Hoàng hôn màu cam tạo ra một lớp ánh nắng bóng như tơ lụa.
Trong ngõ nhỏ, người thiếu niên chế nhạo cười một tiếng, rất khinh thường thở ra một hơi, vài sợi tóc rũ xuống trán, đung đưa theo gió, trông hết sức mệt mỏi nhưng không thiếu phần điển trai.
Cậu mang tướng mạo của một thiếu niên phong lưu, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, sâu như biển cả, dường như cất giấu những bí mật mà con trai tuổi này không nên có.
"Bọn mày lên từng đứa một? Hay là cùng nhau lên?!"
Nhậm Tử Sâm nhếch môi cười, áo sơ mi đồng phục màu trắng, phía trên cởi hai nút, lộ ra yết hầu nhô lên. Chỉ là một bộ đồng phục học sinh bình thường, cậu mặc lên lại toát ra phong thái của người mẫu nam, là móc treo quần áo trời sinh.
Thiếu niên này, gầy gò, cao lớn, trong xương cốt lại lộ ra sự bướng bỉnh và tàn ác.
Một tay cậu đút vào túi quần đồng phục, tay kia xách ba lô, gân xanh trên mu bàn tay theo cánh tay uốn lượn lên trên.
Mấy thằng ba gai của trường kỹ thuật nhìn nhau vài lần, thấy Nhậm Tử Sâm chỉ có một mình, bọn chúng khó tránh khỏi đắc ý vênh váo.
Một tên côn đồ trong số đó tiện tay cởi áo thun Smart* trên người, ném xuống đất, cái đầu rắn xăm trên ngực hắn vô cùng bắt mắt, hắn lớn tiếng hô: "Nhậm Tử Sâm! Mày đừng quá tự phụ! Lần trước mày đánh anh Trương của bọn tao, hôm nay phải đi xin lỗi! Cũng phải đền tiền thuốc men nữa!"
*Smart: là một trào lưu bắt đầu phát triển ở Trung Quốc từ năm 2008, bị ảnh hưởng bởi phong cách Rock & Roll của Mỹ và Nhật, người mặc thì cảm thấy mình đẳng cấp, thông minh còn người ngoài thì thấy như bọn não tàn đú đởn. (Phong cách ăn mặc và đầu tóc,... của những người theo trào lưu này giống với HKT của mình ấy.)
Có người dẫn dắt, mấy nam sinh trường kỹ thuật đều tự tin hẳn lên.
Dù sao, mọi người đều biết Nhậm Tử Sâm có tiền, mà những học sinh trường kỹ thuật như bọn họ, lại thiếu tiền tiêu xài.
Dù sao Nhậm Tử Sâm chỉ có một mình, cho dù cậu giỏi đánh nhau đến thế nào, cũng là hai tay khó địch lại bốn tay, hổ dữ còn phải sợ bầy sói.
Một đám học sinh trường kỹ thuật đã định ra ý tưởng tống tiền.
Nhậm Tử Sâm, cái tên này chính là thần thoại của trường Nhất Trung ở thành phố Nam.
Không phải là thành tích học tập của cậu xuất sắc như thế nào.
Mà là bởi vì người mẹ siêu sao của cậu, cũng như nhan sắc được trời ưu ái và gia cảnh giàu có.
Tính cách Nhậm Tử Sâm lầm lì, lười biếng, cổ quái, quần là áo lượt, ngạo mạn kiêu kỳ, làm việc hoàn toàn dựa vào tâm tình.
Là một thiếu niên nắng mưa thất thường, khiến cho người ta khó mà khống chế.
Hấp dẫn, lại cực kỳ nguy hiểm.
Nhậm Tử Sâm cười ha hả một tiếng, trong mắt lại không có ý cười, giọng nói của thiếu niên đã bắt đầu thay đổi, pha lẫn giữa giọng của thiếu niên và đàn ông trưởng thành, trầm thấp đầy từ tính, vô cùng dễ nghe.
Tay cậu buông lỏng, túi xách rơi xuống dưới chân, ngoắc ngoắc ngón tay với đám côn đồ: "Muốn tiền? Vậy thì phải xem bản lĩnh của bọn mày rồi."
Ánh mắt của cậu và từng lời từng chữ, đều lộ ra sự khinh bỉ.
Đám côn đồ có ngu xuẩn đến đâu, cũng nhìn ra mình bị khinh thường.
"Mấy anh em còn chờ cái gì nữa?! Lên cho tao!"
Tên cầm đầu hét lớn một tiếng.
Đúng lúc này, trong hẻm có gió nổi lên, mặt trời đã lặn, hoàng hôn chưa hết... Một âm thanh ngọt ngào dồn dập truyền đến: "Không được! Mấy người không được đánh nhau!"
Âm thanh của thiếu nữ bị gió đêm cuốn vào tai của mỗi thiếu niên.
Đám con trai ngẩn ra, sau đó nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chạy tới.
Cô gái thở hồng hộc, khuôn mặt trắng hồng, bởi vì chạy mà đỏ lên. Cô thở hổn hển, đôi môi hồng khép lại, chạy đến bên cạnh Nhậm Tử Sâm, sau đó chắn trước mặt cậu. Cô đối mặt với một đám ba gai, quát to: "Đánh nhau là không đúng! Tôi, tôi nói cho các người biết... vừa nãy tôi đã thông báo cho chú bảo vệ ở cửa Nhất Trung rồi, không ai chạy thoát được đâu."
Gió thổi, hơi thở ấm áp bao quanh tất cả mọi người ở đó.
Một khoảng yên tĩnh kỳ dị.
Tên cầm đầu ngẩn người, mãi mới phản ứng lại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Thẩm Niệm: "Con nhóc từ đâu ra đây, trông cũng rất xinh đấy, thuần khiết không chịu không nổi luôn! Nhóc là gì của Nhậm Tử Sâm?!"
Thẩm Niệm còn đang thở dốc, như là đang cố ý tăng thêm sự can đảm: "Anh, anh quan tâm tôi là ai làm gì?! Dù sao các anh cũng không thể đánh người!"
Nhậm Tử Sâm nhìn thiếu nữ chỉ cao đến ngực mình, tóc đuôi ngựa của cô đung đưa một cái, lộ ra cái gáy mảnh khảnh trắng như tuyết, lông tơ nhỏ rất đáng yêu.
Lần đầu tiên trong đời được con gái "bảo vệ".
Cảm giác này... chậc, lạ lắm!
"Này! Nhóc, làm loạn đủ rồi phải không? Tránh ra cho tôi!" Một bàn tay của Nhậm Tử Sâm đặt lên vai Thẩm Niệm, đẩy cô ra.
Cảm giác trong lòng bàn tay rất nhỏ nhắn và mềm mại, nhưng thật sự là, mẹ nó... quá mỏng manh!
Ai đã cho cô sự tự tin, để cô ra mặt thay cho cậu? Cô không còn quyến luyến gì với cái thế giới này nữa hay sao?
Thẩm Niệm dễ dàng bị đẩy sang một bên ngõ, Nhậm Tử Sâm dường như không cần dùng tí sức nào.
Thật mềm mại...
Không hiểu sao trong đầu Nhậm Tử Sâm lại hiện lên mấy chữ này.
Hai mắt Thẩm Niệm ngập nước, giống như nai con trong rừng bị lạc đường, ngỡ ngàng nhìn Nhậm Tử Sâm: "Bạn học, tại sao cậu lại như vậy? Họ sẽ đánh cậu đấy, cậu mau chạy đi!"
Nhậm Tử Sâm: "..."
Lời nói kiểu gì thế?
Cậu chạy một mình, để một đứa trẻ như cô lại?
Lông mày của thiếu niên nhíu lại, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Đám côn đồ của trường kỹ thuật nhao nhao vây lại, bao vây quanh Nhậm Tử Sâm và Thẩm Niệm, trong đó có một tên cười rất ngạo mạn: "Ha ha ha, Nhậm Tử Sâm, hôm nay mày và bạn gái nhỏ của mày, ai cũng đừng hòng chạy!"
Bạn gái nhỏ...
Nhậm Tử Sâm nhướng đôi mày kiếm, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, thầm nghĩ: con gái thật phiền phức.
Thẩm Niệm như bị kích thích, khuôn mặt nhỏ trắng hồng đỏ lên, một chút đỏ tươi lan từ đầu lỗ tai đến cổ, cô xấu hổ và phẫn nộ đến mức không chịu nổi: "Các người đừng có nói bậy! Tôi không phải là bạn gái nhỏ của bạn học này!"
Nhậm Tử Sâm: "..." Ha, cô còn ghét bỏ nữa hả?
Nhậm Tử Sâm liếm răng hàm sau, khó có khi tốt bụng mà nhắc nhở: "Nhóc con, lát nữa cậu tránh xa một chút, nếu vô tình làm cậu bị thương, tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"
Đang muốn lao vào đánh nhau, ba bảo vệ cầm theo dùi cui chạy tới: "Mấy đứa đang làm gì vậy?!"
Nhất Trung là trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố Nam, có thể vào đây chỉ có hai loại người, một là người có tiền ở thành phố Nam, hai là học sinh giỏi.
Quản lý trật tự của trường Nhất Trung ở thành phố Nam rất nghiêm khắc, bảo vệ đều là cựu chiến binh, thân thể cao lớn, rất có bản lĩnh.
Đám côn đồ của trường kỹ thuật không ngờ Thẩm Niệm thật sự gọi bảo vệ tới.
"Đ.m! Thất sách! Bạn gái nhỏ của Nhậm Tử Sâm thật tàn nhẫn!"
Đám ba gai huýt sáo, năm sáu tên ăn mặc phong cách Smart nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ nhỏ, không ai muốn ăn dùi cui cả.
Nhậm Tử Sâm thì rất... cạn lời.
Đây là lần đầu tiên cậu còn chưa ra tay, đối thủ đã chạy sạch.
Cậu là nhân vật làm mưa làm gió ở Nhất Trung của thành phố Nam, gia cảnh hùng mạnh, tuy các bảo vệ rất có thành kiến với cậu, nhưng ngoài mặt cũng không làm khó: "Hai bạn học, đã tan học rồi, về nhà sớm một chút đi."
Thẩm Niệm đeo một cái túi hai quai màu hồng, dáng vẻ rất ngoan ngoãn: "Cảm ơn các chú ạ, con biết rồi."
Nhậm Tử Sâm cười ha hả một tiếng, không biết là chỗ nào không thích hợp, dù sao cả người cậu đều cảm thấy không thoải mái lắm.
Bảo vệ vừa rời đi, Thẩm Niệm lại chạy đến trước mặt thiếu niên, cô khom lưng nhặt cặp sách rơi xuống đất, còn vỗ vỗ bụi bặm phía trên, lúc này mới đưa cho thiếu niên: "Bạn học này, cặp sách của cậu."
Nhậm Tử Sâm lại cười nhạo một tiếng.
Có quá nhiều nữ sinh theo đuổi cậu, tình cờ gặp nhau trong trường học, bắt gặp ở trung tâm thương mại, làm đổ nước, viết thư tình...
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải thủ đoạn đẹp đẽ thoát tục như vậy.
Anh hùng cứu mỹ nhân? Chậc, tuyệt vời thật.
"Ha ha ha..." Cậu cười khẽ, ánh tà dương còn sót lại rơi vào đáy mắt cậu, nỗi u ám sâu không lường được.
Thẩm Niệm: "Bạn học, cậu không sao chứ?"
Giả vờ!
Lại tiếp tục giả vờ!
Giả đến mức thật thuần thục.
Nhưng mà, cô gái nhỏ này trông xinh đẹp như vậy, sao trước kia cậu lại chưa từng nhìn thấy?
Nhậm Tử Sâm không vạch trần cô, dù sao cậu cũng là một người đàn ông, định chừa lại mặt mũi cho cô gái, chỉ nói: "Ha ha, trông ông đây giống người có chuyện gì sao? Bạn nhỏ, cậu là người mới đến hả?"
Thẩm Niệm cố đánh trống lảng, có vẻ như rất sốt ruột thanh minh: "Tôi không phải bạn nhỏ, tôi... tôi... năm nay tôi 16 tuổi rồi!"
Mười sáu à...
Quá non nớt, giống như một đóa hoa nở rộ trong ánh nắng ban mai.
Nhậm Tử Sâm tự xưng là chàng trai người gặp người yêu, nhưng tuyệt đối không thể gây họa cho nụ hoa nhỏ như vậy.
Nhận lấy cặp sách của mình, Nhậm Tử Sâm lười biếng khoác lên vai, thân thể lướt qua Thẩm Niệm, không thèm để ý, không liếc mắt nhìn cô cái nào: "Nhóc con, về nhà học tập thật tốt đi, có vài người không phải là người mà cậu có thể mơ tưởng tới."
Khóe môi cậu cong cong, vẻ mặt không cho là đúng.
Thẩm Niệm nhìn bóng lưng cao lớn của thiếu niên dần dần biến mất, sự thuần khiết nơi đáy mắt nhạt đi, thay vào đó là một chút hờ hững, suy nghĩ sâu xa.
"Cái gì? Vậy thì ngày tháng còn dài..."
***
Khu đô thị mới thành phố Nam, khu biệt thự.
Thẩm Niệm đi tới cửa biệt thự, bấm chuông cửa, đợi khoảng chừng hai phút, cửa đại viện biệt thự mới tự động mở ra.
Cô đeo cặp sách, mười sáu tuổi, cao 1m6, dáng người mảnh khảnh, mặc đồng phục học sinh rộng rãi, trông có vẻ tuổi còn rất nhỏ, tươi trẻ non nớt.
Đi vào phòng khách, Thẩm Văn Phong liền mắng sa sả vào mặt: "Sao đến bây giờ mới về nhà? Mày xem xem đã mấy giờ rồi?! Chị gái mày cũng học ở Nhất Trung mà nó đã về từ sớm, mày mới đến thành phố Nam, đừng có làm tao mất mặt! Cũng đừng mang theo mấy thói quen xấu ở nông thôn đến đây!"
Phòng khách được thắp sáng rực rỡ.
Không nghi ngờ gì nữa, nhà họ Thẩm là người có tiền.
Mà Thẩm Niệm từ đầu đến chân lại không hề có dáng vẻ của người có tiền, ngoại trừ đồng phục học sinh ra, dưới chân là một đôi giày nhỏ màu trắng cực kỳ bình thường.
Cô có khuôn mặt của mối tình đầu thanh thuần, bởi vì còn quá nhỏ, nhìn qua có vài phần mũm mĩm của trẻ con, ngũ quan hết sức tinh xảo, nhất là đôi mắt bị sương mù che khuất kia, và cả đôi môi hồng hình củ ấu.
Đỗ Quyên đã ở trong giới giải trí mấy năm, liếc mắt một cái đã nhìn ra, thêm vài năm nữa Thẩm Niệm sẽ mang dung mạo khuynh thành như thế nào.
Sự ghen tị xẹt qua trong lòng Đỗ Quyên, tuy rằng bà ta cũng đẹp, con gái bà ta cũng xinh, nhưng hoàn toàn không có linh khí bằng Thẩm Niệm.
Ngoài mặt, Đỗ Quyên cố hết sức làm một người mẹ kế tốt, bà ta khoác cánh tay Thẩm Văn Phong, dịu dàng khuyên nhủ: "Ông xã, Niệm Niệm mới từ nông thôn trở về, đã nhiều năm không đến thành phố Nam, khó tránh khỏi không thích ứng kịp, ông đừng tức giận, tức giận ảnh hưởng đến thân thể thì phải làm sao bây giờ."
Đỗ Quyên từng là ngôi sao nữ nổi tiếng, tuy rằng bây giờ đã hết thời, nhưng mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, bảo dưỡng hợp lý, trông vẫn đẹp hút mắt.
Thẩm Văn Phong rất thích dáng vẻ dịu dàng uyển chuyển này của bà ta.
"Bà đấy, chỉ biết thiên vị nó thôi." Thẩm Văn Phong vỗ tay vợ yêu, cơn giận cũng biến mất.
Thẩm Niệm đeo túi xách trên vai, đứng ở phòng khách rộng lớn tráng lệ, trông hơi lạc quẻ.
Nhưng biểu cảm của cô bình tĩnh lạ thường, giọng nói nhu hoà, giống như đoá hoa trắng vô hại, nhưng lại rất đúng mực, hoàn toàn không giống cô nhóc dân dã đến từ nông thôn: "Con biết rồi, ba. Cũng cảm ơn dì Đỗ đã quan tâm."
Cô nhìn về phía người chị kế xem kịch hay từ nãy đến giờ - Thẩm Đường Tinh, ngọt ngào cười: "Chị, vậy em lên lầu trước, ngày mai gặp ở trường nhé."
Thẩm Niệm lần lượt chào hỏi, đeo cặp sách nhỏ của cô, cái đuôi ngựa lắc lư sau gáy, sống lưng thẳng tắp.
Bước lên cầu thang, cô nghe thấy Thẩm Đường Tinh đang làm nũng: "Ba mẹ, sao hai người không dạy dỗ em gái một chút? Con bé lầm lì như vậy, sao có thể hoà hợp với bạn học ở Nhất Trung chứ? Nhà họ Thẩm chúng ta tốt xấu gì cũng là nhà có máu mặt thành phố Nam, dáng vẻ này của em gái... Con hơi lo lắng."
Hình như Thẩm Văn Phong rất thích đứa con gái này: "Vẫn là Tinh Tinh hiểu chuyện, em gái con vừa mới từ nông thôn tới, mấy ngày nay làm khó con rồi."
Thẩm Đường Tinh hiểu chuyện cười cười: "Ba, con không cảm thấy khó xử, chỉ cần em gái có thể tốt lên là được rồi."
Đỗ Quyên chọn đúng thời cơ xen vào: "Đều là người một nhà, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Tinh Tinh của chúng ta vừa có đức vừa có tài, quả thật nên chăm sóc em gái nhiều hơn, dù sao chất lượng giảng dạy ở nông thôn còn lâu mới bằng thành phố."
Thẩm Niệm đã bước lên lầu hai.
Sau đó tiếp tục lên lầu ba.
Toàn bộ tầng hai của căn biệt thự đều là địa bàn của Thẩm Đường Tinh, phòng ngủ, phòng đàn, phòng vẽ, phòng tập thể dục... Dù sao, không có phần của cô.
Thẩm Niệm để ngoài tai lời nói của một nhà ba người trong phòng khách.
Bởi vì, cô biết, chuyện vô dụng nhất trên đời này, chính là khóc lóc và oán hận.
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được mười năm trước, Thẩm Văn Phong mang theo một ngôi sao nữ về nhà, đuổi cô và mẹ ra khỏi nhà...
Mẹ 18 tuổi đã đi theo Thẩm Văn Phong, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Lúc trước, Thẩm Văn Phong chỉ là một chủ thầu ở thành phố Nam, mấy năm nay ngành bất động sản như mặt trời ban trưa, Thẩm Văn Phong thật sự có chút năng lực, không đến mấy năm đã như cá vượt long môn*, trở thành nhà phát triển bất động sản số một số hai ở thành phố Nam.
*cá vượt long môn: sự nghiệp thành công, thăng tiến.
Mẹ đã dành hết tất cả mọi thứ cho người đàn ông này, nhưng sau đó thì sao?
Tất cả những gì bà nhận được chỉ có được một người chồng tuyệt tình, cùng với sự trào phúng và lạnh lùng của bà con làng xóm.
Chưa đầy ba năm sau khi ly hôn, mẹ cô uất ức mãi thành bệnh, rồi rời xa nhân thế.
Sau đó Thẩm Niệm theo bà ngoại sống ở nông thôn, hai tháng trước, bà ngoại bệnh nặng qua đời, mà cô còn chưa trưởng thành, Thẩm Văn Phong mới nhớ tới đứa con gái này. Nếu không phải Ủy ban thôn gọi điện thoại cho Thẩm Văn Phong, người cha tốt này còn chưa chắc sẽ đón cô về.
Hiện giờ, mọi người đều cho rằng Thẩm Văn Phong và Đỗ Quyên là trai tài gái sắc, một người có tiền, một người có danh tiếng, là cặp đôi được trời đất tác thành.
Thẩm Văn Phong cho người xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của mẹ, xóa đi tất cả dấu vết của người phụ nữ đã đồng cam cộng khổ với ông ta.
Thẩm Niệm đi lên lầu ba, mở cửa phòng ngủ, vào trong, sau đó lại đóng cửa lại.
Cô dựa vào cánh cửa, nắm chặt nắm đấm, trong mắt ánh lên sự kiên nghị:
Mẹ, con đã trở lại rồi, trở về ngôi nhà từng là của chúng ta!
***
Ngày hôm sau, 7 giờ sáng.
Trên bàn ăn nhà họ Thẩm đã bày xong bữa sáng, Thẩm Niệm vẫn mặc đồng phục Nhất Trung rộng rãi như trước, cô buộc tóc đuôi ngựa hoạt bát, da thịt trắng hồng lộ ra sự khỏe mạnh, lông mi dài mà cong, lúc im lặng cứ như là bước ra từ trong tranh, mang lại cho người ta cảm giác năm tháng ấm áp và yên tĩnh.
Mặc dù Thẩm Văn Phong nghe thổi gió bên gối cả một đêm, muốn lải nhải với Thẩm Niệm vài câu, nhưng giờ phút này cũng không thể nói ra lời khó nghe.
"Niệm Niệm, chị con là học sinh giỏi, trong học tập có chỗ nào không hiểu có thể hỏi chị con." Thẩm Văn Phong không có con trai, Thẩm Niệm dù sao cũng là con gái ruột của mình, tuy rằng cảm thấy cô từ nông thôn tới, không thể khiến ông ta nở mày nở mặt, nhưng chung quy vẫn mong cô sống tốt.
Thẩm Niệm ăn cơm nhã nhặn, ngoại trừ ăn mặc giản dị ra, không thể nhìn ra vẻ thô bỉ, rất ngoan ngoãn đồng ý: "Dạ, ba, con biết mà, chị ưu tú như vậy, nếu con gặp phải vấn đề không hiểu, nhất định sẽ đi hỏi chị."
Thấy cô vâng lời như thế, hai mẹ con Đỗ Quyên nhìn nhau một cái, không hiểu sao bực bội trong lòng, muốn gây khó dễ, nhưng hình như cũng không có cơ hội.
Thẩm Văn Phong rốt cuộc cũng nở một nụ cười của người cha với Thẩm Niệm: "Ừ, vậy thì tốt."
Như thế, hai mẹ con Đỗ Quyên lại càng khó chịu.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Niệm và Thẩm Đường Tinh cùng lên xe, tài xế đưa hai người đến trường.
Thẩm Đường Tinh dù sao vẫn còn trẻ, hơi thiếu kiên nhẫn, không thích Thẩm Niệm bèn dứt khoát nghiêm mặt không để ý tới cô, nhắm mắt lại suốt cả chặng đường.
Ngay cả tài xế cũng cảm thấy không khí trong xe có hơi kỳ quặc, nhưng người ngoài như ông, đương nhiên sẽ không thể nói một câu nào.
"Cám ơn chú Trương."
Đến cổng Nhất Trung, Thẩm Niệm xuống xe, cảm ơn tài xế, cô cười lên tạo ra hai lúm đồng tiền nhỏ, vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Mấu chốt là, Thẩm Niệm xinh đẹp, là kiểu vừa thuần khiết vừa dịu dàng, giống như mặt trời ấm áp ngày đông, hoặc là cây dành dành trong mưa.
Tài xế nhìn hai cô chủ đi vào trong sân trường, nội tâm không khỏi cảm thán, hơi đau lòng cho Thẩm Niệm.
Nếu mẹ ruột còn sống, cô hai sao có thể đáng thương như vậy...
***
Trường Nhất Trung phân lớp theo thành tích.
Mỗi khoá chia làm hơn mười lớp, bắt đầu từ lớp số một trở về sau, thành tích cũng lần lượt tụt dần.
Nói cách khác, trong mỗi khoá, điểm số tốt nhất tập trung vào lớp số 1, sau đó cứ như vậy mà chia.
Thẩm Đường Tinh đang học lớp 11-1.
Thẩm Niệm vừa mới đến trường ngày hôm qua, cô chỉ lấy đồng phục học sinh và đại khái hiểu được một chút về trường, mà mục đích chân chính của cô là tiếp cận Nhậm Tử Sâm.
Cô từ nông thôn tới, chưa từng tham gia kỳ thi tháng của Nhất Trung, cho nên trực tiếp xếp vào lớp số 9.
Thẩm Đường Tinh rất mâu thuẫn.
Thẩm Niệm ở lớp số 9, mà cô ta ở lớp số 1, cô ta có thể mạnh mẽ nghiền nát Thẩm Niệm về thành tích.
Nhưng vấn đề đó là, Nhậm Tử Sâm mà cô ta thích cũng đang học lớp số 9.
Thế nhưng, vừa nghĩ đến Thẩm Niệm chính là một đứa nhà quê còn chưa trổ mã hết, Thẩm Đường Tinh thoáng yên tâm, nhưng vẫn gửi cho bạn thân một tin nhắn, [Em gái kế của tớ sắp đến lớp số 9, cậu cho nó một chút "màu sắc" xem.]
Thẩm Đường Tinh đa tài đa nghệ, xinh đẹp, gia thế tốt, mẹ lại là nữ minh tinh, trong giới con gái nhà giàu ở thành phố Nam, cô ta tuyệt đối chiếm vị trí Center.
Lớp 11-9 ở tầng một, Thẩm Niệm đeo túi xách, rất lạnh nhạt đi tới.
Còn chưa bước vào lớp học đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Thẩm Niệm đi vào, hiện tại còn chưa vào lớp, cô nhìn lướt qua, chỉ có bàn phía sau có chỗ, bèn tiếp tục đi về phía sau.
Lúc này, thiếu niên với gương mặt quen thuộc từ cửa sau phòng học đi vào, Thẩm Niệm nhìn qua một cái, vừa hay hai mắt nhìn nhau.
Cũng trong khoảnh khắc này, có người đột nhiên vươn chân ra, vướng vào Thẩm Niệm, thân thể cô không giữ được thăng bằng, bởi vì quán tính mà lao ra ngoài.
Thẩm Niệm không nghĩ được gì nhiều, trong chớp mắt, cô không khống chế được nhào về phía trước.
Để khỏi ngã dúi dụi, cô theo bản năng ôm lấy vòng eo gầy gò của thiếu niên.
Con người luôn dễ dàng ôm chặt cọng rơm cứu mạng khi gặp nguy hiểm.
Mà Nhậm Tử Sâm lúc này, chắc chắn chính là cọng rơm đó.
Nhất thời, lớp số 9 đang huyên náo lại lặng ngắt như tờ, vô số đôi mắt đồng loạt nhìn về phía sau phòng học.
Chỉ thấy, một thiếu nữ nhỏ nhắn đang ôm chặt Nhậm Bá Vương.
Hơn nữa, tư thế này... thực sự khéo, hơn nữa còn rất lúng túng.
Nếu như xuống một chút nữa thôi, là vừa hay ôm lấy cái mông vểnh của Nhậm Bá Vương rồi...