Trọng Sinh: Hệ Thống Bắt Tôi Cứu Vớt Thế Giới

Chương 12: Vô Sỉ Hơn



Quy tắc vòng loại là năm người một đội, năm người theo thứ tự lên biểu diễn, sau đó ban giám khảo chọn ra một người trực tiếp thông qua, còn lại hoặc là vào hàng chờ hoặc là trực tiếp bị loại.

Mà quy tắc phân tổ là cướp lôi, trước mặt mỗi thí sinh sẽ có một nút cướp lôi, sau khi MC hô bắt đầu, thí sinh bắt đầu cướp lôi, thí sinh đầu tiên cướp được lôi trở thành chủ lôi. Trong lúc chủ lôi biểu diễn, những thí sinh khác bắt đầu cướp lôi, đến lúc chọn đủ năm người.

Quy tắc này thiên về ngẫu nhiên, tránh gian lận, khá công bằng. Mà thí sinh có thể tự chọn battel với chủ lôi nào, tránh cường cường va chạm, chọn ra nhiều thí sinh có thực lực nhất.

Lê Thao hô bắt đầu, thí sinh bắt đầu cướp lôi đợt một. Nhưng không ai muốn làm chim đầu đàn, đám thí sinh quan sát nhau, kể cả Hà Tịch.

Ngoài dự liệu, Giang Nghiên là chủ lôi đầu tiên! Hà Tịch có chút ngoài ý muốn.

"Người đầu tiên ra sân là thí sinh nữ! Các bạn nam đang phát huy tinh thần thân sĩ à?" Minh Lệ bộc phát ra một trận cười, "Mời thí sinh số 27 Giang Nghiên lên sân khấu!"

Giang Nghiên mỉm cười ngọt ngào, tự nhiên hào phóng chào hỏi mọi người, "Chào anh Lê chị Minh, chào ban giám khảo, chào buổi tối các bạn khán giả! Tôi là thí sinh số 27 Giang Nghiên."

Top 100 thí sinh reset lại số, nên hiện tại Giang Nghiên là số 27.

"Wow! Một cô gái phi thường đáng yêu, chị thích em rồi đó! Hôm nay em định mang đến mọi người ca khúc gì?"

Giang Nghiên đứng trên sân khấu cười ngọt ngào nhìn về phía ống kính, như vô tình, lén thè lưỡi, vừa hoạt bát lại đáng yêu, khiến người xem không khỏi sinh hảo cảm.

"Là một bài tự sáng tác tên là 《Mùa Mưa Tuổi 17》, hi vọng mọi người thích."

Tự sáng tác? Lại là tự sáng tác! Không biết bài hát Mùa Mưa Tuổi 17 này có khiến người ta kinh diễm như bài Bạn Cùng Bàn của Cố Nhất Minh không.

"Tặng sân khấu lại cho bạn, biểu hiện thật tốt nha!" Minh Thù ôm Giang Nghiên động viên, sau đó xuống sân khấu với Lê Thao.

Khúc nhạc dạo nhẹ nhàng vang lên, người xem bị hấp dẫn, sau đó là giọng ca ngọt ngào của Giang Nghiên: "Khi tôi còn là một đứa nhỏ, trước cửa trồng rất nhiều hoa nhài. Tỏa ra hương thơm thoang thoảng..."

Sở dĩ Giang Nghiên không sợ làm chim đầu đàn, vì cô ta có lá bài tẩy. Thông qua vòng loại ai mà không có chút tài? Ngoại trừ những thí sinh chuyên nghiệp, trình độ của các thí sinh còn lại ngang ngang nhau! Muốn trổ hết tài trước mặt những người này, bài hát là phần quan trọng nhất. Mà bài hát tự sáng tác còn là chỗ được cộng điểm, ban giám khảo sẽ cổ vũ, huống chi bài hát của cô ta còn rất tốt! Lấy ra làm single cũng được luôn!

Bài hát kết thúc, khán giả nhiệt liệt vỗ tay, đến cả mấy vị ban giám khảo cũng lộ ra kinh hỉ. Giang Nghiên biết, cô ta thành công!

Trong lúc cô ta biểu diễn, đã chọn ra được bốn thí sinh còn lạ, theo thứ tự là Tào Tín, Trương Vũ Mộng, Trần Hạo Ca, Lâm Tư Huyên. Bốn người đều là cover lại, không có ai mắc lỗi, nhưng cũng không có ai đặc biệt. Nhất là còn có bài hát tự sáng tác như châu ngọc của Giang Nghiên trước đó.

"Vòng này khiến tôi ngạc nhiên nhất là thí sinh Giang Nghiên, bài hát sáng tác 《Mùa Mưa- Tuổi 17》 của em cực kỳ hay! Từ lời và nhạc đến người biểu diễn đều tạo cảm giác mới mẻ! Không ngờ tôi lại phát hiện thêm một thiên tài sáng tác!" Hoàng Bách Xuyên đầy mặt tán thưởng.

Giang Nghiên khiêm tốn nói, "Thầy Hoàng quá khen, em chỉ có thể làm ra một tác phẩm như thế này thôi."

Tần Hoài Viễn cười nói, "Ở cái tuổi của bạn có thể viết ra một bài hát hay đã rất đáng gờm rồi! Lúc tôi bằng tuổi bạn tôi đã từng thử tự sáng tác nhạc, nhưng không có thiên phú gì, nên mới chạy qua làm diễn viên!"

Đỗ Nghê Nịnh trêu ghẹo Tần Hoài Viễn, "May anh không có thiên phú sáng tác, nếu không chúng ta thiếu mất một ảnh đế rồi?"

Lời này cũng có lý, khiến mọi người ở hiện trường cười vang một trận.

Tần Hoài Viễn cười, "Thí sinh số 27 Giang Nghiên, chúc mừng bạn! Trực tiếp thăng cấp!"

Chuyện trong dự liệu, nhưng Giang Nghiên vẫn vô cùng cao hứng.

Nhưng Cố Nhất Minh dưới sân khấu lại nổ tung! Gì mà tự sáng tác, đây rõ ràng là anh ta sáng tác! Lại bị đứa con gái không biết xấu hổ này chiếm làm của riêng! Anh ta đồng ý viết cho cô ta bài hát này, nhưng anh cho là cô ta chỉ lấy để biểu diễn, nói mọi người biết là anh ta sáng tác, sau đó giúp mình nổi tiếng! Không ngờ con nhỏ này vô sỉ như vậy!

Giờ phút này, Cố Nhất Minh đã quên ký ức kiều diễm tối qua, trong lòng là cảm giác bị lừa dối, phản bội.

Anh ta rất muốn đi lên vạch trần Giang Nghiên, sau đó cho mọi người biết đây là bài hát của anh ta! Nhưng anh ta lại không thể nói vì sao Giang Nghiên lại có bài hát này, anh ta hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, sau đó ổn định cảm xúc.

Lúc này đợt cướp lôi thứ hai bắt đầu, Cố Nhất Minh có lòng muốn chứng minh bản thân mới là thiên tài sáng tác, nên anh ta tay mắt lanh lẹ cướp chủ lôi. Hà Tịch tạm thời chưa muốn đối đầu với Cố Nhất Minh, nên không đi cướp lôi.

Cố Nhất Minh vừa ra trận, rõ ràng người xem hô to hơn hẳn, bài hát 《Bạn Cùng Bàn》 đúng là nâng anh ta lên không ít.

Đến cả Lê Thao cũng biết, "Thí sinh số 48 Cố Nhất Minh, cuối cùng cũng nhìn thấy người thật rồi! Tôi là fan của bạn đấy, tí nữa ký tên cho tôi nhớ?"

Ngữ khí khoa trương của anh khiến mọi người bật cười, sau đó anh lại hỏi, "Hôm nay cậu vẫn mang đến cho mọi người một bài hát tự sáng tác chứ?"

Cố Nhất Minh gật đầu. "Vâng, hôm nay vì mọi người tôi mang đến bài hát mới tự sáng tác là 《Dành Dành Nở Hoa》, hi vọng mọi người thích."

Anh ta nhấn mạnh mấy chữ "tự sáng tác", nhưng không ai nghe được, chỉ có Giang Nghiên ngồi trên ghế trực tiếp thăng cấp giật mình trong lòng, hơi chột dạ cúi đầu.

"Nghe tiêu đề đã thấy hay rồi, hi vọng cậu tiếp tục cho chúng tôi thấy bài hát hay hơn! Cố lên! Sân khấu tặng cho bạn." Lê Thao nói xong, cùng Minh Lệ lui xuống.

Cố Nhất Minh nắm chặt microphone, ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua hàng ghế trực tiếp thăng cấp, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bắt đầu biểu diễn.

"Dành dành nở hoa, so beautiful so white. Cũng là lúc chúng ta sẽ phải rời xa, không nỡ xa em, cô gái hay ngượng ngùng..."

Không có từ ngữ hoa lệ, không có tình cảm mãnh liệt, cả bài hát bình bình đạm đạm mà hát, lại khiến người ta không nhịn được mà nhớ lại những ký ức đẹp đẽ thời học sinh. Sân trường nở đầy hoa, cô gái thẹn thùng, thanh xuân nhẹ nhàng, tình yêu tinh khiết...

Những hình ảnh đó phảng phất xuất hiện trước mắt một lần nữa, mọi người như ngửi thấy mùi hoa dành dành thoang thoảng trong không khí, đẹp như thế, ngọt như thế.

Hoàng Bách Xuyên là người đầu tiên hoàn hồn, "Cố Nhất Minh, cậu đúng là khiến tôi kinh diễm! Cậu rất biết sáng tác nhạc, dù là 《Bạn Cùng Bàn》, hay là bài hát 《Dành Dành Nở Hoa》 này, đều là những bài hát kinh điển hiếm có! Cậu chỉ cần hai bài hát này là có thể nâng lên thành lưu lượng âm nhạc hàng đầu! Tôi rất xem trọng tiền đồ sáng tác của cậu. Nhưng tôi vẫn phải nói đến giọng ca của cậu, qua một tuần huấn luyện, những thí sinh khác ít nhiều đều có tiến bộ, như thí sinh Giang Nghiên vừa rồi. Cô ấy so với vòng loại đầu rõ ràng tiến bộ rất nhiều..."

Tiến bộ cc! Cô ta đạo nhạc bài hát tôi sáng tác! Cố Nhất Minh thầm mắng.

"Nhưng giọng ca của cậu vẫn giậm chân tại chỗ, thậm chí còn không bằng lần trước. Hình như trạng thái hôm nay của cậu không ổn, tôi nghe thấy cảm xúc phẫn nộ trong giọng ca, nên ban đầu ca khúc thể hiện cảm giác ly biệt nhẹ nhàng, cậu lại không hát ra cảm xúc của nó, ngược lại hơi kiềm chế..."

Cố Nhất Minh hơi kinh ngạc, anh ta không ngờ Hoàng Bách Xuyên nghe được tâm tình của anh ta thông qua âm nhạc! Trong nháy mắt, anh ta xém chút thốt ra chuyện Giang Nghiên đạo nhạc! Nhưng ánh mắt vừa liếc về Giang Nghiên hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, dáng vẻ khẩn cầu, anh ta không hiểu sao lại mềm lòng, được thôi, vẫn là tự mình giải quyết đi!

"Xin lỗi, thật sự có xảy ra chút chuyện không tốt, ảnh hưởng đến trạng thái của tôi."

Hoàng Bách Xuyên thần sắc nghiêm túc nói, "Cậu là một ca sĩ có thiên phú cao, đã đi lên con đường này, nhất định phải lấy ra tố chất chuyên nghiệp."

Hoàng Bách Xuyên thật sự quá thưởng thức Cố Nhất Minh, nên không hi vọng trong tác phẩm hoàn mỹ của anh ta có bất kỳ vết bẩn nào. Nhưng Cố Nhất Minh lại không nghĩ thế, vốn đã phẫn nộ bị Hoàng Bách Xuyên phê bình, càng thêm ác liệt!

Trước giờ anh ta toàn che giấu, nên không lộ ra sơ hở gì.

Nhưng Lâm Viện luôn đặt ánh mắt lên người anh ta, phát hiện người trong lòng không vui, không khỏi bất mãn việc Hoàng Bách Xuyên xoi mói, "Tác phẩm ưu tú như thế đến thầy Hoàng cũng không thỏa mãn, vậy như thế nào mới phù hợp yêu cầu của ngài?"

Lời này, người sáng suốt đều nhìn ra Hoàng Bách Xuyên vì muốn tốt cho Cố Nhất Minh, tận tâm chỉ điểm anh ta, đến miệng Lâm Viện lại thành xoi mói cố tình gây khó dễ!

Mặt Hoàng Bách Xuyên hơi khó coi, Lâm Viện bị gì vậy? Muốn thêm sự chú ý cũng đâu cần phải chanh chua như thế? Nếu truyền ra ban giám khảo bất hòa, sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của tổ tiết mục, trước khi mở miệng cô ta không suy nghĩ à!

Đỗ Nghê Nịnh thấy tình hình không ổn, vội vàng hòa giải, "Ha ha, A Viện nhìn thế nào ấy? Thầy Hoàng là yêu nhau lắm cắn nhau đau, anh ấy thưởng thức Cố Nhất Minh, mới nghiêm túc vạch ra thiếu sót."

Lâm Viện cũng biết bản thân vừa rồi xúc động, nhưng vì cô ta thấy Cố Nhất Minh chịu ủy khuất, dựa vào cái gì! Cậu sáng tác ra tác phẩm ưu tú như thế còn phải chịu mắng! Sao những người này đến cả một tí khuyết điểm cũng không buông tha? Cậu ưu tú, không lẽ tài hoa của cậu không che nổi mấy vết bé tí đấy à? Hay nói, căn bản là bọn họ sợ ánh sáng của Cố Nhất Minh che mờ bọn họ?!

Bốn thí sinh còn lại biểu diễn xong, nhóm ban giám khảo lại làm một phen lời bình, kết quả không bất ngờ, Cố Nhất Minh trực tiếp thăng cấp!

Cho dù Hoàng Bách Xuyên không hài lòng với giọng ca của anh ta lắm, nhưng như lời Lâm Viện nói, anh ta có thiên phú sáng tác đủ để bù vào khuyết điểm này! Thiên tài mà, luôn có đặc quyền!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv