Sau sự kiện ngày hôm qua, tập đoàn Triệu thị không ngoài dự đoán chiếm giữ hết trang nhất của các mặt báo lớn nhỏ, người điều hành cao nhất là Triệu Lam Viễn ra tay hành hung hai phóng viên đang tác nghiệp, ngang nhiên tàn trữ vũ khí bên người, đe dọa đến tính mạng người khác không coi luật pháp ra gì. Buổi sáng vừa đến, trước cổng tập đoàn Triệu thị tập trung vô số người, không chỉ có phóng viên mà còn có cảnh sát đến hỏi thăm, thậm chí người qua đường không biết chuyện gì cũng chạy đến cập nhật tin tức. Khu vực phía trước gần như ùn tắc triệt để, xe cộ không qua được liền bấm kèn in ỏi, tiếng mắng chửi cũng hòa nhịp tạo nên một cục diện rối loạn.
Mà lúc này Triệu Lam Viễn ngồi trên tầng cao nhất đang tiếp đón hai vị cục trưởng và cục phó, cô không nói gì nhiều chỉ khoanh tay như bề trên cao ngạo nhìn xuống phía bên dưới. Cục phó liếc mắt mấy lần cũng không lấy được một từ nào của Triệu tổng bất đắc dĩ đành phải lên tiếng nói trước
"Triệu tổng, thông tin ngày hôm qua cô mang súng đe dọa người khác không chỉ có video mà còn có cả nhân chứng, việc này..."
Cục phó không nói hết câu chỉ lập lững phần cuối, nữ nhân phía trước mặt nắm giữ hơn phân nửa kinh tế của thành phố Y, cho dù hắn có muốn làm lớn chuyện cũng không có cái gan bắt cô ngay lập tức. Cục trưởng vẫn rất thong dong chơi trò đấu mắt cùng Triệu Lam Viễn, cô không lên tiếng hắn cũng bảo trì im lặng, phải thừa nhận hắn nhận chức cục trưởng này 7 phần là nhờ người trước mắt giúp đỡ, có ân phải báo huống chi là mang ân kẻ nguy hiểm như vậy.
"Tôi không có ý làm khó bên cảnh sát các người thụ lý vụ án, chỉ là muốn mua một phần nhân tình thôi"
Cục phó nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bên này cục trưởng cười cười, từ trong túi đeo lấy ra một phần hồ sơ đẩy về phía trước
"Tôi biết cô cần gì, tuy đây là trái với quy tắc, nhưng phần nhân tình này, tôi bán"
Triệu Lam Viễn không khách sáo, đưa tay cầm lấy xấp giấy tùy ý lật xem vài tờ, nhìn thấy vài chữ mình cần liền mỉm cười, đặt lại xuống mặt bàn. Hai mắt cô thoáng chốc có mấy phần tinh thần, cô đưa tay đến phía sau thắt lưng lấy ra khẩu súng của ngày hôm qua ném lên bàn
"Tạm thời đưa vật chứng cho các người, tôi giải quyết xong việc sẽ đi sở cảnh sát trình báo, không phiền hai vị cục trưởng cục phó lại đến bắt người"
Cục phó nhìn khẩu súng, hai mắt đảo nhanh về phía cục trưởng xin ý kiến, thấy hắn ra hiệu rút lui, cũng thức thời cất khẩu súng vào túi zip. Hai người thao tác thu dọn cũng rất nhanh, thoáng cái đã rời khỏi văn phòng, dư quang còn động lại hình ảnh Triệu Lam Viễn đứng thất thần nhìn chằm chằm vào xấp giấy để trên bàn trước đó.
Cục phó theo chân cục trưởng tiến vào thang máy, lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở hắt một hơi rất mạnh, áp lực mà Triệu tổng này mang lại còn mạnh hơn những tên giết người hàng loạt mà hắn bắt được.
"Sếp đưa gì cho Triệu tổng vậy? Dù sao chúng ta là cảnh sát cũng không nên nhận..."
Cục trưởng hắng giọng hai tiếng, liếc mắt nhìn hắn, không giải thích quá nhiều thứ chỉ để lại vài chữ cho cấp dưới nghiền ngẫm
"Người mà cậu vừa đối diện là sinh mệnh của thành phố Y, còn thứ mà tôi đưa là sinh mệnh của cô ấy"
Triệu Lam Viễn cầm tài liệu trên tay không quản hình tượng nằm dài trên ghế đọc chăm chú từng câu từng chữ. Mỗi khi kết thúc một trang, Triệu Lam Viễn lại hận bản thân mình thêm một chút, cuộc đời Hầu Giản Yên không một khắc nào được yên bình, sóng gió đổi lại bão tố, nhưng nụ cười ấy vẫn như ánh hào quang khiến người khác lầm tưởng nàng là con cưng của ông trời, là viên ngọc vốn đã lấp lánh không cần mài dũa. Triệu Lam Viễn lấy xấp giấy cục trưởng vừa đưa, vụ án của Hầu Giản Yên được liệt kê tường tận bên trong, nghi phạm cùng vật chứng đã được cục trưởng sắp xếp kỹ lưỡng, bên dưới còn kèm theo một tài khoản email và mật khẩu. Đăng nhập vào liền hiện ra vô số các đoạn băng ghi âm lớn nhỏ, kèm theo hình ảnh của kẻ mật danh gửi hình đến khắp các tòa soạn. Không sai biệt lắm, cục trưởng đã âm thầm điều tra, mà kết quả chỉ để có thể thỏa mãn mong muốn của cô. Triệu Lam Viễn nhấp vào đoạn ghi âm dài nhất, thanh âm mềm mại quen thuộc ngay lập tức truyền vào tai, mà lời thoại trong đó chẳng khác một con dao cắm thẳng vào trái tim nàng
"Hầu Giản Yên, chị còn muốn cố chấp đến bao giờ? Triệu tổng người ta cái gì cũng có, tài giỏi như vậy lại cần một con ca sĩ thấp hèn như chị à? Ấy không phải, ca sĩ gì chứ chỉ là một con điếm lên giường với không biết bao nhiêu thằng đàn ông!!"
"Đủ rồi"
Thanh âm của Hầu Giản Yên rất nhẹ, giống như mệt mỏi đã lâu, tiếng thở cũng nặng nề, một lúc sau lại nghe nàng tiếp lời, giọng nói lúc này đã thêm mấy phần lực
"Các người không biết gì về tôi càng không biết gì về chị ấy! Cùng lắm chỉ có gan đến đây khích bác tôi vài câu phải không? Hầu Nguyệt Như bản thân cô cũng biết rõ, nếu Hầu gia dám đụng đến tôi dù chỉ là một cọng tóc, cô nói xem Triệu tổng sẽ làm gì? Có thật là không cần tôi không?"
"Chị.."
"Bất quá cô nói đúng, tôi đã lên giường để đổi lấy một danh ca sĩ nổi tiếng. Nhưng là lên giường với người có thực lực, là lên giường với Triệu tổng. Còn cô? Ngủ với bao nhiêu đạo diễn, nhạc sĩ rồi? 1? 10? Hay là 100?"
Triệu Lam Viễn mở to hai mắt, đây là câu nói khiến cô phát điên ngày hôm đó, nó bị cắt ghép không hoàn chỉnh, cô đập thật mạnh vào trán mình, ngu ngốc đã không đủ để hình dung bản thân. Tại sao lại có thể vì một câu nói mà nghi ngờ nàng, Triệu Lam Viễn không dám tin, ngày mà cả thế giới quay lưng lại với Hầu Giản Yên, Triệu Lam Viễn cô cũng đã quay lưng lại với nàng. Thanh âm trong đoạn ghi âm vẫn đang chạy, đoạn đối thoại vẫn cứ tiếp diễn bằng những lời chửi mắng, nguyền rủa của Hầu Nguyệt Như, đại đa số Hầu Giản Yên chỉ lắng nghe không đáp nữa
"Chị được lắm, đừng tưởng có Triệu Lam Viễn chống lưng thì hay lắm. Chờ xem chị ấy yêu chị được bao lâu!"
Bên kia truyền đến tiếng tút tút, nhưng Hầu Giản Yên vẫn kịp nói ra một câu, có lẽ Hầu Nguyệt Như không nghe được nhưng giờ phút này Triệu Lam Viễn lại nghe không sót một chữ nào
"Cô sai rồi. Triệu Lam Viễn chưa bao giờ yêu Hầu Giản Yên cả..."
Những giây cuối cùng trong đoạn video, là tiếng nức nở của Hầu Giản Yên, dường như chính bản thân nàng từ rất lâu đã biết nàng cũng chỉ là công cụ ấm giường bên cạnh Triệu tổng mà thôi. Triệu Lam Viễn chết lặng, cô ngây người một lúc rồi bật cười, chỉ là nụ cười dần dần trở nên méo mó, đến cuối cùng thứ duy nhất sót lại là những giọt nước mắt, cô úp mặt xuống bàn gào khóc, tiếng khóc tê liệt tâm can, nhưng không còn ai dùng nụ cười để lau đi chúng nữa. Bên ngoài bắt đầu mưa, mây đen giăng kín vùng trời, sấm chớp mạnh mẽ giáng xuống, giải tán đám đông ồn ào đã tụ tập sáng nay. Diệp Vân ôm rất nhiều giấy tờ trong người, cũng không tránh thoát được trận mưa bất ngờ tập kích trên người chỗ ướt chỗ khô, đẩy cửa tiến vào trong văn phòng, trên miệng đã không ngừng luyên thuyên
"Tổng giám đốc,em đã liên lạc với bộ phận IT rồi, trước mắt có thể dẫn dắt dư luận sang một hướng khác. Chỉ cần mở một cuộc họp báo, nói hai tên phóng viên kia kích động tinh thần của chị trước, cùng lắm bên phía tập đoàn sẽ chịu mọi chi phí liên quan. Còn về súng thì có thể nói đó là đồ chơi cũng được, bật lửa cũng được, em thấy bật lửa phù hợp nhất, để tối nay săn sale một chút sẽ mua được bật lửa hình khẩu súng cho chị ngay. Tổng giám đốc chị có nghe em nói không vậy? Tình hình cổ phiếu..."
"Diệp Vân"
"À? Dạ, tổng giám đốc có gì phân phó sao?"
"Em vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi"
Diệp Vân ngẩn người một chút, có chút không hiểu nhìn về phía Triệu Lam Viễn, thấy vành mắt ửng đỏ còn sưng, đột nhiên tia linh cảm bất an xẹt qua lan tỏa khắp cả người, cô liền cẩn thận hỏi lại, ngay cả xưng hô cũng sửa khác đi
"Học tỷ, có chuyện gì xảy ra rồi ạ?"
Lần này Triệu Lam Viễn không trả lời, một bộ dáng bảo trì im lặng, chỉ phất tay bảo Diệp Vân rời đi. Mà Diệp Vân bên này hai chân giữ vững vị trí, lo lắng nhìn chằm chằm vào Triệu Lam Viễn muốn dò xét ra một tia bất thường từ trên người cô. Giằng co mất một lúc, vẫn là Diệp Vân mở lời đánh gãy sự im lặng
"Học tỷ, nếu trong người có tâm sự thì nói ra mới tốt, em biết chị mệt mỏi vì cú sốc nhưng người đã đi rồi, người ở lại vẫn phải sống tiếp"
"Diệp Vân, chị cần một khẩu súng"
"À, được được, bây giờ em lập tức săn sale mua cho chị!"
"Không, chị cần súng thật"
Lần tiếp theo là Diệp Vân im lặng, đối diện với ánh mắt kia, thứ Diệp Vân có thể làm chính là đồng ý. Hiệu suất làm việc của Diệp Vân không hề tầm thường, chưa quá hai giờ kể từ khi cô ấy rời khỏi đây, một hộp đen được bọc kín những lớp băng keo đã đặt nghiêm chỉnh trên bàn của Triệu Lam Viễn. Cô chật vật mở hộp bên trong còn kèm theo từng lời nhắn nhủ rất thương tâm của Diệp Vân
[Triệu tổng, chị nghĩ kỹ chưa]
[Chị có gì cũng nói với trợ lý của chị chứ]
[Chị mở hết lớp này là không quay đầu được đâu]
[Em vẫn còn để thêm một lớp đề phòng cho chị suy nghĩ lại]
Triệu Lam Viễn đặt mảnh giấy cuối cùng sang một bên, chiếc hộp cuối cùng cũng được mở ra hoàn chỉnh, khẩu súng lục đen bóng nằm trong tầm mắt, Triệu Lam Viễn không suy nghĩ quá nhiều cầm lấy khẩu súng nhét vào trong lưng quần, rồi lập tức đứng lên di chuyển ra cửa. Triệu Lam Viễn đi rồi, từ trong hộp lại lộ ra một góc của tờ giấy ghi chú cuối cùng Diệp Vân để lại
[Hầu tiểu thư muốn chị phải sống thật tốt]
Rời khỏi công ty, Triệu Lam Viễn cho xe quay về nhà mình chọn bộ lễ phục mà Hầu Giản Yên lúc sống đã lựa cho nàng, nhưng vì ghét bỏ màu sắc mà cất sâu trong tủ. Nàng trang điểm nhẹ vận lên người bộ vest tím, tóc cột cao phía sau, Triệu Lam Viễn gom hết những món đồ đôi của cô và nàng mặc hết lên người như một hình thức tưởng niệm. Chuẩn bị xong xuôi, Triệu Lam Viễn cho tài xế chạy thẳng đến biệt thự của Hầu gia, nơi đang tổ chức tiệc ăn mừng sinh nhật cho con gái út của họ Hầu Nguyệt Như.
Hôm nay nhà họ Hầu đặc biệt náo nhiệt, không hề có chút vương vấn đến cái chết của Hầu Giản Yên, lúc Triệu Lam Viễn đến, Hầu Nguyệt Như đang vui vẻ nói chuyện với đám người giàu có khác, cô ta vận bộ váy được thiết kế riêng, cả người phe phẩy bộ dáng vô cùng đắc ý. Mọi người vừa thấy sự xuất hiện của Triệu Lam Viễn thì vô cùng bất ngờ, hiện nay Triệu Thị bị bủa vây bởi scandal của Triệu tổng, cổ phiếu sớm đã dao động mạnh, không nghĩ đến giờ phút này Triệu Lam Viễn còn tâm tình đến dự loại tiệc này, còn có không phải nói Hầu Giản Yên vốn đã xích mích với gia đình sao. Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn hơn, nhưng chung quy vẫn còn dè dặt thế lực của Triệu Lam Viễn lời nói vẫn còn ầm ừ nơi cuống họng chỉ thoát ra vài âm thanh mập mờ không rõ. Phía bên này Triệu Lam Viễn một đường thẳng vào cửa lớn, tìm đến nơi Hầu ba đang đứng tay bắt mặt mừng
"Chúc mừng sinh nhật nhị tiểu thư, tôi đặc biệt đến đây để gửi quà mừng"
"Triệu tổng đến dự thật là quý hóa cho con gái chúng tôi, cô cứ tùy ý ngồi, thoải mái nhất có thể là được rồi"
Hầu ba nghe 3 chữ nhị tiểu thư, rõ ràng không vui lắm, nét mặt không hề tỏ thái độ khó chịu, vẫn mỉm cười đối diện với Triệu Lam Viễn. Hai người bên ngoài vui vẻ bên trong nảy lửa, nhưng lại có người không hiểu, Hầu Nguyệt Như nhìn Triệu Lam Viễn đến, cả người đều hưng phấn, cô đi còn nhanh hơn bay đến bên cạnh nàng ấy
"Lam Viễn chị đến lúc nào vậy?"
Một bên cánh tay bị níu lấy, Triệu Lam Viễn nghiêng đầu bắt gặp nét mặt rạng rỡ của Hầu Nguyệt Như, đáy mắt quét qua một tia chán ghét rất nhanh liền bị cái chớp mắt cuốn đi mất. Cô vỗ vỗ vào mu bàn tay Hầu Nguyệt Như, khóe môi cong cong tạo thành nụ cười nhẹ
"Chị vừa mới đến, chúc mừng sinh nhật, quà của em đây"
"Chị ở đây là em vui muốn chết, quà cáp làm gì không biết nữa"
"Vui muốn chết sao?"
Triệu Lam Viễn bật cười khẽ, trong lòng lại càng lúc càng lạnh lẽo, không cần mong muốn làm gì, cô rất nhanh sẽ thành toàn điều ước ngày sinh nhật của cô ta. Hầu Nguyệt Như thì hoàn toàn ngược lại, tâm trí đã sớm nhảy lên chín tầng mây vì sự có mặt của Triệu Lam Viễn. Thời gian trôi qua thật nhanh, mặt trời cũng dần dần lui xuống nhường chỗ cho ánh trăng dịu nhẹ, từng sắc đèn quấn quanh khuôn viên cũng dần dần sáng lên nổi bật cả một phương. Triệu Lam Viễn đứng yên tại chỗ, không nói không chào hỏi ai, cô cứ ở đó, tay cầm ly rượu lắc nhẹ, mắt nhìn đăm đăm vào bầu trời đen, ánh sáng bên dưới quá nhiều khiến những vì sao e lệ không dám xuất hiện. Cô nhớ có người rất thích ngắm sao, càng yêu việc đắm mình trong đêm tối tắt sạch những loại đèn điện cao cấp cô lắp, còn cười rất tươi nói với cô hiện đại chỉ hại điện, một cô nàng ngốc nghếch.
Nhưng mà
Chính cô đã đánh mất nàng
Chính cô đã biến nàng từ một người trong sáng ngây thơ, trở thành một người thâm trầm đến cả cảm xúc thật của bản thân cũng không dám nói ra, che che giấu giấu. Hay là nói, Hầu Giản Yên từ trước đến nay đều đem tất cả những mặt tốt đẹp nhất của mình giành cho Triệu Lam Viễn, nhưng vẫn bị ghét bỏ, bị xua đuổi. Dù là cách nói nào, Triệu Lam Viễn đều biết bản thân không xứng với tình yêu của Hầu Giản Yên.
Bữa tiệc dù xa hoa đến đâu cũng đến lúc tàn, mọi người ăn uống sảng khoái, nịnh hót đủ đường rồi tranh thủ rời đi, khuôn viên chật kính người lúc nãy dần dần thưa thớt. Triệu Lam Viễn đứng một bên nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền xoay người bước vào trong Hầu gia.
Viễn cảnh tiếp theo đơn giản hình dung bằng màu sắc, đỏ. Khắp nơi, vương đầy sắc đỏ, trong đêm tối vốn náo nhiệt chẳng mấy chốc trở nên trầm lặng, tiếng súng vang lên thật lớn rồi cũng biến mất thật nhanh. Từng người mang họ Hầu đổ sụp xuống mặt đất, âu phục, lễ phục sạch sẽ trắng tinh không nhiễm bụi trần, dần có một màu sắc diễm lệ khác thay thế. Mùi vị của rượu vang không rõ, chất rượu sóng sánh trong ly không thể tràn ra ngoài, lắc càng đều tay, hương vị càng thơm ngon, một cách thưởng thức của cánh quý tộc. Không sai biệt lắm, lúc này Triệu Lam Viễn cũng đang đắm chìm trong hương vị mê người, nếm trọn vị ngon của sự tẩy rửa thù hận. Cô mỉm cười, như một đứa trẻ đang muốn khoe chiến tích với người nó yêu thương nhất.
Triệu Lam Viễn muốn nói với Hầu Giản Yên rằng những người làm em đau khổ, một kẻ chị cũng không tha. Cô muốn họ dùng cái giá đắt nhất trả lời cho cái chết của nàng.
Hầu Nguyệt Như gào thét cầu xin tha thứ, lớp trang điểm từ lâu bị bay mất, gương mặt mang 3 phần tương tự nàng lúc này bị người phụ nữ diêm dúa trước mặt làm ô uế. Triệu Lam Viễn một chữ cũng lười nói, thẳng tay bóp cò, tiếng đạn bay ra khỏi nòng súng rồi chui tọt vào đầu của đối phương, ầm ĩ mất một lúc, rồi tất cả đều trở về trạng thái vốn có
Tĩnh lặng
Thời tiết thất thường, ánh trăng sáng không được bao lâu, mây đen đã kéo tới, cơn mưa tầm tã xuất hiện, đá văng không gian yên tĩnh. Triệu Lam Viễn đứng ngây người trong khuôn viên của Hầu gia, ngửa mặt đón từng hạt mưa rơi xuống, từ mát mẻ đến lạnh lẽo.
"Giản Yên, chị đã nói, những người làm em đau khổ, một kẻ chị cũng không tha. Cho dù là ai đi chăng nữa..."
Triệu Lam Viễn lẩm bẩm vào không trung, tay cầm súng từ từ cong lên, đem họng súng kề sát vào thái dương của mình, cô thoáng khẽ cười thì thầm như người nghe đang ở bên cạnh
"Cho dù là chị..."
Cơn mưa tầm tã nuốt chửng những tiếng động cuối cùng, giọt mưa nặng nề rơi xuống phủ lên bóng người cô độc nằm trên mặt đất như cái ôm chặt của người có tình gửi đến cho nhau.