dương Lạc.
Đương nhiên Trịnh Duy Tân biết Dương Lạc và Lý Như qua lại, sau khi biết Dương Lạc về thì cũng lo lắng một trận, nhưng thấy một loạt biểu hiện của Lý Như thì dần dần cũng yên tâm không ít, cho nên cũng không biểu hiện ra cảm xúc mâu thuẫn với chuyện Dương Lạc đầu tư cổ phần.
Cho đến khi Lưu Sở Thanh dẫn con gái đến nhà họ Cận nhận người thân, anh ta mới bất an, chỉ là Lý Như nghe vậy chỉ mỉm cười căn bản không để ý, trong lòng Trịnh Duy Tân thấp thoáng cảm thấy có lẽ Lý Như chẳng phớt lờ như vẻ ngoài của cô ấy. Nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ quan sát chưa từng nói nhiều.
“Tìm tôi có việc à?” Sau khi tan làm đi ra từ đơn vị, Lý Như nhìn thấy xe của Dương Lạc, mà Dương Lạc đang đứng bên cạnh xe, thế là cũng không cố tránh né mà thoải mái đi qua, bây giờ cô ấy cho rằng mình quang minh lỗi lạc, không cần phải mất tự nhiên mà tránh Dương Lạc không gặp, như vậy trái lại còn khiến người ta cảm thấy giữa hai người còn có gì đó không rõ ràng.
Dương Lạc mỉm cười dịu dàng: “Vào xe nói chuyện đi, đã lâu không gặp chúng ta cùng ăn bữa cơm, là chuyện công ty.” Thấy mày Lý Như hơi nhíu lại, Dương Lạc vội nói thêm một câu.
“Có việc thì vào xe nói đi, ăn cơm thì không cần, tôi đã hẹn người ta cùng nhau ăn cơm rồi, nghe nói sức khỏe anh đã ổn, chúc mừng anh trước.” Lý Như khéo léo từ chối lời mời của Dương Lạc.
Dương Lạc nghe Lý Như có hẹn thì cũng không dây dưa, trái lại còn cười nói: “Nên là tôi cảm ơn cô mới đúng, không có cô tôi cũng sẽ không quyết định chịu cái khổ đó.”
Lý Như không trả lời, sau đó ngồi vào trong xe trước, Dương Lạc cũng ngồi vào theo.
“Là thế này, Thủy Thanh muốn khai thác mấy diễn viên khá nổi trong thành phố đến công ty ký hợp đồng, tôi có một người muốn bàn với cô.”
Lý Như nghe câu này thì cảm thấy khó hiểu: “Có thể đưa nhân tài vào công ty đương nhiên tôi tán thành, có cần thiết phải thương lượng với tôi sao, người anh tìm là ai?”
“Liên Hiểu Tinh.”
Lý Như ngạc nhiên hỏi: “Anh có thể đưa cô ấy vào công ty sao?” Liên Hiểu Tinh là diễn viên rất nổi tiếng, trông cũng xinh đẹp, từng lấy không ít giải thưởng, không ngờ Dương Lạc lại có thể khiến cô ấy từ bỏ bát cơm trong đoàn phim để đến công ty.
Dương Lạc mỉm cười gật đầu: “Cô ấy đã đồng ý rồi, sỡ dĩ tôi muốn bàn bạc với cô là vì Liên Hiểu Tinh thật ra là em họ của tôi, nếu cô ấy vào công ty vậy sau này kịch bản trong công ty đương nhiên phải lấy cô ấy làm chính, tôi sợ cô không tiện.”
Lý Như lập tức hiểu ra Dương Lạc có ý gì, Liên Hiểu Tinh vào công ty, vậy sau này công ty quay phim đương nhiên phải lấy Liên Hiểu Tinh làm nữ chính, mà Trịnh Duy Tân lại là đạo diễn, nếu anh ta biết mối quan hệ của Liên Hiểu Tinh và Dương Lạc, khó dám đảm bảo trong lòng sẽ không có vướng mắc, đến lúc đó lại dẫn đến chia rẽ không cần thiết thì không hay, nghĩ lại thì đúng là rất khó xử.
“Vậy anh nói xem nên làm sao?” Tài nguyên tốt như Liên Hiểu Tinh vô cùng có trợ lực đối với sự phát triển của công ty, Lý Như thật sự không muốn từ bỏ vì lý do cá nhân của mình.
Dương Lạc im lặng một lúc mới lên tiếng: “Chuyện này tôi vẫn chưa nói với ai khác, cũng là sợ gây ra bất tiện, tôi nghĩ thế này, chi bằng đừng nói với ai hết, chỗ Văn Lễ với Thủy Thanh cũng không cần nói, thật ra tôi chỉ sợ cô khó xử mới nói ra thôi.”
“Cảm ơn anh đã suy nghĩ chu đáo như vậy, Trịnh Duy Tân không phải người không hiểu lý lẽ, có điều không nói cũng đỡ phải phiền phức, hơn nữa vẫn nên chú trọng vào phát triển của công ty, cứ làm như anh nói đi, nếu không có chuyện khác, vậy tôi đi trước đây.” Lý Như quyết định rất dứt khoát.
Dương Lạc nhìn Lý Như trở nên chín chắn mạnh mẽ thì mỉm cười gật đầu, cô gái này thật sự không để bản thân uổng công vô ích đúng là rất có tiền đồ, chẳng qua là vẫn không biết xử lý việc khôn khéo, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng đưa chỗ yếu cho mình chứ!
Từ sau khi đến công ty, hai người Liên Hiểu Tinh và Tả Chính Cao khá nổi tiếng, mang đến không ít tài nguyên, hơn nữa mặc dù hai người nổi tiếng nhưng cũng không vênh váo gì, rất nghe theo sắp xếp điều này khiến Diệp Thủy Thanh vui vẻ yên tâm không ít, sau đó công ty muốn lên kế hoạch quay phim nhiều tập và điện ảnh đương nhiên cũng phải lấy bọn họ làm nam nữ chính.
Lý Như cũng vô cùng hài lòng với biểu hiện của mình, cho rằng cách làm lần này của mình đã chú ý đến yếu tố của nhiều mặt, vừa không khiến Diệp Thủy Thanh khó xử, cũng sẽ không khiến Trịnh Duy Tân cảm thấy khó chịu, quan trọng là thể hiện ra sự rộng lượng của mình trước mặt Dương Lạc, mượn cơ hội lần này về sau hai người cũng không cần dây dưa về chuyện lôi thôi trước đây, ai nấy tự sống cuộc sống của mình là được.
Chỉ là dù cô ấy nghĩ như vậy, nhưng chuyện lại không tiến triển theo suy nghĩ của cô ấy, chiều hôm nọ Lý Như ở đơn vị nhận được điện thoại của Liên Hiểu Tinh, trong điện thoại giọng của Liên Hiểu Tinh lộ ra rất uể oải: “Lý Như, tôi làm sai một chuyện, anh họ của tôi muốn cắt đứt quan hệ không qua lại với tôi nữa, cô giúp tôi với.”
Lý Như khó hiểu: “Hai người là họ hàng, có mâu thuẫn gì thì nói với người lớn trong gia đình là xong, tôi không tiện tham gia vào nhỉ.”
“Không phải, là trong lúc vô ý tôi đã nói mối quan hệ của tôi với anh họ cho đạo diễn Trịnh, kết quả đột nhiên đạo diễn Trịnh không cho tôi đến phim trường nữa, tôi không biết tại sao nên đến hỏi anh họ, không ngờ thì ra trước đây cô với anh họ tôi từng hẹn hò, đều tại miệng tôi nhanh quá nói lung tung, thật là xin lỗi!” Liên Hiểu Tinh nói xong cũng đã sắp bật khóc.
Đầu óc Lý Như lập tức to lên, thật sự không ngờ mình đã bỏ quên khâu này, cô ấy cho rằng chắc hẳn Dương Lạc đã dặn dò Liên Hiểu Tinh rồi.
Chuyện này phải làm sao, lần này chắc chắn Trịnh Duy Tân vô cùng tức giận, không chừng còn nghi ngờ ý định của mình.
“Chuyện đã xảy ra thì cũng hết cách, cô cũng không biết ngọn nguồn sự việc, cho dù trách cũng không trách cô được, cô nghỉ ngơi mấy ngày trước chuyện này để tôi xử lý.” Lý Như đã không còn sức lực để trút giận sang người khác.
“Cảm ơn cô Lý Như, vậy thì nhờ cô nói giúp tôi bên phía anh họ nhé.” Liên Hiểu Tinh cảm ơn mấy lần Lý Như mới cúp máy.
“Sao nào, biểu hiện không tệ chứ?” Liên Hiểu Tinh để điện thoại xuống, xoay người đắc ý nhìn sang Dương Lạc đang ngồi trên sô pha.
Dương Lạc gật đầu: “Diễn xuất không tệ, sau này em có phát triển.”
“Có câu này của anh họ em còn sợ không nổi tiếng sao.” Liên Hiểu Tinh vui vẻ cười khanh khách.
Lý Như càng nghĩ càng tấm tức, nghĩ thế nào cũng cảm thấy là Dương Lạc giở trò trong đấy, nếu không thì tại sao anh ấy lại không dặn Liên Hiểu Tinh một tiếng, hễ là có đôi lời cũng sẽ không gây ra chuyện hôm nay.
Cô ấy không có kiên nhẫn đợi đến tan làm, lập tức gọi điện thoại đến nhà Dương Lạc, sau khi nối máy với Dương Lạc thì nói với anh ấy mình sẽ qua ngay, bảo anh ấy ở nhà đợi mình, Dương Lạc vui vẻ đồng ý.
Đợi xuống xe buýt, đi đến trước cửa tòa lầu nhà họ Dương, Lý Như lại do dự, hơn ba năm nay cô ấy luôn cố ý tránh né đi qua nơi này, bây giờ lại đứng trước cảnh cổng này lại có chút sợ sệt.
Bảo vệ ở trước cổng đã thay người, nhìn thấy Lý Như quanh quẩn một chỗ thì đi qua: “Là cô Lý Như phải không?”
Lý Như gật đầu, bảo vệ mỉm cười: “Vậy mời cô vào.”
Lý Như không có thời gian nghĩ nhiều nên chỉ đành đi vào, trong nhà đã có dì giúp việc đợi ở cửa, cũng là người mới nhìn thấy Lý Như thì lộ ra vẻ rất cẩn trọng, dè dặt theo phía sau cô ấy lên lầu.
Đến phòng sách, trong lòng Lý Như cảm thán: Ngoài đồ vật không thay đổi, nhưng người đều đã đổi rồi.
“Cô đi chuẩn bị trà nước với trái cây.” Dương Lạc đón Lý Như, thấy dì giúp việc đứng đó luống cuống thì không khỏi nhíu mày.
Dì giúp việc vội gật đầu, bước nhanh xuống lầu.
“Không biết người này tìm ở đâu ra, rất thật thà.” Dương Lạc than phiền một câu, rồi tỏ ý mời Lý Như vào ngồi.
“Đó là vì anh trải đời nhiều rồi, mắt nhìn cao.” Lý Như ngồi trên sô pha không kiềm được châm chọc Dương Lạc một câu.
Dương Lạc ngồi đối diện Lý Như nhìn cô ấy rồi nói: “Vậy thì không phải, từ đầu đến cuối tôi cho rằng áo mới thì tốt, bạn cũ thì tốt.”
Lý Như sững sờ, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dương Lạc chỉ đành đổi chủ đề: “Liên Hiểu Tinh gọi điện cho tôi, chuyện này anh thấy thế nào?”
Dương Lạc thở dài: “Từ nhỏ con nhóc này đã thích lải nhải, dù là người lạ hay người quen đều nói hết ra ngoài, vốn dĩ tôi không muốn để họ hàng mượn danh nghĩa của tôi để thơm lây, chuyện này cô ấy lỗ mãng quá rồi.”
“Tôi thấy cũng chưa chắc là cô ấy lỗ mãng, có lẽ cô ấy có khuyết điểm của mình, nhưng nếu anh có thể nhắc sơ với cô ấy chút thì căn bản sẽ không xảy ra chuyện này.”
Đối mặt với lời trách móc của Lý Như, Dương Lạc không phản bác chỉ ngồi im ở đó không nói lời nào.
Lý Như không muốn nhìn dáng vẻ này của Dương Lạc, người ta không lên tiếng cho dù cô ấy có tức giận cũng không có chỗ xả, cuối cùng đứng dậy lạnh lùng nói: “Dương Lạc, anh làm vậy có ý nghĩa gì không!” Nói xong thì định bỏ đi.
“Trước nay tôi chưa từng nói chuyện của hai chúng ta với Hiểu Tinh, tôi không rõ nếu trước đó tôi nói với cô ấy thì có phải cô sẽ có lý do mới để chỉ trích tôi tùy ý tiết lộ chuyện trước đây với người khác không, thật ra tôi cũng rất giận sự lỗ mãng của cô ấy mang lại rắc rối cho cô, nhưng cô ấy không cố ý, đương nhiên nếu cô trách tôi, tôi cũng không cảm thấy mình bị oan.” Dương Lạc vẫn ngồi trên sô pha nói chuyện không nhanh không chậm.
Lý Như nghe vậy thì ngớ ra, quả thật là như vậy, nếu Dương Lạc nói quá khứ giữa hai người cho Liên Hiểu Tinh biết, vậy có phải mình vẫn trách Dương Lạc không, đáp án là chắc chắn, cho nên bất kể thế nào cuối cùng thì mình cũng sẽ đổ trách nhiệm lên người Dương Lạc, thật ra nghĩ kỹ lại thì chuyện này không trách ai được, chỉ có thể nói mình xui xẻo thôi.
Nghĩ đến đây trái lại Lý Như cảm thấy hơi áy náy với Dương Lạc, đương nhiên cô ấy cũng không phải ngươi ngại ngùng, xoay người qua thừa nhận sai lầm một cách thoải mái: “Là tôi nghĩ sai sự việc rồi, thật ra không liên quan gì đến anh, anh cũng là vì tốt cho công ty mới tìm đến Liên Hiểu Tinh và Tả Chính Cao, trước đây cũng đã tôn trọng ý kiến của tôi, xin lỗi.”
Dương Lạc mỉm cười: “Cô có thể hiểu tôi là được, nói xin lỗi thì nghiêm trọng quá, nếu đã đến chi bằng cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
“Dương Lạc, mối quan hệ giữa anh và tôi vẫn chưa khôi phục đến mức cùng ăn cơm, nếu không phải vì không để Thủy Thanh khó xử, tôi không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh, tôi đi trước.”
Nhìn bóng lưng biến mất nhanh chóng của Lý Như, Dương Lạc lắc đầu cười khổ một cách bất lực, cô gái này nói chuyện ngày càng sắc bén, cũng không giữ cho mình chút thể diện nào, có điều mình lại cứ thích điểm này của cô ấy nhất, cũng có chút ý không tự trọng trong đấy.
Lý Như chậm rãi đi trên con đường về nhà, trong lòng nghĩ phải giải thích thế nào với Trịnh Duy Tân về vấn đề thân phận của Liên Hiểu Tinh, cảm thấy đầu tiên mình vẫn nên xin lỗi anh ta mới đúng, suy cho cùng dù mình suy nghĩ từ góc độ nào thì cũng là mình che giấu trước, chuyện khác đợi Trịnh Duy Tân nguôi giận rồi nói sau.
Chỉ là điều khiến cô ấy không chuẩn bị kịp là lúc cô ấy vẫn chưa tìm Trịnh Duy Tân nói chuyện, thì Trịnh Duy Tân đã tìm Diệp Thủy Thanh trước yêu cầu đổi Liên Hiểu Tinh – vai nữ chính trong bộ truyền hình và điện ảnh đang quay.
Nếu Trịnh Duy Tân đã tìm đến Diệp Thủy Thanh vậy có nghĩa là anh ta cũng không muốn giải quyết vấn đề từ góc độ cá nhân, lần này trái lại Lý Như không tiện đề cập chuyện này với anh ta, nhưng lại cảm thấy Trịnh Duy Tân có hơi chuyện bé xé to, cho rằng anh ta hoàn toàn có thể nói chuyện với mình trước, gióng trống khua chiêng như vậy chẳng phải Thủy Thanh càng lộ ra dùng việc công báo thù riêng sao, vả lại Thủy Thanh cũng không rõ chi tiết bên trong vậy chẳng phải là làm khó người ta sao? Lý Như cảm thấy mình vẫn nên tìm Diệp Thủy Thanh giải thích trước thì tốt hơn.
Nhưng hết lần này đến lần khác bên phía anh ba của Cận Văn Lễ ầm ĩ, liên lụy đến Diệp Thủy Thanh cũng phiền lòng mỗi ngày, đương nhiên yêu cầu vô lý của Trịnh Duy Tân sẽ bị từ chối, sau khi nghe Lý Như nói rõ nguyên nhân cụ thể Diệp Thủy Thanh lại càng không đồng ý yêu cầu của Trịnh Duy Tân, một là Liên Hiểu Tinh không sai gì lại còn diễn viên chuyên nghiệp, hai là tiền của công ty đều đầu tư vào không thể vì kiểu ân oán cá nhân này mà nói đổi người là đổi, tiền cũng không phải của một mình Trịnh Duy Tân.
Đồng thời Lý Như cũng biết Trịnh Duy Tân đã nói chuyện này với Diệp Thủy Thanh không chỉ một lần, không kiềm được lửa giận nổi lên trong lòng, nói với Diệp Thủy Thanh không cần lo lắng chuyện này nữa, cứ để mình giải quyết hết, sau đó chạy thẳng đến đài truyền hình tìm Trịnh Duy Tân.
Tính ra thì đã gần nửa tháng hai người không gặp mặt rồi, lúc Lý Như đợi Trịnh Duy Tân ở phòng thu phát thì cố gắng khống chế tính khí của mình, cho rằng có thể giải quyết vấn đề một cách hòa thuận là tốt nhất.
Trịnh Duy Tân xuống rất nhanh, hai người đi bộ dọc đường, ban đầu cũng không ai lên tiếng.
“Em đến là muốn giải thích với anh về chuyện của Liên Hiểu Tinh, chuyện này là em không đúng, không nên giấu anh.” Lý Như mở đầu trước.
Trịnh Duy Tân nghiêng người nhìn Lý Như: “Anh vẫn có chút mong chờ rằng em không biết mối quan hệ của Liên Hiểu Tinh và Dương Lạc, xem ra bây giờ em đã biết từ sớm rồi. Lý Như à, anh cảm thấy chuyện này chưa nói tới đúng hay sai, mà là thái độ của em khiến lòng anh nguội lạnh, nếu trong lòng em không có suy nghĩ khác thì tại sao phải giúp Dương Lạc che giấu thân phận của Liên Hiểu Tinh, là có nguyên nhân không thể nói hay là cho rằng Trịnh Duy Tân anh là người nhỏ nhen, không chấp nhận được một đoạn lịch sử đã qua sao? Cho dù là suy nghĩ nào anh cũng không chấp nhận được, có lẽ là em tốt cho anh, sợ anh nghĩ nhiều nhưng anh lại không thể chấp nhận kiểu bảo vệ này, anh như tên ngốc bị lừa gạt, còn một lòng một dạ muốn nâng em họ của Dương Lạc hot lên, có hơi hiếp người quá đáng rồi!”
“Duy Tân anh nghĩ nhiều quá rồi, em căn bản không hề có ý lừa gạt anh, chỉ là em sợ mang đến phiền phức cho anh nên mới không nói với anh, hơn nữa Liên Hiểu Tinh quả thật cũng là một diễn viên xuất sắc, độ nổi tiếng cũng cao cô ấy đến công ty thật sự là có quá nhiều lợi ích, chuyện này không chỉ anh mà ngay cả Thủy Thanh em cũng không nói, bởi vì em chỉ suy nghĩ từ lợi ích của công ty căn bản không định có thêm liên quan gì với Liên Hiểu Tinh, Dương Lạc cũng vậy. Em biết trong lòng anh không thoải mái, em có thể bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, em cũng sẽ không có bất kỳ dây dưa gì với Dương Lạc!” Lúc này Lý Như càng cảm thấy mình làm việc thiếu sót, chỉ có thể liên tục bảo đảm không muốn để Trịnh Duy Tân buồn.
Trịnh Duy Tân nhìn Lý Như chăm chăm hồi lâu mới nói: “Lý Như, anh đã tốn nhiều tâm tư để canh chừng bên cạnh em, anh rất rõ quá khứ của em, cũng rất hiểu, không dễ gì mới khiến em gật đầu đồng ý ở bên anh, anh trân trọng tình cảm này cỡ nào em không tưởng tượng được đâu, chính vì vậy anh lại càng không thể chịu đựng bị trêu đùa như vậy. Anh tin tưởng em, nhưng anh không tin Dương Lạc, con người anh ta có mưu kế, chỉ cần anh ta vẫn còn chút tình cảm với em thì anh không cách nào yên tâm. Vì tình cảm của chúng ta, em có thể nghe anh để Liên Hiểu Tinh rời khỏi công ty không?”
Lý Như rất khó xử: “Sao mà được, vốn đã đầu tư vào rồi, đây không phải tổn thất của hai người chúng ta, chuyện này liên quan đến lợi ích của mọi người, làm như vậy có hơi trẻ con quá.”
“Không làm vậy cũng được, vậy em đồng ý với anh đợi sau khi phim điện ảnh lần này quay xong, em rút đầu tư khỏi công ty.” Trịnh Duy Tân lại đưa ra một lựa chọn khác.
Lần này Lý Như thật sự tức giận: “Duy Tân, anh có thể lý trí chút được không, thật ra mấu chốt của cả sự việc không nằm ở Dương Lạc sẽ thế nào, mà là lời nói và việc làm của em ra sao, cho dù anh ta mờ ám nhiều đi nữa nhưng em sẽ không để ý anh ta. Em rút đầu tư thì được, nhưng chỉ có chuyện của công ty thôi sao? Mối quan hệ của Dương Lạc và anh Cận vô cùng chặt chẽ, dù về công hay về tư thì em và Thủy Thanh cũng qua lại càng thân thiết, anh muốn em từ bỏ cổ phần ở công ty cũng được, vậy em hỏi anh xuất bản sách thì sao? Kinh doanh xưởng in thì sao? Lẽ nào vì sự lo lắng khó hiểu và tức giận nhất thời của anh mà muốn em từ bỏ mọi sự nghiệp sao! Nếu anh nghĩ như vậy, thì rất xin lỗi em không làm được, em còn muốn bảo đảm cuộc sống tốt hơn cho bố mẹ người thân, em còn phải để bệnh của mẹ em có được chữa trị tốt hơn, em sẽ không từ bỏ mọi thứ em cố gắng có được, chúng ta vẫn nên bình tĩnh suy nghĩ rồi gặp lại nói chuyện sau, chuyện của Liên Hiểu Tinh em hoàn toàn đồng ý và tôn trọng ý kiến của Thủy Thanh, sẽ không để cô ấy rời khỏi công ty.”
Lý Như không muốn dây dưa với Trịnh Duy Tân về vấn đề của Liên Hiểu Tinh nữa, những lời vừa nãy Trịnh Duy Tân nói gần như là gây rối vô cớ, điều này cũng khiến cô ấy rất bất ngờ.
Lại gần một tháng trôi qua, Trịnh Duy Tân đã hoàn toàn quyết định rút khỏi công ty, nhưng lại xin lỗi Lý Như, thừa nhận là bản thân anh ta phản ứng thái quá không nên ép Lý Như như vậy, còn bày tỏ tin tưởng Lý Như 100%, sau này cũng sẽ không như thế nữa.
Lý Như cảm động với thành ý của Trịnh Duy Tân, lại suy nghĩ đến tình cảm mấy năm đương nhiên cũng tha thứ cho anh ta, hai người lại làm hòa như ban đầu, hơn nữa trải qua trắc trở cũng cảm thấy không nên phí thời gian của cả hai, đã đến lúc bàn chuyện cưới gả rồi.
Trong thời gian này, sau khi Diệp Thủy Thanh đã giải quyết chuyện anh ba của Cận Văn Lễ, thì cũng từng tiết lộ chuyện Dương Lạc nói mua tín phiếu nhà nước với Lý Như, Lý Như trực tiếp từ chối, không phải cô ấy không muốn kiếm tiền, chẳng qua là làm người phải có nguyên tắc, tiền nhiều đi nữa cũng không thể để bản thân lại thất tín với Trịnh Duy Tân.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, một trận tai nạn xe đến bất ngờ khiến tất cả mọi chuyện đều thay đổi, bởi vì Lý Như cũng muốn học lái xe tiện cho mua xe chạy, thế là lấy xe của Diệp Thủy Thanh luyện tập, không ngờ lơ đễnh đã đâm xe vào cây to, hai người cô ấy và Diệp Thủy Thanh được đưa thẳng đến bệnh viện.
Vì không thể liên lạc được với Trịnh Duy Tân, đầu óc Diệp Thủy Thanh cũng mơ hồ kết quả đã thông báo cho Dương Lạc, Cận Văn Lễ và Dương Lạc gần như là chạy đến bệnh viện cùng lúc, Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh bị thương không nặng nên không để Dương Lạc chuyển Diệp Thủy Thanh theo Lý Như đến phòng cao cấp, mà ở lại phòng bệnh bình thường quan sát.
Sau khi Diệp Thủy Thanh tỉnh dậy biết được tình hình này, lập tức cảm thấy chuyển hỏng bét, nhưng vì Cận Văn Lễ đang trong cơn giận dữ bản thân khó dám đảm bảo, nên cũng không rảnh để ý đến Lý Như.
“Cô cũng lớn gan thật, Thủy Thanh cũng là người mới, hai người dám luyện xe trên đường lớn à?” Dương Lạc cũng bị dọa không ít, Lý Như bị chấn động đầu nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày mới đỡ chút, nhìn vết thương lớn nhỏ trên người cô ấy, anh ấy vừa đau lòng vừa giận dữ.
Lý Như cũng sợ, vẫn may Thủy Thanh không sao, nếu không thì mình làm sao ăn nói với anh Cận chứ, còn nữa nếu mình có mệnh hệ gì, vậy bố mẹ làm sao sống được, cho nên cũng không phản bác lời trách móc của Dương Lạc.
“Trên đường không có ai, tôi chỉ muốn lái một chút, ai ngờ lệch vô lăng, nếu không phải vì anh thì cũng sẽ không xảy ra chuyện.” Đầu óc Lý Như quay cuồng nói một câu.
“Sao lại vì tôi?” Dương Lạc nhíu mày hỏi ngược lại.
Lý Như nhắm mắt không nói, khoảng thời gian này cô ấy có chút phiền lòng, lúc ấy Diệp Thủy Thanh khuyên mình xem kỹ lại tình cảm giữa Trịnh Duy Tân, muốn cô ấy nhất định phải suy nghĩ kỹ cưỡng rồi hãy đưa ra quyết định kết hôn, cho nên cô ấy mới thất thần.
“Có phải Thủy Thanh nhắc đến tôi khiến cô bực dọc không?” Dương Lạc chỉ có bản lĩnh như vậy, suy đoán lòng người chính xác đến mức đáng sợ.
Lý Như vẫn không nói chuyện, cô ấy biết mình không thể quên Dương Lạc, vẫn luôn giấu tình cảm dành cho anh thật sâu trong đáy lòng, nhưng cô ấy cũng hiểu mình không thể tha thứ cho quyết định của Dương Lạc lúc đó, nghĩ không thể buông bỏ lại không nhìn thoáng, đây mới là ngọn nguồn của đau khổ.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, được không? Tôi đồng ý sẽ không làm cô khó xử, cô muốn kết hôn với Trịnh Duy Tân thì kết hôn với anh ta, chỉ cần cô sống tốt là tôi vui rồi, nếu sau này cô nguôi giận, hối hận rồi cảm thấy vẫn nhớ tôi, vậy chúng ta lại ở bên nhau, dù sao thì tôi cũng không thích ai, chi bằng cứ ở bên cô vậy, cô tuyệt đối đừng xảy ra chuyện nữa.” Dương Lạc nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Như, giọng điệu vô cùng dịu dàng, lại hết sức chân thành.
Khoảnh khắc Lý Như mở mắt, giọt nước mắt kia đã rơi xuống, sao người này lại khéo ăn khéo nói như vậy, cố ý muốn làm mình áy náy sao!
Dương Lạc mỉm cười lau nước mắt trên mặt Lý Như: “Đừng khóc, cẩn thận đầu lại choáng, cô yên tâm tôi sẽ bảo vệ cô cả đời, không ai có thể ức hiếp cô.” Nói rồi cúi đầu xuống, môi khẽ chạm lên đôi môi của Lý Như.
Chỉ là đụng chạm nhẹ, nhưng trái tim Lý Như lại chua xót đến khó chịu, Dương Lạc cũng không dừng lại lâu, rất nhanh đã buông ra, rồi thẳng người đắp chăn cho Lý Như: “Ngủ đi, lát nữa ăn chút đồ.”
“Đến lúc nào thế, vào đi.”
Lý Như vừa nghe lời nhắm mắt lại lần nữa thì nghe thấy Dương Lạc nói chuyện với người khác, thế là lập tức tỉnh dậy, lúc nhìn thấy Trịnh Duy Tân ở cửa, trái tim lập tức trùn xuống.
Trịnh Duy Tân cũng không tức giận, chỉ bước nhanh đến bên giường Lý Như lo lắng nhìn cô ấy: “Giờ em thấy thế nào, còn đau không?”
Dương Lạc chỉ mỉm cười với sự coi thường của Trịnh Duy Tân, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, gật đầu nhìn bảo vệ cách cửa phòng mấy bước chân, chàng trai chỉ mới 17 18 tuổi kia lập tức nhếch miệng cười, thầm nghĩ ông chủ này của mình tìm người yêu mà mình cũng phải lo lắng theo, vừa nãy cậu vẫn luôn ngăn cản người đàn ông này để có thời gian, vẫn may là thành công hoàn thành nhiệm vụ.
“Xin lỗi.” Lý Như chỉ có thể nói câu này, bây giờ ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết còn có thể giải thích gì.
“Sao không nói với anh một tiếng?” Trịnh Duy Tân nhỏ giọng hỏi.
“Lúc đó em hôn mê, lúc tỉnh dậy thì đã ở đây rồi, không phải em thông báo cho Dương Lạc, phòng bệnh này cũng không phải em yêu cầu.” Lý Như chỉ có thể kể lại sự thật.
“Nhưng em vẫn cảm động, đúng không? Anh ta chăm sóc em tốt như vậy, cho dù anh muốn tức giận cũng không thể bộc phát ra, không thể chạy đến đầu tiên thì anh đã rất giận bản thân mình rồi.”
“Duy Tân, anh đừng nghĩ như vậy, đều là họa tự em gây ra khiến anh khó chịu, em có lỗi với anh, không hiểu rõ được tâm sự của mình, vẫn luôn liên lụy đến anh.” Biểu hiện của Dương Lạc và Trịnh Duy Tân hôm nay khiến Lý Như cảm thấy mình là một người tội ác tày trời, căn bản không xứng để hai người lo lắng vì mình.
Trịnh Duy Tân lắc đầu: “Mau nghỉ ngơi đàng hoàng đi, anh ra ngoài đợi.”
Lúc này Lý Như cũng không còn gì để nói, chỉ đành nhìn Trịnh Duy Tân đắm đuối rồi mới buông lỏng bản thân ngủ thiếp đi.
Trịnh Duy Tân đợi sau khi Lý Như ngủ say mới ra khỏi phòng bệnh, quả nhiên nhìn thấy Dương Lạc đang dựa cửa sổ trong hành lang, thế là cũng đi qua.
“Anh không chịu buông Lý Như, đúng không?” Trịnh Duy Tân đi thẳng vào vấn đề.
“Vậy thì không rồi, vốn dĩ nghe nói hai người sắp chuẩn bị kết hôn nên tôi nghĩ chỉ cần cô ấy sống tốt, thì tôi sẽ không can thiệp nữa, chỉ là không ngờ ông trời vẫn muốn cho tôi một cơ hội, tuy tôi không muốn khiến cô ấy bị thương, nhưng tai nạn lần này làm tôi càng hiểu rõ một chuyện, ngoài bản thân tôi thì cô ấy theo ai tôi cũng không yên tâm. Đương nhiên đạo diễn Trịnh cũng là người có địa vị xã hội nhất định, nhưng tôi vẫn muốn nói câu thật lòng, thứ tôi có thể cho cô ấy thì anh cũng không cho được, mọi thứ anh có hiện tại cũng sẽ như gió thoảng mây bay bất cứ lúc nào, cây trường thanh trong giới nghệ thuật có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể lăn lộn cho nửa đời sau không lo ăn không lo mặc là đã không tệ lắm rồi, huống hồ tiếng tăm của đạo diễn Trịnh đều nhờ vào Thủy Thanh và Lý Như đấy. Phim của Hạ Bác Hằng đã nhận thưởng ở châu Âu rồi, đạo diễn Trịnh vẫn còn cách xa với người hiểu biết nghệ thuật thật sự lắm.” Hiếm khi Dương Lạc có kiên nhẫn nói nhiều như vậy.
Trịnh Duy Tân vẫn cười mỉm, nhưng nụ cười ấy suy cho cùng vẫn có chút miễn cưỡng: “Tôi hiểu ý của anh, ý anh nói tôi đang bám váy phụ nữ sao? Thật ra tôi rất tự tin có thể cho Lý Như cuộc sống cơm no áo ấm, có điều so với Dương Lạc anh thì đương nhiên cuộc sống gì cũng lộ ra nghèo kiết, nhưng Lý Như không phải người ham hư vinh.”
“Cái này không liên quan giàu nghèo, cái Lý Như cần là người có thể giúp đỡ cô ấy, lý tưởng của cô ấy không chỉ là làm một biên tập xuất sắc, cơm no áo ấm anh có thể cho thì cô ấy đã có rồi, mà tôi vừa là người yêu của cô ấy cũng sẽ là thầy của cô ấy, cô gái này muốn làm nên sự nghiệp.”
Trịnh Duy Tân hoàn toàn không cười được nữa, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu cuối cùng thở dài bất lực: “Tôi không có gia cảnh và bản lĩnh như ông chủ Dương, nhưng anh cũng không thể phủ nhận tình cảm Lý Như dành cho tôi.”
“Tình cảm có mức độ, cũng có loại khác nhau, trong lòng Lý Như anh thuộc loại nào đương nhiên bản thân anh hiểu, Lý Như có tính cách gì anh cũng rõ, cô ấy không từ chối tôi hôn thì chắc đã nói rõ tất cả, hay là anh định kiên trì đến cùng, cho đến sau khi kết hôn cũng muốn cả đời sống trong tự ti và hoài nghi?” Dương Lạc vẫn không chịu dễ dàng từ bỏ cơ hội đả kích Trịnh Duy Tân.
Miệng Trịnh Duy Tân đắng ngắt: “Cho dù là tình cảm thế nào, tôi cũng không muốn để Lý Như khó xử.”
Dương Lạc cười: “Cái này là đương nhiên, anh có thể chủ động từ bỏ thì với ai cũng tốt. Tôi có người bạn định bỏ vốn đầu tư vào quay tác phẩm truyền hình, vẫn chưa có đối tượng chọn đạo diễn, nếu đạo diễn Trịnh có thể chịu thiệt thì vô cùng tốt, từng nghe qua cái tên Ngải Oánh nhỉ? Gần đây rất hot, cô ấy là nữ chính quyết định nội bộ hơn nữa cũng quý mến đạo diễn Trịnh đã lâu, chắc chắn sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Thật ra tôi biết trùng hợp của Liên Hiểu Tinh làm sao mà có được, chẳng qua tuy tôi là đạo diễn nhưng lại không diễn được vở kịch hay như vậy của anh, vì Lý Như anh có thể làm đến nước này, tôi thật sự không còn gì để nói. Tặng lại cho anh câu như vậy, chỉ cần Lý Như sống tốt là được, nếu không anh cũng sẽ sống trong bất an.” Ngoài miệng Trịnh Duy Tân nói rất ung dung, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, quay đầu nhìn phòng bệnh rồi mới lê bước nặng nề rời khỏi.
Trịnh Duy Tân phách lối bày tỏ tình yêu trên tạp chí với nữ diễn viên trẻ - Ngải Oánh, khiến tất cả mọi người bên cạnh Lý Như đều ngạc nhiên, Diệp Thủy Thanh tức đến mức hiếm khi muốn đánh nhau, muốn để Cận Văn Lễ ra mặt dạy dỗ Trịnh Duy Tân một trận, nhưng lại bị Lý Như cản lại.
Cô ấy hiểu rất rõ về tính tình của Trịnh Duy Tân, anh ta có thể làm ra loại chuyện mất phong độ như vậy chắc hẳn có nguyên nhân, đối mặt với tức giận của bố mẹ và anh trai chị dâu còn có bạn bè, trái lại Lý Như rất bình tĩnh và cũng rất xúc động, cô ấy nghĩ kỹ lại Trịnh Duy Tân làm như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là không muốn mình khó xử nữa, cho nên chủ động gánh chịu vai người phụ lòng, không để mình phải mang tiếng xấu.
Lý Như nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn gọi cho Trịnh Duy Tân, sau hồi yên lặng ngắn ngủi, cô chỉ nói ra hai chữ.
“Cảm ơn.”
“Anh không thể uổng công theo đuổi em một trận, em với anh ta sống tốt nhé.” Trong giọng nói của Trịnh Duy Tân mang theo vẻ khó bỏ.
“Em biết anh là vì tốt cho em, nhiều điều kiện đều là Dương Lạc cung cấp cho anh nhỉ, con người anh ấy có bản lĩnh lớn, cũng sẽ không chừa đường lui cho người khác. Duy Tân, là anh đã cho em cơ hội, nhưng không có nghĩa em cứ phải lựa chọn giữa hai người các anh, có vài chuyện vướng mắc trong lòng em cản trở cũng vô ích, em chúc anh sớm tìm được hạnh phúc thật sự.” Lý Như nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, sợ nói thêm nữa thì bản thân lại không kiềm được nước mắt.
Trịnh Duy Tân để điện thoại xuống nhắm mắt không nói gì, qua hồi lâu khóe miệng nhếch lên cười: Dương Lạc, xem ra ngày tháng của anh cũng sống không tốt đến vậy.
Ngày tháng sau này Dương Lạc và Lý Như không nói ở bên nhau, cũng không nói là không ở bên nhau, tóm lại dây dưa mấy năm trôi qua, Lý Như đã hơn ba mươi tuổi cũng không ai giới thiệu đối tượng cho cô ấy nữa, theo đó giá trị bản thân của Dương Lạc ngày càng cao, xung quanh không thiếu người đẹp theo đuổi, hơn nữa theo thay đổi của thời đại phụ nữ cũng không kín đáo nữa, đều chủ động dọa người khác, Dương Lạc biểu hiện rất hưởng thụ, nhưng đi qua vạn hoa trong bụi rậm cũng không dính dù một chút, sạch sẽ không hề có chút điểm yếu.
Cận Văn Lễ nhìn cũng thấy sốt ruột, mấy lần nói với Dương Lạc mình cũng có con trai con gái rồi, hỏi anh ấy với Lý Như rốt cuộc có dự định gì, lẽ nào cứ kéo dài cả đời sao? Dương Lạc nghe vậy thì cứ cười, cuối cùng mới nói lời trong lòng: “Cái Lý Như cần là thời gian, tôi phải cho cô ấy đủ thời gian để gỡ nút thắt trong lòng, nhưng thời gian không phải vô hạn, đương nhiên tôi sẽ khiến cô ấy toàn tâm toàn ý chấp nhận tôi.”
Quả nhiên Dương Lạc nói xong câu này thì không bao lâu Lưu Sở Thanh đã trở về từ Singapore, cô ta đến tìm Lý Như nói ra đầu đuôi chuyện năm đó.
Cùng với xúc động thì Lý Như cũng rất khâm phục mặc dù Lưu Sở Thanh lỗ mãng, nhưng lại có thể gánh trách nhiệm của một người mẹ, không trút giận lên người con mình, trong lòng cũng có cảm xúc khác đối với Dương Lạc, người đàn ông này thật sự có trách nhiệm, nhưng xích mích nhiều năm như vậy nếu nói tha thứ cho anh ấy ngay thì tạm thời cũng không làm được.
“Alo?” Lý Như nhận điện thoại đang đổ chuông hồi lâu, chiếc điện thoại hơn mười nghìn tệ này là Dương Lạc cứ muốn cho cô ấy, không chỉ điện thoại ngay cả chìa khóa của biệt thự hoa viên Minh Đô cũng nhét cho cô ấy, nói là chỉ cần biệt thự một ngày không có bà chủ thì anh ấy sẽ không vào ở.
Lý Như cho rằng anh ấy có tiền không có chỗ tiêu, nhưng lại không thể để nhà trống không lo, chỉ đành thuê người dọn dẹp định kỳ.
“Tiểu Như, em rảnh thì về nhà một chuyến.” Là anh trai Lý Xương gọi đến.
Từ sau khi di dời, Lý Như cũng đổi cho bố mẹ căn nhà lớn hơn chút, bản thân cô thì mua một căn nhà một gian để ở, mục đích là tiện làm việc.
“Được, mấy ngày nay bận rộn, bố mẹ nhớ em rồi hả?”
“Ừm, em nhớ về sớm chút.” Lý Xương dặn dò.
“Em biết rồi anh.”
Buổi trưa Lý Như chạy về nhà, hơn một tháng không gặp bố mẹ cô cũng rất nhớ, sau khi mở cửa vào nhà thì thấy bên trong nói cười vui vẻ, không khỏi kỳ lạ: Sao anh trai với chị dâu không đi làm.
Đợi lúc vào phòng khách thì cô ấy hoàn toàn ngơ ngác, vậy mà Dương Lạc cũng ở đây, tuy nói người nhà đều biết người như anh ấy, nhưng vì trước nay mình chưa xác định rõ mối quan hệ với anh ấy, cho nên Dương Lạc vẫn chưa từng gặp người nhà của mình, hôm này làm sao vậy?
“Tiểu Như, con về rồi à, mau qua đây ngồi.” Mẹ của Lý Như vẫy tay gọi con gái qua.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mẹ của Lý Như kéo tay con gái nói một cách sâu xa: “Tiểu Như à, chuyện giữa con và Dương Lạc gia đình đã biết từ sớm rồi, ban đầu mẹ với bố con có ý kiến với bối cảnh gia thế của Dương Lạc. Nhưng Dương Lạc vẫn luôn đối xử với con trước sau như một, mấy năm nay cũng thường đến hỏi thăm sức khỏe bố mẹ, còn khuyên bố mẹ cho con thêm thời gian để nghĩ vấn đề thoáng hơn, nhưng giờ thấy con đã hơn ba mươi rồi mà vẫn cố chấp với chuyện lông gà vỏ tỏi, mẹ với bố con thật sự không chịu được, cũng ấm ức thay Dương Lạc, thằng nhóc này một lòng một dạ đối xử tốt với con, con đừng giở chứng nữa. Vốn dĩ mẹ nghĩ qua một thời gian thì nói chuyện với con, chỉ là có thể con không biết đứa trẻ Dương Lạc này vẫn luôn sắp xếp chuyện để mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, chẳng phải bây giờ mọi chuyện đều làm ổn thỏa sao, thêm hai tháng nữa bố con sẽ ra nước ngoài khám bệnh với mẹ, mặc dù bác sĩ đã nhiều lần đảm bảo tỷ lệ chữa khỏi vô cùng cao, nhưng trong lòng mẹ vẫn sợ, không nhìn thấy hai đứa con có kết quả thì làm sao mẹ cũng không yên tâm được, con đừng ầm ĩ nữa, nha?”
Lý Như đã ngớ ra, từ lúc nào mà Dương Lạc đã bắt đầu qua lại với người nhà của mình vậy, sao mình lại không hề nhận ra, hơn nữa người này đã sắp xếp cho mẹ mình ra nước ngoài chữa bệnh, chuyện này quá đột ngột rồi.
------oOo------