Âu Dương Chấn Đông biết điều này rất khó tin, nhưng ông quả thật chưa từng gặp mặt người đàn ông đó, cũng không biết gì về anh ta cả. Mặc dù đã từng điều tra nhưng kết quả lại không thu được gì, cho nên....
Âu Dương Chấn Đông mím môi, hạ giọng lên tiếng:
- Mọi thông tin về ba ruột của con, ta không thể tra ra được, Nhược Vũ cũng chưa từng nói gì, vì vậy ba không thể cho con câu trả lời nào. Nhưng mà, ba có nghe một tin đồn có thể liên quan đến anh ta. Người bên ngoài từng truyền tai nhau rằng, có một khoảng thời gian ở Mỹ, mẹ con đã quen biết một người đàn ông ngoại quốc, nhưng sau đó không lâu thì chia tay, rồi đột ngột trở về nước.
- Sau khi quay về, Đường gia đột nhiên bị phá sản, một nguồn tin từ chợ đêm bị tung ra ngoài, nói rằng gia thế của người đàn ông kia rất lớn, vì không có được Nhược Vũ nên đã trút cơn giận lên Đường gia, phá hủy cả gia tộc họ Đường, làm họ thanh bại danh liệt. Thế lực của nhà họ Đường vào thời điểm đó vô cùng lớn mạnh, có thể nói là ngang bằng với gia tộc Hứa gia lâu năm, nhưng vẫn không chịu nổi sức ép mà sụp đổ trong một thời gian ngắn.
- Danh tiếng bị hủy hoại nghiêm trọng, Nhược Vũ thân là trưởng nữ của Đường gia, không thể khoanh tay đứng nhìn, nên đã đứng ra gánh vác tất cả. Bảng hiệu của gia tộc nhà họ Đường, cũng là nhờ cô ấy mới giữ được đến ngày hôm nay, nếu không, sớm đã biến mất trên bản đồ Trung Quốc từ lâu rồi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mím môi không nói, cô nhìn Âu Dương Chấn Đông tầm vài giây thì quay đầu, vươn tay mở cửa đi ra ngoài.
========================
Ở trên xe, Âu Dương Vô Thần quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, từ lúc bước ra khỏi bệnh viện đã không thấy cô nói gì, anh rất lo lắng, liền lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy? Âu Dương Chấn Đông đã nói gì với em?
Cô gái chớp mắt, mấp máy môi đáp:
- Không liên quan đến ông ấy, em chỉ đang suy nghĩ vài thứ linh tinh thôi.
Người đàn ông nhìn cô, nheo mắt hỏi:
- Thật sao? Nhưng anh lại có cảm giác em đang nói dối anh? Âu Dương Thiên Thiên bật cười, lắc đầu trả lời:
- Không có, tại sao em phải nói dối anh chứ? Em chỉ hỏi bác Âu vài chuyện cho rõ ràng thôi, không có gì thật mà.
Âu Dương Vô Thần nghe hai chữ "bác Âu", anh mím môi, im lặng một lúc mới nói:
- Được rồi, em nói thế nào thì anh tin như vậy, anh cũng không ở bên trong, đâu thể phán đoán điều gì được. Nhưng mà Thiên Thiên, em không được nói dối anh bất cứ chuyện nào đâu đấy, cái gì cũng phải nói thật.
Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, gật đầu đáp:
- Hiểu rồi, anh hai!
Âu Dương Vô Thần đưa tay véo má cô, lắc lư lên tiếng:
- Nói được làm được đấy, đừng có mơ giấu anh chuyện gì. Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, bắt chước đưa tay lên kéo má người đàn ông, nói:
- Em không có ý định giấu anh chuyện gì mà, aaaa đau, anh thả tay ra đi.
- Không thả, lúc nãy em gọi anh là gì hả? Anh hai? Đột nhiên gọi như vậy là sao? Có ý gì?
- Có ý gì là có ý gì? Lúc trước không phải anh hay nhắc em phải gọi anh như vậy à? Bây giờ em nhớ nên làm theo, tại sao lại trách em?
- Giỏi thật, chuyện nhắc từ bao lâu rồi mà bây giờ em mới nhớ, Âu Dương Thiên Thiên, có phải em muốn trêu chọc anh?
- Không có, anh nhìn lại xem hiện tại ai đang trêu chọc ai đây? Mau bỏ tay anh ra khỏi mặt em, mau lên.
- Muốn anh làm điều đó thì em bỏ tay em ra khỏi mặt anh trước đi.
- Không bỏ, tại sao anh động thủ trước mà không bỏ xuống trước chứ? Bắt em đầu hàng à? Em không phục.
- Nếu vậy thì cùng chết chung đi.
- Anh......