Lúc cậu tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, cẳng chân bị xích lại bởi một cọng dây xích nối liền với chân giường, cùng với đó vết thương trên trán cũng đã được chữa trị từ lúc nào. Mỗi ngày sẽ có người đều đặn đưa cơm đến cho cậu, cậu từng dùng cách bỏ bữa hòng muốn gặp người đã đưa mình đến đây nhưng không thành công, hắn không đến mà người đến tìm cậu lại là một cậu thanh niên.
Hai người cũng chạc tuổi nhau nên rất nhanh đã trở nên thân thiết, lúc đầu người đó chỉ thỉnh thoảng mới đến nhưng càng ngày thời gian họ trò chuyện với nhau ngày càng tăng và số lần cậu gặp người nọ cũng tăng theo. Cậu trai đó được gọi là tiểu Bạch, thông qua người này cậu cũng biết được người đã đưa mình đến đây tên là Trần Chí Vỹ.
" Cậu ăn thử cái này đi!" Thanh niên tươi cười đưa cho cậu một cái bánh. Cùng lúc đó, cửa phòng đột ngột mở ra, Trần Chí Vỹ đứng ở cửa nhìn một màn này không hiểu sao lại thấy hơi tức giận.
" A Vỹ!"
" Ha, tôi đi vòng vòng tìm em từ nãy đến giờ, không ngờ là em lại chạy đến đây!" Hắn bước vào phòng khoanh tay nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh cậu.
" Tiểu Bạch, cậu..."
" Hay nhỉ? Hai người đã thân đến vậy rồi sao?." Hắn cắt ngang lời nói của cậu trừng mắt như đang muốn hỏi tội người kế bên " Sở tiểu Hi trả lời!" Hắn không nghe thấy câu trả lời liền lớn tiếng.
"E….em..." Sở Hi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của hắn thì giật thót, quay đầu sửa lại " S..Sau này gọi mình tiểu Hi là được rồi!"
Hắn nghe xong thì hài lòng bế người lên "Tiểu Bạch chỉ có tôi mới được gọi thôi, biết không?"
Sở Hi hai tay ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, cái đầu nhỏ gục lên bả vai hắn ra sức gật lia lịa. Trần Chí Vỹ ôm Sở Hi đi mất, bỏ lại cậu ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hai người. Cơ hội được gặp hắn đã có, nhưng cậu còn chưa kịp hỏi mục đích hắn ta đưa cậu đến đây.
".."
Một tuần nói không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để Hoắc Thần phát điên rồi, một người còn sống sờ sờ lại biến mất không một tung tích. Trương Thanh Phong lắc đầu liếc nhìn Âu Dương Quang cạnh đó, hắn ra hiệu kêu Âu Dương Quang hãy cho tên điên kia một liều thuốc ngủ đi.
Âu Dương Quang hai mắt trợn to, chỉ tay về những đồ đạc rơi vỡ dưới sàn, rồi đưa tay lên làm động tác bóp cổ mình. Tình cảnh trong phòng hiện giờ là một tên đập đồ xong lại ngồi một chỗ hút thuốc, hai tên kia thì đứng một bên ra sức trao đổi ánh mắt, căn phòng thoáng chốc không còn một tiếng động.
Không gian yên tĩnh cứ vậy bị đánh vỡ bởi tiếng tin nhắn điện thoại vừa được gửi đến, Hoắc Thần mở máy bấm vào đoạn tin nhắn mới nhất được gửi từ một số lạ.
Âu Dương Quang và Trương Thanh Phong đứng một bên thấy biểu cảm trên mặt Hoắc Thần từ từ thay đổi, hai người ngờ vực cũng bước đến xem thử. Tin nhắn vừa được gửi đến là một bức hình được chụp trong một căn phòng, chính giữa là cậu đang hướng mắt nhìn ra cửa sổ, cẳng chân bị dây xích nối liền với chân giường khóa lại...
Hoắc Thần nhìn chằm chằm bức ảnh, giọng nói như đang cố gắng kìm nén cơn giận của mình "Điều tra địa chỉ người gửi cho tôi!"
Đến buổi tối, địa chỉ IP đã nhanh chóng được tìm thấy Nghiêm Hạo đã lập tức đến báo cáo kết quả.
" Địa chỉ đã có rồi, là của một máy tính ở nước ngoài!" Nghiêm Hạo đặt tờ giấy mình đang cầm xuống bàn.
Ngay lúc đó, điện thoại của Hoắc Thần lại vang lên tiếng tin nhắn, Hoắc Thần sắc mặt âm trầm gọi điện thoại cho Trương Thanh Phong.