Đường Gia Ưng nghiến răng nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vài giây sau, hắn ta nhấc chân, bắt đầu lùi lại từng bước. Âu Dương Hạ Mạt nấp hoàn toàn phía sau lưng anh ta, cũng âm thầm lui chân.
Đến một khoảng nhất định, Âu Dương Thiên Thiên liền hô lên:
- Dừng!
Cả hai người không hẹn mà cùng ngừng lại, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, gọi một cái tên:
- Âu Dương Hạ Mạt!
Cô gái đứng phía sau lưng của Đường Gia Ưng nghe thấy, nhăn mặt bước chậm rãi ra ngoài.
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, nói:
- Cởi trói cho thằng bé đó.
Âu Dương Hạ Mạt cắn môi, theo ánh mắt của cô nhìn xuống, thấy Đường Gia Huỳnh đang nằm trên mặt đất, cô ta vươn tay tới, từ từ cởi sợi dây thừng trên người cậu bé ra.
Đường Gia Huỳnh được giải phóng, cậu ta hốt hoảng chạy về phía Âu Dương Thiên Thiên, ôm lấy eo cô, gọi: - Chị!
Âu Dương Thiên Thiên thả một tay xuống, cô sờ đầu cậu, đáp nhỏ:
- Đừng sợ, đứng phía sau chị đi.
Đường Gia Huỳnh nghe xong, ngay lập tức chạy ra phía sau của Âu Dương Thiên Thiên, ôm chặt lấy cô.
Âu Dương Hạ Mạt trở về đứng bên cạnh người đàn ông, ánh mắt có chút không phục.
Cái tên Đường Gia Ưng này thật vô dụng, cô đã sai lầm khi tin hắn ta rồi!
Âu Dương Thiên Thiên nhìn về phía hai người, nhướn mày hỏi:
- Còn Tử Ngạo đâu? Các người đã giấu thằng bé ở nơi nào?
Trước câu hỏi của cô, Đường Gia Ưng không trả lời, Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy có chút kì lạ, liền lớn tiếng quát:
- Mang Đường Tử Ngạo ra đây, nếu không đừng trách tôi.
Thế nhưng, dù cô có nói gì thì Đường Gia Ưng cũng không trả lời lại, hắn ta chớp mắt, cố tình im lặng. Cùng lúc đó, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Đại tiểu thư, cô nên dừng lại đi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, theo bản năng liếc mắt nhìn qua, nhưng khi cô còn ngơ ngác chưa kịp nhận ra đó là ai thì một bóng đen đã vụt tới, nhanh như cắt cướp lấy khẩu súng trong tay cô.
Âu Dương Thiên Thiên phản ứng lại thì đã không kịp. Bấy giờ, cô mới nhìn rõ một người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình, trên tay ông ta cầm một thứ vũ khí.... chính là khẩu súng của cô.
Ông ta là người đã cướp lấy nó.... thân thủ nhanh nhẹn khác hẳn so với bề ngoài già yếu...
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô chớp mắt, chậm rãi nói:
- Từ lúc bước vào nơi này, tôi đã biết ông là người không đơn giản. Nhưng thật sự không ngờ tới.... ông lại biết cả võ thuật.
- Lâu rồi không gặp, quản gia Trần!
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt nhăn nheo mang theo chút khắc khổ, cùng mái tóc đã ngả hai màu nghe thấy, cúi đầu trước cô, đáp:
- Thất lễ rồi, Đại tiểu thư!