Tay của Lục Nghiên Trung chưa lành hẳn, nhưng bản thân anh lại không thích ở viện cho nên đi về nghĩ ngơi. Mẹ anh lại bắt anh về nhà cho bằng được.
Hết cách anh đành dụ dỗ Cố Hân về ở với anh. Hôm nay lần đầu tiên Cố Hân đến nhà họ Lục với tư cách là bạn gái của anh. Cho nên cô ấy rất hồi hộp cứ đứng ngồi không yên, thấy vậy lòng Lục Nghiên Trung càng thêm ngứa ngáy cho nên lấy lý do cần thay thuốc nên muốn Cố Hân giúp mình.
Lý do rất chính đáng, Cố Hân đi theo anh, không ngờ bị anh đè hôn một trận, tiện thể sờ mó lung tung trên người cô ấy. Làm càn!
Sau đó vì không chịu nổi nên đã đè cô ấy ra mà làm một trận nữa!
Anh muốn đón Cố Hân về ở với mình thật nhanh, nhưng ngặt nỗi tay anh xem như không thể lành khỏi nhanh như vậy. Anh muốn dùng đôi tay của mình bế Cố Hân mỗi ngày chứ không phải một tay.
Cố Hân một thân một mình đi vào nơi nguy hiểm để tìm mình, Lục Nghiên Trung đã thề với lòng nếu anh còn mạng để ra khỏi nơi này thì tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ lòng hay làm tổn thương cho Cố Hân dù chỉ một chút.
Năm người bọn họ cùng nhau đi xuống nhà. Từ Khiêm cũng vừa mới đến.
Mọi người quay quần ngồi cạnh nhau ăn cơm. Ba mẹ Lục ngồi vị trí chủ nhà, bên cạnh bà là Thanh Thanh rồi đến Cố Minh.
Bên cạnh ba Lục là ông Lãnh sau đó đến Nghi An, họ là bạn tâm giao với nhau, chỉ có hai người già với nhau cho nên nói chuyện sẽ hợp hơn.
Hai người hoài niệm lại chuyện xưa rất nhiều, sự việc tráo đổi con không nhắc lại.
“Chuyện Nghi An và Thanh Thanh bị tráo đổi với nhau”. Lục Nghiên Trung lên tiếng. “Nên điều tra từ Lục Hà Ái hay là vợ của chú vậy”.
Đúng vậy. Lục Hà Ái trong chuyện này đóng góp không nhỏ. Chứng tỏ nó có người giật dây và sau lưng có thể một âm mưu lớn vô cùng. Cho nên mọi người điều hiểu rất rõ, nếu để chuyện này dài lâu xem ra sẽ là một mối nguy hiểm khôn nguôi.
“Nên từ Lục Hà Ái thì sẽ tốt hơn”. Ông Lãnh uống một hớp rượu. “Và cả chi thứ nhà cô ta nữa, nếu một mình Lục Hà Ái thì không đúng”.
"Trong chuyện này nếu không có chi thứ giúp sức để tráo đổi hai em ấy thì người ngoài không làm được ". Từ Khiêm bóc tôm cho Nghi An cũng nói vào. “Có thể nói họ đã suy tính và âm mưu rất lâu rồi. Ăn đi em”. Anh bỏ vào bát cho cô.
“Đúng vậy”. Lục Nghiên Trung gật đầu. “Nghi An xưa nay cẩn thận lại không tiếp xúc với người khác nhiều, nhưng lại bị tai nạn nặng như vậy, có lẽ hôm đó em đã nghe được gì hay là chứng kiến thấy họ giao dịch hả”. Lục Nghiên Trung nhìn Nghi An mà hỏi.
Chuyện bản thân cô mượn xác hoàn hồn không thể nói ra cho nhiều người biết được.
Nghi An thấy Lục Nghiên Trung nói như vậy thì cũng hiểu ra một chút, có lẽ…anh ấy đã nghi ngờ rồi nhưng vì không có chứng cứ nên không nói ra được.
Nghi An lắc đầu. “Em vốn chưa từng gặp họ”. Nghi An nói dối anh, sao đó thì cúi đầu xuống mà ăn cơm.
Chưa từng gặp…Lục Nghiên Trung liếc một cái sao đó thì thấy ánh mắt của Từ Khiêm thì hiểu ra một chút. Nghi An đã từng gặp rồi, nếu đã khó nói thì cũng không nên hỏi thêm. Nói chuyện sao vậy.
“Tạm thời chuyện công ty con đừng lo nữa, điều dưỡng sức khoẻ đi, mọi chuyện để cho Nam Hàng nó lo”. Ông Lục nói. “Về phần chi thứ ba sẽ giải quyết thoả đáng, các con cho dù thế nào đi chăng nữa đều vẫn là con của ba, vẫn là con của nhà họ Lục không hơn không kém. Nghi An, Thanh Thanh hai đứa chính là con của nhà họ Lục này. Hiểu không”.
Bị ông Lục điểm danh, cả hai không hẹn nhau mà cùng ngẩng đầu nhìn ông.
Từ Khiêm xoa đầu cô. “Em ấy có cô chú yêu thương, như vậy đã là rất tốt rồi”.
“Tôi cũng không phản đối chuyện này, Nghi An hay Thanh Thanh một đứa được anh nuôi dạy hai mươi năm nay, một đứa là huyết thống không thể thay đổi. Cũng như tôi không xa được Thanh Thanh vậy”. Ông Lãnh cũng mỉm cười.
Hai cô con gái cũng gật đầu.
“Về chuyện của Lục Hà Ái cho người truy sát Lục Nghiên Trung và Nam Hàng dính đến mạng người cho nên cần được điều tra”. Trần Cảnh Hoài lên tiếng.
“Được”.
“May là hai người không sao”. Cố Minh nhìn Nghiên Trung và Nam Hàng mà nói. "Như xem ra cái tay này hết cử động được rồi, chả làm được cái gì nữa ". Cố Minh nhướng mày nhìn Nghiên Trung mà nói.
“Nói lung tung đi đâu vậy anh hai”. Cố Hân mắng anh mình.
“Anh mày nói không đúng hả? Bây giờ Nghiên Trung của em đã không nuôi được em nữa rồi, em định nuôi cậu ta hả”.
“Em nuôi được mà”. Cố Hân bênh chầm chập vào Lục Nghiên Trung, bây giờ ai mà mắng anh thì Cố Hân không nể mặt đâu nha.
“…”. Cố Minh muốn chẻ đầu Cố Hân ra xem chứa cái gì mới được. Con gái con đứa không ý tứ gì hết, mở miệng ra là bênh trai, nuôi trai. Sao chưa bao giờ nó mở miệng nói nuôi mình hết vậy! Đúng là con gái là đồ bỏ đi mà. Nuôi uổng cơm thiệt chứ.
“Tôi không nuôi được Cố Hân thì Thanh Thanh nó nuôi tôi”. Lục Nghiên Trung nói lại. “Cậu đang quen em gái của tôi”. Thử xem ai hơn ai.
“Nói ra cậu cũng đang quen em gái của tôi”. Cố Minh cãi lại. “Lục Nghiên Trung!!! Tôi chưa tính sổ với cậu việc cậu chơi trên đầu anh em, đã nói là em gái của anh em không được quen”.
“…”. Lục Nghiên Trung và Cố Minh không hẹn nhau nhìn về phía Từ Khiêm.
“…”. Từ Khiêm bị nhìn mà sững người lại. Sao lại lôi anh ta vào đây? Chuyện qua lâu rồi mà!!!
“Ăn đi”. Cố Hân và Thanh Thanh gấp cho hai người đàn ông của mình một miếng rau. Như con nít.
Thanh Thanh còn nhéo đùi Cố Minh một cái thật mạnh! Cố Minh nắm lấy tay cô ‘làm em’. Anh ghi vào lòng bàn tay của Thanh Thanh!
“…”. Thanh Thanh nên im lặng luôn cho lành.
“Lớn lên đi”. Trần Cảnh Hoài nói.
“Đúng rồi, như cậu làm cho con gái người ta to bụng đúng không”. Lục Nghiên Trung liếc Trần Cảnh Hoài mà nói xéo.
“…”. Trần Cảnh Hoài. “Từ khi được sinh ra, Ái Ái vốn đã được định sẵn chỉ có thể là của tôi. Chuyện có thai cũng là sớm muộn, thời đại nào rồi, bây giờ có thai mới sợ không mất vợ”. Trần Cảnh Hoài xem đây là chuyện đương nhiên. “Thậm chí là coi chừng hai người các cậu…cho nên mới không được như chúng tôi”. Trần Cảnh Hoài không nói rõ ra đó là điều gì nhưng hai người họ điều biết rõ, ý nói họ vô sinh đúng không???
“Đúng vậy.” Từ Khiêm giơ cốc trái cây lên cạn ly với Trần Cảnh Hoài. “Đôi khi nằm trong tay mình rồi còn chạy mất nói chi là mới yêu đương”. Cũng chỉ có người hiểu nhau mà thôi. Anh và Cảnh Hoài xem như có duyên với nhau rồi.
“Không xem lại bản thân mình đi, một người thì bây giờ xem như tàn phế phải nhờ cô gái của mình nuôi lấy, một người thì đánh không lại cha vợ à không… đánh không lại vợ mình thì ai bảo vệ ai đây, đồ yếu đuối. Cạn ly nào, anh em tốt”. Trần Cảnh Hoài nói với Từ Khiêm. “Hai em gái mắt có vấn đề nên mới để ý đến hai cậu”.
“…”. Tàn phế Lục Nghiên Trung.
“…”. Kẻ yếu đuối Cố Minh
“…”. Em gái mắt có vấn đề một Thanh Thanh
“…”. Em gái mắt có vấn đề hai Cố Hân
“Tự nhiên ba mệt quá”. Ông Lục cùng ông Lãnh nói, sao đó đưa Lục phu nhân rời đi. Mấy đứa này nhìn lớn xác nhưng đôi khi lại như trẻ con, nhìn nhức đầu quá. Thôi thì tránh đi cho nhanh vậy.
Nam Hàng cũng nối gót dìu ông Lãnh đi.
Để lại tám người bọn họ, bốn cô con gái nhìn nhau rồi nhìn bốn người đàn ông đang thiếu đều ăn thịt nhau thì chớp mắt, cũng vội lấy lý do rời đi.
Để lại bàn ăn to đùng cho bọn họ.
“Không đánh nhau chứ nhỉ”. Cố Hân đứng nấp vào một góc mà hỏi.
"Cảnh Hoài nhà tớ không thiệt đâu ". Giản Ái ăn miếng xoài chua mà nói.
“Từ Khiêm cũng thế”. Nghi An cũng góp vào.
“Vậy là Cố Minh và anh Nghiên Trung bị thương thôi”. Thanh Thanh nói. Bởi vì như Trần Cảnh Hoài nói thì một người đang bị thương, còn một người thì lại không biết võ phòng thân.
“Kệ họ đi, đi lên phòng tớ nghĩ ngơi đi, kệ bọn họ”. Thanh Thanh nói.
Thế là bọn họ không sợ bọn anh đánh nhau, đi lên phòng của Thanh Thanh ngồi chơi.
“Đi hết rồi à”. Lục Nghiên Trung bật cười, anh lấy thuốc ra mà hút. Anh em với nhau, trêu chọc nhau một chút thôi mà, nếu dễ xích mích như vậy thì còn gì gọi là anh em. “Tên cầm đầu đó để ở đâu rồi”. Đã đến lúc anh phải đích thân xử lý tên đó rồi. Nghĩ dưỡng sức mấy hôm nay cũng đã đủ, bây giờ đi xử lý chính sự thôi.
“Ở nơi của Hắc Phong”. Từ Khiêm đã bàn giao lại với Minh Hoàng Lễ. Vì ở nơi của họ không giữ lại được, tên đó có ý xấu với Cố Hân thì anh cũng không tha cho được.
“Tôi sẽ đích thân đến đó”. Lục Nghiên Trung phả một hơi khói. “Thời gian này Lạc Nhân cậu định xử trí thế nào vậy”.
“Ừm tôi định ra tay từ bên ba cô ta trước, sau đó mới đến Lạc thị.” Từ Khiêm cũng hút thuốc, thời gian ở bên Nghi An anh hạn chế rất nhiều. Bây giờ lại không kiềm được. Hút một điếu cũng không sao, xem như giải toả tâm trạng.