Khi Tử Oánh tỉnh lại trời vẫn còn tối, nghĩ đến chắc còn sớm, nàng lại phảng phất như đã ngủ cả một đời. một bàn tay để trên bụng nàng, hơi thở ấm áp truyền đên, sau đó giọng nói trầm thấp truyền đến trên đỉnh đầu nàng “ Oánh Oánh, tỉnh rồi sao”
Trải qua một đêm trên cằm hắn đã lún phún màu xanh, cọ lên má nàng “ Nàng đã ngủ tròn một ngày một đêm, có đói bụng không?”
Tử oánh không ngờ đang là ban đêm? Chả trách cơ thể nàng giống như không có chút lực. Nghĩ đến đứa nhỏ không còn, mấy tháng này lại lo lắng chịu đựng, tất cả ở giờ khắc này sụp đổ, lúc đầu nàng chỉ nhỏ giọng nức nở, sau đó dần khóc lớn. Dịch Thụy Cảnh luôn ở bên cạnh nàng, chậm raĩ vuốt lưng cho nàng.
Khóc hồi lâu, hắn không muốn nàng tiếp tục khóc nữa. nâng mặt nàng hai mắt nhìn nhau “ Oánh oánh, sau này chúng ta sẽ còn có đứa nhỏ.” Hôn lên trán nàng “ sẽ còn rất nhiều đứa nhỏ.”
“ Nhưng sẽ không bao giờ là đứa nhỏ này..” Nàng nghẹn ngào nói.
“ Oánh oánh” hắn tăng ngữ khí “ Đừng khóc, cẩn thận hỏng mắt, lần này đứa nhỏ không có duyên với chúng ta, chúng ta cùng nhau chờ nó lần sau sẽ đầu thai vào bụng nàng được không.”
Nàng ngừng khóc, lúc nãy là phát tiết. mấy tháng tâm tình khó chịu, giờ đã tốt hơn nhiều. hỏi hắn “ Hoàng thượng, người đã dùng cơm chưa?”
“ Chưa, nàng luôn ngủ, ta không có tâm tình dùng cơm.” Dịch Thụy Cảnh hôn lên trán nàng “ Oánh Oánh Trẫm cam đoan với nàng sẽ không bỏ qua cho Huệ tần.”
Tử Oánh gật đầu, cũng may Huệ tần đã không còn cơ hội chuyển người. Trận này coi như nàng báo thù cho con. Dịch Thụy Cảnh thấy mặt nàng trắng bệch, phân phó Ngụy công công “ TRuyền thiện đi.”
Ngụy công công đáp “ vâng” thanh âm mang theo nghẹn ngào. Tử Oánh kinh ngạc nhìn Dịch Thụy Cảnh. Ngụy công công luôn bất động thanh sắc, sao lần này lại thất thố như vậy?
Đó không phải là từ hôm qua, sau khi hoàng thượng vào Vĩnh Hòa cung thì không uống một giọt nước. Sáng hôm nay lại phá lệ không vào triều, không ăn đồ ăn sáng, ngọ thiện cũng không truyền. làm cho bọn thái giám gấp đến độ vòng quang, chọc giận hoàng thượng, hoàng thượng trực tiếp thưởng cho mỗi người mấy bản tử.
Bản tử là chuyện nhỏ, nhưng hoàng thượng là thiên tử, sao có thể một ngày không ăn? Ngụy công công chỉ có thể yên lặng cầu xin Ngọc tần nhanh chóng tỉnh lại, để hoàng thượng dùng vài thứ.
Hai người để thái giám bày bàn ăn trên giường. Tử Oánh không có khẩu vị nhưng Ngụy công vài lần cho nàng ánh mắt, biết nàng không ăn, hắn cũng sẽ không ăn, Phá lệ ăn mấy đồ ăn nóng lại làm bụng nàng thoải mái không ít.
Là tay nghề của Chi Hoa. Xem ra Ngụy công công rất gấp nên mới mười Chi Hoa cô nương ra tay, hơn nữa khẳng định là đã sớm mời tới.
Sắc mặt DỊch Thụy Cảnh không tốt, Tử Oánh nghĩ chắc nguyên nhân là vì Lạc công tử. Nàng nghĩ dù sao cũng làm người tốt, thì dứt khoát làm cho tròn. Gắp đồ ăn cho hắn “ Tay nghề của Chi Hoa vẫn tốt như vậy.”
Sắc mặt hắn hòa hoãn rất nhiều, trừng mắt Ngụy công công đứng bên cạnh “ Lần sau Trẫm sẽ không dễ bỏ qua cho ngươi như vậy đâu!”
“ Vâng, vâng, nô tài đa tạ Ngọc tần nương nương.”
Dùng bữa xong hắn lại không phê sổ con như ngày xưa, mà tiếp tục cùng nàng nằm trên giường. Nàng có chút bất an, dường như hắn hiểu băn khoăn của nàng, xoa đầu nàng “ không sao, ngày nào Trẫm cũng lên triều, ngẫu nhiên cũng phải nghỉ một ngày. Còn khó chịu không?”
“ không, tốt lắm.”
“ Lát phải uống thuốc, phải kiên trì uống trong một tháng.”
“ Ân” thấy nàng mệt mỏi hắn cũng không làm phiền nàng. Đào nhi bưng thuốc lên, nàng không sợ hãi mà uống hết, không lưu lại một giọt, so với nỗi đau mất con thì thuốc đắng này có là gì.
hắn yên lặng nhìn, sợ lát sau nàng nôn ra.
không khí trong cung khẩn trương, cung nữ thái giám cụp đuôi làm người. ngay cả cung của các nương nương cũng đóng cửa, nếu không khẩn cấp sẽ không ra ngoài. Đầu tiên hoàng thượng cho người vây hãm Sướng An cung, nửa ngày sau tuyên chỉ huệ tần mưu hại con nối dòng tước bỏ phong hào Huệ tần, biếm vào lãnh cung.
âm thầm phái mười hai Kim vệ điều tra trong cung, hắn muốn biết ngoại trừ huệ tần còn có ai động thủ.
Dịch Thụy Cảnh không cho huệ tần cơ hội biện bạch, trực tiếp đưa đến lãnh cung, cung nữ thái giám bên cạnh loạn côn đánh chết, cung nữ thái giám trong Sướng An cung toàn bộ đưa vào thận hình tư.
Rất nhanh chuyện này trở thành chuyện cấm trong cung, không chỉ cung nữ thái giám bị cấm thảo luận mà ngay cả tiểu chủ, nương nương cũng bị cấm. Nhưng vẫn còn có những tiểu chủ không hiểu chuyện, tỷ như Lý đáp ứng, ỷ vào tay phao trà tốt, ngày ngày được đi ngự thư phòng nên ở sau lưng nghị luận Huệ tần ngoan độc, sau khi hoàng thượng biết được trực tiếp để hoàng hậu đưa về dạy dỗ lại cung quy.
Huệ tần ngoan độc nhưng không phải một cái đáp ứng nho nhỏ có thể nghị luận, nói nhẹ chính là dĩ hạ phạm thượng, nói nặng chính là hoàng thượng không biết dùng người hiền.
Sau khi thái hậu biết chuyện, ban thưởng rất nhiều đồ cho Tử Oánh, tựa hồ khôi phục lại bộ dáng yêu thương nàng. Tử Oánh để Tô Noãn kiểm kê lại sau đó đưa vào khố phòng.
Đảo mắt đã đến ngày trừ tịch, gần một tháng qua nàng đóng cửa không tiếp khách, ngày ngày ăn chay niệm phật, sao chép địa tàng kinh cho đứa nhỏ. Cầu nguyện cho chúng nó kiếp sau sẽ đầu thai và nhà tốt, cả đời khỏe mạnh, không lo nghĩ.
“ nương nương, không bằng hôm nay mặc áo màu xanh ngọc để hợp với váy, nhìn cũng vui mừng.” cung nữ Thiện Suối mời được bổ nhiệm nói, Xảo nhi nhìn Thiện Suối suốt một tháng, thấy nàng ta tay chân sạch sẽ, luôn yên lặng ở trong phòng thuê thùa, người trầm ổn nên Tử Oánh để nàng ta quản lý quần áo.
Cung nữ Thiện Giai nâng khay trang sức đứng ở bên, dù đứng đến tê cứng cũng không than phiền, Tử Oánh để nàng ta hầu hạ.
Tô Noãn đánh giá thần sắc của Tử Oánh, chọn y phục màu trắng thêu hoa lan “ Nương nương, cái này được không?”
Tử Oánh so với y phục màu xanh kia liền gật đầu “ Bộ này đi.”
một tháng qua nàng không ra cửa, mai Ngôn đứng trước cửa điện chờ nàng, yến hội đêm trừ tịch được tổ chức sớm, thừa dịp trời chưa sáng các nàng đi đến.
“ Tỷ tỷ” Mai Ngôn phúc thân “ tỷ đừng thương tâm, hãy chú ý thân thể.”
“ Đa tạ muội quan tâm. Mấy ngày nữa mời muội sang dùng trà.”
“ Muội ngóng chờ.” Mai Ngôn cười nói, bên cạnh là gốc lục mai. Thấy ánh mắt nàng, Mai Ngôn cười rộ lên “ hoàng thượng thấy tỷ yêu ngắm mai trong tuyết nên cố ý bảo nội vụ phủ trồng lục mai, cây trưởng thành rất tốt a.”
“ Đúng là rất tốt, ta ngày ngày chép kinh phật, thế nên không biết nó lại trưởng thành tốt như vậy.”
“ tất nhiên rồi, đó là tâm ý của hoàng thượng với tỷ.”
Yến hội đêm trừ tịch rất náo nhiệt. TRong hậu cung phi tần dù được sủng ái hay không cũng tham dự, tốp năm tốp ba đứng nói chuyện. Vừa bước vào cửa điện ấm áp đã bao quanh người. Song cửa sổ được dán giấy đỏ, các loài hoa trân quý vừa dịp nở, trên mặt mọi người đều mang theo vui mừng.
Nàng không tự giác kéo khóe miệng, chào hỏi Họa Phiến và Hàn Phong, bốn người đã lâu không gặp nhưng vẫn thân mật trò chuyện. Hàn Phong thấy mặt Tử Oánh hơi gầy nhưng sắc mặt vẫn bình thường thì hơi yên tâm.
Sau khi yến hội bắt đầu Hoàng thượng vẫn nói như mọi năm, thái hậu truyền vũ nữ tiến vào. Mùa đông khắc nghiệt nhưng các nàng chỉ mặc sa y mỏng ẩn hiện có thể thấy da thịt bên trong, không biết nếu ở bên ngoài sẽ bị lạnh thành như thế nào.
Dịch Thụy Cảnh nhìn nàng gầy đi rất nhiều, vẻ mặt lạnh nhạt. một tháng này nàng tránh hắn, trừ mấy ngày đầu để hắn ở cùng, còn lại mượn cớ thân thế không khỏe từ chối, về sau lại càng không nói gì.
Xem ra là hắn dưỡng cho nàng lá gan ngày càng lớn, để xem sau này hắn thu thập nàng như thế nào!
Tử Oánh thấy hắn không coi ai ra gì mà nhìn nàng, mặt nàng hơi nóng, này không phải là trắng trợn tìm thêm thù cho nàng hay sao!
Sắc mặt thái hậu không được tốt, hít sâu vài lần mới nói “ hoàng thượng, bỗng chốc hậu cung mất đi vài phi tần, không bằng tuyển thêm vài cái để đầy hậu cung.
Dịch Thụy Cảnh miễn cưỡng nhìn sang “ đã làm mẫu hậu lo lắng, hậu cung không ít người, không cần tuyển thêm. Nhưng tứ phi đang thiếu một vị, thăng vị phân cho Ngọc tần đi.”
Hoàng hậu bỗng chốc khẩn trương, hôm nay là gia yến, nàng ta cũng ăn mặc cực long trọng, mang trang sức cực nhiều, ai nhìn thấy cũng mệt thay cho nàng ta. Thấy thái hậu không nói trong lòng trầm xuống, thái hậu chậm rãi gật đầu “ Hoàng thượng làm chủ đi.”
“ Nếu như thế thừa dịp không khí vui vẻ của năm mới, mười sáu làm lễ sắc phong đi.”
Hoàng hậu thấy hoàng thượng chưa hỏi qua ý kiến của nàng ta thì trong lòng khó chịu nói “ hoàng thượng, nếu đã muốn thăng vị phân thì thăng thêm cho mấy vị muội muội, không khí càng vui mừng.”
Dịch Thụy Cảnh suy nghĩ một chút gật đầu “ CŨng tốt, Hàn quý nhân thăng thành tần, QUý quý nhân cũng thành tần, ngày mười sáu cùng làm lễ sắc phong.” Hoàng hậu còn muốn nói gì đó nhưng thấy hoàng thượng không kiên nhẫn liền nuốt lại. Nhiều hơn hai người mà lại không phải người nàng ta, sao nàng ta có thể cam tâm.
Mọi người nghe xong có phản ứng khác nhau, Vinh tần và Phương tần mặt lạnh, lại ai cũng không thể nói mát Tử Oánh, nàng sảy thai nhưng vẫn nhận được thánh sủng, thật là không thể xem nhẹ.
QUý quý nhân là mỹ nhân nũng nịu, ngày thường không ra khỏi cửa, ít lui tới cùng các vị phi tần. nói nhiều lời thì thở không ra hơi, thấy lá rụng cũng rơi lệ,trong tay lúc nào cũng cầm thơ, không tranh làm người ta thấy mà thương. Dưới ánh mắt của mọi người đỏ mặt tạ ơn.
Tử Oánh có thể lý giải hành động của hoàng thượng, dù sao cũng là cân bằng thế lực trong cung, nàng thành phi có thể đấu lại với hoàng hậu và quý phi.
Qua hơn nửa yến hội nàng mượn cớ thân thể không khỏe rời đi, Dịch Thụy cảnh uống vài chén nên trong mắt mê ly trừng bóng lưng nàng rời đi, trong mắt tất cả là lên án.
Nàng mặc áo choàng, đỡ tay Đào nhi biến mất trong bóng đêm, đi theo hướng tây, đến lúc nàng nên đến thăm cố nhân…