Sau lễ cưới, Stefan và Mã Nhược Anh cùng nhau tận hưởng tuần trăng mật lãng mạn và vui vẻ, cuộc sống của chỉ riêng hai người mà bao lâu nay họ khát khao đã hiện ra ngay trước mắt. Những tưởng khoảng thời gian sắp tới là tháng ngày hạnh phúc, trọn vẹn, nhưng nào ngờ...
"Choang" - Một tiếng động lạ vang lên, kèm theo đó chậu hoa trên bàn cũng rơi xuống đất, vỡ nát.
Mã Nhược Anh ngồi trên ghế, tay chống trán, ấn đường cau chặt lại nhìn người đàn ông đang đập phá đồ đạc trước mặt.
Âu Dương Vô Thần tức giận đập bàn, quát tiếng lớn:
- Thuốc phiện sao? Cậu để cô ấy dùng thứ đó sao? Dùng đến nghiện ư?
Kể từ lúc trở về, Âu Dương Thiên Thiên và anh đã có khoảng thời gian rất vui vẻ, hai người cứ quấn quít bên nhau không rời, nhưng bên cạnh đó, anh cũng phát hiện cô dường như có bí mật không muốn cho anh biết. Những lúc ân ái, cô ấy luôn tìm cớ dừng lại đúng lúc, không hề tiến sâu hơn. Một hai lần thì có lẽ là vô tình, nhưng nhiều lần thì chắc chắn không phải trùng hợp.
Hơn nữa... dạo gần đây Âu Dương Thiên Thiên rất hay có biểu hiện lạ, cô ấy luôn cáu gắt với mọi người và trở nên buồn ngủ nhiều hơn. Thân thể cô ấy cứ cách vài ngày lại có một vết thương, nhưng lần nào anh hỏi cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, có ép cô giải thích thì chỉ là trả lời qua loa cho lấy lệ.
Âu Dương Vô Thần đâu phải kẻ ngốc, vết thương do vô tình hay cố ý, do vật tạo thành hay người gây ra còn không nhìn được sao? Vì lẽ đó, anh mới đến tìm Mã Nhược Anh để hỏi cho rõ, không ngờ lại phát hiện một bí mật động trời như thế. Nếu không phải anh thấy lạ mà chủ động hỏi tới, thì đám người này muốn giấu anh đến lúc nào nữa chứ?
Mã Nhược Anh liếm môi, giơ hai tay giải thích:
- Cậu bình tĩnh một chút đi, Vô Thần. Chuyện đó tôi sau này mới biết mà.
"Choang" - Thêm một đồ vật nào đó rơi xuống đất, góp phần tạo nên một hiện trường hỗn loạn.
Mã Nhược Anh nhắm mắt, co rụt người một cách vô hại. Bên tai văng vẳng tiếng mắng của Âu Dương Vô Thần:
- Đáng lí cậu nên biết sớm hơn mới phải, để bệnh nhân của mình trở nên nghiện thuốc phiện rồi một bác sĩ như cậu mới biết thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
"..."
Mã Nhược Anh cảm thấy rất oan ức, nhưng không dám phản bác lại. Thế nên bây giờ mọi chuyện là lỗi của cô sao?
Cô biết trễ là sai? Cô không thể nhận ra sớm hơn là sai? Và cô không thể ngăn cản Âu Dương Thiên Thiên là sai?
Quá đáng rồi đấy, đừng có đổ hết mọi tội lỗi cho cô như thế!
Mã Nhược Anh vô cùng bực mình, nghiến răng lên tiếng:
- Này, đủ rồi đó. Thiên Thiên là tự mình lựa chọn, tôi ngăn được em ấy sao? Cậu biết trình độ bây giờ của Thiên Thiên mà, ai dám động vào chứ? Tìm chết chắc? Còn nữa, Thiên Thiên là một tay lão đại bồi dưỡng, cũng là lão đại nhận cô ấy vào hội, rèn luyện kĩ năng, nếu nói ai là người gián tiếp biến cô ấy thành như thế thì là lão đại chắc chắn 100% rồi. Có bản lĩnh cậu đi tìm cô ấy tính sổ đi, ở đây gây sự với tôi làm cái gì hả?
Mã Nhược Anh nói tiếng lớn, trừng mắt nhìn Âu Dương Vô Thần nhưng anh không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại nói:
- Tôi không có bản lĩnh đối đầu với lão đại, cậu thì có sao? Bây giờ Thiên Thiên ra nông nổi như vậy, cậu thân là bác sĩ riêng của cô ấy lại muốn chối bỏ trách nhiệm?
- Vì thế nên tôi phải nhận toàn bộ mọi hậu quả à? Đừng có ức hiếp người quá đáng chứ, cái tên khốn vô lí Elias Bush này!! - Mã Nhược Anh không nhịn được mà gào thét.
Âu Dương Vô Thần nhếch môi, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị:
- Bây giờ cậu gọi tên tôi nghe có vẻ thuận miệng nhỉ? Kể từ lần chúng ta trở mặt nhau?
Mã Nhược Anh day day thái dương, bất lực nói:
- Thôi đi, muốn phát điên thì cút về nhà của cậu, tìm đến tôi rồi làm cái trò con bò gì vậy hả? Chuyện của Thiên Thiên tôi không quản được từ lúc em ấy đi theo lão đại rồi, chính em ấy cũng nói như thế, cậu muốn tôi phải làm gì nữa chứ?
Nghe đến đây, người đàn ông thu tay về, anh gật đầu, vừa lùi ra sau vừa trả lời:
- Được, tôi không nói cậu nữa.
Mã Nhược Anh cau mày, cảm giác có điều bất thường, cô ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Âu Dương Vô Thần từ lúc nào đã đứng bên cạnh tủ rượu vang trị giá tỷ bạc. Cô đứng bật dậy, hô lớn:
- Này!
Cái tủ rượu quý giá đó là của Stefan đấy! Của chồng chị đấy, động vào ổng chém là chết đấy!!
Âu Dương Vô Thần liếc mắt, tay sờ đến giá rượu, tùy tiện rút ra một chai thủy tinh. Có ý muốn ném xuống đất nhưng rất may Mã Nhược Anh đã chạy đến can ngăn kịp lúc, cô cầm lấy tay anh, hốt hoảng hỏi:
- Vô Thần, cậu muốn làm gì?
Người đàn ông nhướn mày, thản nhiên lên tiếng:
- Cậu không cho tôi nói, vậy thì tôi làm thôi. Không chỉ cậu, mà còn Stefan, Elena, Andrew và Vivian nữa, những người duy nhất thay tôi ở bên cạnh Thiên Thiên ba năm qua, vậy mà không thể giúp được gì cho cô ấy. Hôm nay, tôi sẽ phá nát từng thứ của từng người một để thay cho cái nhìn dửng dưng của tất cả các cậu, bắt đầu từ vợ chồng hai người đi.
Nói rồi, Âu Dương Vô Thần dọa giơ tay lên, Mã Nhược Anh lập tức cản lại, lắc đầu sợ hãi:
- Đừng đừng, tôi biết rồi, tôi nhận, tôi nhận là được chứ gì? Cậu đừng làm bừa, tất cả mọi chuyện là lỗi của tôi, của chúng tôi hết, có được chưa?
Âu Dương Vô Thần hơi ngừng tay, lạnh giọng nói tiếp:
- Đương nhiên là lỗi của các người, nhưng tôi không chỉ muốn nghe một câu thừa nhận như thế.
Mã Nhược Anh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt chăm chăm nhìn chai rượu quý giá trong tay người đàn ông, theo bản năng hỏi:
- Vậy cậu muốn cái gì?
Âu Dương Vô Thần chớp đôi mắt âm u, đột nhiên hỏi ngược lại:
- Lão đại đã biết chuyện Thiên Thiên dùng đến thuốc cấm chưa?
- Hả? - Mã Nhược Anh bất giác kêu lên, cô ngước mặt nhìn người đàn ông, ngơ ngác trong câm nín.
"..."
Thôi tong rồi, xui xẻo thật!
Âu Dương Vô Thần mím môi, đôi con ngươi dần trở nên âm hiểm, xung quanh thân thể tỏa ra một loại khí áp bức người:
- Với phản ứng của cậu, có lẽ lão đại đã biết rồi, vậy thì... hình phạt sẽ nhanh chóng được gửi đến. Tôi không thể để Thiên Thiên chịu thêm một thương tổn nào nữa, nên... các cậu ra mặt đi, tất cả.
Người Mã Nhược Anh cứng ngắc, cô trợn tròn mắt, không thể kiềm nén mà thốt lên:- Cái gì?
Tên này đang nói cái quái gì vậy?
Âu Dương Vô Thần liếc mắt sắc bén, trầm giọng nói tiếp:
- Tôi muốn... tất cả các cậu ra mặt, cầu xin cho Thiên Thiên, giảm nhẹ hình phạt đến mức tối đa, chí ít... hãy để lão đại phạt cô ấy tự cai nghiện.
- Cậu điên rồi à?? - Gần như ngay tức khắc, người đàn ông vừa dứt lời, Mã Nhược Anh đã hét lớn một tiếng.
- Lão đại là người như thế nào cậu còn không rõ sao? Nguyên tắc của cô ấy là không nuôi kẻ vô dụng và kẻ không biết nghe lời, bao năm nay chúng ta phục tùng mệnh lệnh và luật lệ của hội, bây giờ nói muốn phá là phá được sao? Vô Thần, cậu ăn gan hùm mật gấu gì vậy? Phá luật là điều cấm kị của hội chúng ta, cho dù cậu có là học trò lão đại cưng nhất, hay tổ đội chúng ta là xuất sắc nhất thì điều này cũng không thể đâu!
- Chính vì như thế nên tôi mới cần đến các cậu! - Âu Dương Vô Thần đanh thép phản bác.
- Nếu tất cả chúng ta cùng ra mặt cầu xin, có lẽ sẽ có cơ hội giúp Thiên Thiên giảm nhẹ trọng tội.
Mã Nhược Anh cau mày, cố gắng giải thích:
- Nhưng điều đó cũng sẽ đồng nghĩa với việc phần hình phạt còn lại sẽ tương ứng cho đội của chúng ta, như vậy tất cả sẽ đều phải chịu phạt.
Âu Dương Vô Thần gật đầu, kiên quyết đáp:
- Đúng, tôi chính là muốn như vậy. Hình phạt được chia đều, tôi và các cậu sẽ chống đỡ một phần thay cho Thiên Thiên.
Nghe đến đây, Mã Nhược Anh bất giác buông tay, bây giờ cô không quan tâm đến thứ gì khác ngoài câu nói của người đàn ông nữa, cắn môi lên tiếng:
- Vô Thần, cậu đang mạo hiểm đấy. Nếu chúng ta cố tình vượt quá giới hạn, với tính cách của lão đại, cô ấy sẽ không nể tình thầy trò đâu.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, bình tĩnh nói:
- Tôi biết, nhưng nếu không làm như thế, thì Thiên Thiên sẽ là người gánh chịu toàn bộ hình phạt. Hơn ai hết, chúng ta là người hiểu cách làm của lão đại nhất, cô ấy công tư phân minh, một khi đã ra lệnh, tuyệt đối sẽ không rút lại, càng không vì tình cảm cá nhân mà gây tổn hại đến hội. Nếu hình phạt được ban ra, chắc chắn là loại khó nhất, nằm trong luật lệ cương kỉ của hội, vậy liệu cậu.... có đủ nhẫn tâm nhìn Thiên Thiên một mình gánh chịu nó không?
"..."
Mã Nhược Anh vô thức im lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Bao năm quen biết Âu Dương Thiên Thiên, đương nhiên cô không nỡ để em ấy phải chịu hình phạt tàn khốc, nhưng mà lão đại...
Âu Dương Vô Thần rũ mắt, đôi tay bất giác siết chặt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Suy cho cùng, cũng là vì tôi nên Thiên Thiên mới bị ép vào con đường này. Dùng đến cả thứ thuốc đó, có lẽ là cách duy nhất giúp cô ấy chống chọi với mọi nỗi đau trong tâm hồn. Bây giờ tôi đã ở đây, vậy thì sẽ không để Thiên Thiên một mình đối mặt với khó khăn nào nữa.
Mã Nhược Anh cắn môi, nhìn người đàn ông một lúc lâu, cuối cùng cũng buông xuôi, nói:
- Được rồi, xem như là tôi nợ các cậu. Việc này tôi sẽ thử thương lượng với những người khác xem sao, nhưng tôi không chắc là tất cả họ sẽ đồng ý đâu.
Động đến lão đại là chuyện mà không phải ai trong số họ cũng có can đảm. Ngoài sự kính sợ, họ đối với Tiêu Tử Du còn là thật lòng tôn trọng, thật lòng phục tùng, đương nhiên không muốn làm trái ý cô, nhưng mà...
Âu Dương Vô Thần gật nhẹ, anh lùi về sau vài bước, đôi mắt hờ hững pha một chút sắc lạnh, chậm rãi lên tiếng:
- Vậy thì cậu nên nghĩ cách để bọn họ không thể từ chối được việc này đi. Cậu hiểu tính tôi mà, lời tôi nói thì chắc chắn sẽ thực hiện, nếu Thiên Thiên phải nhận hình phạt nặng nhất, tôi... nhất định không tha cho các cậu.
"Rầm" - Cùng lời dứt, chai rượu thủy tinh trong tay anh đặt mạnh xuống bàn, vang lên một âm thanh mạnh mẽ. Âu Dương Vô Thần liếc nhìn người phụ nữ một ánh mắt, sau đó thì quay người rời đi. Mã Nhược Anh nhìn theo bóng lưng anh, bất lực thở hắt ra một hơi, cô giơ tay vuốt tóc, tâm trạng có chút nặng nề.
Đúng lúc này một người hầu đi vào, nhìn thấy cô gái đứng giữa căn phòng hỗn độn, ngạc nhiên gọi:- Thiếu phu nhân, đây là...
- Dọn dẹp đi! - Không để cho người hầu đó đoán già đoán non được chuyện gì, Mã Nhược Anh ngay lập tức ra lệnh, cô nhấc chân bước về phía bàn làm việc của mình, ngồi xuống ghế, cũng không quên nói thêm một câu:
- Việc này... tôi không muốn nó truyền đến tai thiếu gia của các người, có hiểu không?
Stefan vẫn còn đang trong quá trình tiếp nhận hóa trị, cô không muốn anh đã mệt mỏi quá nhiều. Chuyện Âu Dương Vô Thần cô sẽ từ từ giải thích với anh sau.
Người hầu nhận ra ẩn ý bên trong lời nói của Mã Nhược Anh, gật đầu đồng ý như giã tỏi, sau đó thì nhanh chóng dọn dẹp căn phòng.
Mã Nhược Anh ngồi trên ghế, cô liếc mắt nhìn chai rượu mà Âu Dương Vô Thần đã để lại, khuôn mặt trầm ngâm suy tư.
Nói như thế nào thì bọn họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm, ba năm trước đã không thể hóa giải được bi kịch của Âu Dương Thiên Thiên, vậy thì lần này... góp chút sức lực giữ để giữ cô ấy ở lại đi.
Nghĩ rồi, Mã Nhược Anh nghiêng người, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính, gửi đi một loạt những lời nhắn...
==================================
Âu Dương Vô Thần trở về nhà của mình, vừa vào bên trong thì nhìn thấy người hầu đứng thành hai hàng dọc, phía sau là một căn bếp mở với người đàn ông đang thực hiện những động tác nấu nướng chuyên nghiệp. Kỳ Ân đi ra, cúi đầu lên tiếng:
- Cậu chủ, ngài về rồi. Bữa tối đã sắp xếp xong, để tôi gọi Nhị tiểu thư xuống cùng ngài dùng bữa.
Anh nhẹ lắc đầu, trả lời:
- Không cần, để tôi.
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần cất bước lên cầu thang, mở cửa đi vào phòng. Anh quét mắt nhìn một lượt, nhưng bên trong lại không có ai.
Âu Dương Thiên Thiên đâu rồi?
Nhíu mày, anh theo bản năng gọi:
- Thiên Thiên?
"..."
Đáp lại chỉ là một khoảng không im lặng. Điều này khiến Âu Dương Vô Thần cảm thấy kì lạ, anh bước tiếp một bước, nâng âm giọng lên cao hơn:
- Thiên Thiên?
Lúc này, từ bên tai truyền đến tiếng nước chảy, Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn sang, lập tức tiến về nơi phát ra âm thanh. Vặn nắm chốt cửa, anh phát hiện nó đã bị khóa, liền gọi lớn:
- Thiên Thiên, em ở trong đó sao?
"..."
Thế nhưng vẫn là một khoảng không im lặng như cũ, không có một câu trả lời nào cả.
Tâm tình Âu Dương Vô Thần lúc này đã có chút hoảng, anh mất bình tĩnh giơ tay lên, đập mạnh vào cánh cửa hô to:
- Thiên Thiên! Thiên Thiên!
Ngay lúc này, chợt có cảm giác ẩm ướt truyền đến, Âu Dương Vô Thần bất giác cúi đầu nhìn xuống, không ngờ... lại thấy dòng nước đang nhấp nhô giữa khe cửa, theo quán tính chạm vào chân anh.
Nước dâng cao như vậy... phòng kín... ngập..
Nét mặt Âu Dương Vô Thần đột ngột chuyển sang tái mét, anh nghiêng người, dùng thân thể va đập thật mạnh với cánh cửa, sau vài lần liền thành công khiến chốt khoá bên trong bung ra.
Cánh cửa bật mở, đập vào tầm mắt người đàn ông là hình ảnh thân thể một cô gái nằm úp trong bồn tắm, cả khuôn mặt ngập trong dòng nước đang dâng cao lút đầu.
Ngay lập tức chạy đến, Âu Dương Vô Thần hốt hoảng nhảy vào trong bồn tắm, anh vớt Âu Dương Thiên Thiên lên, vén hết tóc cô qua một bên để nhìn thật rõ gương mặt, còn lo lắng không ngừng gọi lớn:
- Thiên Thiên, Thiên Thiên, em tỉnh lại đi, Thiên Thiên!
Khuôn mặt cô gái trắng bệch, sau vài giây đôi môi mới chợt hé mở, chậm rãi chớp mắt nhìn anh. Thế nhưng dường như sự xuất hiện của Âu Dương Vô Thần không nằm trong dự tính của cô, Âu Dương Thiên Thiên có chút hoảng, thở mạnh hỏi ngược lại:
- A Thần, sao anh lại về rồi?
Âu Dương Vô Thần không quan tâm đến câu hỏi đó, anh luống cuống nhìn khắp thân thể cô, vừa nói:
- Em làm cái gì vậy, dọa chết anh rồi! Em bị thương sao? Người vẫn ổn...
Nói đoạn, người đàn ông bỗng khựng lại, ánh mắt anh dừng ở một nơi phía trong bồn tắm. Âu Dương Vô Thần động người, đột nhiên nâng tay Âu Dương Thiên Thiên lên, đôi con ngươi chấn động.
Trên tay cô có một vết đâm khá sâu, không những thế, máu còn đang chảy ra ra ngoài, nhiều đến mức không thể kiểm soát.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, khó khăn lên tiếng:
- A Thần, mau ra ngoài đi, để một mình em ở đây. Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, em rất ổn, anh mau ra ngoài đi. Ra ngoài đi.
Trước sự thúc giục của cô, Âu Dương Vô Thần ngược lại không có phản ứng nào. Anh chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay, trong lòng vừa nặng nề vừa đau đớn, giống như bị thứ gì đó đánh mạnh vào.
Hơi run rẩy cầm bàn tay Âu Dương Thiên Thiên, anh quay đầu nhìn cô, giọng trầm thấp hỏi:
- Thiên Thiên, thì ra em... luôn dùng cách này để áp chế cơn nghiện của mình sao?