Tiễn Hà Phong và Họa Phiến, Tử Oánh gắt gao cầm mấy cánh sen, nàng thoái nhượng nên ngay cả cung nữ thiếp thân cung không bảo vệ được, bản thân cũng bị tạt tai!
Tròng mắt Tử Oánh trầm xuống, trong mắt hiện lên hàn quang, nàng sẽ không nhẫn nhịn nữa, sẽ không để bất cứ ai khi dễ bản thân và người của nàng.
Nàng, Thẩm Tử Oánh, sẽ không để người ta khi dễ, mặc kệ là ai làm hại nàng, nàng sẽ làm kẻ đó sống không bằng chết.
Cho dù phía trước có sói hay hổ như thế nào?
không phải Lưu tần ỷ vào bản thân đang mang khối thịt kia sao? Nàng sẽ để nàng ta phải nếm thử kết cục khi đắc tội nàng. Cái gì ân sủng, công bằng, nàng không cần, nàng sẽ không tìm cái gì mà ấm áp ở trong cung này, điều nàng cần bây giờ là thận trọng.
Về Lưu tần, tuy Hoàng Thượng bắt nàng ta sao chép kinh thư, nhưng thái giám cung nữ nào dám để nàng ta làm. Lúc này nàng ta đang nằm trên sạp mỹ nhân nghe cung nữ hát dân ca, tâm tình vô cùng tốt.
Tử Oánh sai Lâm Ngôn mang tiểu cung nữ vào. Tiểu cung nữ run rẩy khóc thút thít. Tử Oánh cảm thấy phiền muội “ Ngươi khóc một tiếng nữa, bản cung sẽ cho người đánh ngươi đến không khóc được nữa thì thôi.”
Lâm Ngôn làm bộ sai tiểu thái giám lấy gậy.
Thấy thế tiểu cung nữ khóc hai tiếng nữa liền nín “ nói đi, hôm qua xảy ra chuyện gì?”
“ Nô tỳ cùng Đào nhi tỷ tỷ đi Ngự hoa viên hái hoa, đụng phải Lưu tần, Đào nhi tỷ tỷ hành lễ với Lưu tần, Lưu tần thấy Đào nhi tỷ tỷ dùng ô thì nói Đào nhi tỷ tỷ không có quy củ, dám dùng ô của quý nhân, Đào nhi tỷ tỷ không cãi lại, Lưu tần liền để thái giám đánh Đào nhi tỷ tỷ, lúc sau cung nữ chưởng sự của Lưu tần, Nhạc nhi nói vào trong đình đánh sẽ không làm người khác chú ý.”
thật là tai bay vạ gió, Lưu tần rõ ràng là muốn trả thù nàng, còn cung nữ bên cạnh nàng ta thì chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Tử Oánh nghịch vòng tay Thái hậu ban thưởng “ Lui xuống đi, hầu hạ Đào nhi cho tốt.”
Cung nữ vui sướng vội vàng lui ra, Tử Oánh nằm xuống, Lâm Ngôn nhìn Tử Oánh chỉ cảm thấy Tiểu Chủ có chút biến hóa so với trước đây.
đang chuẩn bị lui xuống, Tử Oánh nhàn nhạt phân phó “ Lâm Ngôn lặng lẽ lấy giấy bút đến đây, không được để kinh động đến bất cứ ai, kể cả Tô Noãn.”
Lâm Ngôn kinh ngạc một lát,lĩnh mệnh đi xuống, lát sau mang giấy và nghiên mực đến hầu hạ Tử Oánh viết thư.
“ Phong thư này ngươi tìm cơ hội ra cung đưa tận tay phụ thân của ta, không thể để vào tay kẻ khác.”
Lâm Ngôn cẩn thận tiếp nhận phong thư, đặt trong ngực “ Tiểu Chủ yên tâm, nô tài chắc chắn không phụ kỳ vọng.”
Nằm mấy ngày, Tử Oánh cảm thấy tốt hơn nhiều liền bảo Xảo nhi đỡ đi thăm Đào nhi.
Cả người Đào nhi ghé trên giường, sắc mặt hồng nhuận, thấy Tử Oánh muốn hành lễ, Xảo nhi ngăn nàng ta lại “ Tiểu chủ không tin ngươi đã khỏe, cứ nhất định muốn đến xem, người xem không phải Đào nhi vẫn tốt sao.”
Tử Oánh cười điểm mũi Xảo nhi “ thật là con khỉ nhỏ”
Đào nhi nước mắt lưng tròng nhìn Tử Oánh “ Tiểu chủ, người gầy, không chịu khó dùng bữa? Đều do nô tỳ làm hại người sinh bệnh.”
“ Vậy thì ngươi mau chóng khỏe lên, không cần suy nghĩ linh tinh, chịu khó dưỡng bệnh.”
Tử Oánh vấn tóc phi tiên kế,cài trâm hoa Ngọc Lan, trước trán một kết bảo ngọc, khuyên tai phỉ thúy đính trân châu tương nam, mặc váy thêu hoa mai vàng. Được thăng làm quý nhân nên trang điểm cũng cầu kỳ hơn trước.
“ đi Thọ Khang cung.”
Sau khi dập đầu tạ ơn Thái Hậu, Thái hậu kéo tay nàng, khuôn mặt luôn nghiêm túc lộ ra hiền lành nói “ đã tốt hơn chưa?”
Tử Oánh cười trả lời “ Đa tạ Thái hậu nương nương thương nhớ, nô tỳ đã tốt hơn nhiều, mấy ngày không đến thỉnh an người được, trong lòng luôn nghĩ đến người, thấy sắc mặt người tốt, nô tỳ cũng yên tâm.”
“ Làm khó ngươi còn quan tâm đến ai gia, chuyện này là Lưu tần quá phận, nhưng nàng lại hoài con nối dòng. May mắn ngươi cũng là đứa trẻ hiểu biết.”
“ Lưu tỷ tỷ hoài con nối dòng nên trong người khó chịu cũng là chuyện thường, là nô tỳ không hiểu quy củ, ngày khác nhất định sẽ bồi tội với Lưu tỷ tỷ.”
Thái Hậu vừa lòng gật đầu “ Bên người Hoàng Thượng có người hiểu chuyện như con ai gia cũng yên tâm. Có thời gian hãy đến Thọ Khang cung bồi ai gia, cả ngày ai gia nhàn rỗi.”
“ Vâng”
Rời chỗ Thái Hậu, Tử Oánh đi dọc theo con đường rải đá “ Tiểu Chủ, chúng ta đây là đi?”
“ đi Ngự thư phòng thỉnh an Hoàng Thượng.” Xảo nhi hiểu rõ, Hoàng Thượng để Tiểu Chủ đi Ngự Thư phòng pha trà, Tiểu Chủ lại ngã bệnh.
Ngụy công công hầu hạ bên ngoài, Tử Oánh hành bán lễ hỏi “ Công công, ai hầu hạ Hoàng Thượng bên trong?”
“ Hồi Ngọc tiểu chủ, là Lý đáp ứng mới tấn phong.” Tử Oánh hiểu rõ nhưng lại làm bộ không hiểu hỏi “ Trước đây không nghe thấy Lý đáp ứng, chắc là một người đẹp tựa thiên tiên.”
“ Tiểu chủ không biết, Lý đáp ứng là cung nữ của Quý phi nương nương, không phải thật đẹp nhưng lại là tay phao trà hảo. Hoàng Thượng thấy thuận mắt lên thu.” Ngụy công công hạ giọng nói
“ Hoàng Thượng thật có phúc, ngày khác bản cung cũng muốn nếm thử trà Lý đáp ứng phao, Công công cáo từ.” Ra hiệu Xảo nhi đưa cho Ngụy công công hầu bao.
Lý đáp ứng, là người của Quý phi.
Quý phi trong cung nhiều năm luôn không sinh được con, không thể so sánh với Huệ tần có con bàng thân. Ở trong cung lôi kéo đồng minh cũng thật bình thường, ngay cả người luôn không cho người khác cảm giác tồn tại- Thục phi, cũng đi lại tương đối gần với Quý phi.
Trước kia Huệ tần chưa có Nhị hoàng tử cũng tạm mượn sức cung nữ của mình, Vinh tần. Sau này sinh Nhị hoàng tử liền không coi trọng Vinh tần, vinh sủng của Vinh tần liền không bằng trước.
Hoàng hậu nương nương vì ghen tỵ lên không bao giờ đề bạt cung tần đồng thời còn chèn ép, Hoàng Hậu lại không được Hoàng Thượng yêu thích nên dần đần không có ai muốn về phe Hoàng hậu.
Đến cùng vẫn là Hoàng Hậu, mặc dù ở trong cung cũng không xu lợi, hàng tháng Hoàng Thượng cũng sẽ nghỉ cung của nàng hai lần. Huống chi nàng ta còn có đại hoàng tử.
“ Ngọc quý nhân, xin dừng bước” Ngụy công công ở phía sau gọi, Tử Oánh tươi cười xoay người lại “ Công công có việc gì sao?”
“ Hoàng thượng biết nương nương tới, thỉnh ngài vào trong.”
“ Nhưng Lý đáp ứng còn ở bên trong, như vậy…” Nàng khó xử lắc đầu nhưng cũng theo Ngụy công công vào trong.
Dịch Thụy Cảnh cúi đầu phê tấu chương, Lý đáp ứng cầm quạt quạt cho hắn, thấy nàng thì hành lễ “ Nô tỳ gặp qua Ngọc quý nhân.”
Tử Oánh cười nâng nàng dậy “ Muội muội đa lễ.”
Thấy Hoàng Thượng nâng mắt nhìn nàng, nàng liền hành lễ “ Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an.”
“ Đứng lên đi, bệnh đã tốt?”
“ Nhờ phúc của Hoàng Thượng, đã tốt nhiều.”
Dịch Thụy Cảnh hừ lạnh, cố kị Lý Đáp ứng đang ở đây nên không trực tiếp châm chọc nàng.
“ đã tốt thì đi pha trà đi.”
Sắc mặt Lý đáp ứng trắng bệch, tay cầm quạt cũng run run.
“ Nghe nói Lý muội muội là tay pha trà hảo, nô tỳ tự biết tài học sơ thiển” đến cùng nàng vẫn không muốn ngày ngày đối mặt với hắn.
Dịch Thụy Cảnh “ba” một tiếng ném sổ con xuống bàn, xem đi, nàng còn chưa nói gì hắn đã nổi cáu.
Tử Oánh và Lý đáp ứng vội quỳ xuống, Dịch Thụy Cảnh đầy lửa giận nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của nàng thì cũng vơi đi một nửa “ Bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó, ở đâu ra nhiều đạo lý như vậy?”
Tử Oánh cúi đầu không hé răng, nàng thật sự không biết nói gì, sợ hãi khi ở cùng hắn dường như là bản năng của nàng. Nhưng ở trong cung chỉ có được hắn sủng ái nàng mới có thể sống tốt.
“ nói chuyện?” Dịch Thụy Cảnh lại tức giận, hắn không nói gì thêm, nàng luôn bày ra bộ dáng khinh bỉ như vậy.
“ Nô tỳ muốn lát nữa đi thỉnh an Quý phi nương nương.” Tử Oánh không dám tiếp tục giả chết.
“ Xem ra trong lòng Ngọc quý nhân Quý phi còn quan trọng hơn trẫm.” Dịch Thụy Cảnh nâng cằm nàng “ Hử?”
Lý đáp ứng chưa từng thấy Dịch Thụy Cảnh nổi cơn thịnh nộ nên run rẩy quỳ một bên. Khi Dịch Thụy Cảnh cho nàng ta ra ngoài, nàng ta không có biểu hiện không cam lòng như lúc đầu mà gần như là chạy té khói ra ngoài.
Xem ra lời đồn Ngọc quý nhân được sủng ái không phải là thật.
Tử Oánh cảm thấy da đầu run rẩy, đây là lần đầu hắn làm nàng khó xử trước mặt người khác, ngày thường nàng bảo trì hình tượng đoan trang nay đã hoàn toàn thành trò cười.
“Nô tỳ không dám.”
“ không cần qua loa với trẫm, trẫm còn không hiểu nàng sao, vì một cung nữ mà nhận bạt tai của Lưu tần, nàng còn gì là không dám? Xem ra trong lòng nàng Trẫm còn không bằng một cọng lông của Quý phi.”
hắn dùng lực rất lớn, làm xương nàng cũng đau, nàng không biết tại sao chỉ nói một câu đi thỉnh an Quý phi lại làm hắn tức giận.
“ Hoàng Thượng, người như vầng thái dương của nô tỳ, nô tỳ không thể sống thiếu người dù một ngày, người luôn ở đầu quả tim của nô tỳ.”
Dường như Dịch Thụy Cảnh rất vừa lòng, nới lỏng tay, nâng nàng dậy “ rõ ràng có thể nói lời dễ nghe lại luôn cố tình mạnh miệng.”
hắn ôn nhu vén tóc nàng, thân thể Tử Oánh hơi phát run, trực giác nói cho nàng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nàng không mong muốn nhất.
Quả nhiên, Dịch Thụy Cảnh vuốt tóc nàng thuận thế ôm nàng vào lòng, hơi thở ấm áp thổi vào tai nàng, làm tai lập tức phiếm hồng.
Dịch Thụy Cảnh cúi đầu cười rộ lên, tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của nàng, một bàn tay chế trụ lưng nàng, một bàn tay hướng về phía ngực.
“ Hoàng Thượng, đây là Ngự thư phòng.” Nàng biết hắn cổ quái, nàng không muốn tự đẩy bản thân và hoàn cảnh nhục nhã.
“ Ân, trẫm biết.” Dịch Thụy Cảnh nhìn cái miệng đang đóng mở của nàng, cúi đầu phủ lên.
“ Hoàng Thượng, Trang thống lĩnh cầu kiến.” thanh âm của Ngụy công công ở bên ngoài vang lên, Tử Oánh cảm thấy thanh âm của Ngụy công công như là tiếng trời.
Lần trước ở núi giả cũng là tình cảnh như thế này, Dịch Thụy Cảnh cáu giận trừng mắt với nàng, nàng dùng ánh mắt vô tội nhìn lại hắn, cũng không phải là nàng bảo Ngụy công công gọi hắn.
Tử Oánh sửa sang lại xiêm y bị nhăn nhúm của hoàng thượng, Dịch Thụy Cảnh không để ý nàng đã sửa xong chưa, truyền lệnh “ Tuyên”
“ Hoàng Thượng, nô tỳ cáo từ.” Tử Oánh vội hành lễ lui ra.
một thiếu niên mặc khôi giáp tiến vào, thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi, vóc người cao lớn, hai mắt tinh anh, trán chảy một chút mồ hôi.
Tử Oánh và hắn chính diện đối mặt, hành lễ với nhau, thấy hắn tỏ ra kinh ngạc, chắc là cũng đã nhận ra nàng.