Edit: Nhược Huyền Hiêu
Ở phủ đệ Quân Khuynh Vũ.
Hơi thở mùa đông đã tràn ngập toàn bộ đế đô, cây cối thưa thớt rụng hết lá, liếc mắt nhìn, tất cả đều là không khí tiêu điều.
Quân Khuynh Vũ vẫn một thân hồng y, một mình đứng dưới tán cây, tay áo đỏ rực như lửa trong gió bay bay, lại mang theo hương vị cô tịch, thậm chí so với cây cối tiêu điều phía sau còn cô tịch hơn. Trong mắt hẹp dài là bi thương, môi mỏng mím chặt, trên mặt không có chút cảm xúc, nhưng cả người vẫn tản ra không khí thê lương.
Lạc Khuynh Hoàng ở phía sau nhìn bóng dáng hắn, trong mắt lướt qua một tia đau lòng.
Đêm qua Quân Vũ Thần không qua khỏi mà qua đời, ban bố thánh chỉ, truyền ngồi cho Thất Hoàng tử Quân Khuynh Vũ.
Từ sau khi nhận được thánh chỉ, Quân Khuynh Vũ vẫn như vậy ở trong sân, suốt một buổi tối không nói một lời nào, mà Lạc Khuynh Hoàng vẫn một mực yên lặng đứng sau hắn, nhìn bóng dáng bi ai của hắn.
“Vũ.” Lạc Khuynh Hoàng cuối cùng không nhịn được gọi Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ còn đang chìm trong bi thương của chính mình, nghe được giọng Lạc Khuynh Hoàng, hắn ngoái đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hắn hiện lên kinh ngạc cùng tự trách.
Nghe tin Quân Vũ Thần đã chết, tâm tình của hắn cực kỳ đi xuống, ở trong sân suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng không chú ý Lạc Khuynh Hoàng ở phía sau. Thời gian đầu mùa đông này, thời tiết đã rất lạnh, Lạc Khuynh Hoàng đứng cùng hắn cả đêm, thân mình Lạc Khuynh Hoàng sao có thể chịu được.
“Hoàng Nhi, sao nàng không về ngủ ?” Bước nhanh đến bên Lạc Khuynh Hoàng, tay vén lọn tóc vì đêm lạnh mà kết một tầng sương mỏng của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ đau lòng cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, sưởi ấm cho Lạc Khuynh Hoàng, vừa dẫn Lạc Khuynh Hoàng về phòng, nói, “Ở đây lạnh như vậy, sao nàng không gọi ta?”
“Ta muốn cho chàng chút thời gian để ổn định lại, ta biết một số việc phải chính chàng mới hiểu được, cho nên, ta chỉ có thể đứng ở sau chàng chờ chàng.” Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng tràn đầy dịu dàng, nắm tay Quân Khuynh Vũ cười nói.
Trong mắt Quân Khuynh Vũ tràn ngập ấm áp cùng cảm động, ôm Lạc Khuynh Hoàng vào trong ngực, giọng gần như đặc sệt, “Hoàng Nhi, Hoàng Nhi của ta.”
“Hoàng thượng không còn, ta biết sẽ khó khăn cho chàng, chàng đối với hắn rốt cuộc là yêu hay hận, chàng hãy suy nghĩ kĩ đi.” Lạc Khuynh Hoàng tựa vào lòng Quân Khuynh Vũ, thở dài nói.
Thực ra nàng cũng rất khổ sở. Quân Vũ Thần đối với nàng như thân sinh nữ nhi, so với Lạc nguyên, Quân Vũ Thần giống phụ thân nàng hơn.
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, đồng tử đen nhánh của Quân Khuynh Vũ cũng co lại, trong mắt hiện lên một tia sâu xa. Lạc Khuynh Hoàng nói đúng, ngay cả hắn cũng không rõ chính mình đối với phụ thân này rốt cuộc là hận hay là yêu. Hắn vẫn nghĩ mình hận phụ thân, cho nên mới có thái độ gay gắt với phụ thân như vậy, nhưng chung quy lại hắn cũng thương phụ thân, mới có thể bi thống như vậy khi nghe tin phụ thân không còn, đau đớn này lan tràn đến từng tế bào, chỉ có khi mẫu phi chết, hắn mới từng trải qua.
Hóa ra hắn vẫn yêu phụ thân. Hắn may mắn, may mắn có Lạc Khuynh Hoàng bên cạnh, làm cho hắn nhìn rõ lòng mình, hắn mới không mù quáng trả thù Quân Vũ Thần. Nếu hắn thực sự đem chuyện năm đó nói cho Quân Vũ Thần để Quân Vũ Thần thêm bệnh nặng mà chết, trong lòng hắn chỉ sợ càng thêm day dứt.
“Ban đầu ta muốn làm cho hắn biết năm đó hắn đã sai lầm như thế nào, muốn cho hắn phải thực lòng xin lỗi mẫu phi, muốn cho hắn xem ta sẽ trở thành một đế vương tốt như thế nào. Nhưng thời điểm nghe tin hắn băng hà, ta mới nhận thức được, nguyên lai oán hận hết thảy đều là vì yêu.” Quân Khuynh Vũ buông Lạc Khuynh Hoàng ra, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, chậm rãi nói.
Bên trong con ngươi sâu thẳm của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia vui mừng, thực ra vây khốn Quân Khuynh Vũ, chính là tâm của chính hắn. Không thể nhận biết mình đối với Quân Vũ Thần là hận hay là yêu mới làm cho hắn thống khổ như vậy, hiện nay Quân Vũ Thần đã không còn trên cõi đời này, Quân Khuynh Vũ không thể không nhìn ra lòng mình.
“Đúng vậy. Trước khi chết, hết thảy yêu hận, đều không còn quan trọng nữa.” Lạc Khuynh Hoàng thở dài một hơi. Kiếp trước, nàng cũng có loại cảm giác hận thấu xương, nhưng chân chính nhìn thấy người mình hận bị báo ứng, nàng mới phát hiện dường như không vui vẻ như trong tưởng tượng. Giống như yêu hận này, đã không còn trọng yếu.
“May mà có Hoàng Nhi ở đây, nếu không ta chỉ sợ…” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt bao nhiêu thâm tình đều hiện lên. Nếu không phải vì Lạc Khuynh Hoàng, thái độ của hắn với Quân Vũ Thần sẽ không có khả năng thay đổi, như vậy chỉ làm cho hắn càng nhiều tiếc nuối.
“Ta có lỗi với hắn.” Quân Khuynh Vũ nặng nề nói, hắn bỗng nhiên cảm thấy cho tới nay hắn đều là như đứa nhỏ quật cường phản kháng phụ thân. Nếu không phải Quân Vũ Thần vẫn cưng chiều hắn, làm sao mấy năm trước hắn trải qua yên bình như vậy?
Lạc Khuynh Hoàng vỗ vai Quân Khuynh Vũ, cười nói, “Nay chuyện đã rồi. Việc chàng có thể làm, là tiếp nhận Cẩm quốc giang sơn, đừng để Hoàng thượng thất vọng.”
“Ừ.” Quân Khuynh Vũ gật đầu, trong mắt hiện lên khí phách vương giả, cao cao tại thượng, uy nghiêm không thể xâm phạm, nhưng một lát sau, khí phách vương giả lại trở về nhu hòa, hắn nói, “Chúng ta đi xem hắn đi.”
Nghe tin Quân Vũ Thần băng hà, Quân Khuynh Vũ vẫn đứng ở trong sân, đứng suốt một đêm, chưa từng xuất môn, ngay cả thi thể Quân Vũ Thần cũng chưa liếc qua một cái.
Khi vào cung, các vị đại thần đã đến, đa số mọi người đều tán thành Quân Khuynh Vũ kế vị, chỉ có số ít đại thần thuộc phe Hoàng hậu nghi ngờ sự thật giả của thánh chỉ.
“Hiền Tề chính là trưởng tử, làm Thái tử nhiều năm, tuy từng phạm sai lầm nhưng đã không ngừng tiến bộ, Hoàng thượng không có lý nào không truyền ngôi cho hắn!” Liễu Tâm Huệ ngồi đoan trang trên ghế, mặc tang phục màu trắng, dung nhan vẫn như trước tinh xảo cùng cao quý.
Xưa nay Liễu Tâm Huệ đã có hiền danh bên ngoài, lại là Hoàng hậu tôn sư, nay nàng ta nghi ngờ thánh chỉ, thực làm cho các đại thần không biết làm sao, hơn nữa Quân Khuynh Vũ đã một buổi tối vẫn chưa xuất hiện, không khỏi làm người ta dao động. Mà trong lục bộ, hoặc là thuộc phái Quân Hiền Tề hai bộ, còn lại là bốn bộ của Quân Khuynh Vũ đều được lệnh, không được hành động thiếu suy nghĩ, bởi vậy vẫn không dám nói lời nào.
“Hoàng hậu nương nương đây là nghi ngờ thánh chỉ sao?” Khi thế cục đang giằng co, Quân Khuynh Vũ một thân đỏ rực, đứng ở cửa đại điện, nhíu mày nhìn Liễu Tâm Huệ, thanh âm ngạo mạn không có một tia tôn trọng.
Khi Liễu Tâm Huệ nhìn thấy Quân Khuynh Vũ, bên trong mắt xếch hiện lên oán độc cùng hận ý, tất cả đều bị nàng ta che giấu. Như trước bộ dạng đoan trang hiền thục nhìn Quân Khuynh Vũ, lạnh giọng nói, “Khuynh Vũ, người dám nói chuyện như vậy với bản cung? Hoàng thượng băng hà, ngươi thân là Hoàng tử nhưng không mặc tang phục mà mặc y phục màu đỏ, ngươi nói xem Hoàng thượng sao có thể truyền ngôi cho hoàng tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như ngươi?!”
Mọi người nghe Liễu Tâm Huệ nói vậy đều nhíu mày, ngay cả phe Quân Khuynh Vũ cũng nhíu mày, Thất Hoàng tử vì sao đúng lúc mấu chốt lại để lộ ra sơ hở để Hoàng hậu nương nương bắt lấy?
Quân Khuynh Vũ mặt không đổi sắc, hắn từng bước một từ ngoài điện đi vào, mỗi bước đều là bộ bộ sinh liên, khóe môi hắn cười yêu dị, giống như hoa mạn châu sa nở bên bờ với vẻ đẹp trí mạng.
“Dù bản điện chưa có tang phục nhưng đã vì phụ vương mà thương tâm, so với Hoàng hậu nương nương lúc xương cốt phụ vương chưa lạnh mà đã thay con mình tranh đoạt nhôi vị còn tốt hơn không?” Quân Khuynh Vũ dừng lại trước mặt Liễu Tâm Huệ, mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn Liễu Tâm Huệ.
Liễu Tâm Huệ nhìn vào trong mắt Quân Khuynh Vũ, trong lòng đột nhiên cả kinh. Quân Khuynh Vũ trong mắt chỉ một mảnh tối đen, tối đến nỗi cả nàng ta cũng không tìm thấy chút cảm xúc. Nàng ta chỉ cảm thấy bị Quân Khuynh Vũ nhìn như vậy, tựa hồ hết thảy suy nghĩ đều bị hắn nhìn thấu, vạt áo đỏ rực bay bay kia, làm cho nàng ta không hiểu vì sao cảm thấy quen thuộc.
“Bản cung chỉ là vì giang sơn xã tắc Cẩm quốc mà suy nghĩ, thật không thể để một kẻ ăn chơi trác táng như ngươi kế thừa ngôi vị Hoàng đế!” Liễu Tâm Huệ vẻ mặt hơi trắng bệch, lại ra vẻ trấn định nhìn Quân Khuynh Vũ nói.
Quân Khuynh Vũ thấy Liễu Tâm Huệ chán ghét cùng kinh hoảng nhìn mình, khóe môi cười tà mị. Nhiều năm như vậy trôi qua, mỗi một lần nhìn thấy hắn, Liễu Tâm Huệ đều có vẻ mặt như vậy, đơn giản là vì đôi mắt này của hắn giống mẫu phi hắn, Liễu Tâm Huệ đêm khuya đi ngủ, chắc là cũng sợ hãi.
“Ăn chơi trác táng?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày lặp lại lời Liễu Tâm Huệ, trong giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm, đôi mắt nhìn chằm chằm Liễu Tâm Huệ mang theo một cảm giác áp bách, nói, “Ta thấy bốn chữ này dùng ở trên người đại ca thích hợp hơn.”
“Làm càn! Ngươi làm sao có thể nói xấu huynh trưởng chính mình?” Liễu Tâm Huệ thấy Quân Khuynh Vũ khinh thường Quân Hiền Tề, không khỏi tức giận nói, trong chốc lát ngay cả dáng vẻ cũng quên giữ gìn.
Quân Khuynh Vũ cười như có như không, thong dong nói, “Nói xấu sao? Mẫu hậu có thể dung túng đại ca, văn thao vũ lược cho hắn chọn, nhìn xem hiền đức quân vương trong miệng người tốt hơn hay ta kẻ ăn chơi trác táng này tốt hơn?”
Liễu Tâm Huệ sắc mặt trở nên tái nhợt, còn muốn nói gì nữa, Quân Khuynh Vũ tiến lên thêm một bước, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy được nói với Liễu Tâm Huệ, “Liễu Tâm Huệ, năm đó ngươi hại chết mẫu phi ta như thế nào, đừng tưởng ta không biết!”
Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, đồng tử Liễu Tâm Huệ mở to, thất kinh nhìn Quân Khuynh Vũ, ngay cả lời muốn phản bác Quân Khuynh Vũ cũng đã quên hết sạch.
Quân Khuynh Vũ trước mặt, dường như biến thành nữ tử khuynh quốc khuynh thành năm đó. Nàng ta cuối cùng cũng hiểu, vì sao mỗi lần nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đều không ngăn được cảm xúc kinh hoảng cùng phiền chán. Không chỉ vì đôi mắt hoa đào hẹp dài kia, mà còn vì vạt áo đỏ rực giống y hệt Nguyệt Lưu Ly. Nàng ta nhớ rõ bộ dáng của Nguyệt Lưu Ly lúc đó. Nàng mặc một bộ y phục màu nhạt có sợi to bạc, lại bởi vì huyết cổ phát tác, máu nàng nhiễm đỏ xiêm y, giống như vạt áo đỏ rực, giơ lên trong không trung theo một đường cong tuyệt đẹp.
“Sao, Hoàng hậu nương nương không còn gì để nói?” Quân Khuynh Vũ lùi lại, nhìn Liễu Tâm Huệ, từng chữ từng chữ rõ ràng nói. Tất cả mọi người nhìn Liễu Tâm Huệ, không biết vì sao vừa rồi Liễu Tâm Huệ còn vô cùng kiêu ngạo, hiện tại đã không dám trả lời Quân Khuynh Vũ.
Liễu Tâm Huệ nhìn Quân Khuynh Vũ, trong thời gian ngắn hoảng hốt bao lấy suy nghĩ của nàng ta. Năm đó hạ huyết cổ trên người Nguyệt Lưu Ly, nàng ta vẫn sợ hãi một ngày sẽ bị phát hiện, bởi vậy tìm người âm thầm ám sát Quân Khuynh Vũ, nhưng Quân Khuynh Vũ lần lượt thoát hiểm, nàng ta vẫn tưởng là do Quân Vũ Thần che chở.
Khi Quân Khuynh Vũ lớn lên, bộ dáng ăn chơi trác táng bất cần đời, nàng ta mới không tìm cách ám sát Quân Khuynh Vũ, bây giờ nàng ta mới biết, tất cả là Quân Khuynh Vũ giả vờ. Hắn không chỉ giấu tài, mà còn ẩn nhẫn hận thù đối với nàng ta qua nhiều năm như vậy.
“Cho dù Hoàng hậu nương nương có chuyện gì với việc kế vị này hay không, bản điện thấy vẫn là lo cho tang sự của phụ vương trước.” Quân Khuynh Vũ thấy Liễu Tâm Huệ không nói lời nào, khóe môi tươi cười lạnh lùng, nói với triều thần.
Triều thần nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy cũng phụ họa theo. Sau khi thế cục tạm thời ổn định, Quân Khuynh Vũ một mình nhìn thi thể Quân Vũ Thần, sau khi xem xong thì ngồi xuống uống rượu, một ly rồi một ly, dường như muốn tê liệt chính mình.
Lạc Khuynh Hoàng không ngăn cản Quân Khuynh Vũ, chỉ ngồi bên cạnh hắn. Nàng biết hắn chỉ muốn phát tiết một chút bi thống trong lòng, không thể khóc, chỉ có thể làm như vậy.
“Thế cục đã rất hỗn loạn rồi, ngươi lại còn ở đây uống rượu?” Thanh âm đạm mạc vang lên bên tai Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng.
Liễu Tư Triệt vẫn như trước xiêm y màu tím, tự nhiên cao quý, khí chất thanh nhã vô song. Nhưng Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy, thanh nhã bên trong này còn có chút hàn ý, hóa ra hắn dù có tao nhã không chút bụi trần nhưng vẫn rất ôn hòa, nay hắn giống như không có cảm xúc, lộ ra lạnh lùng.
Quân Khuynh Vũ thấy Liễu Tư Triệt buông chiếc ly trong tay, nâng mắt nhìn Liễu Tư Triệt. Con ngươi đen như mực có thần sắc cực lỳ phức tạp, dường như có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể một hơi cạn sạch chút rượu còn lại .
Lạc Khuynh Hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nàng tưởng vẻ mặt này của Quân Khuynh Vũ là vì khổ sở chuyện của Quân Vũ Thần, vì thế chắn trước mặt Quân Khuynh Vũ, nói với Liễu Tư Triệt, “Tư Triệt, Vũ trong thời gian ngắn không thể chấp nhận Hoàng thương đã băng hà, ngươi đừng ép hắn.”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, đồng tử của Liễu Tư Triệt có chút co lại, bên trong vừa hờ hững lạnh như băng vừa có chút đau thương, hắn chậm rãi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cảm xúc phức tạp, cuối cùng hóa thành tươi cười chua xót, “Mất đi thân nhân không chỉ có hắn. Bây giờ không phải thời điểm bi thương .”
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia trách móc, nàng chỉ nghĩ đến Quân Khuynh Vũ, thế nhưng quên Liễu Tư Triệt cũng vừa mất đi tỷ tỷ. Tình cảm giữa Liễu Tư Triệt cùng Liễu Cẩm Tú so ra không hề kém Quân Vũ Thần cùng Quân Khuynh Vũ, trong lòng Liễu Tư Triệt chắc cũng thập phần khổ sở.
Nhưng đối với Quân Khuynh Vũ mà nói, hắn không chỉ mất đi phụ thân, còn có áy náy cùng tiếc nuối nhiều năm qua chưa từng đối xử tốt với phụ thân, tình cảm này có lẽ bi thống hơn.
“Ta biết.” Lạc Khuynh Hoàng tiếp lời Liễu Tư Triệt, sau đó nàng liếc mắt một cái nhìn Quân Khuynh Vũ, đau lòng nói, “Nhưng ngươi không rõ khổ sở trong lòng Vũ. Hắn không chỉ mất đi Hoàng thượng, mà còn không thể bù lại áy này cùng tiếc nuối, cảm giác này so với mất thân nhân còn đau hơn chút. Ngươi nên cho hắn chút thời gian.”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, Quân Khuynh Vũ buông chiếc ly trong tay, kéo Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi đen như mực hiện lên cảm xúc phức tạp, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Hoàng Nhi, đừng nói nữa. Triệt nói đúng, ta hiện tại không nên như thế này.”
Lạc Khuynh Hoàng thấy thế cũng không nói gì thêm, chỉ cầm tay Quân Khuynh Vũ. Mà vẻ mặt Liễu Tư Triệt ở đằng sau càng thêm thống khổ, mặc dù hắn cực lực dùng lạnh lùng che giấu, nhưng cũng không thể che giấu đau thương trong mắt hắn.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, giống như đóa hoa tuyệt vọng nở ra, thê lương tiêu điều. Giọng hắn cũng nhè nhẹ chua xót, âu sầu, “Đúng vậy. Ta không rõ.”
Lạc Khuynh Hoàng có chút nghi hoặc nhìn Liễu Tư Triệt, không hiểu sao Liễu Tư Triệt lại có phản ứng kỳ lạ như vậy. Nhưng nàng chưa kịp hỏi, Liễu Tư Triệt đã rời đi, hắn đi rất nhanh, bóng dáng dưới ánh mặt trời có vẻ cô độc, tựa hồ ánh mặt trời không thể chiếu đến hắn.
Quân Khuynh Vũ nhìn bóng Liễu Tư Triệt, trong mắt thống khổ cùng áy náy, nhưng vẫn chỉ mím môi, không nói một lời.