Hắn ta âm thầm tính toán. Bởi vì Lạc Nhân vẫn muốn Lục Nghi An còn mạng hơn là chết, chết là quá dễ dàng rồi, sống mà phải hứng chịu mọi điều sỉ nhục kìa mới là điều đáng nói.
Thấy hắn đăm chiêu, Nghi An lại nói thêm: “Chỉ khi tôi còn mạng thì anh mới đạt được ý nguyện của mình”. Bụng dần quặng đau hơn, khiến cho Nghi An đổ mồ hôi hột, thân người cũng run lên từng hồi. Cô ấy đung sức vịn vào Hà Tuyết Thanh nhiều hơn, gần như cả người dựa vào em ấy.
Tuyết Thanh ôm lấy Nghi An.
Nghi An không ngờ lại không đánh động được gì đến hắn. Tên khốn này rốt cuộc muốn cái gì đây.
“Anh rốt cuộc là ai? Anh muốn cái gì”. Hà Tuyết Thanh không thể nhịn được nữa. Mạng người quan trọng hơn, tên khốn này cà nhây cà nhây. Tức chết được.
“Muốn em”. Hắn ta nói.
“…”. Hà Tuyết Thanh ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó chớp chớp đôi mắt.
“…”. Nghi An ngạc nhiên không kém! Hắn ta điên rồi sao? “Anh đừng nói lung tung”. Nghi An đưa cô ra phía sau lưng mình.
“…”. Các tên thuộc hạ khác.
“Chỉ cần em đồng ý theo anh, cô ta sẽ có bác sĩ, nếu không thì…”. Hắn ta không nói hết câu.
“Tôi đã có chồng rồi”. Hà Tuyết Thanh nói, cô không nói xạo, Minh Hoàng Lễ là chồng chưa cưới của cô. Bọn họ chỉ thiếu một hôn lễ mà thôi.
Bởi vì cô chưa đủ tuổi, cho nên anh không ném cô vào lễ đường được, nếu mà đủ mười tám, thì nhất định anh sẽ kéo cô đi đến đó. Thậm chí còn túc trực đến sáng để được ký tên đầu tiên!
Anh luôn muốn cho cô danh phận, nên chỉ khi đủ tuổi là cô sẽ chính thức thuộc về anh, làm bà Minh của anh.
“Ừm”. Hắn ta gật đầu. “Vậy thì đừng mong có bác sĩ”. Rồi hắn ta bước đi ra khỏi nơi này.
“Này…anh quay lại cho tôi!!!”.
Nhưng hắn ta đã đi rồi, Hà Tuyết Thanh nhìn mồ hôi chảy trên trán của Nghi An mà thở dài. Cô đã truyền tin cho Minh Hoàng Lễ rồi, chỉ mong anh đến kịp. Nghi An dần ngất đi rồi.
“Tên đó nói muốn em, mới cho chị Nghi An bác sĩ, chị ấy bị động thai rồi.”
Minh Hoàng Lễ nhận được tin chỉ nhìn Từ Khiêm một cái, sau đó lại nghiến răng. Mẹ kiếp! Dám mơ tưởng đến người của ông đây hả.
Xem ông bây chết rồi đúng không.
Đúng là đồ gây hoạ!!! Cô gái nhà Từ Khiêm là đồ gây hoạ!!!
Liên luỵ đến vợ anh!!!
Từ Khiêm cũng nhìn xem tin tức truyền đến, sắc mặt anh cũng xấu đi.
Động thai rồi! Chết tiệt thật.
Cũng không thể bảo cô gái đó chấp nhận đi!! Từ Khiêm cũng thân là đàn ông, cũng hiểu được một khi đã yêu vào thì người quan trọng nhất chính là người phụ nữ của họ.
Anh không thể ích kỷ như vậy được, đều là con gái, Nghi An cũng sẽ không đồng ý cho bản thân mình liên luỵ đến người khác, Từ Khiêm cũng thế, cho nên trong việc này, bọn họ thực sự mang ơn cô gái nhỏ kia.
Không màng sống chết, không màng nguy hiểm đi vào nơi sói để cứu con cừu non. Mà cừu non này lại đang mang thai và có thêm một con cừu non hơn.
“Lập tức truy tìm nhanh nhất tin của phu nhân đi”. Minh Hoàng Lễ cũng muốn điên theo rồi. Để một chút nữa thôi tên đó muốn bé con lấy hắn ta luôn!
“Có tin rồi”. Thanh Ngọc bước hớn hở nói. “Đi thôi”.
Chứ mà không có kết quả, e là hôm nay bọn họ đừng mong yên thân.
Minh Hoàng Lễ nghe Thanh Ngọc nói như vậy thì cơ mặt mới giản ra một chút.
Có tin rồi thì tốt, quan trọng bây giờ là đi cứu người, cô giúp thì cũng đã giúp, thôi thì anh phải tìm được cô nhanh nhất có thể thì mới an toàn.
Từ Khiêm cũng vội đi theo bọn họ, nhờ ai cũng được quan trọng là tìm người về mà thôi. Ân tình này anh nhất định sẽ ghi nhớ, ghi nhớ việc cô gái cứu An An không ngại nguy hiểm và người xấu.
Họ chỉ là một người xa lạ với nhau nhưng cô gái đó không hề e ngại mà cứu An An hết lòng.
Mai này họ cần anh giúp nhất định anh sẽ không từ chối sẽ giúp ngay mà không cần suy nghĩ.
Anh cũng biết Minh Hoàng Lễ không vui vì bị An An làm liên luỵ, nhưng anh cũng hết cách rồi.
Nếu anh tìm được người nhanh nhất như Minh Hoàng Lễ thì đã tự mình đi tìm cũng sẽ không phiền đến họ.
Nghi An thật sự rất quan trọng với anh, cho nên anh không suy nghĩ được gì, càng không đắn đo.
Từ thị cũng có người, nhưng lại không so được với người khác, tính mạng của An An vãn quan trọng hơn, anh không thể chần chừ.
Thanh Ngọc ngồi ghế phụ một tay anh ta không ngừng di chuyển máy tính. Thanh Phong thì lại xe theo sự chỉ điểm của anh ta.
Phía sau họ cũng có rất nhiều người đi theo để cứu người.
Phu nhân của họ bị bắt cóc, xem ra phải truy sát thêm một nơi nữa rồi. Lại còn nhắm đến phu nhân của Hắc Phong đúng là to gan đến cùng trời.
Nhắm đến ai không nhắm, lại nhắm đến phu nhân của Hắc Phong thì đúng là chán sống thật.
Không nhìn ra lão đại cưng chiều phu nhân của bọn họ như vậy à, dám đánh chủ ý lên.
- ---------
Hơn ba ngày sau.
Ông Lãnh đã tỉnh lại. Nhưng vẫn còn rất mệt, ông được cứu sống nhưng vẫn còn thở oxy.
Từ Khiêm muốn hỏi ông chuyện Nghi An mất tích, nhưng vẫn không hỏi. Nhìn ông như vậy, hỏi thêm có khi lại chết luôn.
Mấy hôm nay anh cùng với Minh Hoàng Lễ và người của mình đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không hề có tin tức gì cả. Lòng anh như lửa đốt.
Nghi An đã bị thương, còn bị động thai nữa. Để lâu e là một xác hai mạng mất thôi.
Tuy Nghi An có người giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là con gái, bọn chúng đông người lại mạnh mẽ, cho dù cô gái đó mạnh đến đâu Từ Khiêm cũng sợ cô không chống trả nổi.
Ông tỉnh lại thì gọi Nghi An, Nghi An mấy tiếng cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
Anh đến xem ông một lúc thì lại đi tiếp tục tìm kiếm Nghi An.
Thanh Thanh cũng không đành lòng, mấy hôm nay cô ở lại trông ông. Cố Minh cũng lo lắng đủ điều.
Lục Nghiên Trung đi tìm Lục Nam Hàng về, nhưng cũng không có tin tức. Cố Minh không dám nói cho Cố Hân biết để em gái lại đau lòng.
Năm mới đã đến nhưng không khí lại vô cùng đau lòng.
Cứ nghĩ sẽ đón năm mới cùng với nhau, Cố Minh đã lên tất cả các kế hoạch để nghĩ dưỡng cùng Thanh Thanh, nhưng xem ra phải bỏ tất cả.
“Anh về nhà đi anh”. Thanh Thanh đau lòng cho anh.
“Không sao, anh vẫn muốn ở cùng em”. Tuy không được làm em, nhưng mà cũng đỡ hơn là về nhà một mình phòng không gối chiếc. Cố Minh mà nói ra câu này thế nào cũng bị cô đập cho mấy cái, nên anh chỉ có thể nói thầm thôi.
“Đợi mọi chuyện ổn lại, chúng ta đi nghĩ dưỡng nhé anh”.
“Được”. Cố Minh thấy ba Lãnh vẫn còn ngủ say, anh để cho hai vệ sĩ canh chừng bảo vệ ông. Còn mình thì ghé vào tai cô nói một câu mà Thanh Thanh đỏ mặt mắng anh vô sĩ.
Nhưng cô nhìn anh xong rồi nhìn ba Lãnh rồi gật đầu đi ra ngoài với anh.
Cố Minh vui vẻ đi cùng cô ra xe ở bãi đỗ xe, sau đó đè Thanh Thanh ở ghế sau mà làm.
Mấy hôm nay anh kìm ném đủ rồi, hiện tại anh muốn được phát tiết. Phát tất cả ra trên người của cô.
Đêm nay Thanh Thanh đặc biệt cho anh, nên cô nhiệt tình chủ động, tuy ở trong xe có phần chặt hẹp nhưng Cố Minh được một phen ăn no nê.
“Rên lên đi em, đừng kìm lại”. Cố Minh lại nhấn người thêm một cú.
“A…”. Vốn dĩ Thanh Thanh không dám rên rỉ vì sợ người ta phát hiện được họ ở trong bãi đậu xe của bệnh viện đang lèm chuyện xấu.
Nếu bị phát hiện được sẽ rất ngại.
Cho nên chỉ biết cắn môi mình hoặc là vùi mặt vào ngực của Cố Minh để kìm lại cơn rên rỉ mà bản thân anh đem lại sau khi đạt được khoái cảm.
“Ngoan nào”. Cố Minh kéo người cô lên, thân dưới lại vận động.
Cô ấy vòng tay ôm lấy cổ Cố Minh, đầu ngửa ra sau, hai chân gác lên hông anh.
“Người ta sẽ nghe thấy đó! Ngại lắm mà”.
“Ai dám nghe anh đang làm tình thì xem như muốn chết rồi. Ngoan đi em, muốn nghe em gọi tên anh.” Cố Minh dụ dỗ Thanh Thanh.
“A…Cố Minh ơi…muốn anh”.
Cố Minh hài lòng sau đó càng luận động nhanh và mạnh hơn nữa.
Không biết kết khúc từ khi nào nữa, nhưng Cố Minh miệt mài hăng say như vậy, Thanh Thanh cũng chiều tất cả theo ý anh, đến khi cô không chịu nổi nữa thì kêu anh tha cho mình.
Lúc đó Thanh Thanh mệt không thở nổi, phải được Cố Minh bế về phòng nghĩ riêng ở bệnh viện.