“Tài năng không có, lại suy nghĩ lung tung, biết mình không được như người ta, vậy sao năm xưa không cố gắng luyện tập”. Ba Lãnh nói.
Hừ! Cố Minh vẫn giận không thèm trả lời ông luôn! Vì ông nói đúng quá mà, khi đó anh mê chơi lại nghịch ngợm, biết mình không có thiên phú nên anh không thích môi trường quân đội.
Nhưng nếu biết Thanh Thanh sớm là của mình, thì khi đó anh nên có ấn tượng tốt cho ông rồi.
“Cô gái đó từng là sát thủ, khi xưa được tổ chức AK đích thân nuôi dưỡng và đào tạo. Chỉ khi sau này gặp chuyện và mất đi ký ức cho nên mới mất tích một thời gian”. Từ Khiêm cũng từng hợp tác làm ăn với Minh Hoàng Lễ một thời gian.
Cũng đã từng điều tra cô gái bên cạnh anh ta, nhưng khi đó cũng do từng giúp anh xây dựng từng lửa, cho nên anh mới biết.
Nghi An cảm thấy mình vẫn còn may hơn cô gái đó rất nhiều. Nếu không sẽ không biết mình ra sao, sẽ chết hay không.
Với lại hôm nay không nên đi ra đường thì đúng hơn thì phải. Toàn chuyện xui rủi không thôi.
Suýt chút nữa mất mạng luôn rồi, từ nay cô phải lo ở nhà mới được, tránh cho những chuyện không hay xảy ra để Từ Khiêm lo lắng thêm.
Nhưng Nghi An không biết người hôm nay được nhắm đến không phải là cô mà là Lãnh Thanh Thanh, chỉ là hai người có chút giống nhau nên đã nhận nhầm.
Từ Khiêm và Cố Minh cũng không nói đến chuyện này, tránh cho các cô sợ thêm.
Cố Minh đưa anh và Nghi An về nhà cùng với ba Lãnh nữa.
Khi về đến nhà cũ thì gặp một đoàn xe sang trọng, dừng lại ngay cổng nhà. Nghi An hơi lo lắng, nhưng Từ Khiêm lại không nói gì. Chỉ nói là người quen.
Khi anh xuống xe thì một người đàn ông bước xuống từ ghế lái, sao đó đi lại bắt tay chào anh.
“Lão đại của chúng tôi muốn gặp anh Từ đây, không biết anh có nể mặt không”. Người đàn ông hỏi.
“Được”. Từ Khiêm gật đầu. “Để tôi đưa vợ tôi vào nhà trước đã, sau đó sẽ đến gặp lão đại của anh sao”. Không ngờ họ lại đến nhanh như vậy, mạng lưới thật đáng gờm.
Người đàn ông do dự một lát, anh ta đi lại báo cáo với lão đại mình, sau đó người anh ta mở cửa ghế sau ra, một người đàn ông khuôn mặt nghiêm nghị, khí chất bất phàm bước ra.
“Đẹp trai quá”. Thanh Thanh buộc miệng nói, cô còn không thèm để ý đến Cố Minh với khuôn mặt đen như đít nồi! Thậm chí còn nhìn không chớp mắt.
Cô dám!!! Dám đứng bên cạnh anh mà khen người đàn ông khác!!! Cố Minh thì không thấy người đàn ông kia đẹp chút nào, cũng chỉ được cái cao hơn anh một chút, đen hơn anh một chút, còn anh thì trắng hơn anh ta mà…nhìn thấy người là biết không dễ gần hơn mình rồi… ừm thì…vệ sĩ cũng đông hơn mình nữa…chắc thân phận hơn anh chút nữa, chỉ có một chút thôi mà… nói tóm lại điều chỉ có một chút thôi!!!
“Đúng vậy. Ngay từ đầu tớ đã thấy Cố Minh rất đẹp trai, nhưng so với người đàn ông này đây thì…”. Nghi An không nói thêm. Đương nhiên không nói câu không bằng được rồi!!!
Cố Minh muốn bẻ đầu Nghi An luôn cho rồi! Biết vậy khi nãy anh đã không thèm đón họ luôn!!!
Hứ!!
"Minh Hoàng Lễ ".
"Từ Khiêm ".
Hai người đàn ông bắt tay nhau.
“Tôi nghe người báo lại, anh gặp phu nhân của tôi”. Minh Hoàng Lễ hỏi, giọng hơi gấp gáp.
“Khi đó chúng tôi gặp chuyện, may mà được cô ấy giúp đỡ. Nhưng trên mặt lại dùng một tấm khăn che mặt lại”.
Minh Hoàng Lễ không nói gì, Cố Minh đi lại đưa cho anh mũi tên mà cô gái đó đã đưa cho họ. Khi Minh Hoàng Lễ nhận lấy thì nó liền phát sáng ra. “Minh Hoàng Lễ đừng tìm em”. Anh siết chặt mũi tên đó trong tay, cô cứ thế mà biến mất sao.
“Cho người rút hết đi, đừng tìm phu nhân nữa”. Minh Hoàng Lễ nói với Thanh Phong.
“Rõ”. Anh ta đi làm ngay.
Minh Hoàng Lễ đưa lại mũi tên cho Cố Minh. “Em ấy đã đưa cho các người thì nó là của cậu. Nếu gặp lại em ấy thì báo với tôi một tiếng. Được không”.
“Được”. Cố Minh gật đầu.
Minh Hoàng Lễ đưa ra một tấm hình, một cô gái với nụ cười trong sáng, phía sau đó là với khuôn mặt bị hủy với vết sẹo dài trên mặt.
Cố Minh hơi ngạc nhiên. Một cô gái xinh đẹp như vậy…vậy mà…
Minh Hoàng Lễ chào họ rồi nặng nề bước đi. Bé con! Xin em về với anh.
Ông Lãnh và Nghi An cùng với Từ Khiêm đi vào nhà, Cố Minh cùng với Thanh Thanh về nhà riêng của họ. Nhưng trên đường về Cố Minh lại không vui, Thanh Thanh chê anh xấu, khen người đàn ông khác, trong khi đó cô chưa từng khen anh!!!
Anh không vui!! Không vui thật sự, nhưng Thanh Thanh lại không hề nhận ra!!
Tức chết anh luôn rồi!
“Anh sao thế anh”. Thanh Thanh hỏi.
“Không có gì”. Ông đây ghen!!! Em còn không mau an ủi anh đi!!
“Ờ”. Thanh Thanh không nói nữa.
“…”. Cố Minh cô muốn chọc tức chết anh luôn đúng không hả!!
Hừ hừ! Thanh Thanh bật cười, sau đó cởi cúc áo của mình ra hai cúc, hơi nhoài người về phía anh.
“Ừm!! Anh đẹp trai vô cùng”. Cô thì thầm vào tai anh.
Cố Minh nghe mà nóng cả ruột gan, liền dừng xe vào lề và vội đưa Thanh Thanh ra ghế sau.
Vội vàng cởi hết quần áo.
“Đừng…mới làm mà anh”. Thanh Thanh đỏ mặt, cũng không đẩy anh ra.
“Ngoan…anh muốn”. Bàn tay anh sờ vào nơi tư mật của cô sau đó ấn một cái.
“Ưm…”. Thanh Thanh bị anh giữ chặt lại, không thể trốn được. “Về…a…nhà…”. Giọng cô đứt quãng vì động tác liên hồi của anh.
“Không được rồi.” Ha!!! Cố Minh kéo khoá quần mình xuống, nắm lấy hông cô rồi đẩy mạnh một cái. Thật sâu.
“A…”. Cả hai rên lên. Thanh Thanh vịn lấy vai anh, miệng thì kêu anh chậm lại nhưng đôi chân lại quấn lấy hông anh, kẹp lấy anh.
Cố Minh càng thêm điên cuồng đâm chọc liên tục. Khiến cho Thanh Thanh phải nhanh chóng xin tha.
Sau chuyện hôm nay, Cố Minh thầm nghĩ phải đổi một chiếc xe mới, mọi thứ đều rộng hơn, để cho họ dễ dàng làm việc. Anh nghiện làm trong xe rồi!!
“Ưm…nhẹ…á”. Hu hu
Thanh Thanh không để móng tay dài, đây thực sự là một thói quen tốt đối với Cố Minh. Khi ân ái cũng không bị cô cào cho đau, nhưng lại rất kích thích. Cô cào anh như mèo cào khiến cho anh thêm hưng phấn mà ra vào.
Lần đầu trải nghiệm cảm giác làm tình nơi công cộng, cô đỏ mặt không dám để anh nhìn thấy. Tuy họ vừa mới làm trên xe, nhưng khi đó anh làm rất nhanh, nhưng bây giờ Thanh Thanh kêu gào cỡ nào anh cũng không tha cho cô.
Anh nắm lấy chân cô gập lại rồi đâm vào thật sâu.
“A…”.
Sau khi đạt cực khoái, nơi tư mật thường rất mẫn cảm, hô hấp của Thanh Thanh lập tức trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ cũng tràn ra khỏi miệng.
“Anh… đừng làm nữa…em chịu không nổi đâu… xin anh đó hu hu…”. Thanh Thanh vội đầu hàng.
“Được…về nhà làm em nữa.” Cố Minh đi vào thêm một chút nữa, sau đó rút ra và bắn hết lên bụng cô.
Được anh rút ra, Thanh Thanh không ngừng thở dốc, nơi hoa tâm cũng theo đó mà chảy ra một chút dịch ngọt ngào.
- ----------------------
Anh thu xếp cho Nghi An ngủ xong, ngồi một lúc thì anh mới đi ra ngoài. Tuy đã nữa đêm nhưng anh không hề mệt mỏi một chút nào, sự lo lắng vẫn cứ ở quanh quẩn trong anh. Khiến anh không thể yên tâm được. Liên quan đến sự nguy an của Nghi An, Từ Khiêm chưa bao giờ xem thường nó.
Anh liên hệ với Trần Cảnh Hoài để tìm một số thiết bị phòng vệ tân tiến nhất, anh muốn bảo vệ Nghi An mọi lúc mọi nơi.
Đôi khi anh không ở nhà, nên vẫn bảo vệ cô thì sẽ tốt hơn. Mọi thứ anh phải chuẩn bị thật chu đáo.
Từ Khiêm quyết định nghiên cứu ra một sản phẩm để cho cô có thể tự bảo vệ mình một cách tốt nhất.
Cô đang mang thai, thai nhi chưa đủ tháng nên anh sợ khi có chuyện gì sẽ một xác hai mạng. Cô quá quan trọng với anh, cho nên anh không thể để cho cô có chuyện gì được nữa.
Nghi An ở bên anh, tuy họ mới công khai, nhưng vẫn chưa chính thức lên tiếng. Từ Khiêm không muốn cô bị thiệt một chút nào. Cho dù chỉ một chút cũng không được, cho nên anh liền liên lạc với trợ lý của mình, giúp anh thu xếp công khai quan hệ của anh với Nghi An ngay lập tức.
Một phần cho cô danh phận, một phần vì muốn nhanh hơn mẹ anh, tránh cho bà làm ra chuyện gì để gây khó dễ cho cô!
Nghi An là máu thịt của anh, nếu cô có một chút tổn hại nào, anh tuyệt đối không tha cho một ai!
Ngay trong đêm, anh cố gắng phát minh cho cô một thứ để cho cô phòng thân.
“Sao con không ngủ đi”. Ba Lãnh hỏi anh, ông đứng ngay cửa. Ônh đang định đi uống nước thì thấy thư phòng còn sáng đèn nên ông đi vào xem thử.
“Dạ…chú chưa ngủ sao ạ. Con đang tìm hiểu thứ gì có thể để cho An An tự bảo vệ mình khi con không ở bên em ấy ạ”. Anh phòng hờ vẫn tốt hơn, vì có những chuyện đôi khi sẽ không ngờ đến được.
“Nghi An nó được con bên cạnh, coi như là phúc của nó”.
Từ Khiêm cười. “Là phúc của con mới đúng, chỉ khi gặp được Nghi An cuộc đời của con mới thêm phần tươi sắc”.
Lúc này trợ lý của anh gọi đến. Từ Khiêm nghe máy.
“Giám đốc!!! Mẹ của anh…”. Giọng anh ta hốt hoảng.
“Có gì sao”.
“Phu nhân!! Phu nhân…mẹ anh đã công khai anh và người tên Lạc Nhân mới là một đôi”.
“Cái gì chứ”. Từ Khiêm bật dậy. “Cậu nói cái gì”.
“Anh xem tin tức đi, mới vừa công khai”. Giọng của trợ lý cũng sợ hãi đủ điều.
Từ Khiêm tắt máy.
Ba Lãnh thấy anh thay đổi khác thường, cũng liền đi lại xem sao. Từ Khiêm đưa điện thoại cho ông. Ngạc nhiên? Sững sờ.