Âu Dương Chấn Đông buông tay, chiếc điện thoại của ông thả tự do xuống bàn, tín hiệu trên màn hình đã bị ngắt đi, mặc dù ông chưa kịp nói hết lời của mình.
Cau chặt mày, ông nhớ đến từng lời nói và hành động của Âu Dương Vô Thần, từ nhỏ đến lớn, từ lúc nhận nuôi đến khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên ông thấy nó dám cắt ngang lời của mình đến tận 2 lần.
Không chỉ vậy, những lời của Âu Dương Vô Thần mặc dù rất bình thường nhưng thực chất lại mang theo rất nhiều khiển trách và mỉa mai, như muốn nhắc nhở ông, cũng là như muốn cảnh cáo ông.
Miên man chìm trong suy tư của bản thân, một người hầu chợt gõ cửa phòng Âu Dương Chấn Đông, lên tiếng hỏi:
- Lão gia, bác sĩ nói hôm nay ngài có thể đến đón Bạc phu nhân rồi.
Âu Dương Chấn Đông liếc mắt nhìn, thở hắt một hơi mệt mỏi trả lời:
- Tôi còn việc phải giải quyết, ông tự sắp xếp người thay tôi đi.
Người hầu bên ngoài nghe thấy, lập tức đáp;
- Dạ, tôi biết rồi.
Nói rồi, ông ta muốn quay đầu rời đi, thế nhưng Âu Dương Chấn Đông lại lên tiếng gọi tiếp:
- Đợi đã. Ông gọi Kiếm Tử cho tôi, nói với cậu ta..... tôi muốn biết Thiên Thiên hiện tại đang ở đâu.
Dứt lời, từ cửa truyền đến lời đáp:
- Dạ, tôi sẽ làm ngay! Âu Dương Chấn Đông ngồi trên ghế, ông chắp tay lại, cúi đầu suy nghĩ. Ông phải làm điều gì đó.... ít nhất là phải làm gì đó.... ngay lúc này.
Nếu không, thứ mà ông không hi vọng nhất, sẽ đến trong một tương lai không còn xa nữa....
========================
Quay trở lại với chuyện của Âu Dương Thiên Thiên, khi Kỳ Ân đã nhận ra được nơi mà các cô đang đứng là hang ổ của Mafia - băng đản xã hội đen khét tiếng nhất thế giới, cô ấy đã rất sợ hãi, và dẫn Âu Dương Thiên Thiên chạy khắp nơi để tìm lỗi thoát.
Thế nhưng, như Elsa đã tìm kiếm, thư viện này hoàn toàn không có lối ra, ngoài hành lang dài mà họ bị bỏ lại đêm hôm qua nối thẳng đến căn phòng lớn đó thì hoàn toàn không có cánh cửa nào dẫn ra ngoài nữa.
Bọn họ như bị nhốt trong một căn phòng kín, có thể tự do đi lại nhưng không thể thoát được, chẳng khác nào bị giam cầm cả.
Âu Dương Thiên Thiên vùng khỏi cánh tay của Kỳ Ân, hỏi:
- Cô bị cái gì vậy? Bình tĩnh một chút đi được không, chúng ta đã chạy khắp nơi này cả đêm rồi. Phải để Elsa và tôi nghỉ ngơi nữa chứ.
Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa ngồi phịch xuống đất, thở dốc.
Kỳ Ân cũng thở từng hơi nặng nề, nhưng cô dường như không muốn nghỉ ngơi, đặt tay lên vai của Âu Dương Thiên Thiên kéo dậy, nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta phải thoát ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt. Cô cố gắng thêm một chút đi.
Âu Dương Thiên Thiên bị buộc đứng dậy, cô nhăn nhó mặt mày, lên tiếng: - Rốt cuộc cô vội vàng cái gì vậy? Nhà thờ này đến giờ sẽ mở cửa thôi, lúc đó chúng ta sẽ có thể ra ngoài, đừng lo lắng nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Nói rồi, cô lại tiếp tục muốn ngồi xuống đất, thế nhưng một lần nữa, Kỳ Ân lại kéo cô lên, lắc đầu đáp:
- Không được, Nhị tiểu thư. Chúng ta phải mau thoát khỏi đây, chúng ta không thể ở nơi này được.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nhìn trực diện Kỳ Ân, hỏi:
- Tại sao? Nhà thờ này thì có gì mà cô phải sợ hãi như vậy chứ? Đã xảy ra chuyện gì thế, Kỳ Ân? Cô có biết là cô rất lạ từ tối hôm qua không?
Người phụ nữ mím môi, không trả lời rõ ràng, chỉ nói:
- Ra khỏi đây trước rồi tôi sẽ giải thích mọi thứ cho cô nghe được không, Nhị tiểu thư? Bây giờ chúng ta không có thời gian đâu.
Dứt lời, Kỳ Ân liền nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, kéo đi về phía trước. Nhưng không, lần này Âu Dương Thiên Thiên dùng sức lôi cô ấy lại, lớn tiếng quát:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô nói đi!
Kỳ Ân thở hắt ra một hơi, bất đắc dĩ gọi:
- Nhị tiểu thư...
- Nói mau! - Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức hét lên.
*Cầu phiếu nè, ahihi*