Nhậm Tử Sâm tận mắt nhìn thấy Thẩm Niệm nhét thẻ ngân hàng vào trong túi.
Cô đứng dậy định rời đi.
Khoảng thời gian này Nhậm Tử Sâm luôn liều mạng học tập, vất vả lắm mới kết thúc kỳ thi tháng, cậu muốn hẹn Thẩm Niệm cùng ăn một bữa cơm.
Nhưng dường như Thẩm Niệm không có ý nghĩ này.
"Niệm niệm, sắp trưa rồi, cậu muốn ăn cái gì?"
Nhậm Tử Sâm khẽ kéo cà vạt một chút, vội vàng muốn Thẩm Niệm nhìn ra vẻ đẹp trai của cậu.
Tuy nhiên, đôi mắt của cô gái rất thản nhiên, mặc dù thuần khiết nhưng cũng cực kỳ linh động, lóe lên như thể biết nói chuyện.
Sao trên đời lại có một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như thế nhỉ?
Trước khi gặp được Thẩm Niệm, Nhậm Tử Sâm luôn rất xem thường mấy đứa trong đầu chỉ có yêu đương.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ bộ não ra, toàn bộ cơ thể cậu cũng toàn là tế bào tình yêu.
Lần trước hôn Thẩm Niệm ở thôn Thanh Thủy, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, cậu lại nhớ cô đến phát điên.
Cậu khát vọng cảm giác môi răng hai người chạm vào nhau.
Hơn tất cả là nỗi lưu luyến hương vị của Thẩm Niệm.
Cô giống như một bông hoa đào nở vào mùa xuân, khiến người ta say mà chẳng hay biết.
Nhậm Tử Sâm không muốn để Thẩm Niệm đi, trong lòng cậu nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng nói như vậy: "Niệm Niệm, cậu đừng đi."
Thẩm Niệm lo cậu lại muốn làm gì đó.
Sao tên vô lại này lại không biết học tập chăm chỉ nhỉ?
Mặc dù sau này cậu sẽ đạt được rất nhiều thành tựu nhưng thi đại học cũng là một phần rất quan trọng trong cuộc sống, cô không muốn cậu thiếu đi bất kỳ một phần nào của cuộc sống.
Thẩm Niệm không mềm lòng, cô chui xuống dưới cánh tay Nhậm Tử Sâm, thoát ra ngoài, sau đó co giò bỏ chạy.
Nhậm Tử Sâm: "..."
Mình không phải trai đẹp cấp hotboy trường sao?
Sao Tiểu Niệm Niệm coi mình như là quái vật dưới đáy hồ vậy?
Hay là vẻ đẹp trai của cậu lộ rõ quá?
Thẩm Niệm chạy ra khỏi văn phòng, cũng không để ý tới nhân viên đang chào hỏi cô, ba chân bốn cẳng rời khỏi công ty.
Mọi người: "..."
Vị cổ đông lớn này thực sự là một cô gái đáng yêu!
Nhất thời mọi người cảm thấy có động lực làm việc, đợi đến khi công ty lớn mạnh, nói không chừng bọn họ còn có thể ôm đùi cổ đông lớn.
Nhậm Tử Sâm đi ra, đang muốn đuổi theo thì có một nữ nhân viên nói: "Tổng giám đốc Nhậm, cháu gái của anh thật đáng yêu." Ngoại trừ cháu gái ra, cô ấy thật sự không thể nghĩ ra được giữa tổng giám đốc và cổ đông còn có quan hệ gì khác.
Nhậm Tử Sâm: "..."
Thiếu niên sờ sống mũi cao thẳng, mượn màn hình máy tính soi mình một chút.
Cậu già lắm à?
Thẩm Niệm không cho cậu một danh phận rõ ràng, nhưng nhậm Tử Sâm rất cần danh phận này.
Cậu khó có thể tưởng tượng trong tương lai nếu như không ở bên Thẩm Niệm thì cậu sẽ như thế nào.
Không!
Cậu sẽ không cho phép Thẩm Niệm rời đi.
Nếu cô không đồng ý ở bên cậu, cậu sẽ cưỡng ép cô.
Nhậm Tử Sâm hết sức khéo léo hào phóng, lại không mất đi vẻ chững chạc nhấn mạnh một câu: "Cô ấy không phải cháu gái tôi mà là bạn gái tôi."
Nữ nhân viên sửng sốt, đáy mắt lập tức toát ra bong bóng màu hồng.
Trời ạ!
Tổng giám đốc Nhậm nuôi bạn gái từ nhỏ sao?
Thế này thì đáng yêu quá đi!
"Chúc mừng Tổng giám đốc Nhậm! Bạn gái anh đẹp quá!"
Mấy nhân viên nam cũng bắn ra ánh mắt hâm mộ.
Miễn là mình đủ xuất sắc, muốn tìm bạn gái lớn nhỏ thế nào cũng được!
Xem ra BOSS của bọn họ là người cuồng Loli.
Nhậm Tử Sâm vừa định đuổi theo thì điện thoại di động reo lên, là tin nhắn WeChat của Thẩm Niệm gửi tới: [Không cần đuổi theo, tôi về nhà rồi.]
Nhậm Tử Sâm: "..." Mẹ kiếp!
Cậu bị cho leo cây à?
Chẳng lẽ sức hút cậu toả ra ngày hôm nay vẫn chưa đủ để mê hoặc Tiểu Niệm Niệm?
Quả nhiên học sinh giỏi không dễ tán!
*
Vào thứ hai, kết quả của kỳ thi tháng đã được công bố.
Trước kia lớp số 9 chưa bao giờ quan tâm đến bảng thành tích, nhưng lúc này đây, giáo viên phụ trách vừa dán bảng thành tích xong, lớp số 9 đã cùng nhau lên đường.
Mấy nam sinh cao lớn chen tới, đẩy các nam sinh khác sang một bên, mục tiêu tập trung hẳn vào vị trí số 1 trong bảng xếp hạng.
"Tiểu Niệm Niệm! Người đứng đầu bảng là Tiểu Niệm Niệm lớp chúng tôi!"
"Trời ơi, Niệm Niệm của chúng ta thật sự không chịu thua kém ai! Lớp số 9 chúng ta có hi vọng quật khởi rồi!"
"Tôi lập tức nhắn tin báo tin tức tốt này cho mẹ tôi, để mẹ tôi cũng vui theo!"
"Ấy... bạn học này, Thẩm Niệm đứng đầu khoá, tại sao mẹ của cậu cũng vui?"
"Bởi vì Thẩm Niệm là bạn học của tôi! Sau này mẹ tôi đi ra ngoài chơi mạt chược có thể khoe khoang rằng bạn cùng lớp của con trai bà đứng đầu toàn khoá!"
"..." (⊙o⊙)...
Cái này mà cũng khoe khoang được hả?
Nhậm Tử Sâm cũng đã tới.
Nghe thấy mọi người gọi tên Thẩm Niệm, cậu cũng tận mắt nhìn thấy vị trí số một trên bảng thành tích, tên của Thẩm Niệm rất rõ ràng bắt mắt.
Giờ này khắc này, Nhậm Tử Sâm cảm thấy vinh quang một cách khó hiểu.
Niệm Niệm nhà cậu thật lợi hại!
Nhậm Tử Sâm chưa từng tự hào vì xuất thân của cậu, nhưng hiện tại cậu vô cùng tự hào.
Là người đàn ông tương lai của Thẩm Niệm, ngoại trừ tự hào ra, Nhậm Tử Sâm còn có một loại áp lực vô hình.
Người đàn ông của học sinh giỏi không thể quá kém cỏi!
Nghĩ như thế, tim Nhậm Tử Sâm đập nhanh hơn, ánh mắt men theo bảng xếp hạng, theo thứ tự từ trên xuống dưới, từng người một nhìn xuống.
Càng lướt xuống, tim đập càng nhanh.
Lưu Vũ ở bên cạnh kêu to một tiếng, Nhậm Tử Sâm cũng hoảng sợ.
Lưu Vũ: "Cmn! Anh Sâm, em bị mù rồi à?! Anh Sâm, lần này anh lọt top 100!"
Vị trí thứ 98!
Trước kia Nhậm Tử Sâm toàn đứng chót bảng, lần này rõ ràng là đã ngồi trên hỏa tiễn, nhưng mà vẫn cách vị trí thứ nhất của Thẩm Niệm một khoảng rất lớn.
Lúc này, ánh mắt Nhậm Tử Sâm quét lên trên một lần nữa, ở vị trí top 10 cậu nhìn thấy tên Vương Xuyên.
Nhậm Tử Sâm: "..."
Khoảng cách giữa cậu và Thẩm Niệm có hơi lớn, khoảng cách với tình địch cũng không ngắn.
Một bàn tay nhiệt tình đặt lên vai Nhậm Tử Sâm, Vương Xuyên cười nói: "Tử Sâm, cậu không cần cảm thấy mất mát, lần này đã có tiến bộ rất lớn, tôi tin lần sau cậu có thể lọt vào top 80. Tôi và Niệm Niệm ở phía trước chờ cậu."
Thế này là thị uy!
Nhậm Tử Sâm miệng cười nhưng tim không cười, răng hàm sưng tấy, muốn đánh người: "Được!"
Nhậm Tử Sâm tiếp nhận lời khiêu chiến, hơn nữa còn vô cùng rêu rao công bố ra bên ngoài rằng cậu thi vào top 100 khối 11 của Nhất Trung.
Phải biết rằng, ở Nhất Trung toàn là học sinh mũi nhọn.
Có thể chen vào vào top 100 đã là việc không dễ dàng.
Nhậm Tử Sâm đứng bên cạnh bảng thành tích, chụp ảnh tự sướng, sau đó đăng lên vòng bạn bè bài viết đầu tiên trong đời: [Bởi vì cậu, cuộc đời của tôi đã có ý nghĩa để phấn đấu, bắn tim.jpg.]
Trước kia Nhậm Tử Sâm rất khinh thường việc đăng bài lên vòng bạn bè.
Vì vậy, khi mọi người nhìn thấy bài đăng này, hầu như ai nấy đều nổ tung.
"Ngầu quá, sức mạnh của tình yêu thật là tuyệt vời."
"Ha ha ha ha, có bạn gái là học sinh giỏi, anh Sâm cũng bất chấp tất cả."
"Chua quá, nhưng mà... anh Sâm dùng từ ngữ thế này thấy ghê quá."
"..."
Phàm là người nhìn thấy bài đăng này thì đều like.
Là một người bố, Nhậm Lăng còn gì không rõ.
Sức mạnh của tình yêu đấy.
Thanh xuân chết tiệt này, trông có vẻ hoang đường nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết.
Nhậm Lăng gửi cho Nhậm Tử Sâm một tin nhắn: [Thằng nhóc thối, cô gái nhà người ta vẫn chưa trưởng thành, con chậm một chút, nhất định không được hại đến mạng người, phải ngồi tù đấy.]
Sau khi gửi một tin nhắn, Nhậm Lăng định chuyển khoản "tình phí" cho con trai, sau đó giao diện WeChat đột nhiên xuất hiện dấu chấm than màu đỏ" [Tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối nhận.]
Nhậm Lăng: "...!!!"
Lần đầu tiên trong đời Tổng giám đốc Nhậm bị người ta block Wechat.
Hơn nữa người đó còn là con ruột của mình.
"Mẹ kiếp! Bây giờ cánh cứng rồi đấy!"
Nhậm Lăng lẩm bẩm một câu, đương nhiên ông ta biết sự nghiệp hiện tại của Nhậm Tử Sâm. Sau khi thằng nhóc thối này rời khỏi ông ta, không chỉ càng ngày càng "mặt người dạ thú", sự nghiệp bắt đầu, ngay cả thành tích học tập cũng được nâng cao, đời sống tình cảm cũng phong phú...
Nhậm Lăng cảm thấy cực kỳ thất bại.
Ông ta cố gắng tham gia vào cuộc sống của con trai mình.
Vì thế, tổng giám đốc Nhậm gọi video Wechat cho Thẩm Văn Phong.
Nhưng mà, Thẩm Văn Phong ở bên kia lại không nghe điện thoại của ông ta.
Nhậm Lăng: "...!!!"
*
Kết quả kỳ thi tháng vừa có, Lục Sơn lại một lần trở nên tiêu sái trong giới chủ nhiệm.
Lớp số 9 từng là lớp tệ nhất toàn trường.
Nhưng mà lần này, top 10 của khoá có hai người đến từ lớp số 9, Thẩm Niệm còn liên tục đoạt vị trí đứng đầu.
Có vẻ như yêu đương không ảnh hưởng đến việc học!
Bài thể dục giữa giờ vừa kết thúc, ánh mắt của cả đám đều sáng lấp lánh, cứ cảm thấy thân là người của lớp số 9, trên mặt cũng có ánh sáng.
Tóc Nhậm Tử Sâm dài hơn một chút, mái tóc loà xoà trước trán nhẹ nhàng đong đưa theo động tác đi lại của cậu, cậu giống như thiếu niên bước ra từ trong anime, toàn thân đều tản ra hơi thở thanh xuân.
Nhậm Tử Sâm kéo ghế ngồi xuống.
Nhậm Tử Sâm nghiêng mặt nhìn Thẩm Niệm.
Nhậm Tử Sâm mở miệng trước mắt bao người:
"Niệm Niệm, tôi nhớ rõ hình như cậu đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi lọt top 100 thì cậu sẽ đồng ý với tôi một chuyện vô điều kiện."
Cả đám hóng hớt đều nghiêng tai lắng nghe.
Đồng ý một chuyện vô điều kiện...
Lượng thông tin ở đây quá lớn.
Thẩm Niệm sửng sốt, cô đồng ý bao giờ?
Nhậm Tử Sâm lại nói: "Tôi sẽ không đối xử với cậu như lần trước nữa, chúng ta chỉ xem phim thôi, cậu thấy được không?"
Lần trước anh Sâm đối xử với Tiểu Niệm Niệm như thế nào?
Mọi người nghi ngờ anh Sâm đang "lái xe"* nhưng không có chứng cứ.
*lái xe: là viết/ nghĩ/ vẽ mấy thứ 18 cộng.