Hôm sau Lâm Ngữ Tình tỉnh dậy trời đã sáng, bão cũng đã ngừng.
Không ngờ tối hôm qua lại ngủ quên ở trên ghế salon.
Cô ngồi dậy, trên người có cái gì tuột xuống, cô cúi đầu xem, là một tấm chăn mỏng màu cà phê. Khom người nhặt lên, chiếc chăn lông mềm như nhung cầm ở trong tay rất thoải mái, cô nhìn cái chăn mỉm cười.
Xem ra ai kia cũng không phải thật sự máu lạnh.
Cô xỏ dép mở cửa phòng khách, muốn kiểm tra xem vườn hoa sao rồi.
Mở cửa ra, Tô Mộ Cẩn đang dọn dẹp rác và cành cây bị gãy trong sân. Lâm Ngữ Tình xuống cầu thang, nhìn lướt qua vườn hoa, có vài cái cây gần như bị đổ. Cây hoa hồng vừa nở không lâu giờ chỉ còn lại cái cành trụi lủi, hoa và lá cây sớm đã không biết bị gió thổi bay tới nơi nào rồi.
Lực sát thương của cơn bão này quá mạnh, Lâm Ngữ Tình từng này tuổi còn là lần đầu tiên gặp.
"Anh không đến công ty à?" Lâm Ngữ Tình hỏi.
Tô Mộ Cẩn ôm lấy một bó cành cây vứt vào trong đống rác, "Chưa dọn đường xong."
Hôm qua bão mạnh đột kích, có nhiều cây bị đổ ở ven đường làm tắc giao thông, sáng sớm hôm nay mới có người đi dọn, chắc cũng phải đến giữa trưa mới xong.
Lâm Ngữ Tình để ý, hắn đã dọn một đống rác, dính nhiều vết bẩn lên bộ đồ ở nhà. Lâm Ngữ Tình cúi đầu nhìn lại bản thân, vẫn còn mặc đồ ngủ.
Cô quay người về phòng, thay một bộ quần áo, rửa mặt xong lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa bò uống để bổ sung thể lực.
Sau đó ra ngoài giúp Tô Mộ Cẩn dọn dẹp.
Nhìn thảm cỏ đẹp đẽ, Lâm Ngữ Tình không khỏi đau lòng, có một số cây chưa bị đổ, cô kiên nhẫn trồng lại.
Hai người bọn họ ròng rã suốt hai tiếng mới dọn xong vườn hoa, đống rác trước cửa chất thành một tòa núi nhỏ.
"Dĩ Hàm!"
Lâm Ngữ Tình men theo tiếng nói nhìn sang, là Liêu Thanh Thanh, cô ấy đứng ở ngoài cửa, nắm cổng sắt màu trắng gọi vào trong. Lâm Ngữ Tình đi đến mở cửa, "Sao cậu lại tới đây?"
"Mình vừa gọi điện thoại cho cậu, thấy tắt máy nên tới kiểm tra xem." Liêu Thanh Thanh quét một vòng vườn hoa nhà bọn họ, "Hình như bên các cậu còn nghiêm trọng hơn nhà mình."
Lâm Ngữ Tình nói: "Không chỉ có vậy thôi đâu, kính còn bị vỡ nữa."
"Sao các cậu phải tự dọn, dì giúp việc nhà cậu đâu?"
"Con dâu dì ấy sắp sinh nên xin nghỉ mấy ngày rồi."
Liêu Thanh Thanh đứng ở ngoài cửa nhìn qua Tô Mộ Cẩn đang quét sân, lại gần nhỏ giọng nói: "Vậy chẳng phải chỉ có mình cậu và anh ta ở nhà thôi sao?"
Lâm Ngữ Tình gật đầu, "Ừm."
"Anh ta không bắt nạt cậu chứ?"
Lâm Ngữ Tình cười cười, "Không có đâu."
"Vậy là được rồi."
Lâm Ngữ Tình nghiêng người, "Muốn vào ngồi chơi một lúc không?"
"Thôi, mình chỉ tới xem một chút rồi phải đi luôn." Liêu Thanh Thanh vẫy tay, "Mình về trước nhé."
"Ok, tạm biệt."
Đợi Liêu Thanh Thanh đi về, một chiếc xe tải rác đi qua, bác gái trung niên trên xe hạ cửa kính xuống hỏi: "Chỗ các cháu có rác không?"
"Có ạ!" Lâm Ngữ Tình chỉ chỉ đống sau lưng, "Một chồng kìa ạ."
Tài xế hạ thùng rác trên xe xuống, thùng rác có bánh xe, có thể đẩy đi. Bác gái trung niên với bọn họ đổ rác vào trong thùng, đổ đầy ba thùng mới dọn xong hết.
Vệ sinh xong, Lâm Ngữ Tình trở về phòng, sạc điện thoại đã hết pin, lại đi tắm lần nữa, gột rửa một thân đầy mồ hôi.
Tắm rửa xong ra ngoài mở điện thoại lên, phát hiện có mấy cuộc điện thoại bị nhỡ.
Một trong số đó là Phó Đông Minh.
Lâm Ngữ Tình rút dây sạc, tranh thủ gọi lại cho anh.
"Chào Phó tổng, anh khoẻ không."
Tiếng nói trong điện thoại trầm thấp giàu từ tính, hơi mang vẻ trêu chọc, "Tôi rất khoẻ, cô thì sao?"
Lâm Ngữ Tình cười cười, "Tôi cũng rất khoẻ."
"Hôm nay có đi làm không?"
"Hôm qua có bão, trong nhà hơi bừa bộn nên buổi sáng tôi ở nhà dọn dẹp vệ sinh không đến công ty, buổi chiều sẽ đi."
"Ừm, bản thiết kế và yêu cầu cụ thể của hạng mục đầu tuần tôi nói đã chuẩn bị xong rồi, tôi muốn hẹn thời gian đến công ty cô để bàn bạc."
Nghe thấy anh muốn tới công ty, Lâm Ngữ Tình vô cùng mừng rỡ, "Được, anh muốn đến lúc nào?"
"Ngày mai tiện không?"
"Có có, tiện."
"Vậy khoảng 10 giờ sáng tôi qua."
"Được."
Lâm Ngữ Tình cúp điện thoại, lau cái đầu tóc rối còn đang nhỏ giọt nước ra cửa, cô đứng ở đầu bậc thang nhìn xuống, hỏi Tô Mộ Cẩn đang đang kiểm tra cửa sổ dưới tầng: "À, lát nữa anh có đến công ty không?"
Tô Mộ Cẩn quay đầu, nhìn thấy một người như Sadako (*) trên tầng, "Buổi chiều đi."
(*) Sadako: Cái con ma tóc dài đen che mặt mặc áo trắng hay thấy trong phim Nhật í mng =))) sợ mng đau tim nên tui k để hình nha.
"Hả? Anh nói gì cơ?" Giọng Tô Mộ Cẩn rất nhỏ, bọn họ lại cách quá xa, Lâm Ngữ Tình bước thùng thùng xuống cầu thang, đến bên cạnh hắn, "Anh vừa nói cái gì thế? Tôi không nghe thấy, anh có thể nói lại lần nữa được không?"
Tô Mộ Cẩn không nhìn cô, "Chiều đến công ty."
"Vậy tôi có thể đi nhờ xe anh không?"
"Ừ." Tiếng nói của hắn rất nhỏ, nếu không nghe kĩ thì gần như sẽ không nghe được.
Lâm Ngữ Tình xoay người đi lên tầng, "Vậy lát nữa tôi nấu cơm."
Cô lên lầu, sấy khô tóc, cột lên.
Trong tủ lạnh còn thừa chút nguyên liệu nấu ăn, cô nấu vài món đơn giản.
Tô Mộ Cẩn không nói không ngon, cũng không nói ngon, nhưng xem sắc mặt hắn thì hình như cũng không phải là ghét đồ ăn Lâm Ngữ Tình làm.
Buổi chiều quay lại công ty, Lâm Ngữ Tình bắt đầu chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp ngày mai. Chủ yếu vẫn là trình bày thực lực của công ty, mặt khác còn phải thông báo cho giám đốc bộ phận nghiên cứu & phát triển và giám đốc marketing có mặt tại cuộc họp ngày mai.
Ngày hôm sau, Lâm Ngữ Tình để tiếp tân sắp xếp phòng họp, pha một bình cà phê mới xay, cô thì tự đi xuống tầng đón Phó Đông Minh.
Chào đón Phó Đông Minh, hai người bước vào thang máy, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Đây là trụ sợ chính của công ty các cô sao?" Phó Đông Minh hỏi.
"Ừm, phải, chúng tôi còn có chi nhánh khác ở Thượng Hải, chủ yếu để sản xuất sản phẩm."
"Tỉ lệ bán hàng trong và ngoài nước trước mắt của công ty cô như thế nào?"
Lâm Ngữ Tình nói: "70% tiêu thụ trong nước, đa số là bán cho nhãn hiệu tư nhân, 30% xuất khẩu sang các nước phát triển như Âu Mỹ, hầu hết là OEM."
Phó Đông Minh gật đầu, "Trước kia tôi có chú ý tới công ty của các cô, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội hợp tác."
Trong mắt Lâm Ngữ Tình mang theo ý cười, "Bây giờ đã có cơ hội."
Phó Đông Minh nghiêng đầu, đối diện với nụ cười của cô, cũng bất giác cong khóe miệng, "Tôi rất trân trọng cơ hội này."
Lâm Ngữ Tình mỉm cười, ở bên cạnh Phó Đông Minh không có cảm giác bị gò bó, cô thấy rất nhẹ nhõm, giống như là đang nói chuyện với bạn bè vậy.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Ngữ Tình mới đi ra được hai bước, giày cao gót vấp một cái, cơ thể mất cân bằng, Phó Đông Minh ở phía sau nhanh nhẹn đỡ lấy cô, "Cẩn thận."
Lâm Ngữ Tình ổn định tinh thần, quay đầu lại nói: "Cảm ơn anh."
Phó Đông Minh cúi đầu nhìn chân cô, "Chân có đau không?"
Lâm Ngữ Tình nhấc chân lên xoay xoay mắt cá chân, "Không sao."
Tô Mộ Cẩn đúng lúc đi từ cửa cầu thang ra nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Phó Đông Minh buông Lâm Ngữ Tình ra.
Lâm Ngữ Tình dẫn anh đi về phía trước, "Phòng họp ở ngay đằng trước."
Đi vài bước cô mới thấy Tô Mộ Cẩn, cô cười giới thiệu cho Phó Đông Minh, "Phó tổng, vị này là giám đốc của công ty chúng tôi, Tô tổng."
Cô lại quay ra giới thiệu cho Tô Mộ Cẩn, "Tô tổng, vị này chính là tổng giám đốc của công ty Duy Ân khu vực Trung Quốc, Phó tổng."
Phó Đông Minh và Tô Mộ Cẩn nhìn nhau, Tô Mộ Cẩn vươn tay chào hỏi, "Chào Phó tổng."
Phó Đông Minh cũng lễ phép cười cười, "Rất vui được gặp."
Lâm Ngữ Tình nói với Tô Mộ Cẩn: "Tôi và Phó tổng còn phải tham dự cuộc họp, chúng tôi đến phòng họp trước nhé."
"Được." Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt lên tiếng, tiếp tục nói: "Sau khi tan họp xong, nếu anh Phó cũng tiện thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Phó Đông Minh đáp: "Vậy tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Tô Mộ Cẩn nhìn về phía Lâm Ngữ Tình, "Cô đi họp trước đi, cơm trưa để tôi sắp xếp."
Lâm Ngữ Tình gật đầu, "Ừm."
Đây là lần đầu Phó Đông Minh tới Hối Cẩm. Bắt đầu cuộc họp, Lâm Ngữ Tình thông qua hình thức powerpoint để giới thiệu lịch sử phát triển và thực lực của công ty.
Giới thiệu xong, Phó Đông Minh giao bản thiết kế cho giám đốc nghiên cứu & phát triển, ngoại trừ bản thiết kế còn có một số văn bản nêu rõ chất liệu, quy trình, yêu cầu xử lí bề ngoài, tiêu chuẩn kiểm tra chất độc hại, v.v...
Giám đốc bộ phận nghiên cứu & phát triển vừa xem bản thiết kế vừa đưa ra vài câu hỏi liên quan, Phó Đông Minh giải đáp từng câu, Lâm Ngữ Tình thì ở bên cạnh ghi chép lại.
Cuộc họp tiến hành suốt 2 tiếng rưỡi, mãi cho đến 12 giờ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, những người có mặt trong cuộc họp đến nhà hàng để ăn cơm trưa.
Xuống thang máy, Lâm Ngữ Tình đuổi theo Mạch Thụy Phong, định đi nhờ xe. Phó Đông Minh ở bên cạnh lại nhỏ giọng nói: "Ngồi xe của tôi đi."
Lâm Ngữ Tình hoàn hồn, gật đầu, "Được."
Phó Đông Minh bấm chìa khóa xe, vô cùng ga lăng kéo cửa ghế tay lái phụ, giơ tay lên che khung cửa để Lâm Ngữ Tình đi lên trước.
"Cảm ơn." Lâm Ngữ Tình nói.
Tô Mộ Cẩn vừa đi xuống từ cửa cầu thang thì nhìn thấy Lâm Ngữ Tình lên xe Phó Đông Minh, lại nhớ tới một màn buổi sáng hôm nay vừa thấy. Không biết là tư vị gì, chỉ biết cảm giác này giống như là có thứ gì đó nghẹn lại ở trong lòng vậy.
Một đoàn người đi vào nhà hàng năm sao, Phó Đông Minh chủ động kéo ghế cho Lâm Ngữ Tình, sau đó mới ngồi xuống.
Giám đốc bộ phận marketing Mạch Thụy Phong trêu: "Phó tổng đúng là một quý ông ga lăng."
Phó Đông Minh nhìn thoáng qua Lâm Ngữ Tình, nói: "Trước mặt một quý cô, ga lăng một chút cũng là điều nên làm."
Mạch Thụy Phong cười cười, "Giám đốc Tô, cô xem Phó tổng tốt như vậy, lát nữa phải mời anh ấy vài chén mới được nha."
Mạch Thụy Phong quen bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu, mở miệng ngậm miệng đều không thể rời xa chữ rượu, Lâm Ngữ Tình định nói cô không uống được rượu thì đã bị Tô Mộ Cẩn tranh nói trước, "Cô ấy không uống được rượu, chỉ một chén rượu trắng có khi cũng có thể bất tỉnh nhân sự."
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, nói chuyện rất lạnh nhạt.
Phó Đông Minh nói: "Hôm nay tôi phải lái xe, buổi chiều còn có chút việc cũng không uống được rượu."
Mạch Thụy Phong thấy tất cả mọi người đều không uống rượu, liền sửa miệng: "Vậy thôi, hôm nay chúng ta không uống rượu."