Giông gió cuốn theo mây đen ùm ùm kéo tới chẳng mấy chốc đã che lấp Mặt Trời, cũng che lấp khoảng không gian bao trùm Chu quốc khiến tất cả những gì thuộc về nó chìm trong u tối.
"Đùng... đùng... đùng."
Tại một vách núi nọ, từng chùm ánh sáng tím lướt nhanh qua bầu trời. Từng trận sấm chớp đua nhau kéo đến, không ngừng đánh xuống, vang vọng cả một khoảng trời.
Tô Bích Giản sợ hãi ngã ngồi trên vách đá, đôi mắt vô thức liếc nhìn về phía sau. Phía sau nàng ta là vực sâu vạn trượng, chỉ cần sơ ý một chút thôi sẽ té ngã từ đây xuống, thịt nát xương tan, đến mạng cũng không còn.
Tô Bích Giản mặt mày tái xanh, cơ thể nàng ta căng cứng không dám nhúc nhích, không ngừng la hét về phía nữ tử đang đứng đối diện:
"Cố Lạc Khanh, ngươi điên rồi! Điên thật rồi! Ngươi muốn làm gì? Còn không mau thả bổn cung ra!!!"
Cố Lạc Khanh đứng đó, tà áo trắng tinh cuốn theo chiều gió. Từng đợt ánh sáng tím lướt nhanh trên bầu trời, rọi xuống giương mặt kiều diễm của nàng, làm cho gương mặt vốn đã tái nhợt vì đau đớn nhuốm thêm phần quỷ mị.
"Nhàn phi nương nương, ta có điên hay không, không phải nương nương là người biết rõ nhất sao? Sao còn phải hỏi lại ta nữa chứ?"
"Hôm nay ta mời nương nương đến đây, người thông minh như nương nương còn không rõ mục đích của ta sao?"
Cố Lạc Khanh trên môi nở nụ cười, nhẹ nhàng miết cán của con dao găm đang cầm trên tay phải, tiến từng bước lại chỗ Tô Bích Lạc.
Hiện tại trong mắt Tô Bích Lạc, Cố Lạc Khanh chẳng khác nào một kẻ điên muốn đoạt mạng nàng ta, nàng ta sợ hãi hét lớn:
"Áaaaaa!...Ngươi đừng qua đây!....đừng qua đây! Ngươi nói cái gì bổn cung đều không hiểu! Kẻ điên như ngươi muốn ta làm gì sao ta biết được chứ !?!"
Nàng ta vừa nói vừa quơ tay loạn xạ, làm cho cơ thể mất thăng bằng xém tí nữa ngã nhào xuống vách núi.
Cố Lạc Khanh nhanh tay túm lấy nàng ta kéo xích lại một khoảng cách an toàn tránh cho nang ta rơi khỏi vách núi. Sau đó bình thản ngồi xuống trước mặt nàng ta. Tay nàng mạnh bạo bóp lấy cằm nàng ta, ép Tô Bích Giản phải nhìn vào mắt nàng, rồi nghiêm túc nói:
"Tô Bích Giản, bắt đầu từ chuyện nhị ca ta rồi đến đại ca, tiếp theo là phụ mẫu ta chết thảm trên đường lánh nạn, cuối cùng là chuyện Tiêu Tuấn Lãng bị hạ độc. Có chuyện nào ở trên mà không liên quan tới ngươi sao?"
"Bổn cung không có! Là ngươi ngậm máu phun người! Tuấn Lãng có biết không? Nếu chàng biết ngươi làm vậy với ta, chàng nhất định sẽ giết chết ngươi!!!"
Tô Bích Lạc vẫn mạnh miệng chối đây đẩy, còn lấy Tiêu Tuấn Lãng ra làm lá chắn.
Cố Lạc Khanh như thể nghe thấy một chuyện hết sức khôi hài, nàng bật cười.
"Điện hạ sẽ giết ta sao? Phụt.. hahaha... nương nương đang kể chuyện hài sao? Hahahaha..."
Cố Lạc Khanh cười một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh nói:
"Nương nương yên tâm không cần ngài ấy đích thân giết ta. Giải quyết xong chuyện với nương nương tự ta sẽ tạ tội với ngài ấy. Không phiền nương nương bận lòng."
Tô Bích Giản nghe xong dựng hết tóc gáy, nàng ta hất tay Cố Lạc Khanh ra khỏi cằm mình, sợ hãi hét toáng lên.
"Cố Lạc Khanh, ngươi đúng là điên rồi mà, một kẻ điên vô phương cứu chữa! Mau thả bổn cung ra! Mau thả ta ra!"
"Aaaaaa" Tô Bích Giản bỗng thét lên một tiếng đau đớn.
Con dao sắt nhọn trên tay Cố Lạc Khanh nhanh chóng nhiễm một tầng máu đỏ thẩm. Tô Bích Giản phía đối diện đau đớn ôm lấy cánh tay, khi nàng ta ngước mắt lên liền đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của nàng.
"Tô Bích Giản nghe ta nói hết đã chứ, đừng có hở tí lại la hét lên như heo bị chọc tiết. Thật là thấp hèn!"
Tô Bích Giản nghe vậy căm phẫn nhìn nàng, nhưng nàng ta nhanh chóng cắn chặt cánh môi đỏ thẫm, im lặng không dám nói tiếng nào.
Thấy nàng ta đã ngoan ngoãn ngậm miệng, nàng nói tiếp:
"Những chuyện ở trên ta còn có thể hiểu là do ngươi oán hận ta nên trả thù. Cũng lợi dụng chàng ấy trả thù ta. Nhưng tại sao còn hạ độc Tiêu Tuấn Lãng ta lại không thể nào lý giải nổi? Tại sao vậy nhỉ? Không phải ngươi cũng yêu chàng ấy à?"
Tô Bích Giản nghe vậy cắn chặt cánh môi không trả lời.
Cố Lạc Khanh lại rạch thêm một đường trên cánh tay non mịn của nàng ta. Tô Bích Giản đau đớn thét lên một tiếng, tức giận gầm lên:
"Tại sao? Tại sao à? Còn chẳng phải vì ngươi sao? Chính ngươi hại ta phải sống không bằng súc vật ở nơi đó!!! Còn hắn thì sao, miệng thì nói yêu ta, lại yếu hèn như vậy, trơ mắt nhìn ta bị giẫm đạp sỉ nhục! Ta nói hắn giúp ta báo thù: báo thù ngươi, báo thù Cố gia và Tể Tướng phủ! Báo thù tất cả những kẻ sỉ nhục ta, lăng mạ ta, nhục nhã ta! Nhưng ngươi biết hắn nói gì không?"
"Hắn từ chối trả thù Tể Tướng phủ! Cũng từ chối trả thù Cố gia!!!" Tô Bích Giản gần như phát điên phẫn nộ hét lên.
"Hắn nói hắn có thể thay ta báo thù tất cả những kẻ làm tổn thương ta, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại những người vô tội! Giả nhân giả nghĩa cái quái gì chứ!!!"
Nói đến đây Tô Bích Giản bỗng nhiên cười lớn:
"Hhahahah,... vậy cho nên đã không giúp ta chính là cản đường ta! Ta cần giữ lại kẻ cảng đường như hắn làm gì! Tốt nhất là giết quách đi cho xong!"
"Còn yêu hắn sao? Hahaahaha.... Hắn cũng chỉ là quân cờ trong tay ta thôi. Hi sinh cho ta thì có gì sai chứ???"
"Chẳng phải ngươi yêu hắn sâu đậm lắm sao? Giết hắn rồi để ngươi đau khổ! Để bổn cung chứng kiến ngươi sống không bằng chết!!! Hahaah, sống không bằng chết!!!! Hahahahahah....hahahahaha"
Tô Bích Giản càng cười càng điên dại. Sao đó mở to đôi mắt chằng chịt tơ máu nhìn chằm chằm vào Cố Lạc Khanh.
"Cố Lạc Khanh a Cố Lạc Khanh! Chẳng phải ngươi sống cao quý lắm sao? Chẳng phải ngươi thông minh lắm sao? Sao hả? Có thích tất cả những gì bổn cung dành tặng ngươi không? Hahahaaha....hahaah"
Cố Lạc Khanh lạnh lùng nhìn Tô Bích Giản đang cười điên dại ngồi trên mặt đất. Máu trên cánh tay nàng ta không ngừng tuôn ra, trộn lẫn với bùn đất trên y phục diễm lệ. Trông nàng ta thật nhơ nhuốc bẩn thiểu, nào còn dáng vẻ cao sang quyền quý của Nhàn phi nương nương.
"Tô Bích Giản, ngươi nói xong rồi chứ?"
Tô Bích Giản nghe thấy nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu mình, vội ngừng cười ngước mắt lên nhìn. Tiếp đó mắt nàng ta va vào đôi chân mày đang nhíu chặt của Cố Lạc Khanh.
Cố Lạc Khanh cười lạnh một tiếng. Một cổ tức giận xông thẳng lên lồng ngực nàng.
"Chỉ vì chàng ấy không thuận theo ngươi, ngươi liền từ bỏ chàng ấy? Chỉ vì chàng ấy không muốn nhuốm máu người vô tội ngươi liền muốn giết chết chàng ấy? Chỉ vì phụ mẫu là phụ mẫu của ta ngươi liền giết họ? Chỉ vì caca, người thân thiết với ta nên ngươi liền hãm hại bọn họ?"
Cố Lạc Khanh như hiểu ra điều gì, bất lực ôm mặt cười khổ.
"Hahaha....tất cả đúng là nghiệp của ta mà!!!"
Đột nhiên Cố Lạc Khanh giương con dao găm trong tay lên rạch một đường thật sâu trên cánh tay. Dưới con mắt đầy kinh ngạc của Tô Bích Giản.
"Tô Bích Giản, là ta nợ ngươi. Coi như cánh tay trái này, những nỗi đau mà ta gánh chịu đều là ta nợ ngươi, nay ta trả lại cho ngươi."
"Vậy chúng ta cũng nên tính cho rõ ràng những gì ngươi làm với caca, phụ mẫu ta cũng như Tể Tướng phủ chứ nhỉ?"
Cố Lạc Khanh nói rồi mỉm cười, nàng lại tiếp tục rạch một đường thật sâu vào lòng bàn tay, sau đó tiến lại chỗ Tô Bích Giản.
Tô Bích Giản sợ hãi lùi về phía sau.
"Ngươi muốn làm gì?!? Tránh xa ta ra tiên điên nhà ngươi!!! Tránh xa ta ra!!! Aaaaa!!!"
Cố Lạc Khanh coi như không thấy phản ứng của nàng ta, nàng nhanh chóng tiến lại gần lấy cánh tay đang đầm đìa máu bịp chặt miệng nàng ta. Bắt nàng ta nuốt xuống từ ngụm máu đen chảy ra từ lòng bàn tay nàng.
Dòng máu ấm nóng không ngừng chảy vào trong khoang miệng, rồi trôi xuống cuống họng. Tô Bích Giản không chịu được nữa đành nuốt xuống một ngụm rồi lại một ngụm. Lúc này Cố Lạc Khanh mới buông nàng ta ra.
Mùi máu tanh tưởi sộc thẳng lên cánh mũi Tô Bích Giản. Nàng ta ôm lấy cổ không ngừng nôn khan. Nhưng nôn cả nửa ngày cũng chẳng có gì.
Cố Lạc Khanh mặc kệ cánh tay đang không ngừng đổ máu, nhuộm cả bộ y phục trắng tinh, trông thật sự rất dọa người.
"Chắc ngươi biết trong máu ta có gì nhỉ? Là cổ độc mà ngươi hạ cho chàng ấy. Ngươi hiểu rõ mà đúng không?"
Nàng nhìn chằm chằm Tô Bích Lạc đang không ngừng lắn lộn dưới đất vì đau đớn. Bình thản nói.
"Ta chưa từng uống thuốc của Ôn Viễn. Vậy nên cổ độc lấy cơ thể ta làm vật chủ sinh sôi nảy nở rất nhanh. Mà ngươi biết không, thứ này phát triển trong cơ thể vật chủ đồng thời sẽ biến cơ thể vật chủ thành kịch độc, còn độc hơn so với bản thể ban đầu. Mà khi chúng tiến vào cơ thể vật chủ mới, sẽ phát triển với tốc độ nhanh hơn vật chủ cũ gấp mấy lần. Khả năng phát triển tăng lên đồng nghĩa với đau đớn cũng tăng lên gấp bội."
Nói rồi Cố Lạc Khanh lạnh lùng nén con dao găm xuống đất, đá đến trước mặt Tô Bích Giản đang đau đớn vì bị cổ độc ăn mòn từng chút từng chút một. Nàng ta đau đớn không ngừng rên rỉ.
"Giờ ngươi có hai lựa chọn: Một là đợi không tới nửa canh giờ sau, cổ độc sẽ ăn mòn toàn bộ cơ thể ngươi, mỗi giây mỗi phút đều đau đến chết đi sống lại, cuối cùng là chết trong đau đớn tột cùng. Hai là ngươi cần lấy con dao này tự kết liễu đi, như vậy có thể chết bớt đau đớn."
"Lựa chọn là ở ngươi, Tô Bích Giản."