Cố Hân thấy họ nói đến hai người thì biết ngay đến Lục Nghiên Trung và Nam Hàng, nên vội đánh lạc hướng họ.
Đánh lạc hướng rồi sau đó đi tìm anh vẫn dễ hơn, cho nên Cố Hân liều mạng một phen, đã có tin tức của anh rồi, làm sao có thể đứng nhìn được.
Nhưng lại bị tóm được, bọn họ thấy cô một thân một mình, tóc lại hơi rối. Tuy mặc quần áo nam, nhưng họ lại nhận ra được cô chính là con gái.
Ánh mắt thèm khát của bọn họ lại xông ra, nhìn khắp người cô một lượt. Tuy khuôn mặt lấm lem nhưng vẫn còn rất khả ái.
Cố Hân biết họ đang nhìn mình, tính sơ lượt, họ có tất cả bảy người, điều trang bị vũ khí, không thể thoát được nếu bọn họ xông đến.
Sẽ không ổn, thậm chí còn bị thiệt hại.
Chỉ có thể dùng kế mà thôi. Cố Hân mỉm cười, làm những tên đó càng thêm ngứa ngáy.
Những ngày này bọn chúng đã đi theo đại ca mình, nhịn hoan lạc, bây giờ có con mồi ngon, nên chúng rất khao khát.
“Tôi đi vào rừng thì bị lạc với các bạn học, không biết các anh có thấy họ không ạ”. Cô nhỏ giọng hỏi. Vén tóc lên trong càng thêm quyến rũ.
“Bọn anh không thấy”. Một tên bước đến. “Nhưng mà em có thể ở chơi với bọn anh”.
“Cái anh này kỳ ghê”. Cố Hân giả bộ muốn rời đi, nhưng lại bị vấp ngã, cô ngã vào lòng tên đó.
“Cảm…cảm ơn”. Cố Hân cắn răng chịu đựng tên khốn này ôm mình, muốn thoát ra nhưng lại không được!!!
Tên đó vốn là tên đầu đàn, được ôm người đẹp trong tay, máu nóng lại sôi lên.
Mấy anh em phía sau lại bắt đầu rục rịch. Nhưng tên đó lại là đại ca, có lý nào đàn em được hưởng trước đâu.
“Đại ca…”.
“Tao chơi xong sẽ đến lượt bọn bây”.
Hắn ta bế Cố Hân lên… cô ấy hơi vùng vẫy.
“Nếu không muốn bọn anh đây chơi em thì ngoan chiều anh một chút”. Hắn ta nói với Cố Hân.
“Dạ dạ”.
“Đừng mà…bỏ tôi xuống”. Cố Hân nói.
Hắn ta bế cô vào một lùm cây, sau đó ném cô xuống, hắn ta bắt đầu cởi quần áo của hắn, Cố Hân lùi về sau, trong tay cô cầm một phi tiêu. Chỉ cần hắn nhào đến cô sẽ giết chết hắn.
Đừng mong động được đến cô! Dù chỉ một chút. Hôm nay Cố Hân quyết liều mạng một phen với đám người này.
“Buông ra…á”.
Cố Hân giả bộ sợ hãi, thì tên đó cười đê tiện, những tên ở phía ngoài đợi cũng máu nóng theo.
Giọng hét cũng quá mê người rồi. Bọn hắn cũng nôn nóng muốn được nếm thử ở nơi này, có gái để chơi ai mà không muốn.
Bọn hắn vội vàng tính đến người tiếp theo.
“Đau…á”. Cố Hân khóc nức nở, nhưng sau đó không chút do dự, cô lấy dao ra cắt ngay cổ họng của tên đó. Hắn ta chết không nhắm mắt, chỉ trừng mắt nhìn Cố Hân rồi ngã xuống.
Dám có ý xấu với bà bây hả!!!
Kỹ năng phòng thủ của cô được Hà Tuyết Thanh hướng dẫn rất kỹ, sau đó thêm kinh nghiệm từ việc học quân sự cô cũng nắm vững một chút.
Tên khốn đó cô lôi xác hắn vào một bụi cây khác, miệng thì không ngừng thở dốc bảo hắn nhẹ một chút!!!
So về diễn xuất bà đây có thừa!!!
“Ư…a…”. Thậm chí Cố Hân còn tạo ra thêm cảnh cành cây rung lắc dữ dội!!!
Hai bàn tay của Cố Hân xưa nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày giết người.
Cô ấy được nhà họ Cố nuôi dưỡng, bảo bọc tốt vô cùng, muốn gì thì được thứ đó, chưa từng chịu cực, lần chịu cực duy nhất chính là học quân sự cách đây một năm.
Bây giờ…Cố Hân nhìn bàn tay mình. Không ngờ có ngày bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn này lại phải giết người!
Hà Tuyết Thanh nói rất đúng, nếu cô tha cho họ thì sẽ không ai tha cho mình. Những tên đó có ý xấu với cô rất rõ ràng.
Nếu tha, người chết sẽ chính là bản thân mình, cho nên Cố Hân không được phép do dự, chỉ cần sơ xót bản thân cô sẽ gặp nguy.
Khi tên này muốn nhào đến cưỡ.ng ép cô, thì Cố Hân không chút do dự xuống tay giết chết hắn.
Máu của hắn văng lên trên khuôn mặt của cô, lau sơ đi, sau đó Cố Hân cởi áo sơ mi của mình ra, lột ra một cánh tay trắng nõn.
Cố Hân vịn lấy áo, sau đó muốn trốn đi thì bị tên khác xông đến. Hắn ta quên luôn đại ca mình, áo đã cởi hắn ta cười hề hề bước đến, Cố Hân hoảng sợ lùi lại về sau, tìm thứ gì để ném về phía hắn.
“Tránh ra…cứu tôi với”. Cố Hân gào lên.
“Ngoan nào bé yêu”.
“Á…”.
Cả hai cùng hét lên. Bên ngoài cứ nghĩ hắn ta đang được chơi thoải mái, nhưng không ai biết hắn ta bị Cố Hân siết cổ bằng dây kim loại.
Ngoài vũ khí của Hà Tuyết Thanh đưa, thì Cố có cất giữ một sợ dây kim loại trong người mình, đề phòng nguy cấp nhất.
Ánh mắt cô sắc bén. “Bọn bây đã truy sát Lục Nghiên Trung cùng với Lục Nam Hàng đúng không hả”.
Tên đó vùng vẫy nhưng không được, cô siết mạnh hơn, thậm chí còn đá vào đũng quần của hắn một cái nữa.
Khi nãy hắn ta cởi quần của mình, thì Cố Hân đã đá một cái khiến cho hắn đau đớn hét lên, sau đó Cố Hân cũng hét lên nhưng là giọng rên rĩ.
Sau đó cô mới siết cổ được hắn, Cố Hân tuy yếu đuối, nhưng gặp chuyện cô không cho phép mình yếu đuối. Phải mạnh mẽ mới có thể cứu được anh.
“Con…khốn”. Hắn ta khó khăn nói, cố vùng vẫy nhưng lại không được, trên dưới điều đau.
Không ngờ cô gái nhỏ bé trông yếu đuối lại mạnh như vậy.
Thấy hắn ta không nói gì, Cố Hân tức giận siết hắn mạnh hơn.
“Ưm…anh nhẹ một chút…”.
“Á…”. Hắn ta hét lên rồi hai tay tự buông xuống. Cứ thế mà chết.
“A…đau…”. Cố Hân thở dốc, mệt chết cô ấy rồi, nghĩ một lúc mới được. Mệt chết được!
“Mày xong chưa hả…nhanh coi… tao không chịu nổi nữa.” Hắn ta đã kéo khoá quần của mình xuống, hai tay tự động vuốt ve thứ xấu xí đó.
“Đừng…mà…tha cho tôi đi”. Cố Hân uống một ngụm nước, mẹ!!! Mệt chết bà luôn, ai nói giết người là vui vậy!!!
Cô nàng này diễn kịch hăng máu quá, cô ấy vội chạy ra thì bị một tên túm lại, sau đó khiêng cô ấy lên vai.
“Buông…ra…bọn khốn”. Cố Hân phóng phi tiêu về phía hắn ta, trúng vào cánh tay, khiến hắn đau đớn, nên cô rơi xuống đất.
“Con khốn…”. Bọn hắn cũng biết tình hình không ổn cho nên cầm lấy vũ khí.
“Cởi quần áo của mày ra…”. Một tên nói.
“Cút…”. Cố Hân lấy ra một khẩu súng cô mới lấy được từ hai tên kia. Không chút do dự mà chĩa về phía bọn họ.
“Bọn bây mà bước đến, xem tao dám giết chết bây không? Đại ca bọn bây và tên kia đã bị tao giết rồi”. Cố Hân nói.
“Xông lên…chúng ta trả thù cho đại ca, sau đó cùng nhau chơi chết con khốn này”. Một tên khác nói.
Nhưng Cố Hân lấy mũi phi tiêu có độc được giấu vào trong tóc mình. Cô cầm lấy nó.
“Mũi tên này có độc, bọn bây không sợ cứ bước đến”. Đám người này là bọn khốn, hại Lục Nghiên Trung bị thương, cô tuyệt đối không do dự.
Nghe có độc một tên cũng chùng bước, ai mà không sợ chết chứ. Mặc dù bọn họ là giang hồ, sống bằng tiền, trả giá bằng mạng sống nhưng mà nếu được sống thì vẫn tốt hơn.
“Để xem mày nhanh hay đạn của tao nhanh”. Hắn ta giơ súng ngắm bắn vào Cố Hân.
Pằng!!
Víu!
Ngay khi hắn ta vừa bắn một phát đạn thì Cố Hân đã nghiên người tránh đi, sau đó lập tức phóng phi tiêu nhắm vào ngay yết hầu của hắn.
Rầm!!!
“Tiểu Hắc”. Một tên hét lên.
Tên tiểu Hắc ngã xuống, với mũi phi tiêu trúng vào người, cả người hắn liền tím người lại, máu chảy ra hai bên hốc mắt, sau đó đến hai lỗ mũi và khoé miệng.
Chết không nhắm mắt.
“Con khốn…”.
“Bọn bây mà bước đến, tao sẽ cho bọn bây chết nhanh hơn. Chết đau đớn hơn”. Cố Hân cầm một số phi tiêu vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình.
Bọn họ có chút do dự, nhưng nghĩ mình đông người nên không sợ, cứ thế từng bước ép sát Cố Hân! Tuy Cố Hân mới học được cách phóng phi tiêu, nhưng cô ấy lại không có võ phòng thân.
Cố Hân hét lên một tiếng, sau đó vung tay ném ra một làn khói, khói bay mịt mù lại còn cay nồng.
Bọn hắn ho sặc sụa. Đến khi khói tan đi, thì người đã biến mất.
Mẹ kiếp!! Bị chơi xỏ rồi!!
Nhưng quả thật, cô ta rất can đảm dám giết chết ba người. Lại lấy đi vũ khí.
Bọn họ liền gọi về báo cáo xin thêm tiếp viện!!!
- -----------
Khi biết Thanh Thanh yêu chiều anh, Cố Minh được làm cô một trận thoải mái, mấy hôm nay Thanh Thanh đặc biệt chiều anh. Mặc cho anh ra vào khắp nơi ở căn nhà này.
Cố Minh lăn lộn với Thanh Thanh một trận, đến khi hai mắt Thanh Thanh sưng lên thì anh mới thôi ra vào.
Thanh Thanh được anh tha cho, cô nằm sấp trên giường, chăn đắp hờ, hai chân dang rộng ra. Đôi mắt mơ màng nhìn anh. Cố Minh nhìn cô như vậy, thân dưới lại thêm hưng phấn.
Nhưng anh không làm nữa. “Anh đi tìm Cố Hân, em ở nhà nhé”. Mấy hôm nay anh ta đã nhờ Trần Cảnh Hoài và một số người khác đi tìm tung tích của Cố Hân và Lục Nghiên Trung.
Không biết chính xác địa điểm ở đâu, nhưng mà dấu vết cuối cùng mà Cố Hân để lại là đi vào một khu rừng nọ.