Cố Lạc Khanh về tới Ninh Vương phủ trời đã xế chiều. Chẳng một hạ nhân của Vương phủ ra đón tiếp nàng cả.
Cũng phải thôi mọi người trong Vương phủ đều ngầm thừa nhận Tô Bích Giản mới là Vương phi chân chính của Ninh Vương phủ này. Nàng chẳng qua chỉ là một Vương phi có danh mà chẳng có phận, bị chủ nhân của Vương phủ này căm ghét, lạnh nhạt. Suy cho cùng, cũng là Cố Lạc Khanh dùng mọi thủ đoạn mới gả được vào nơi này.
Trước đây khi Cố gia còn hưng thịnh, dù họ có bất mãn với nàng cũng chẳng dám hó hé gì, dù có căm ghét tới đâu cũng phải cúi đầu hầu hạ nàng.
Nhưng bây giờ vận đổi sao dời, Cố gia đã tàn lụi dưới tay nàng, còn có ai thèm quan tâm vị Vương phi bị ghẻ lạnh, chán ghét này nữa chứ.
Cố Lạc Khanh cũng đã quá quen với cảnh này, nàng chỉ lặng lẽ đi về viện tử của mình. Nói là viện tử, nhưng thật chất cũng chỉ là một ngôi nhà gỗ cũ kĩ trong một mảnh vườn nhỏ mà thôi.
Nơi ở ban đầu của nàng vốn chẳng phải nơi này, mà là một nơi tuy không lộng lẫy, tráng lệ nhưng cũng rộng lớn, thanh nhã. Nhưng từ khi Cố gia tàn lụi một năm trước, nàng đã phải dọn tới đây ở.
Cố Lạc Khanh đẩy cửa viện tử ra, nô tỳ đang quét sân nghe thấy tiếng động vội quay đầu lại.
"Chủ tử, người đã về rồi sao, mọi việc của người đều ổn hết chứ ạ? Sao người không để nô tỳ ra đón người?"
Đây là Tiểu Nhu-nô tỳ thân cận của Cố Lạc Khanh đã theo nàng từ nhỏ, tuy là phận chủ tớ nhưng bao năm quấn quý bên nhau, tình như tỷ muội.
"Không cần phiền phức vậy đâu. Muội cũng đã làm việc mệt mỏi cả ngày rồi. Ta cũng có thể tự về được, muội không cần bận tâm đâu."
Tiểu Nhu nhìn vị chủ tử mình theo hầu từ nhỏ, lòng không khỏi chua xót. Lúc trước nàng vốn không phải dáng vẻ này. Thời gian một năm đã mài dũa vị chủ tử cao quý, tùy hứng của muội ấy thành một con người trầm lặng, biết nhẫn nhục.
Từ lúc chuyển tới nơi này, Tiểu Nhu đã phải làm tất cả mọi việc để chăm sóc nàng. Từ những việc nặng nhọc, đến những việc nhỏ nhất đều là Tiểu Nhu lo liệu.
Đám hạ nhân từ khi thấy nàng từ Phượng hoàng trên cành cao ngã xuống, cũng chẳng còn kiêng nể gì cả, đối xử với bọn nàng khó dễ đủ điều.
Không những chẳng thèm hậu hạ nàng, mà các vật dụng, tư trang thậm chí là lương thực cũng cắt giảm của nàng không ít.
Cố Lạc Khanh đi đến chỗ Tiểu Nhu đang quét sân, cầm lấy cây chổi trong tay muội ấy để đến một góc. Sau đó mới quay lại ngước nhìn Tiểu Nhu, nhẹ nhàng nói:
"Muội cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, không cần hầu hạ ta nữa đâu, ta cũng đã biết cách tự tắm rửa rồi, tự chăm lo cho chính mình rồi. Muội đi chuẩn bị thức ăn đi, xong rồi chúng ta sẽ cùng ăn."
Bỗng nhiên Cố Lạc Khanh phát hiện thấy trên má Tiểu Nhu có một vết bẩm tím. Nàng lo lắng vội đến chạm vào nơi ấy, tức giận hỏi:
"Lại là ai làm, ai dám đánh muội ra nông nổi này?"
Tiểu Nhu lập tức cầm lấy tay Cố Lạc Khanh, vội vàng nói: "Chủ tử, chủ tử. Không có ai đáng nô tỳ cả, đều là nô tỳ bất cẩn nên tự ngã thôi, thật đó, chủ tử không cần lo lắng đâu ạ!"
"..."
Cố Lạc Khanh cau mày nhìn vết thương của Tiểu Nhu một lúc lâu, sau đó thở dài: "Có thật không? Muội không vì lo lắng cho ta nên mới cố tình giấu ta đó chứ?"
"Thật mà chủ tử, nô tỳ không gạt người đâu."
"..."
"Vậy muội mau đi chuẩn bị thức ăn đi, ta tắm xong rồi chúng ta cùng dùng bữa."
•••
Một năm nay đều nhờ Tiểu Nhu lo liệu chu toàn bọn họ mới có thể sống tạm coi là yên ổn. Tiểu Nhu cũng thường bị bắt nạt không ít lần, muội ấy vì sợ Cố Lạc Khanh lo lắng nên chỉ im lặng cho qua.
Có mấy lần Cố Lạc Khanh phát hiện ra bọn họ bắt nạt Tiểu Nhu, nàng đều đứng ra trách phạt bọn họ bảo vệ muội ấy. Nhưng đổi lại cũng chỉ có những lời nhận sai cho có lệ, những ánh mắt coi thường. Phượng hoàng từ cành cao ngã xuống, đến chim sẻ cũng sẽ khinh thường.
Sau khi Cố gia tàn lụi, cha mẹ, các anh, bạn bè thân thiết đều lần lượt rời bỏ nàng mà đi. Duy chỉ có Tiểu Nhu vẫn tận tâm tận lực ở bên nàng đến giờ phút này.
Dù bây giờ nàng bị coi thường, ghẻ lạnh thì cũng không thể để Tiểu Nhu chịu ấm ức vì nàng. Dù muội ấy có vì lo mà dấu nàng, thì nàng cũng chẳng thể để yên cho muội ấy chịu ấm ức được.
Nhân lúc Tiểu Nhu đang bận rộn trong bếp, Cố Lạc Khanh đã lẻn ra ngoài. Nàng đến phòng bếp dành riêng cho hạ nhân, trộn bã đậu nàng cất sẵn trong nhà gỗ vào đồ ăn của họ.
Bã đậu không có độc, chỉ là khiến người ta đau bụng đi nhà xí nhiều một chút thôi. Coi như là một chút giáo huấn cho họ.
Cố Lạc Khanh xưa nay luôn là một người như vậy, cái gì nàng làm nàng sẽ chịu trách nhiệm. Tội lỗi của nàng, nàng sẽ tự gánh vác không chút oán thán. Nhưng nàng không phải là hạng người mà ai cũng có thể tùy ý chà đạp. Dù hiện tại nàng đã ngã từ cành cao xuống, nhưng nếu ai đụng tới người nàng quan tâm, nàng sẽ trả đủ cho họ.