“Nể mặt bé con, tha cho anh một lần đi được không. Mẹ ơi. Tha lỗi cho ba đi mẹ ơi~~”. Từ Khiêm nói.
“…”. Nghi An
“…”. Mọi người bên cạnh.
Phì! Hết nói nỗi mà.! Lại còn giả làm con nữa chứ? Quá đáng thật.
Từ Khiêm cười. Vợ hết giận thì tốt, cũng không có vấn đề gì.
Được rồi! Cũng đã xuống nước như vậy rồi? Cô mà không tha thứ chắc mọi người mắng chết mất.
“Mà anh nói không đến được mà”. Cố Hân nói với Nghiên Trung.
“Đón vợ anh về, đưa anh đi bệnh viện”. Lục Nghiên Trung khẽ than. Tạo cho mình một bộ dáng đầy thương tâm.
“A! Đến ngày rồi à”. Cố Hân thu xếp đồ. “Đi, chúng ta đi thôi chứ. Em về nhé, tớ về trước đây”. Sau đó còn cẩn thận dìu Nghiên Trung rời đi.
“Cái đồ lưu manh”. Cố Minh mắng cũng chỉ có Cố Hân ngu ngốc mới tưởng Lục Nghiên Trung yếu đuối như vậy.
Mọi người ở lại ăn tối mới về.
Ba Lãnh vẫn quyết định về quê. Ông đã nói rất rõ là việc ở quê vẫn còn, ông thu xếp xong thì sẽ lên lại.
Nghi An lại buồn bực không thôi. Nhưng cũng vui vì ông sẽ lên lại với mình, cũng tại đứa bé này!
Nghi An nhìn xuống bụng mình.
Bé con này! Xấu xa thật. Cũng tại nó mà mẹ nó không được đi chơi. Nghi An quyết định không thương nó đâu!
“…”. Bé con định sẵn không được mẹ thương.
Nó chỉ muốn nói nó cũng có muốn vậy đâu, tại ba mẹ không dùng biện pháp mà! Sao cuối cùng lại tại nó rồi chứ?
Bé con thấy số mình thật hẩm hiu quá đi thôi ~.
Tại ba mẹ mà! Bé con trong lòng buồn vô cùng. Không thèm chui ra luôn!
Hôm sau
Nghi An cùng với Từ Khiêm và cặp đôi Thanh Thanh Cố Minh đưa ông ra sân bay. Nhìn ông rời đi mà Nghi An buồn không thôi. Chỉ muốn được đi theo luôn.
“Sao này đưa em đi”. Từ Khiêm xoa đầu cô.
“Vâng”. Giọng ỉu xìu không chút sức sống. Dáng người đầy ủ rủ ra về cùng anh.
Anh cũng hết nói rồi. Ai bảo cô là vợ anh, làm cái gì cũng đáng yêu cả.
Họ cũng không quên chào tạm biệt với Cố Minh và Thanh Thanh, không biết tại sao Nghi An cảm thấy Thanh Thanh dường như ngủ không được ngon hả ta?
Nghi An thấy rất đúng Thanh Thanh ngáp liên tục, vì đêm qua bị Cố Minh hành xác. Bây giờ buồn ngủ muốn chết vậy đó.
Sau khi tạm biệt họ xong, Thanh Thanh nằm dài trên xe ngoẻ đầu mà ngủ. Nhưng vẫn không yên với Cố Minh bị anh sờ lung tung.
Thanh Thanh hết nói nỗi anh rồi, cho nên cũng không ngăn anh lại mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Cố Minh được ăn một bữa no nê ở trong xe, chiếc xe ô tô sang trọng rung lắc dữ dội từng hồi, từng nhịp, còn có cả tiếng rên rỉ nức nở nữa.
Khi về nhà lại tiếp tục làm nên Cố Minh rất vui vẻ. Cả ngày đó anh đặc biệt vui.
Nên đặc biệt cho Thanh Thanh nhiều t.inh d.ịch của anh nữa.
Vì hôm sau Thanh Thanh phải đi học rồi, đi cả ngày cho nên anh sẽ rất nhớ. Nên quấn lấy cô mới được. Phải bù cho anh cả một ngày thì mới đủ, nếu không anh chịu không nổi đâu.
D.ục vọng của Cố Minh đặc biệt nhiều cho nên làm Thanh Thanh bao nhiêu cũng không đủ và không thoả mãn.
“Anh…đừng làm nữa mà”. Thanh Thanh nằm sấp xuống giường, mông thì vẫn bị anh giữ chặt lấy. Đâm từng cú liên hồi từ phía sau. Cô ấy nghiêng đầu nói với Cố Minh.
“Ngoan nào. Bé Thanh Thanh, một lần nữa thôi em”. Anh kéo người cô lên, sau đó thì lại luận động.
“A…a… ư…”.
“Anh…nhẹ thôi mà…chết em mất…”.
Cố Minh cũng chịu nhẹ lại một chút, sau đó thì lại đâm chọc. Quen đường nên cứ một con đường thẳng mà anh đâm thôi.
Đêm đó Cố Minh đè Thanh Thanh ở phòng bếp, trên bàn ăn mà điên cuồng đâm chọc, làm phía trước chán chê thì anh lại đâm vào từ phía sau.
T.inh d.ịch nhỏ giọt cùng với d.âm th.uỷ trộn lẫn lại rơi khắp sàn nhà. Truyện Dị Giới
Khi kết khúc, cả người Thanh Thanh đến một ngón tay nhấc cũng không nỗi, mệt mỏi rã rời.
- --------------
Tại bệnh viện.
Khi đưa Lục Nghiên Trung đi kiểm tra xong thì Cố Hân buồn không thôi.
Lần này chỉ nối gân mà thôi, phải đợi vài ngày nữa.
Lục Nghiên Trung nhà cô nhất định phải trị khỏi mới được. Cố Hân suy tính cách khác cho anh.
Nhưng khổ nỗi đầu óc cá mồi của cô, chỉ nghĩ được những chuyện đơn giản thôi chứ…chuyện khó hơn thì bó tay rồi!
Thật sự không nghĩ ra được cách cho anh yêu nhà cô rồi~~.
“Không sao”. Lục Nghiên Trung khom người xoa đầu Cố Hân. “Đừng buồn”. Người ta nhìn vào còn tưởng Cố Hân mới là người bị thương chứ không phải là anh.
Cô còn buồn hơn anh nữa chứ!
Cố Hân gật đầu, lủi thủi đi theo anh đi về. Nhưng vừa đi vừa tìm cách.
“Em mà còn nghĩ nữa anh làm em ngay tại xe đó”. Lục Nghiên Trung nghe tiếng thở dài của cô thì cũng cạn lời. Nếu anh không xác định tay mình bị thương thật thì người bị thương chính là Cố Hân chắc luôn đó!
Trong cô kìa! Không chút tinh thần nào, đã vậy lơ ngơ đi về hướng xe của người khác! Anh mà không kéo lại chắc đã lên xe luôn rồi đó chứ!!!
“Ờ…”. Cố Hân bâng quơ trả lời.
“…”. Cố Hân giả đúng không! Rầm!
Anh không thèm nói nữa, nói đến là đau tim, tức cái lồng ngực quá!
“…”. Cố Hân khó hiểu anh mất chứng gì nữa, tự nhiên đóng cửa xe mạnh như vậy làm gì chứ! Mình có làm gì đâu!
Đúng là… đàn ông không thể nuông chiều quá, nếu không thì sẽ đổ đốn như hiện tại đây!
“…”. Lục Nghiên Trung bị mắng là đổ đốn!
Anh ngồi ở ghế phụ mà khoanh tay đầy hậm hực nhìn Cố Hân khởi động xe!
Đột nhiên anh ngăn cô chạy xe đi. Hôm nay anh sẽ cho cô biết tay mình!
“Anh hôm nay làm sao vậy?”.
“Em muốn anh tức chết đúng không? Anh đã nói không sao mà. Đừng lo”.
“Anh nói nghe hay lắm. Người bị thương là anh mà anh nói không sao? Vậy cái gì mới đáng lo? Đợi anh tàn phế nằm một chổ đúng không.”
“Anh nằm một chổ ai làm cho em sướng mỗi đêm”. Lục Nghiên Trung cười đầy ngả ngóm. “Đêm trước em còn kêu anh nhanh hơn…mạnh hơn.”
“Im miệng đi”. Cố Hân ngại ngùng che miệng anh lại.
Nhưng không ngờ Lục Nghiên Trung lại kéo cô ngồi lên đùi anh. Cô mở to mắt nhìn anh làm càn. Muốn ngăn cũng không có sức ngăn lại.
Hôm nay Cố Hân mặc một chiếc váy màu cam nhạt, nên rất dễ cho anh muốn hành động việc khác.
Cũng dễ cho anh khơi dậy lên dục vọng của Cố Hân.
Hiện tại trong xe nhiệt độ không hề thấp, nhưng mà anh vẫn thấy nóng.
“Đừng…đừng…”.
“Ngoan. Anh muốn yêu em”. Anh kéo khoá váy của cô xuống, lộ ra bờ vai trắng ngần. Cùng với áo lót bằng ren màu trắng.
Anh lại tiếp tục cởi móc khoá của cô xuống, sau đó thì ngậm mút đôi gò bồng này.
Tuy ngực cô không lớn, nhưng lại rất vừa tay anh, anh nhào nặn nó đủ hình dạng khác nhau.
Anh hôn từ vành tai, xuống đến mắt rồi hai bên má, xuống đến môi anh lại khuấy đảo nó một lần nữa. Sao đó lại đưa lưỡi mình xuống cả người của Cố Hân, cô ngã người ra sau, hai chân mở rộng, đôi mắt mông lung khẽ híp lại.
Anh cởi quần lót của cô xuống thì thấy nó đã sớm ướt một mảnh to.
“Ướt rồi sao. Thật nhạy cảm mà.” Lục Nghiên Trung phả hơi vào tai của Cố Hân.
“Ừm…anh cho em đi…”. Cố Hân luồn tay xuống khoá quần của anh, kéo nó xuống. Động tác không hề dư thừa.
Anh hạ thấp ghế xuống, cả người anh ngã ra sau, để cho cô đè lên người anh.
Trong khoang xe chật chội nhưng cũng không làm giảm đi ham muốn của hai người. Một khi d.ục vọng đã lên thì bằng mọi cách anh phải làm được Cố Hân.
Cố Hân cởi thắc lưng của anh xuống, nhanh tay kéo quần lót. Ngón tay của anh đang linh hoạt trong u cốc của cô.
Cố Hân thở sâu. Khi lộ ra thứ to lớn đó, cô liền ngăn ngón tay anh lại.
“Mau…mau…ha…cho em”.
“Em tự động đi, hôm nay cho em làm anh thoải mái”.
“Xấu xa!”. Nhưng Cố Hân cũng tự mình luận động. Cả người của cô ngồi nhún lên nhún xuống.
“A…sướng thật mà…”.
“Đừng…đừng…chậm thôi”. Cố Hân đang luận động không ngờ anh ở dưới đâm lên mấy cái. Cố Hân miệng thì kêu chậm, nhưng không ngờ bản nâng lại muốn anh điên cuồng.
Lục Nghiên Trung ôm Cố Hân ngồi lên, anh thẳng lưng đâm tới tấp, Cố Hân bật khóc đầy nức nở, nhưng cũng không ngăn được anh.
Lục Nghiên Trung điên cuồng đâm chọc, đâm nhanh đến mức Cố Hân trợn hai mắt nhìn anh.
“A…a…không…a…”.
“Đừng…nhanh quá…”.
“A…ha…aaaa”.
Mặc cho Cố Hân rên rỉ, anh vẫn nhập tâm luận động, cú nào cũng vào sâu nhất, khiến cho Cố Hân thoả mãn ham muốn.
“A…a… ư…ư…”.
Thân xe rung lắc dữ dội, ở bãi đỗ xe may mắn không có ai, nếu không thì Cố Hân sẽ ngại chết mất thôi.
…
Một lúc lâu sau. Lục Nghiên Trung mới thoả mãn bắn ra, phun hết những t.inh hoa của anh lên ngực của Cố Hân. Cô ôm anh không ngừng thở phì phò.
Anh vươn tay lấy khăn giấy, rồi lau giúp Cố Hân, ngay cả h.oa h.uyệt anh cũng lau đi.
Thu thập xong thì Cố Hân mới tỉnh táo lại, rồi lái xe rời đi.