Lúc này có bốn năm người bước đến, đi đầu tiên là Hà Tuyết Thanh cùng Minh Hoàng Lễ.
Bốn trợ thủ Thanh Phong, Thanh Nguyệt, Thanh Ngọc và Thanh Giao đều có mặt, thêm một đoàn người bảo hộ phía sau.
Cố Hân có chút sợ hãi nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh mình. Tính mạng của Nghiên Trung vẫn quan trọng hơn, Cố Hân mày không được sợ hãi, sợ là sẽ không cứu được anh ấy.
Cố Hân hít một hơi sâu. “Cố Hân lần đầu đến, mong được giúp đỡ”. Cô chào họ bằng cách đặt tay lên tim mình sau đó hơi khom người một chút.
“Bạn trai tôi là Lục Nghiên Trung hiện tại đã mất tích, anh ấy đang bị thương do bị truy sát. Tôi muốn đến đây để được học cách phòng thân”. Cố Hân nói thẳng ra mục đích của mình. Sau đó lại cúi đầu xuống, mong muốn họ giúp mình, Cố Hân căng thẳng vô cùng, mồ hôi cũng ướt đẫm lưng áo, trán li ti vài giọt.
Đây không phải là trường hợp để cho mình dòng vo tam quốc. Cho nên cứ nói thẳng ra sẽ tốt.
Không ai lên tiếng, Cố Hân nắm chặt góc áo mình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô ấy vô cùng lo lắng, nếu cô gái này không giúp cô thì không ai giúp được cả.
Thanh Nguyệt được phu nhân ra hiệu bước đến, trên tay cô ấy cầm một cái khay nhỏ chứa một số vũ khí đưa đến trước mặt Cố Hân.
“Chọn một thứ đi. Chỉ cần cô có thiên phú tôi sẽ đồng ý, nhưng nếu không…”. Cô chỉ ra ngoài. “Mời”. Ý là nếu vô dụng thì cút đi.
Cố Hân mím môi, chỉ nhìn lấy cô gái nhỏ đứng trước mặt mìh. Tuổi thì có thể nhỏ hơn cô, nhưng so về tuổi đời lại hơn hẳn Cố Hân.
Khí chất khó mà Cố Hân theo kịp! Tim Cố Hân đập nhẹ một cái.
Cố Hân nhìn lấy một lượt, vươn bàn tay lấy một phi tiêu hình lục giác. Vì cảm thấy nó là thứ dễ sử dụng nhất.
Thanh Nguyệt liền lui bước, sau đó nhanh như gió, Cố Hân tránh đi được phi tiêu đang bay về phía mình.
Phập!
Nó được bay thẳng đến tấm bia trúng hồng tâm. Cố Hân nhìn không chớp mắt, động tác tuy có nhanh thật khiến cho Cố Hân theo không kịp.
“Mời”. Hà Tuyết Thanh đưa tay mời Cố Hân. “Tôi nói một lần nghe kỹ nhé. Một khi nắm giữ vật này trong tay, có thể sinh mệnh của người khác nằm trong tay cô. Nhưng nên nhớ lúc cần giết thì nên giết, đừng nên do dự, chỉ khi do dự thì sẽ hại chết chính cô”.
Cố Hân gật đầu. Cô bắt buộc phải mạnh mẽ, bao nhiêu năm nay mọi người đều bảo bọc Cố Hân, cô ấy chưa từng biết gian khó là gì.
“Cô động tác tránh rất nhanh, nhưng đối với cô thì đã là rất tốt”. Hà Tuyết Thanh chỉnh lại tư thế cho Cố Hân, giúp cô ấy đứng vững. “Nhìn thẳng, tập trung một chút, hiện tại cô muốn cứu người, người trước mắt đang giữ lấy người mà mình yêu nhất, trên tay hắn ta đang cầm lấy một khẩu súng. Pằng”.
Phập!!
Cố Hân phóng về phía nhìn nhân giả đó, nhưng lại trật. Cô ấy không khỏi thất vọng về bản thân mình. Học hỏi không được, vậy ai sẽ giúp được Nghiên Trung đây.
“Minh Hoàng Lễ đã cho người đi tìm Lục Nghiên Trung, cô đừng lo”.
“Tôi rất lo, khi biết tin anh ấy bị thương, tôi sợ cả đời này sẽ không gặp lại anh ấy nữa”. Cố Hân nói tay vẫn phóng mũi phi tiêu, nhưng tiếp tục trật.
“Anh ấy chưa bao giờ rời xa tôi, hay làm cho tôi lo lắng như vậy cả”. Cố Hân nói mà hai mắt đỏ hoe. Kìm nén không khóc với họ.
“Phu nhân!!! Dạy em”. Thanh Nguyệt bước đến. Hiếm khi có cơ hội, học nhiều kỹ năng một chút sẽ tốt. “Em mến mộ người đã lâu lắm rồi đó”.
“Phu nhân em mệt”. Minh Hoàng Lễ phất tay. Tỏ ý không muốn cô mệt thêm, một mình Cố Hân đã đủ cho cô phí sức. Thật ra anh còn không muốn cô dạy Cố Hân luôn mà!
Đáng lẽ họ phải đang quấn nhau ở trên giường mới đúng, chứ đâu phải ở nơi này chỉ dạy cho người khác.
“Phu nhân ới~~~.” Thanh Nguyệt dẹo dẹo cọ cọ vào ngực cô.
Minh Hoàng Lễ liền túm áo Thanh Nguyệt kéo ra, cọ đi đâu đó. Cái con nhỏ xấu xa này!!! Ai cho động vào nơi không nên động vậy hả? Nơi đó là của anh!
Phải bảo Thanh Phong hay Thanh Giao dạy lại nó mới được.
“Phu nhân…”. Thanh Nguyệt bị lão đại ném về phía Thanh Giao cũng không bỏ cuộc. Hai chân cô ấy chới với, Thanh Giao bất lực vỗ vào mông cô nàng một cái. Mông cong anh ta vỗ mạnh một cái khiến cho nó hơi run lên.
Thanh Nguyệt liếc anh một cái, đúng là lưu manh mà.
Khụ.
Thanh Phong ho khẽ một tiếng, Thanh Nguyệt làm như không có gì. Mọi chuyện điều do Thanh Ngọc cả, Thanh Phong thấy có gì đó không đúng như không biết ở chổ nào.
“Được.” Cô cười. Dường như chỉ chờ cô nói câu này, ngay cả ba trợ thủ còn lại cũng rục rịch muốn học. Thanh Giao vốn không cho rằng phu nhân sẽ đồng ý, không ngờ…
Thậm chí ngay cả những người thuộc hạ khác cũng nhìn phu nhân bằng đôi mắt long lanh.
“…”. Minh Hoàng Lễ tức bọn người này, muốn tống cổ đi hết cho rồi, khuất mắt anh.
Ảnh đó!! Dang tiếng lừng lẫy, nếu là nam đã sớm tài hơn người, nhưng lại là nữ, còn là phu nhân của lão đại Hắc Phong. Có ai như họ không? May mắn quá đi thôi.
Từ khi phu nhân nhớ lại cho đến nay, cũng ít cười nói hơn lúc trước.
“Được rồi. Anh thông báo cho tất cả mọi người ở bang, ai muốn học thì gặp tôi ở phòng bắn súng”. Cô nói với Thanh Phong, sau đó lại tập trung hướng dẫn cho Cố Hân.
“Rõ”. Thanh Phong chấp hành mệnh lệnh. Giọng nói cũng vang rất nhiều và cũng có niềm vui theo đó.
“Đừng mệt quá”. Minh Hoàng Lễ sợ cô mệt.
“Em không sao. Đều là người của anh cả thì cũng là người của em”. Bởi vì Minh Hoàng Lễ là người cô yêu nhất.
Minh Hoàng Lễ nhìn cô, không nói gì, nhưng khoé miệng anh nhếch lên.
Cả ngày hôm đó, không hẳn chỉ hơn bốn tiếng đồng hồ sau, Cố Hân đã nhắm trúng được nhìn nhân.
Hà Tuyết Thanh đưa thử cho cô một chiếc lá, cô kẹp lấy nó vào giữa hai ngón tay, sau đó vừa nói với Cố Hân vừa phóng đi.
Vèo!!
Cố Hân trợn tròn mắt mình, trời ạ, giỏi quá đi thôi!!!
Cô muốn cướp về làm của riêng quá, làm sao đây. Sao này mà cô có con, nhất định để cho nó học hỏi mới được.
Cố Hân cũng làm theo nhưng vừa mới ném ra thì đã rớt xuống chân cô ấy.
“…”. Cố Hân
“Bỏ đi”. Hà Tuyết Thanh phì cười.
Cô bảo Thanh Giao đưa đồ đến cho mình, khi anh ta quay trở lại mang theo một chiếc khay cùng với một mảnh vải đỏ trên đó.
Cô đưa mắt ra hiệu cho Cố Hân mở ra xem, Cố Hân làm theo thì thấy trên khay có đủ phi tiêu hình lục giác mà cô ấy luyện tập nãy giờ.
“Cái này tôi tặng cho cô, Lục Nghiên Trung từng giúp Minh Hoàng Lễ một lần, xem như tôi thay anh ấy trả lại. Ở đây có mười phi tiêu, trong đó hai mũi có độc”. Cô chỉ vào một phi tiêu có ký hiệu màu đen chấm tròn nhỏ.
Cô đặt khay phi tiêu vào tay Cố Hân. “Dùng nó để cứu người, ở đây có thêm một pháo hiệu, khi đường cùng cô có thể phát ra tín hiệu, trong phạm vị 100m sẽ có người đến cứu và một ống khói cay có đủ thời gian cho cô chạy được một đoạn”.
“Cảm ơn”. Cố Hân nhận lấy tất cả, bỏ vào ba lô của mình, hai chiếc khác cô bỏ vào trong lớp mái tóc dài, che đi nó. “Ân tình này Cố Hân xin ghi nhớ, không bao giờ quên ơn này”. Cố Hân khom lưng chân thành cảm ơn họ.
Sau khi tạm biệt Minh Hoàng Lễ cùng Hà Tuyết Thanh thì Cố Hân rời đi.
Minh Hoàng Lễ ôm eo cô, cô dựa vào ngực anh. Mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó anh bế cô đi vào nhà, các thuộc hạ đã lui ra từ sớm. Phu nhân và lão đại ân ái với nhau họ không được làm phiền.
- --------
Cố Hân phải học cách mạnh mẽ, cô đội một chiếc nón của nam, mặc vào một bộ quần áo của Cố Minh. Thay đổi thành một người nam.
Cô ấy muốn cho mình một sự an toàn, cứu người nhưng vẫn an toàn mới được, thân con gái đi một mình, biết bao nhiêu nguy hiểm. Nên cô ấy cải trang vẫn tốt hơn.
Cô đi đến nơi mà anh mất tích, qua tìm hiểu của Minh Hoàng Lễ rất có thể anh đã bị mất tích và chạy trốn vào rừng.
Bọn họ đã giúp Cố Hân hết lòng, Cố Hân không thể làm phiền họ mãi được.
Cô men theo đường núi mà đi, đến khi xe không chạy được nữa, thì mới bắt đầu đi bộ.
Tuy đường núi khó đi, có lẽ vừa mới mưa, cho nên đường đi có chút khó khăn, mấy lần Cố Hân vấp ngã, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đi tiếp. Lục Nghiên Trung không rõ sống chết đang đợi cô đến cứu, cô không thể lùi bước.
Một khi cô ấy bỏ cuộc thì xem như đã từ bỏ việc cứu Lục Nghiên Trung.
Cố Hân không thể. Tự nhủ lòng mình, Cố Hân từng bước từng bước đi lên về phía trước.
Đi đến khi mệt mỏi thì mới dừng lại. Nhưng nghĩ ngơi một chút rồi lại đi tiếp. Cố Hân không cho phép mình nghĩ ngơi lâu, vì một khi nghĩ lâu thì Nghiên Trung sẽ không tốt.