Nàng thống hận cảm giác này, dường như lúc này hắn là chúa tể. Mà nàng chỉ là dải đất cho hắn muốn làm gì thì làm.
Dường như hắn muốn tra tấn nàng. Nàng nhịn không được mà nức nở. Hai tay treo trên cổ hắn, dường như làm vậy nàng sẽ bớt thống khổ. Nước ấm trong cơ thể nàng ngày càng nhiều, hắn lại chậm trễ không tiến vào, đôi mắt sáng ngời biến thành màu đen nhìn nàng chằm chằm.
“ Hoàng thượng…?” nàng cảm thấy bản thân như bị thiếu gì đó, chỉ có của hắn mới có thể lấp đầy cảm giác này. Hai tay của hắn châm lên ngọn lửa trên thân thể nàng
Đây là cảm giác nàng chưa từng có, ngoài hổ thẹn còn có cảm xúc khác, lúc thì nàng như đang trên mây, lúc sau lại đang dưới địa ngục. một khắc trước còn ở trong nước sau đó liền ở trong biển lửa.
hắn dường như chưa hài lòng, tinh tế cắm cổ nàng, ngồi dậy để nàng ngồi trong lòng hắn, lấy một loại tư thế khác tiến vào. hắn muốn nàng mỗi lần đều nở rộ trong tay hắn.
một lúc sau, trên sạp đã là một mảnh hỗn độn, Tử Oánh nâng mắt lên, trên lông mi dài cong vút còn lưu lại nước mắt, cả môi và người đều hồng phấn, Dịch Thụy Cảnh nhìn thấy cảnh này phía dưới lại có dấu hiệu muốn đứng lên, cũng may Ngụy công công ở hành lang bẩm báo:
“ Hoàng thượng, bụng của Lưu thường tại lại đau, mời người đến xem một chút.”
Dịch Thụy Cảnh nhíu mày “ Truyền thái ý, Trẫm sẽ không qua.” Lại ôm lấy Tử Oánh đang có định xuống đất lấy quần áo, Tử Oánh đỏ mặt cười lấy lòng nói “ Hoàng thượng, người xem hay là vẫn đến xem Lưu thường tại, dù sao nàng ấy cũng hoài con nối dòng của người.”
“Ngọc thường tại quan tâm con nối dòng của Trẫm như vậy không bằng ngươi thay Hoàng hậu chăm sóc Trấm làm lụng vất vả” Dịch Thụy Cảnh cầm lấy một ngọn tóc của nàng quấn vòng.
Tử Oánh nghe nói thế liền vội vàng xuống đất quỳ xuống, không để ý Hoàng Thượng đang cầm tóc, liền bị giật đến phát đau.
Dịch Thụy Cảnh cầm mấy sợi tóc bị giật rụng “ Động một chút là muốn quỳ, cái này coi như giáo huấn.”
Tử Oánh khóc không ra nước mắt, sau hồi ép buộc, hai người đều đầy mồ hôi, liền sai thái giám chuẩn bị nước, Tử Oánh sợ Dịch Thụy Cảnh lại muốn nữa liền vội vàng sai Sương Trân vào hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa.
Sương Trân cũng có chút nhan sắc, lại có ít tâm cơ. Cất nhắc Sương Trân, nếu nàng ta được Hoàng Thượng coi trọng thì tốt xấu gì nàng cũng có một đồng minh.
Sương Trân mới vào không bao lâu đã nghe thấy Hoàng Thượng gầm nhẹ “ Ngọc thường tại”
Tử Oánh đang ngồi trên ghế thái sư liền bật dậy, bước vào Noãn các thấy Sương Trân đang quỳ trên đất, Hoàng Thượng đang ngồi trong thùng tắm.
“ Hoàng, Hoàng Thượng.” Tử Oánh vội vàng bước vào, cho Sương Trân một ánh mắt, Sương Trân hành lễ lui ra,khi ngẩng đầu trên mặt toàn nước mắt.
“ Ngọc thường tại thật nhàn nhã, có thể phái một cung nữ hầu hạ Trẫm tắm rửa?” Mặt Dịch Thụy Cảnh lạnh như băng.
“ Nô tỳ không dám” Tử Oánh quỳ trên mặt đất, nàng cảm thấy mỗi lần gặp Hoàng Thượng nàng hết quỳ rồi lại quỳ. Để cung nữ hầu hạ hắn cũng là hợp lý. Nếu hắn không thích có thể đuổi ra, sao lại đến làm khó nàng?
thật là làm nữ nhân của Hoàng Thượng khó, làm nữ nhân của Hoàng Thượng có tính tình bất định lại càng khó.
Hai hàng lông mày của Dịch Thụy Cảnh nhíu lại, thấy nàng quỳ cả nửa ngày cũng không đứng dậy, khóe mắt liền dật dật “ Đứng lên, kỳ lưng cho Trẫm.”
Tử Oánh nghe được lệnh, cầm khăn lụa lau người cho hắn, vốn tưởng rằng còn phải chịu hắn tra tấn nhưng dường như hắn cũng mệt mỏi, tắm xong liền lên giường nghỉ ngơi.
“ Hoàng thượng, muốn ngủ lại?” Tử Oánh hơi kinh ngạc, Hoàng Thượng rất ít khi ngủ lại cung của các phi tần, lần trước đã ngủ lại Hương Vận hiên, lần này chẳng lẽ lại muốn ngủ lại?
“ Mệt mỏi” Dịch Thụy Cảnh nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại, Tử Oánh thổi nến lặng lẽ nằm bên cạnh hắn.
Khi Tử Oánh tỉnh lại, trời còn chưa sáng, nàng cuộn mình nắm trong lòng Dịch Thụy Cảnh, bên tai là tiếng hít thở nặng nề của hắn. Nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Dịch Thụy Cảnh, khuôm mặt như một bức tượng điêu khắc, hiện tại hai mắt nhắm lại nên không còn thấy sự khôn khéo, cơ trí của ban ngày.
“ Ai ở bên ngoài?” Tử Oánh nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay của hắn, vén màn hỏi, bên ngoài truyền đến giọng của Tô Noãn “ Tiểu chủ, là nô tỳ.”
Tử Oánh nhấp một ngụm trà mới không thấy miệng khô đắng như cũ, Tô Noãn rửa mặt, chải một kiểu tóc đơn giản, mặc kiểu váy như ý. Tử Oánh vừa lòng gật đầu “ Ngụy công công đâu?”
“ Công công đã về Thanh Lương điện, dặn Tiểu Chủ giờ mẹo đánh thức Hoàng Thượng.” Tô Noãn giúp Tử Oánh sửa sang lại quần áo, lần trước Hoàng Thượng qua đêm ở Hương Vận hiên khi nàng tỉnh dậy Hoàng Thượng đã thay y phục, đây coi như là lần đầu nàng hầu hạ Hoàng Thượng thức giấc. Nàng ổn định tinh thần đến bên giường, nhẹ giọng gọi “ Hoàng Thượng.”
Hô hấp của người trên giường vẫn nặng nề, Tử Oánh kiên trì gọi “ Hoàng Thượng” lần này giọng nói lớn hơn so với lần trước.
Tô Noãn nghe thấy Tử Oánh gọi lớn như vậy, sợ tới mức giữ khay trà cũng không vững, nhưng người trên giường vẫn không có động tĩnh, Tử Oánh lại kêu lớn hơn, Dịch Thụy cảnh xốc màn lên.
Tử Oánh xấu hổ, lắp bắp kêu “ Hoàng Thượng”, nhanh chóng phục hồi tinh thần giướ hắn đi giầy.
“ Hôm qua Hoàng Thượng có nghỉ được không?” Tử Oánh hỏi xong những lời này liền muốn cắn lưỡi, có bao điều có thể nói sao lại hỏi như vậy?
Dịch Thụy Cảnh cười xuy một tiếng “ Trẫm nghỉ tốt, Ngọc thường tại có ý tưởng gì? Lại muốn trẫm thăng vị phân”
Tử Oánh vội nói “ Nô tỳ nghĩ, nếu Hoàng Thượng ở chỗ nô tỳ không được nghỉ tốt chính là nô tỳ đã phạm tội lớn.”
“ Hừ” Dịch Thụy Cảnh nhận chén trà Tô Noãn dâng “ Nàng gọi lớn như vậy là muốn hù chết Trẫm sao?”
Tử Oánh vội vàng quỳ trên đất, người trong phòng đều sợ đến mức quỳ xuống, toàn thân Tử Oánh cứng nhắc “ Nô tỳ không dám.”
“ Đứng lên đi” Dịch Thụy Cảnh uống trà, tâm tình rất tốt, thấy Tử Oánh cũng thuận mắt hơn nhiều, thấy nàng chỉ cài một cây trâm đơn giản càng cảm thấy thú vị.
Tử Oánh chậm rãi đứng lên, Ngụy công công dẫn theo cung nữ thái giám bưng đồ của Hoàng Thượng tiến vào, Ngụy công công đứng ở một bên không tiến lên giúp. Tử Oánh bước lên phía trước, bưng chén Ngân Nguyệt đưa cho Dịch Thụy Cảnh súc miệng.
Dịch Thụy Cảnh không tiếp, Tử Oánh rất kinh ngạc. Cứng nhắc quay đầu nhìn Tô Noãn, Tô Noãn dùng ánh mắt ra hiệu đưa cho thái giám. Tử Oánh bừng tỉnh đại ngộ, đưa cốc cho thái giám, sau khi Thái giám thử qua, Dịch Thụy Cảnh mới tiếp nhận, sau đó cũng nữ bưng triều phục tiến lên.
Giúp hắn mặc triều phục, sau đó mang ủng, Tử Oánh làm không xong. Sau khi mặc sai hai lần, đi ủng đến nỗi chân hắn tê dại, Tử Oánh nhìn mặt hắn ngày càng đen, trái tim nangfd đập thình thịch.
Dịch Thụy Cảnh để xõa tóc, nhìn có vẻ lười nhác hơn so với ngày thường, Tử Oánh thấp thỏm giúp hắn rửa mặt, đội triêu quan, sau khi hoàn thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau, nếu có lần sau nàng vẫn nên ngủ thì tốt hơn.
Lúc nàng đang vui vì thoát khỏi hắn, Dịch Thụy Cảnh ra đến cửa nhàn nhạt bỏ lại một câu “ Hạ triều Trẫm sẽ dùng bữa cùng ngươi.”
Tử Oánh nghẹn họng, Dịch Thụy Cảnh thấy phản ứng của nàng thì hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất không vui.
Nàng vội vàng đến Trường Nhạc cung, dọc đường rất nhiều cung nữ thái giám hành lễ, Tử Oánh chưa bao giờ biết con đường này lại nhiều thái giám cung nữ như vậy. Lưu thường tại nhìn thấy nàng thì dùng sức trừng mắt, nếu không phải có mọi người ở đây, chỉ sợ Lưu thường tại sẽ tiến lên cho nàng vài bạt tai.
Hàn Phong ở bên cạnh nàng khoogn cam lòng yếu thế trừng mắt với Lưu thường tại, Tử Oánh không giận, còn cười trấn an Hàn Phong.
Liễu quý phi vẫn như trước nhàn nhạt phân phó công việc, dặn mọi người tận tâm chăm sóc Hoàng Thượng, tranh thủ hoài con nối dòng, phân phó Lưu thường tại an tâm dưỡng thai.Tuyết phi được thái y dặn dò nằm trên giường bảy tháng dưỡng thai cũng được miễn thỉnh an.
Vinh tần thấy mọi người chỉ nói chuyện phiếm, nũng nịu nói “ Lưu muội muội, nghe nói hôm qua muội bị đau bụng, đã tốt hơn chưa?”
Lưu thường tại ỷ vào mang thai nên ngay cả Vinh tần cũng không để vào mắt “ Đúng vậy, tiểu tổ tông này còn ở trong bụng mà đã biết ép buộc bản cung, không biết khi ra đời sẽ còn như thế nào nữa.” nói xòn còn bổ sung một câu “ Khi nào thì tỷ tỷ sinh cho Hoàng Thượng một đứa.”
Ai cũng biết Vinh tần tiến cung nhiều năm nhưng lại không có dấu hiệu gì, những lời này đâm vào nỗi đau trong lòng nàng, nhưng lại không phản kháng lại được. Vinh tần thấy bộ dáng càn rỡ của Lưu thường tại vẫn là nhịn không được “ Muội muội vẫn lên có phúc khí sinh hạ được mới tốt! Ai chẳng biết hôm qua muội muốn cướp Hoàng thượng từ chỗ Ngọc thường tại, Hoàng Thượng lại không thèm liếc ngươi một cái!”
Lời này vừa nói ra không ít người tháy đổi sắc mặt, nguyền rủa hoàng tự là tội đại bất kính, Liễu quý phi quát một tiếng “ Vinh tần!” Thấy hai người thu liễm lại mới nói “ Vinh Tần miệng muội thật không có chừng mực, Bản cung phạt muội chép nữ giới ba trăm lần, muội có ý kiến gì không?”
Vinh tần ứng “ Là” một tiếng, người ngoài nhìn vào thì thấy Vinh tần chịu thiệt, nhưng lại không nói bao giờ viết xong, đây là giúp Vinh tần.
Nữ nhân trong cung quả nhiên không dễ đối phó, những lời Lưu thường tại cũng đã đắc tội Liễu quý phi.
Rời khỏi Trường Nhạc cung, Vinh tần trừng mắt với Lưu thường tại nhưng cũng không nói gì thêm. Hiền phi và Thục phi rời đi. Lưu thường tại không làm gì được Vinh tần liền trút giận lên trên người Mai Ngôn.
“ Tô đáp ứng, quần áo của ngươi may từ chất liệu từ năm ngoái đi? Ngươi kết bằng hữu với Ngọc thường tại, nàng ta không thưởng cho ngươi mấy khúc vải sao?”
Sắc mặt Mai Ngôn thay đổi, Tử Oánh không nghĩ đến Lưu thường tại dám công khai khi dễ Mai Ngôn trước mặt mọi người, không biết đã âm thầm khi dễ Mai Ngôn như thế nào nữa.
Tử Oánh nhếch miệng “ Lưu muội muội, nếu ta nhớ không nhầm thì phụ thân muội là chính thất phẩm Hà Nam Thông chính ty, không biết những chất liệu trước kia hay dùng nay còn giữ lại?”
“ Ngươi!” Lưu thường tại dị thường tức giận, đưa tay muốn đánh Tử Oánh, Tử Oánh không động đậy nhìn nàng ta chằm chằm.