Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 158: Quá khứ của Lạc Nhân (3) [H]



Này coi như là gậy ông đập lưng ông rồi, cô ta không trả thù Linh Trân thì cũng sẽ không ra nông nỗi này.

Đêm nay cô ta bị đám lưu manh này thay phiên nhau làm cô ta.

Thậm chí có những tên đợi chờ quá sức chịu đựng, nên đã xông vào làm tình tập thể.

Bọn hắn tiến tới Lạc Nhân đang nằm dưới đất. Một tên đút c.ự v.ật vào miệng của cô ta, Lạc Nhân không muốn. Nhưng hắn lại túm lấy đầu của Lạc Nhân sau đó đâm thọc.

“Ưm…ưm…ưm…”.

Lạc Nhân bị nghẹt thở, hít thở không thông, nên vỗ đùi hắn thật mạnh. Tên khác thấy vậy thì trói tay Lạc Nhân lại. Sau đó không ngừng m.út m.át khuôn ngực to lớn của cô ta.

Thân dưới thì bị hai tên khác sờ mó và bị đâm vào. Cả người hắn đè lên Lạc Nhân.

“Ưm…ưm…”. Lạc Nhân phản kháng chút sức lực yếu ớt của mình. Nước mắt chảy dài hai bên má.

Đại ca Lâm luôn đối tốt với đàn em, có hàng ngon thì hắn sẽ chơi trước rồi đến đám đàn em.

Đã là đồ ngon thì làm sao ngưng được, nên hắn không tận hưởng một mình, mà phải cùng đám đàn em hưởng thì mới đúng.

Với lại ả cũng có phải lần đầu đâu? Tiếng kêu rên như vậy, nghe thật d.âm mà.

Đến khi hắn muốn bắn thì tên đó đã bắn vào miệng của cô ta hết, rồi nhường cho người khác đi vào hành sự.

Đúng là s.ướng như tiên mà. Tiếng rên cũng thật mát tai quá đi thôi.

Tên khác thấy đến lượt mình thì lại muốn chơi phía sau hơn, nên hắn chỉ sờ ngực của Lạc Nhân mà thôi. Sau đó thì để cô ta đứng dậy rồi hắn đi vào từ phía sau.

Phía trước cũng có một tên đang làm ả.

“A…a…đừng…không…”.

“Ưm…aaaa”.

“Tha…tha cho …tôi đi…”.

Lạc Nhân bị ép đến mức ngất xỉu, nhưng cô ta biết sẽ không kết khúc nhanh như vậy đâu.

Bọn chúng hì hục làm cô ta, làm đến khi nào chán thì thôi.

Khắp nơi đều có vết t.inh d.ịch của bọn chúng để lại, căn phòng sang trọng trước đó giờ chỉ còn lại một mảnh vụn mà thôi.

Nơi đâu cũng được bọn chúng thay phiên nhau đàn ép Lạc Nhân.

Cả đêm đó, Lạc Nhân không biết khi nào mới kết khúc, từng tên từng tên thay phiên nhau. Tên này vào rồi lại ra người khác lại vào.

Đến khi kết khúc, hai chân Lạc Nhân cũng không khép lại được vì quá đau, thậm chí nơi đó còn sưng to lên nữa.

Đại ca Lâm thấy trời cũng đã sáng, đám đàn em cũng đã chơi đến chán chê. Hắn đi lại nhìn thấy cô ta đã ngất xỉu.

Vốn định không làm nữa, nhưng khi thấy bộ dáng đầy d.âm d.ục của Lạc Nhân thì hắn lại làm thêm một lần nữa.

Ai bảo ả lại d.âm như vậy. Chăn đắp cũng như không, che được một phần eo mà thôi. Ngay cả ngực cũng lộ ra, một chân được duỗi thẳng ra, một chân co lại.

Cho nên thật sự không trách hắn được, cũng do ả quá ngon lại còn d.âm đ.ãng lẳng lơ như vậy. Bị một đám đàn em cả chục người mà vẫn còn ra vào chặt chẽ như vậy.

Hắn cũng không thèm dạo đầu mà đâm thẳng vào. Hắn bắt ả úp người lại rồi hắn đâm vào. Lạc Nhân thật sự không còn sức, mặc cho hắn làm mình không dám kêu rên.

Đến khi sung sướng thoả mãn thì bọn hắn huýt sáo rời đi. Bỏ mặt một mình Lạc Nhân trong căn phòng lộn xộn đó.

Trước khi đi hắn không quên đe doạ Lạc Nhân. “Mày mà dám báo cảnh sát, tao sẽ cho mày chết không toàn thay, video của mày đang bị tao giữ trong tay”. Tuy hắn không có video nhưng vẫn muốn tìm đường lui cho mình và đám anh em đó.

“Nghe không hả?”. Thấy Lạc Nhân không trả lời hắn tát cho cô ta một bạt tai.

Lạc Nhân khẽ gật đầu.

Vốn dĩ hắn muốn chơi đùa thêm nữa, nhưng khi đêm qua Lạc Nhân đã có nói là thả cô ta ra thì hắn sẽ có tiền, với lại nhìn bộ đồ xa hoa mà Lạc Nhân mặc thì hắn từ bỏ.

Nhìn là biết không phải người nghèo hèn, nếu không thì cũng là tình nhân của một vị đại gia nào đó.

Hắn không tin cô ta dám đi báo cảnh sát. Nhìn bọn chúng rời đi mà Lạc Nhân vô cùng căm thù.

Bọn khốn nạn!

“Đại ca! Ả còn ngon như vậy, sao không để lại cho anh em chúng ta chơi đùa vậy anh”. Một tên đàn em khẽ l.iếm môi mình, ả thật sự rất ngon. Hắn ta chơi vô cùng thích thú, lại muốn làm nữa rồi.

Tên đại ca Lâm đang đi ra khỏi khách sạn thì đột nhiên dừng lại nhìn tên đàn em đó. “Ả ăn mặc sang trọng, nhìn là biết con nhà giàu, hoặc là tình nhân. Chúng ta không nên giữ phiền này đâu”.

“Đại ca nói rất đúng, nhưng tiếc thật, hiếm khi đụng phải hàng ngon”. Tên đàn em có chút tiếc nuối.

Thật ra không phải chỉ riêng tên đàn em đó, mà những người khác cũng thấy vậy, cho nên không nói ra thôi, chỉ là đã nói ra nỗi lòng của chúng.

Tên đại ca không nói gì. “Bọn bây có quay lại được đoạn video nào không”. Hắn hỏi.

Bọn đàn em khi đó t.inh tr.ùng đang lên đến não, ai đâu mà để ý những thứ sâu xa đó. Giờ đây nhìn lại thì ngu thật, nếu có video thì ngon rồi, thích thì bảo ả đến chơi.

Thấy bọn đàn em không nói gì thì hắn cũng thôi. Chuyện đó cứ thế mà cho qua. Đọc 𝘁𝗿𝙪yệ𝔫 𝘁ại -- T𝗿U𝗆T𝗿𝙪 y𝖾𝔫.VN --



Khi đó bao nhiêu tủi nh.ục uất ức hiện ra tất cả. Cứ nghĩ thoát được Giang Tuyên không ngờ lại gặp đám người này.

Lạc Nhân chỉ muốn giết chết bọn chúng mà thôi, dám hại cô ta thê thảm, nhưng lại thôi, chuyện như vậy nếu làm lớn lên, người xấu hổ vẫn chính là mình mà thôi.

Tại sao chứ! Lạc Nhân nằm trong căn phòng đầy vết hoan ái đó mà ghê tởm, nhưng thật sự không đi được nữa.

Ả đành nằm lại ở đó một đêm cho đến khi vết thương ở h.oa h.uyệt bớt đau thì thôi.

Quần áo bị rách tan nát đi, vốn nghĩ không có đồ để mặc nhưng cuối cùng lại có một chiếc áo thoát da do đại ca Lâm bỏ quên ở lại.

Lạc Nhân thoát vào người rồi rời khỏi căn phòng đầy tức giận đó.

Lạc Nhân thất thiểu đi về nhà mình. Không ngờ mọi chuyện lại đến với mình như vậy.

Một đêm đó cứ như một cơn ác mộng đến với ả, từng tên…từng tên thay phiên nhau chà đạp. Chơi đùa ả. Thậm chí còn bắt ả phải làm t.ình tập thể bọn hắn vẫn cười nói đầy thú vui.

Bọn chúng ra vào không biết mệt mỏi, chỉ biết thoả mãn d.ục vọng mà thôi.

Trước đây bị Giang Tuyên áp bức thì cũng không đến nỗi bị như vậy.

Tại sao người luôn chịu thiệt luôn là cô ta chứ! Lạc Nhân không cam tâm cứ bị người người thay phiên nhau chà đạp như vậy!

Cứ nghĩ về nước rồi sẽ không ai biết cô ta nữa, không ngờ…vẫn bị Giang Tuyên làm phiền. Thậm chí còn làm cô ta rất nhiều lần. Cứ nghĩ nhiều năm như vậy rồi, hắn đã sớm quên không ngờ…

Vẫn không thể nào thoát khỏi được hắn, một lần nữa hắn lại uy hiếp cô ta, bắt làm nô lệ t.ình d.ục cho hắn, thỏa mãn mọi nhu cầu mà Giang Tuyên đưa ra.

Cô ta không muốn mất hết mọi thứ. Tiền tài, danh lợi, địa vị…mọi thứ cô ta điều muốn, mà nếu muốn thì phải chấp nhận yêu cầu của hắn.

Lạc Nhân vốn trăm ngàn lần không hiểu? Tại sao Giang Tuyên lại hận ả như vậy, cô ta rõ ràng không biết hắn cơ mà.

Mà cũng không còn quan trọng, những chuyện hôm nay hắn làm nhất định cô ta sẽ trả thù lại.

Nếu như được giết người một cách nhanh nhất, thì ả nhất định sẽ chơi đùa Giang Tuyên cho đến chết, ném hắn vào cho đám đàn bà muốn nuôi trai.

Mọi thứ hắn làm hôm nay với ả thì sẽ có ngày ả ta trả lại hết, thậm chí còn trả lại gấp bội lần như vậy thì mới vừa lòng ả.

Tên khốn Giang Tuyên này! Hắn thật đáng chết hàng vạn lần.

Lục Nghi An! Từ Khiêm! Ngay cả bọn bây nữa! Tao sẽ không tha cho một ai, từng đứa từng đứa tao sẽ chơi đùa cho đến chết hết thì thôi.

Bọn khốn chúng bây cứ đợi đó, tao sẽ không cho bọn bây được yên thân đâu.

Điều là một lũ khốn cả!

Trong lúc cô ta sống khổ sở thì bọn họ lại vui vẻ bên nhau, ả không cho phép điều đó xảy ra! Đừng có hòng được hạnh phúc.

Cô ta không có được thì đừng mong ai có!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv