Hà Tịch liếc mắt, tất cả thí sinh đều tập hợp ở đây, trùng hợp cc! Cô giả vờ không nghe thấy, bước nhanh đi vào khu tập hợp.
Cố Nhất Minh bước nhanh hai bước đuổi kịp cô, "Mỹ nữ, sao hôm đó cô không từ mà biệt? Không phải đã nói tôi thông qua thì cho tôi biết tên à?"
Anh ta trực tiếp chặn đường cô, Hà Tịch không thể giả vờ điếc. Cô còn đột nhiên nảy ra ý kiến, nên cười áy náy, "Là anh à? Không có gì, hôm đó tôi đột nhiên có việc đột xuất nên đi trước, xin lỗi."
Cô gái trước mặt mặt mày như vẽ, da thịt như ngọc, đẹp đến kinh tâm động phách. Bây giờ đôi mắt thanh tịnh áy náy nhìn anh ta, anh có thể thấy rõ bóng mình trong mắt cô, ngũ quan phổ thông, là loại đặt trong đám đông thì không có gì nổi bật. Một bông hoa trắng, một giếng nước bùn, so sánh rõ ràng như thế, khiến người kiêu ngạo như Cố Nhất Minh, không khỏi tự ti.
"À, không sao không sao," Anh ta hơi bối rối đảo mắt, không dám nhìn thẳng cô.
Sau khi anh ta xuyên không, khó chịu nhất là bề ngoài của mình. Tuy nói đàn ông không quan tâm vẻ ngoài, nhưng trong ngành giải trí hỗn loạn này, sao có thể thật sự không quan tâm đến vẻ ngoài?
Hà Tịch mím môi cười, "Vậy, bây giờ chúng ta làm quen đi, tôi là Hà Tịch, Hà trong nại hà, Tịch trong chiều tà."
Cố Nhất Minh vội vàng hoàn hồn, "A a, tôi là Cố Nhất Minh, Nhất Minh trong nhất minh kinh nhân."
Hà Tịch cười khúc khích, "Tôi biết anh, tôi rất thích bài hát Bạn Cùng Bàn của anh."
Nhắc đến Bạn Cùng Bàn, Cố Nhất Minh có tinh thần ngay, đúng rồi, anh ta không phải dựa mặt kiếm cơm, anh ta dựa vào tài hoa, trong đầu anh ta có vô số kinh điển, đủ để anh ta chinh phục thế giới này! Còn gái đẹp... Sớm muộn gì cũng sẽ quỳ bò dưới quần anh ta!
Cố Nhất Minh như nổi điên, tinh thần nâng cao, "Nếu cô thích, tôi có thể sáng tác một bài cho cô!"
Hà Tịch không hề ngạc nhiên, dù sao kiếp trước Cố Nhất Minh từng sáng tác nhạc cho không ít người, nào là Thiên hậu gợi cảm, tiểu hoa đán thanh thuần, ngự tỷ xinh đẹp... Tất cả đều là nữ minh tinh xinh đẹp, mà những minh tinh này ít nhiều đều từng truyền ra drama với Cố Nhất Minh. Hà Tịch từng xem nguyên tác nên biết, không chỉ là drama, là mà Cố Nhất Minh tâm sự thầm kín với hậu cung của mình.
Hà Tịch thật ra có thể mập mờ với anh ta, sau đó để anh ta sáng tác một bài cho mình, dù sao anh ta "viết" nhạc chất lượng là sự thật. Sau đó cô lại dùng những bài hát đó đánh bại anh ta! Không phải một tên trúng hai con nhạn?
Nhưng làm thế, chính cô cũng xem thường bản thân; thứ hai cô lợi dụng Cố Nhất Minh lấy quán quân, chắc chắn sẽ bị người khác ném phân. Cô đã muốn thắng, phải thắng quang minh chính đại, để người ta không tìm ra bất kỳ cớ gì để chửi.
Hạ quyết tâm, cô ra vẻ khổ sở nói, "Vậy không tốt lắm đâu? Dù sao bây giờ chúng ta là đối thủ cạnh tranh..."
"Không sao, tôi không ngại! Có thể cống hiến sức lực vì mỹ nữ là vinh hạnh của tôi!"
Anh ta chân thành nói, khiến người ta không thể nghi ngờ thành ý, nhưng Hà Tịch cười nhẹ ngắt lời anh ta, "Lúc tranh tài thì không được, nếu tranh tài xong, anh vẫn nguyện ý viết nhạc cho tôi, tôi chắc chắn nhận."
Trong mắt cô đong đầy ý cười, cặp mắt đào hoa cong cong, như có muôn vàn sao lấp lánh. Chiếc váy liền màu tím nhạt, phác họa lên dáng người yểu điệu của cô, như bông hoa băng sơn tao nhã. Sao một người có thể có nhiều style như thế? Hoa đào kiều diễm cùng hoa sen trắng thánh khiết, cùng tỏa ra trên người cô, khiến Cố Nhất Minh nhìn ngây dại.
Hà Tịch thấy thế, ý cười trong mắt càng sâu.
Tất cả thí sinh được tổ tiết mục an bài ở trong lâu đài. Vì có mấy thí sinh dự thi theo hình thức nhóm, nên số người vào top 100 không phải 100 người. Trong đó nam là 61 người, nữ 48 người. Bên nam sắp xếp thế nào Hà Tịch không biết, nhưng bên nữ thì hai người một phòng.
Tập huấn trong lâu đài chỉ có thời gian một tuần, một tuần sau bọn họ phải đấu vòng loại chọn ra 20 người mạnh nhất, đến lúc đó phần lớn sẽ rời đi. Một tuần ngắn ngủi, ai đi ai ở đối với Hà Tịch mà nói đều không quan trọng.
Cho nên, sao trong 48 người lại trùng hợp xếp cô chung phòng với người có khúc mắc là Giang Nghiên rồi?!
Trong lâu đài ngoại trừ trong phòng của thí sinh, khắp nơi đều lắp đặt camera. Vì thế, đoạn đường về phòng, Giang Nghiên kéo tay Hà Tịch, vừa đi vừa nói cười, từ đồ trang điểm túi xách đến tối nay ăn gì, dáng vẻ bạn hiền.
Nhưng lúc cửa phòng vừa đóng, Giang Nghiên lập tức thả tay cô ra, cách thật xa, như thể Hà Tịch là Covid.
Lật mặt còn manh hơn lật sách! Hà Tịch câm mồm.
"Ha! Đúng là có chút tài năng, bình hoa mà cũng thông qua vòng gửi xe được!" Giang Nghiên ôm ngực tựa lên tường, âm dương quái khí nói.
Hà Tịch thả hành lý, mặt không đổi nhìn cô ta, "Con người tôi dưới tình huống bình thường rất dễ nói chuyện, nước sông không phạm nước giếng. Cô không quen nhìn tôi, vừa hay, tôi cũng không định có liên quan gì với cô. Nên một tuần tới, tôi hi vọng chúng ta bình an vô sự!"
Giang Nghiên cười nhạo, "Cô cho rằng cô là ai..."
"Nếu cô không hi vọng chuyện cô độn ngực, cao trung phá thai, đại học làm tiểu tam bị lộ ra."
Giang Nghiên chấn kinh, "Cô, sao cô biết? Không, không phải, cô nói bậy gì vậy?!"
Không thể nào, mấy chuyện này sao cô ta biết được? Chắc chắn là đang lừa mình, đúng, chắc chắn là thế! Giang Nghiên đè xuống cảm xúc hốt hoảng trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nhìn Hà Tịch, "Cô đừng có lừa tôi, tôi chưa từng làm gì cả!"
Hà Tịch từ chối cho ý kiến, "Từng làm chưa tự cô biết, tôi đã điều tra ra, người khác cũng có thể điều tra ra! Nhưng bây giờ có khi chả ai chú ý đến một thí sinh không có danh tiếng, đừng trêu chọc tôi, tôi cũng chẳng muốn quản mấy chuyện này của cô!"
Những drama này là đối thủ của Giang Nghiên ở kiếp trước tuôn ra, bằng chứng như núi, nên náo loạn trong giới giải trí một hồi. Sau đó, Hà Tịch cũng nghe được không ít.
Bây giờ cô nói ra, chỉ vì một tuần yên bình. Giang Nghiên này, nói dễ nghe là ngực to não bé, nói khó nghe là yêu tinh thích gây chuyện! Không chọc chút phiền toái thì không yên!
Hà Tịch cảnh cáo cô ta, để cô ta biết mình nắm được nhược điểm rồi, ít nhiều sẽ cố kỵ nhỉ?
Nếu lỡ truyền ra cô bất hòa với Giang Nghiên, cho dù nguyên nhân có do cô hay không, chắc chắn là trở ngại thanh danh. Muốn kéo Cố Nhất Minh xuống ngựa, vốn đã khó khăn, nên cô không muốn phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn!
Có lẽ Hà Tịch uy hiếp hiệu quả, Giang Nghiên quả thực trung thực hơn nhiều, dù hai người không giao lưu, mỗi người một đường, nhưng đây là thứ Hà Tịch muốn.
Nội dung tập huấn có cả thanh nhạc, vũ đạo, hình thể các thứ, chương trình học được an bài rất gấp, gần như không có thời gian rảnh. Mà bọn họ còn chuẩn bị đấu vòng loại chọn ra 20 người mạnh nhất, mỗi kỳ một chủ đề, thí sinh chỉ được biểu diễn bài hát cùng chủ đề, thế này càng có tính tương đối. Chủ đề kỳ này đã được quyết định, là "Thanh Xuân".
Nghe nói vì "Bạn Cùng Bàn" mở ra trend hồi ức thanh xuân, nên tổ tiết mục quyết định trận đầu dùng chủ đề thanh xuân.
Mỗi thí sinh phải chuẩn bị ít nhất ba bài hát, nên thời gian càng căng thẳng hơn! Thậm chí có mấy người luyện tập không ngủ nghỉ. Đương nhiên, cách làm này không thể dùng, làm ca sĩ, quan trọng nhất là cuống họng, lỡ lúc tranh tài cuống họng hỏng, vậy chẳng phải không được còn mất?
Nên Hà Tịch ngoài học theo tiết tấu của giáo sư, còn âm thầm quản lí thời gian luyện tập thật chặt chẽ, đảm bảo thời gian nghỉ ngơi được đầy đủ.
Vì nam nữ cùng học tại một khu, nên cô không thể tránh khỏi việc đụng phải Cố Nhất Minh. Anh ta vẫn thích ve vãn bên người cô, ánh mắt nhìn cô không hề che dấu. Bình thường Hà Tịch trách được thì tránh, không tránh được thì mỉm cười chào hỏi anh ta.
Thái độ của cô đối với anh ta không thân mật, cũng không xa cách, giống như những thí sinh khác, đối xử ngang nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến trước đêm tranh tài, lúc này bầu không khí giữa các thí sinh đã căng cứng tới cực điểm, chiến tranh hết sức căng thẳng!
Hà Tịch sửa soạn xong, nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị tinh thần, ngày mai làm một trận lớn.
Cô nhìn chiếc giường quá yên tĩnh đối diện, Giang Nghiên không ở đây, cô ta biến mất từ xế chiều rồi, không biết đi đâu.
【Cô muốn biết Giang Nghiên đi đâu à?】
"Không!" Hà Tịch chém đinh chặt sắt trả lời. Giang Nghiên đi đâu cô không thèm quan tâm, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai phát huy hết khả năng.
Cô không hỏi, nên không biết Giang Nghiên chạy nhảy chốn nào. Nhưng dù có biết cô cũng không quan tâm.
Hôm sau, lúc Hà Tịch rời giường, mới thấy Giang Nghiên lén lút từ bên ngoài về. Dù thần sắc hơi rã rời, nhưng đuôi lông mày khóe mắt không dấu được ý xuân.
Hà Tịch dừng đánh răng, đột nhiên nhớ kiếp trước Giang Nghiên đạt hạng mười nhờ cái gì. Mấy hôm nay khá bận, vậy mà cô không để ý vấn đề này!
Nhưng dù Giang Nghiên cầm hạng mười cũng chả ảnh hưởng gì, ngược lại khá có lợi với cô, nếu cô có chiến lược tốt.
Thần sắc Hà Tịch vẫn như thường tiếp tục rửa mặt, giống như không thấy Giang Nghiên cả đêm không về. Giang Nghiên vụng trộm quan sát cô khẽ thở ra, thật ra cô hơi sợ cô gái này, không phải vì cô ta nắm giữ điểm yếu của mình, mà vì cô ta có tâm cơ!
Người bình thường sẽ điều tra một người qua đường mới phát sinh mâu thuẫn? Sau đó còn dùng những tư liệu đen này uy hiếp?!
Cho nên, trong suy nghĩ của Giang Nghiên thì Hà Tịch là người tâm cơ thâm trầm, có thù tất báo!
May là Hà Tịch không biết, nếu không chắc chắn cô sẽ phun một búng máu!
Giang Nghiên sợ Hà Tịch thật, nhưng cô ta muốn thắng tranh tài cũng là thật, bất quá cô ta cũng biết bản thân giữa hơn 100 người này thì không hề có ưu thế gì, nếu cô ta không làm gì, khẳng định cô ta không thể vào nhóm hai mươi người mạnh nhất!
Nên mới có vụ cô ta trắng đêm không về.