Nạp Lan Nhược không ngờ tới Quân Khuynh Vũ sẽ nói trắng ra như thế, trên mặt có phần nén không được giận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Thần đây chỉ có đứa con gái này, không thể không vì nó mà suy nghĩ.”
“Nạp Lan đại nhân vì ái nữ mà nóng ruột, không thể trách.” Mắt đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng nhìn Nạp Lan Nhược, khóe môi khẽ nhếch lên một tia cười đầy thâm ý, chậm rãi hỏi: “Chỉ là, đại nhân như vậy đã nhận định, ngày sau Cẩm Quốc sẽ rơi vào tay Quân Kiền Linh?”
“Quận chúa Khuynh Hoàng, thất hoàng tử. Nếu đã nói đến thế, thần cũng nói thẳng. Tuy Hoàng thượng ban thưởng hoa mẫu đơn cho hai vị hoàng tử nhưng màu sắc lại khác, sợ cũng đã nhìn ra chút môn đạo.” Nạp Lan Nhược muốn nói thẳng, nhưng trong đó rốt cuộc vẫn còn mấy phần kín đáo, không dám nói ra trực tiếp.
Quân Khuynh Vũ sóng mắt lưu chuyển lóe sáng, giống như mây mù ẩn sau dương quang, ánh sáng tích tụ từng chút một, ý cười trên môi càng thêm tà mị, giọng nói chậm rãi lại màng theo khí thế khôn cùng: “Màu sắc đương nhiên khác. Mẫu đơn chính là Hoa trung chi vương, mẫu đơn trắng – Vương thêm trắng, chữ Vương thêm trắng là chữ gì, bản điện hạ nghĩ rằng không cần nói, Nạp Lan đại nhân cũng rõ chứ?”
Biểu tình Nạp Lan Nhược trong nháy mắt trở nên vô cùng phong phú. Ông cực kỳ kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt khiếp sợ không hề che dấu, hoặc giả nói hoàn toàn không thể che dấu được, ông sửng sốt hồi lâu mới phục hồi lại chút tinh thần, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Vũ vẫn mang theo kinh ngạc cùng kính sợ.
“Nạp Lan đại nhân vẫn còn lo lắng về đề nghị của bản điện hạ?” Quân Khuynh Vũ tựa hồ không kiên nhẫn với sự kinh ngạc của Nạp Lan Nhược, mày hơi nhướn, đôi mắt hẹp dài thản nhiên lướt qua gương mặt ông, làm ông tự dưng cảm giác được một cỗ áp bức.
Nạp Lan Nhược nghe thấy lời nói của Quân Khuynh Vũ, vội vàng gật đầu như giã tỏi, lên tiếng: “Thần cầu còn không được. Tiểu nữ và Vân Chỉ công tử lưỡng tình tương duyệt, có thể kết làm phu thê tất nhiên là vô cùng tốt. Thần cũng muốn tùy theo tâm ý của tiểu nữ.”
“Được. Như vậy, về sau chúng ta cũng là người một nhà rồi.” Quân Khuynh Vũ nở nụ cười vừa lòng, trong mắt lại hiện lên tia giảo hoạt.
Nạp Lan Nhược vội vàng đáp: “Thần không dám. Sau này nếu thất hoàng tử có chỗ dùng đến thần, thần nhất định cống hiến hết sức lực!”
Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Nam nhân này, dường như không có gì là làm không được. Cứ tưởng là một việc thực phiền toái, vào tay hắn luôn có thể vân đạm phong kinh mà giải quyết bằng biện pháp đơn giản nhất.
Giải quyết Nạp Lan Nhược xong, Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ tìm đến Lạc Vân Chỉ, Lạc Vân Chỉ đang đứng cô đơn ở một góc nhìn Nạp Lan Lâm một mình ngồi trên ghế, thần sắc có chút phức tạp, thậm chí mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng chua sót.
Lạc Khuynh Hoàng đi tới bên cạnh Lạc Vân Chỉ, nhìn gương mặt ưu sầu của huynh trưởng, một cỗ áy náy dâng lên trong lòng, nhưng vẫn cố tình nhếch miệng lên cười, trêu đùa: “Ca, nên chuẩn bị tốt cưới chị dâu vào cửa rồi?”
“Cưới chị dâu?” Lạc Vân Chỉ ngạc nhiên nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt khó hiểu, hắn tiếp tục nói: “Khuynh Hoàng, muội biết rõ lập trường của ta và Nạp Lan gia, ta và Lâm nhi căn bản không thể sống cùng nhau.”
“Ai nói không thể sống cùng nhau?” Lạc Khuynh Hoàng thấy ánh mắt chua sót của ca ca mình, trong lòng cực áy náy, ca ca là vì nàng mới rối rắm đến thế, nàng trăm triệu lần cũng không cho ca ca vì nàng mà hy sinh như thế. Nụ cười càng thêm nhiệt tình, Lạc Khuynh Hoàng vui vẻ nói thêm: “Nạp Lan đại nhân đã đáp ứng quy thuận Vũ. Ca cứ yên tâm mà rước chị dâu về nhà!”
“Thật sự?!” Lạc Vân chỉ nghe lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, vui sướng hiện rõ trên mặt, nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt mắt mang theo sự nghi ngờ cùng dò hỏi, hắn sợ Lạc Khuynh Hoàng vì không muốn hắn khổ sở mà cố ý nói như vậy.
“Tất nhiên.” Tuy Quân Khuynh Vũ ghen tị với quan hệ thân thiết giữa Lạc Vân Chỉ và Lạc Khuynh Hoàng nhưng mà Lạc Vân Chỉ đối tốt với Lạc Khuynh Hoàng, hắn thấy được, trong lòng cũng thập phần cảm kích cậu ta, khóe môi nổi lên ý cười, tiếp tục nói: “Nạp Lan Nhược là người thông minh, đương nhiên hiểu được đi theo chủ tử thế nào mới là tốt nhất!”
Lạc Vân Chỉ được câu trả lời của Quân Khuynh Vũ, vui sướng càng đậm trong mắt, lập tức quay đầu nhìn đến Nạp Lan Lâm cách đó không xa, vui sướng càng rõ ràng hơn, hắn bước nhanh tới chỗ Nạp Lan Lâm, kéo tay nàng, nụ cười rạng rỡ nói ra gì đó.
Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ đứng tại chỗ nhìn Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm. Lạc Khuynh Hoàng thấy nụ cười rạng rỡ của huynh trưởng mình thì khóe mắt đuôi lông mày đều lây nhiễm ý cười, mang theo hương vị ấm áp.
Môi của nàng bất giác cũng lộ ra nụ cười dịu dàng. Ca ca của nàng nên cười rạng rỡ như thế. Chính là tràn ngập ánh sáng, tinh thần sảng khoái.
Nhìn xa xa, không chỉ có Lạc Vân Chỉ mang ý cười mà ngay cả trên mặt Nạp Lan Lâm cũng ngập tràn tươi cười, từ xa cười cảm kích với Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi có chút hổ thẹn. Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm vốn được ở bên nhau, nếu không phải vì nàng, bọn họ sẽ không bị chia cách, chẳng qua đây là việc nàng nên làm, có tư cách gì mà nhận sự cảm kích của bọn họ đây?
Yến hồi gần kết thúc. Quân Khuynh Vũ bắt đầu hỏi các hoàng tử công chúa và con trai con gái của các đại thần ý trung nhân trong lòng mình.
“Thần Lạc Vân Chỉ nguyện ý cưới con gái Lại bộ Thượng thư Nạp Lan Lâm làm vợ.” Trước mặt các tiểu thư và công tử quan lại đây đưa ra yêu cầu xin cưới, Lạc Vân Chỉ thoải mái bước ra, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Đối với chuyện Lạc Vân Chỉ xin cưới Nạp Lan Lâm làm vợ, Quân Vũ Thần có chút ngoài ý muốn, ông không khỏi nhíu mày, chậm rãi nói: “Hửm? Vân Chỉ xác định?”
“Thần xác định! Thần nguyện ý cưới Nạp Lan Lâm làm vợ, cả đời này trân trọng nàng!” Lạc Vân Chỉ kiên định trả lời, ánh mắt dịu dàng hướng đến trên người Nạp Lan Lâm, làm các tiểu thư quan gia người người thất vọng.
Có tiểu thư cảm thán: “Kinh thành tứ công tử hiện tại đã có hai người định ra hôn sự! Chỉ còn lại Tư Triệt công tử và nhị hoàng tử Quân Kiền Linh thôi!”
“Ta nói chứ, thất hoàng tử cưới Lạc Khuynh Hoàng cũng là hai người xứng đôi. Nhưng Nạp Lan Lâm này, ngoại trừ xuất thân cao thì thực tại cũng không có ưu điểm gì, lớn lên cũng không được xinh đẹp, lại không nghe ra có tài nghệ gì hơn người, Lạc Vân Chỉ sao có thể coi trọng nàng đây!” Một tiểu thư khác không phục nói.
“Tài nghệ bên ngoài chẳng qua là vật ngoài thân. Quan trọng là có tâm. Tấm lòng chị dâu đối với ca ca ta, thế gian khó có người nào có thể sánh kịp.” Nghe thấy các tiểu thư quan gia nghị luận, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cau mày, đi tới bên cạnh các nàng lạnh giọng lên tiếng.
Mấy tiểu thư này có chút kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Trong bọn họ có mấy người có ấn tượng không tệ với Lạc Khuynh Hoàng, cũng có vài người hết sức ghen tị với Lạc Khuynh Hoàng nhưng bất kể ra sao, các nàng đều rõ, Lạc Khuynh Hoàng là người không thích cùng các nàng so đo, thế nào mà hôm nay lại tìm tới cửa?!
“Các ngươi nói ta thế nào, ta mặc kệ. Nhưng ta không muốn nghe thấy các ngươi ở sau lưng chê bai chị dâu ta không phải! Nếu để ta nghe các ngươi hồ ngôn loạn ngữ một lần nữa thì đừng trách ta không khách khí!” Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên hiểu sự nghi hoặc trong mắt của các tiểu thư này, lạnh giọng đe dọa.
Ngày thường không cùng các nàng so đo, chẳng qua nàng không quan tâm, không đáng cùng các nàng tranh cãi mà thôi.
“Hoàng nhi không quản, bản điện hạ quản. Các người tốt nhất nên trông nom cho tốt cái miệng mình, mặc kệ là Hoàng nhi hay Nạp Lan Lâm, bản điện hạ cũng không muốn nghe từ miệng các ngươi nói các nàng một điều không phải!” Quân Khuynh Vũ không biết khi nào đã đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, đôi mặt hạnh hẹp dài loé lên hàn quang, nhìn chúng tiểu thư quan gia.
Mấy tiểu thư này bị dọa đến sửng sốt, một đám liên tục gật đầu.
Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng kéo nàng rời khỏi, tay Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nắm lấy, có thể cảm nhận được độ ấm chỉ thuộc về hắn, vô cùng ấm áp.
Quân Khuynh Vũ luôn như vậy, vì sợ ngón tay lạnh lẽo sẽ kích thích nàng cho nên mỗi lần nắm tay nàng luôn rót nội lực lên ngón tay sưởi ấm. Hắn nguyện vì nàng mà không ngại phiền phức, thậm chí nguyện ý vì nàng dính vào những chuyện nữ nhân gièm pha.
Trong mắt nàng tràn đầy nhu tình, tay nàng nắm lấy tay Quân Khuynh Vũ nói: “Về sau khi nắm tay ta không cần vận khí làm ấm. Tay huynh lạnh, hãy để ta sưởi ấm cho huynh.”
Quân Khunh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng khẽ khựng lại, ngoái đầu nhìn đến nụ cười làm điên đảo chúng sinh ấy, nụ cười kia dịu dàng mà trong suốt, không chút nhiễm bụi, hắn theo bước cũng phát ra giọng nói ôn nhu trong trẻo: “Tốt.”
Yến hội đã gần đến hồi kết, nhưng tâm nguyện của mọi người vẫn còn chưa kịp bày tỏ hết. Đơn giản bởi vì ý trung nhân của họ cũng không muốn định ra hôn sự.
Kinh thành tứ công tử, Quân Khuynh Vũ và Lạc Vân Chỉ đã định ra hôn sự. Cứ tưởng lần này Liễu Tư Triệt và Quân Kiền Linh cũng sẽ đưa ra quyết định, nhưng hai người lại chỉ nói chưa xác định. Đến cả Thiên Lam công chúa cũng không chọn phò mã.
Rồi con gái Binh bộ Thượng thư Hoa Như Mi, Trương Tuân con trai Hình bộ Thượng thư cùng con trai Công bộ Thượng thư Lưu Tử Hiên đều không thỉnh chỉ tứ hôn.
Có thể nói, yến hội lần này ngoài trừ việc tứ hôn Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm được cho là đáng chú ý thì các thỉnh cầu tứ hôn khác đều là vài người có chút quan chức không đáng để tâm.
Sau Vạn gia yến, Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm cử hành hôn lễ, mà Nạp Lan Lâm cũng chính thức trở thành chị dâu Lạc Khuynh Hoàng.
“Học thức của chị dâu thật uyên bác!” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Nạp Lan Lâm bày trận pháp trên bàn cờ không khỏi tán dương, đôi mắt tỏa sáng.
Nạp Lan Lâm nghe Lạc Khuynh Hoàng khen nàng, trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ, bình thản thanh nhã trước sau như một, khiêm tốn nói: “Ta chẳng qua là lúc rảnh rỗi xem chút binh thư trận pháp, tùy ý chơi đùa, làm sao bằng được tài nghệ kinh diễm của Khuynh Hoàng muội, trận pháp bực này chỉ sợ không vào mắt muội được.”
“Chị dâu nói thế nào chứ Khuynh Hoàng chỉ là tùy ý đùa nghịch mà thôi.” Lạc Khuynh Hoàng thật tâm nói, đối với trận pháp và binh thư nàng mặc dù có nghiên cứu nhưng hiểu biết cũng không nhiều, nhất là về phương diện trận pháp, nàng nghiên cứu thiên về trận pháp trên võ học mà không phải bày trận, hành quân đánh giặc. Bởi vậy, trận pháp này của Nạp Lan Lâm mặc dù không tính cao thâm nhưng với nàng mà nói thì cực kỳ mới lạ.
Lạc Vân Chỉ thấy Lạc Khuynh Hoàng ở trong sân nói chuyện phiếm với Nạp Lan Lâm thì đến nhìn xem, nghe được lời hai người họ đàm thoại, không khỏi cười sang sảng nói: “Hai người các muội cũng đừng khiêm tốn lẫn nhau!”
“Vân Chỉ đã về.” Nạp Lan Lâm vừa nhìn thấy Lạc Vân Chỉ, sự thanh nhã tự nhiên trên mặt biến mất, gương mặt hiện nét ửng hồng khả nghi. Một đôi mắt nước hàm chứa nhu tình, dịu dàng hỏi: “Có mệt mỏi không? Muốn ăn chút điểm tâm không?”
Lạc Khuynh Hoàng ngồi một bên nhìn phản ứng của Nạp Lan Lâm, không khỏi che miệng cười trộm, cười nhạo huynh trưởng mình: “Mị lực ca ca thật lớn. Chị dâu muội ôn hòa thẳng thắng như vậy cũng chỉ có đối mặt ca ca mới có thể lộ ra thần sắc tiểu nữ nhi thẹn thùng như thế.”
Lạc Vân Chỉ bị muội muội mình nói thế, mặt cũng hơi đỏ hồng, có chút ngượng ngùng nhéo nhéo cái mũi Lạc Khuynh Hoàng, thầm oán: “Khuynh Hoàng càng ngày càng tỏ ra không hiểu quy củ.”
Lạc Khuynh Hoàng thè lưỡi với Lạc Vân Chỉ, lại liếc nhìn Nạp Lan Lâm true ghẹo: “Ca ca cùng chị dâu vừa tân hôn, tình cảm đúng là nồng hậu, Khuynh Hoàng sẽ không ở trong này làm kì đà. Trình độ hành quân bày trận thì ca ca hơn xa Khuynh Hoàng, nếu chị dâu thích có thể thỉnh giáo ca ca.”
“Mồm mép Khuynh Hoàng thực lợi hại, ngược lại không biết khi gặp thất điện hạ phải hay không cũng lanh lợi như vậy đây?” Nạp Lan Lâm cười nhạt liếc Lạc Khuynh Hoàng, cũng mở miệng chế nhạo: “Đại điển phong phi của thất hoàng tử hình như cũng chỉ cách một tháng nữa thì phải.”
Nghe được mấy chữ đại điển phong phi, trên mặt Lạc Khuynh Hoàng cũng xuất hiện vài vệt đỏ, có vài phần ngượng ngùng nói: “Chị dâu giễu cợt Khuynh Hoàng.”
Nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi của muội muội, khóe môi Lạc Vân Chỉ toát ra nụ cười dịu dàng, bất chợt như nhớ tới điều gì, cau mày, trong mắt hiện lên tia lo lắng.
Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới phản ứng của Lạc Vân Chỉ, nghi hoặc lên tiếng: “Ca ca làm sao vậy? Hay hôm nay trên triều xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng đế Tây Quyết băng hà. Thái tử Tây Quyết Âu Dương Triệt nối ngôi vua. Hoàng thương kiến nghị muốn phái người đi sứ sang Tây Quyết chúc mừng, ngài hạ lệnh cho nhị hoàng tử và thất hoàng tử cùng đi.” Lạc Vân Chỉ kể giản lược chuyện trên triều cho Lạc Khuynh Hoàng, nói tiếp: “Lần đi Tây Quyết này, chỉ sợ chậm nhất cũng trên một tháng, thêm thời gian ở lại Tây Quyết, hôn kỳ sợ phải trì hoãn.”
“Muội còn tưởng chuyện gì.” Lạc Khuynh Hoàng nghe xong chuyện Lạc Vân Chỉ kể thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp lời: “Âu Dương Triệt tuy đăng cơ nhưng thế lực bên trong Tây Quyết vẫn phức tạp rắc rối, giờ phút này đi Tây Quyết, đúng là thời cơ tốt đạt được sự giúp đỡ của Tây Quyết, Quân Kiền Linh đi, Vũ làm sao có thể không đi chứ?”
Lạc Vân Chỉ nhíu mày nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nói như thế không sai, thất hoàng tử không có khả năng buông tha cho cơ hội lần này, nếu không chẳng khác nào mất đi tiên cơ. Mà đại điển phong phi lùi lại một chút cũng không phải không thể, nhưng mà hôn kỳ bị hoãn, thật không được tốt.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn ra được băn khoăn của Lạc Vân Chỉ, khóe môi nở nụ cười, chậm rãi nói: “Hôn lễ này, đời người chỉ có một lần, tất nhiên chuẩn bị tốt. Nếu Tây Quyết tức giận, lần này kết hôn chỉ sợ cũng không bình yên!”
“Nói cũng đúng. Khuynh Hoàng có thể thông cảm là tốt rồi.” Lạc Vân Chỉ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lúc này mới yên lòng lại.
“Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, từ sau đại hôn ca ca và chị dâu, nàng và chị ấy quan hệ cực kỳ thân thiết, mà quan hệ ca ca và Quân Khuynh Vũ dường như gần nhau không ít.
“Đều đứng trong sân làm gì đấy? Phơi nắng à?” Giọng nói lười biếng bên trong xen lẫn mị hoặc, trong biếng nhác lại đầy quyến rũ.
Dưới ánh mặt trời, hồng y phiêu phiêu, nở rộ như đóa mạn đà la, yêu dị đến trí mạng.
“Đúng vậy, cùng sang đây, ngồi tán gẫu một chút.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến Quân Khuynh Vũ, vốn muốn đứng dậy rời khỏi, thân thể lại lười biếng ngồi lại nhuyễn tháp, nửa người dựa vào nhuyễn tháp nhìn Quân Khuynh Vũ, hết sức lười biếng nói.
Lạc Vân Chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng rồi nhìn sang Quân Khuynh Vũ, cảm thấy bộ dạng hai người quả thực giống nhau như đúc, thoạt nhìn biếng nhác, kỳ thực trong con ngươi đen như mực ấy đều cất giấu tia xảo quyệt y như hai con hồ ly.
Quân Khuynh Vũ không đáp, lập tức đi đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, lười biếng ngồi xuống, đáng tiếc nàng đã đem cái nhuyễn tháp duy nhất ngồi, hắn không thể tựa vào.
“Việc Âu Dương Triệt đăng cơ, Hoàng nhi đã biết rồi?” Quân Khuynh Vũ ngồi xuống, trực tiếp không nhìn Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm đứng một bên, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt Lạc Khuynh Hoàng, hỏi.
Lạc Khuynh Hoang dựa vào nhuyễn tháp, con mắt khép hờ, thoạt nhìn như thoải mái, thực giống như bình thường phơi nắng, thản nhiên cười, không chút để ý đáp: “Vừa rồi mới nghe ca ca nói. Huynh định đi bao lâu?”
“Một tháng.” Quân Khuynh Vũ chậm rãi đáp, thần sắc khẳng định nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt đầy dịu dàng, nói: “Một tháng, chờ ta về cưới nàng.”
“Một tháng, kịp không?” Lạc Khuynh Hoàng nhăn mày, nhìn Quân Khuynh Vũ, nói: “Đi Tây Quyết sợ cũng sẽ tới nửa tháng, trở về lại muốn thêm nửa tháng, e là còn phải nán lại Tây Quyết ước chừng nửa tháng hơn nữa.”
“Lúc đi tất nhiên không thể, lúc về nếu như ra roi thúc ngựa, thời gian ba ngày đã về tới.” Quân Khuynh Vũ khóe môi gợi lên chút ý cười, như cây xanh đầu xuân, mang theo hương vị tươi mát ấm áp.
Lạc Khuynh Hoàng ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Ta đây đi cùng huynh.”
Vốn nàng muốn nói, hôn lễ có thể hoãn không cần sốt ruột. Nhưng bắt gặp ánh mắt dịu dàng mà kiên định của Quân Khuynh Vũ, nàng lại thay đổi chủ ý. Nếu Quân Khuynh Vũ vì hôn lễ mà gấp rút ra roi thúc ngựa trở về, nàng cần gì phải ngăn cản. Chính là, nàng muốn theo cùng hắn, hắn cũng không có biện pháp ngăn cản.
Quân Khuynh Vũ mày khẽ cau lại. Thời gian ba ngày từ Tây Quyết trở về Cẩm Quốc, e là ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ mới có thể, như thế tất sẽ rất mệt nhọc, hắn sao có thể nhẫn tâm để Lạc Khuynh Hoàng đi theo hắn, chịu khổ nhọc ba ngày ba đêm đây?
“Ba ngày gấp gáp trở về, sẽ rất mệt mỏi, Hoàng nhi còn phải làm tân nương, cũng không thể để mệt chết được.” Quân Khuynh Vũ đưa tay vỗ vỗ hai má Lạc Khuynh Hoàng, dùng giọng điệu sủng nịch nói.
Lạc Khuynh Hoàng cũng không thuận theo không buông tha, đối diện cùng Quân Khuynh Vũ, nhíu mày nói: “Tân nương không thể mệt chết, tân lang thì có thể à? Vũ, hôn lễ kỳ thực không cần gấp. Nhưng nếu huynh không ý kiến, ta đây sẽ đi cùng huynh.”
“Được. Vậy thì hoãn lại nửa tháng đi.” Quân Khuynh Vũ nhìn sự bướng bỉnh trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, hắn luôn không có biện pháp với Lạc Khuynh Hoàng, hắn không nỡ để Lạc Khuynh Hoàng ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, sau còn phải cử hành hôn lễ, làm vậy tất sẽ cực kỳ mệt nhọc.
Nếu Lạc Khuynh Hoàng đã nói như vậy thì hôn lễ hoãn lại đi. Tục lễ gì đó, nàng ấy vốn không quan tâm,không phải sao.
“Ừ.” Lạc Khuynh Hoàng hướng Quân Khuynh Vũ lộ ra nụ cười giảo hoạt, nàng chỉ biết trực tiếp khuyên Quân Khuynh Vũ khẳng định là vô dụng, chỉ có dùng chiêu thức này mới được, nụ cười bên môi càng sâu, Lạc Khuynh Hoàng kéo tay Quân Khuynh Vũ làm nũng: “Thế này, bản thân ra thật muốn đến Tây Quyết du ngoạn, huynh dẫn theo ta cùng đi đi mà.”
“Hoàng nhi muốn đi?” Quân Khuynh Vũ nhìn ánh mắt mong chờ ấy, cười sủng nịch, dịu dàng nói: “Nếu Hoàng nhi muốn đi, ngày mai ta đến thỉnh chỉ phụ hoàng.”
Trong con ngươi đen tuyền của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên tia cảm động. Kỳ thực Quân Khuynh Vũ hắn hoàn toàn có thể bảo nàng cải trang theo bên cạnh hắn, nhưng hắn sợ trên đường đi nàng sẽ chịu ủy khuất, vì vậy mới nghĩ đến việc thỉnh chỉ Quân Khuynh Vũ, muốn nàng được danh chính ngôn thuận mà cùng nhau lên đường.
Ngày hôm sau, Quân Vũ Thần lệnh Khuynh Hoàng quận chúa và thất hoàng tử, nhị hoàng tử lên đường sang Tây Quyết.
Ngày hôm sau, Quân Vũ Thần lệnh Khuynh Hoàng quận chúa và thất hoàng tử, nhị hoàng tử lên đường sang Tây Quyết.
Đội ngũ chúc mừng không tính lớn. Lạc Khuynh Hoàng ngồi trên xe. Quân Khuynh Vũ và Quân Kiền Linh cưỡi ngựa đi phía trước. Ước chừng có hơn một trăm thị vệ bảo hộ. Theo phía sau là đội ngũ mang hạ lễ.
Ngồi trên xe ngựa khoảng được hai ngày, ngồi bên trong tâm trạng Lạc Khuynh Hoàng cực kì buồn chán, vươn tay vén màn xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài, mày khẽ nhăn.
Sớm biết đi Tây Quyết trên đường nhàm chán như vậy, nàng sẽ không nhất thời hứng khởi mà đòi Quân Khuynh Vũ đưa theo. Chẳng qua mới qua hai ngày mà nàng đã chán đến điên rồi.
Mùi ngải thảo quen thuộc đập vào mặt, đến lúc Lạc Khuynh Hoàng kịp phản ứng thì nàng đã muốn rơi vào lòng Quân Khuynh Vũ rồi, ngạc nhiên nhìn hắn, Lạc Khuynh Hoàng hỏi: “Huynh vào thế nào được?”
“Lúc bản điện hạ cưỡi ngựa bị thương ở tay, chỉ có thể ngồi trên xe cùng Hoàng nhi.” Quân Khuân Vũ đáng thương đưa tay bị thương lên, trên da có một đạo vết thương mờ nhạt.
Lạc Khuynh Hoàng thấy miệng vết thương trên tay Quân Khuynh Vũ, chỉ thấy phảng phất có cái gì đó dâng lên trong ngực, nàng nhìn Quân Khuynh Vũ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói được nên lời.
Công phu cưỡi ngựa của Quân Khuynh Vũ người khác không biết, nàng còn không rõ sao?! Ngay đến trên sa trường thiên quân vạn mã, Quân Khuynh Vũ khi cưỡi ngựa cũng không để người đả thương mình, huống chi một đường yên bình như thế này, làm sao có thể không lý do mà bị thương chứ?!
Vết thương này của hắn rõ ràng là cố ý! Hắn cố ý làm bị thương tay trái của bản thân, chỉ vì muốn lấy cớ ngồi chung xe với nàng, chỉ vì muốn ở bên cạnh nàng, để nàng đỡ phải nhàm chán.
“Hoàng nhi sao lại lộ ra biểu tình này? Hôm qua không phải nói là nhàm chán sao, hiện tại ta đã đến cùng nàng, nàng tại sao bày ra bộ mặt mướp đắng thế này?” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc KHuynh Hoàng cau mày, đưa tay giúp nàng xoa xoa, sủng nịch nói.
Lạc Khuynh Hoàng giữ im lặng, chỉ là tay lại gắt gao ôm chặt Quân Khuynh Vũ, dán mặt lên ngực hắn, cảm thụ nhịp tim đập của hắn, mùi ngải thảo quen thuộc trên người hắn phát ra.
Đêm qua lúc ăn cơm, nàng bởi vì cả ngày trong xe ngựa không người nói chuyện lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm, oán giận nói với Quân Khuynh Vũ, lần này đi Tây Quyết không khỏi quá buồn chán rồi.
Vốn nàng chỉ muốn nhờ Quân Khuynh Vũ tìm cho nàng ít sách để xem giết thời gian, ai ngờ Quân Khuynh Vũ hắn sẽ vì nàng không người nói chuyện mà cố ý làm bị thương tay, lên xe với nàng.
Quân Khuynh Vũ luôn suy nghĩ cho nàng như thế, khiến nàng cảm động đến chân tay luống cuống. Lạc Khuynh Hoàng nàng rốt cuộc là phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được hắn đây!
“Hoàng nhi làm sao vậy, khi nào đã trở nên chủ động thế này?” Quân Khuynh Vũ bị Lạc Khuynh Hoàng ôm, khóe môi gợi lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương, nhưng khi mở miệng giọng điệu cũng đầy trêu chọc.
Lạc Khuynh Hoàng từ trong ngực Quân Khuynh Vũ ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt đen tuyền phiếm sáng yêu thương, hào quang ấy đối với Lạc Khuynh Hoàng mà nói, càng chói mắt hơn bảo thạch, chói mắt đến làm cho lòng nàng ngập tràn ấm áp, xúc động.
Đưa tay ra vòng qua cổ Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng đặt cánh môi mềm mại của mình lên môi hắn, dù Quân Khuynh Vũ hắn bất động như núi, gặp tình huống như vậy cũng giật mình, hai mắt mở to nhìn Lạc Khuynh Hoàng dùng đầu lưỡi mạnh mẽ thăm dò bên trong miệng hắn.
Lạc Khuynh Hoàng hôn mãnh liệt mà nóng bỏng, nàng gắt gao ôm cổ Quân Khuynh Vũ, buông tha tình cảm bản thân lấy phương thức giao tiếp gắn bó nhất mà truyền tải. Đã không còn giống ngày thường ngượng ngùng, thấy được tình cảm đang mãnh liệt dâng trào.
“Hoàng nhi khi nào thì trở nên như lang như hổ thế này!” Quân Khuynh Vũ vuốt vuốt đôi môi đã có chút sưng đỏ của mình, vẻ mặt ủy khuất nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười, ngay đến khóe miệng cũng nhịn không được mà nhếch lên.
Lạc Khuynh Hoàng vừa rồi chẳng qua nhất thời nổi lên tình ý, cái gì cũng không nghĩ đã hôn xuống, tới lúc hôn xong phát hiện môi Quân Khuynh Vũ bị nàng hôn đến sưng đỏ, mặt không khỏi lập tức đỏ đến cổ.
Trời ạ?! Nàng đã làm cái gì vậy nè?!
Nàng lại có thể cường hôn Quân Khuynh Vũ?!
“Thế nào, nương tử nàng hôn đều đã hôn rồi, chẳng lẽ còn không chịu thừa nhận sao?” Quân Khuynh Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Khuynh Hoàng, cười càng thêm sảng khoái, độ cong trên môi càng vểnh, ý trêu chọc trong mắt càng thêm rõ ràng.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu nhíu mày, cười như không cười liếc Quân Khuynh Vũ, câu môi nói: “Huynh cả đời này đều là người của ta, ta thế nào không dám thừa nhận?!”
Quân Khuynh Vũ không ngờ Lạc Khuynh Hoàng sẽ trả lời như vậy, mắt hiện lên tia hỉ sắc, khóe môi nhếch lên, kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, dịu dàng nói: “Không chỉ cả đời, là đời đời kiếp kiếp ta đều là người của Hoàng nhi!”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ chỉ cảm thấy lòng ngọt ngào hạnh phúc. Nguyên bổn, hắn vẫn luôn nói với nàng, Hoàng nhi nàng là người của ta. Nay dựa theo lời nàng nói, hắn là người của nàng, hắn tự nhiên sửa miệng nói, ta là người của Hoàng nhi. Vốn là lời khó có thể mở miệng nói ra lời, hắn lại nói như là chuyện đương nhiên.
Hắn yêu thương nàng, đã đến mức như thế.
“Thất hoàng tử, quận chúa Khuynh Hoàng. Bữa tối đã chuẩn bị xong.” Xe ngựa từ từ ngừng lại, thị vệ bên ngoài xe ngựa lên tiếng.
Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ cùng nhau xuống xe ngựa. Thị vệ chỉ cảm thấy hai người vừa bước xuống, cảnh vật ảm đạm bên ngoài bất chợt bừng sáng lên, hào quang kia, sợ là ngay đến ánh mặt trời cũng vô pháp đánh đồng.
Tuy thất hoàng tử và nhị hoàng tử được tôn xưng là kinh thành tứ công tử, trước đây bọn họ cũng biết thất hoàng tử chẳng qua chỉ có dung mạo, nếu bàn về khí chất vẫn bắt không kịp nhị hoàng tử. Nhưng không biết từ khi nào thì bắt đầu, thất hoàng tử trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn đầy quý khí, nay đem hai người đặt chung một chỗ, cao thấp phân rõ.
“Hừ!” Quân Kiền Linh gặp Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng tay trong tay đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, không khỏi hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: “Nơi đông người, thật không biết xấu hổ! Bản điện hạ thật sự không muốn ngồi cùng bàn dùng cơm với các ngươi!”
“Nhị hoàng tử nếu đã không muốn thì đi sang bên kia mà ngồi.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên quét mắt sang Quân KIền Linh, không chút để ý nói: “Bản quận chúa và phu quân đang ăn cơm, nhị hoàng tử lại không tốt ngồi ở chỗ này cản trở, cũng không biết ai không cảm thấy xấu hổ đây!”
Quân Kiền Linh bị Lạc Khuynh Hoàng nói đến sắc mặt trắng bệch, oán hận liếc nàng.
Rõ ràng bọn họ không biết cảm thấy thẹn, trước mặt nhiều người mà tay nắm tay, hiện tại thì ngược lại hắn không đúng?! Nơi này tổng chỉ có một cái bàn chủ, kêu hắn đến bên cạnh ăn? Đây chẳng phải muốn hắn dùng cơm với thị vệ ư?!
“Bản điện hạ nhớ không lầm thì quận chúa Khuynh Hoàng và thất đệ vẫn còn chưa thành hôn thì phải? Đây chưa thành hơn mà ở trước mọi người nắm tay nhau, sợ không được tốt lắm!” Quân Kiền Linh lạnh giọng phản bác, giờ phút này hắn đã bị tức giận làm cho vặn vẹo, trên mặt một mảnh hung tợn, trước đây ngụy trang bộ dạng dịu dàng như ngọc cũng sớm mất tăm mất tích. Lạc Khuynh Hoàng một bên tự nhiên gắp rau trên đĩa, một bên nhíu mày nhìn đến Quân Kiền Linh, giọng điệu không nhanh không chậm, chậm rãi nói: “Bản quận chúa nhớ không lầm, nhị hoàng tử lúc trước cùng Lạc Khuynh Thành, thế nhưng cũng đã từng ôm nhau trước công chúng mà, lại không biết nhị hoàng tử lấy lập trường gì đi chỉ trích bản quận chúa đây? Nếu như bản quận chúa không biết liêm sỉ, vậy nhị hoàng tử được xem là gì?”
Quân Kiền Linh nghe giọng điệu này của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng lại lấy chuyện Lạc Khuynh Thành đến phản bác hắn, bởi vì chuyện Lạc Khuynh Thành mà thanh danh của hắn bị tổn hại lớn, tuy mọi người bề ngoài không nhắc tới nhưng sau lưng cười nhạo hắn không ít.
Cười nhạo hắn bị một tội nữ che mắt, còn nói yêu nàng. Kẻ biết nội tình thì cười nhạo hắn kế hoạch thất bại bị Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ phản đoàn. Tóm lại, Lạc Khuynh Thành, ba chữ này đối hắn mà nói, nghiễm nhiên biến thành một loại sỉ nhục, hắn nghe cũng không hi vọng nghe tới nó.
Trên mặt toát ra tia chán ghét, Quân Kiền Linh đặt đũa lên trên bàn, lạnh giọng nói: “Không được nhắc tới tên tiện nhân kia!”
Lạc Khuynh Hoàng nghe được Quân Kiền Linh nói như thế, ý cười trên môi không đổi, ánh mắt châm chọc. Nếu Lạc Khuynh Thành dưới suối vàng mà biết, sợ là linh hồn cũng không thể yên bình.
Nàng yêu hắn như thế, thế nhưng gọi nàng là tiện nhân, trên mặt còn không che đậy chán ghét. Lạc Khuynh Thành tuy ác độc nhưng vẫn một mảnh chân tình với Quân Kiền Linh, kết quả đổi lấy kết cục như vậy, này có lẽ gọi là ác giả ác báo đi?
“Bản điện hạ ăn no rồi! Hai vị từ từ dùng! Quân Kiền Linh nhìn biểu tình cười như không cười của Lạc Khuynh Hoàng, lại nhìn đôi mắt thâm thúy của Quân Khuynh Vũ, không khỏi cảm thấy sợ run, lạnh lùng liếc bọn họ, nổi giận đùng đùng rời đi.
Lạc Khuynh Hoàng nhăn mày nhìn bóng lưng Quân Kiền Linh tức giận rời khỏi, khóe môi dạng mở, nói với Quân KHuynh Vũ: “Hiện tại kẻ cản trở đi rồi, chúng ta có thể chậm rãi ăn.
“Chính là đáng tiếc một bàn đầy món ngon thế này.” Quân Khuynh Vũ cũng nhếch môi cười, ánh mắt giảo hoạt lại ra vẻ thở dài tiếc nuối, tốc độ hạ đũa cũng không chậm.
Bọn thị vệ cách bàn hai người một khoảng, bởi vậy cũng không nghe ra Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh nói cái gì, chỉ thấy Quân Kiền Linh tức giận rời đi, vì thế đều đoán nhị hoàng tử làm sao lại tức giận.
“Ngươi nói nhị hoàng tử làm sao vậy, thế nào ngay đến cơm cũng không ăn?”
“Ngươi quản được à! Người ta là hoàng tử đó!”
“Ta nói chứ tính tình nhị hoàng tử trước nay không phải rất tốt ư, gần đây thế nào giống như cả người thay đổi, âm tình bất định như thế!”
“Xùy! Tính tình tốt kia chẳng qua là giả vờ, ngươi không biết thất hoàng tử và quận chúa Khuynh Hoàng trước kia rớt xuống núi, kỳ thực do một tay hắn bày ra sao! Tâm của hắn cũng rất tàn nhẫn nha!”
“Ngươi nhỏ giọng chút, nếu bị hắn nghe được, coi chừng cái đầu ngươi.”
Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ thong thả tiếp tục ăn, người có võ, thính giác nhạy cảm hơn người thường, bọn thị vệ thảo luận đương nhiên không thể thoát khỏi lỗ tai bọn họ.
“Quân Kiền Linh e rằng thẹn quá hóa giận.” Quân Khuynh Vũ lấy tay gõ bàn, trên môi là ý cười nghiền ngẫm. Từ lần trước trên đại điện, hắn chỉ trích Quân Kiền Linh ám hại hắn và Lạc Khuynh Hoàng, tiếp theo là bức tử Lạc Khuynh Thành. Sau khi phá hoại kế hoạch của Quân Kiền Linh, hắn dường như thay đổi thành người khác, ngụy trang trước giờ tất cả đều biến mất, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn(Quân Khuynh Vũ), chính là một bộ giương nanh múa vuốt.
Lạc Khuynh Hoàng ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, khinh thường nói: “Tự loạn trận tuyến. Quân Kiền Linh cách cái chết cũng không còn xa nữa rồi.”
“Sau đại hôn, ta sẽ thu thập hắn!” Khóe môi Quân khuynh Vũ giương lên, có một chút cô tuyệt, bên trong ý cười kia mang theo ba phần hàn ý bảy phần khí phách, con ngươi đen láy phảng phất giống như được phá kén mà chui ra, ẩn chứa khí phách quân lâm thiên hạ.
Xe ngựa rốt cục cũng đến Tây Quyết đế đô. Đằng đẳng mười ba ngày.
Lạc Khuynh Hoàng ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mà Quân Khuynh Vũ ngày hôm qua đã bắt đầu cưỡi ngựa lại. Dù sao đến Tây Quyết chúc mừng, hắn nếu cứ ngồi trên xe ngựa thật không hay.
Âu Dương Triệt tự mình ra tiếp đón bọn họ, giúp họ an bài nơi ở. Buổi tối, tổ chức tiệc tẩy trần đón gió cho bọn họ.
Khiến Lạc Khuynh Hoàng ngoài ý muốn là sứ thần Lăng quốc.
Lăng Cảnh Lan và Lăng Dịch Hiên đến đây. Nàng đương nhiên không kinh ngạc. Điều nàng ngạc nhiên là đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết của Lăng Quốc công chúa Vũ Lưu, tài mạo song toàn vậy mà cũng theo tới.
“Nghe nói Quân Ngữ Yên bị nhiễm bệnh lạ, mà y thuật của Vũ Lưu cao thâm, thiên hạ đều biết, bởi vậy mới theo đến đây.” Quân Khuynh Vũ thấy ánh mắt nghi hoặc của Lạc Khuynh Hoàng, cười giải thích.
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng lóe lên một tia suy nghĩ.
Chuyện Quân Ngữ Yên thân mang bệnh lạ nàng cũng có nghe thấy. Nhưng là theo phán đoán của nàng, bệnh này của Quân Ngữ Yên, sợ là cùng Âu Dương Triệt thoát không khỏi can hệ. Lăng Dịch Hiên ất nhìn ra huyền diệu trong đó, hắn mang theo Lăng Vũ Lưu đến e là vì muốn dùng cái này áp chế Âu Dương Triệt đây.
Chỉ là người như Âu Dương Triệt, làm sao để người khác có thể người khác áp bức?! E rằng Lăng Dịch Hiên tính toán sai rồi.
“Quận chúa, công chúa Vũ Lưu cầu kiến.” Cung tỳ Âu Dương Triệt an bài cho Lạc Khuynh Hoàng ở bên ngoài thông báo.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, nàng có vài phần tò mò với công chúa Vũ Lưu này, vốn nghĩ muốn gặp mặt, tưởng rằng phải chờ đến yến tiệc buổi tối mới có thể nhìn thấy, thật không ngờ vị công chúa này lại tự tìm tới cửa.
“Ta đi gặp nàng. Vũ, huynh cũng đi làm việc của huynh đi.” Sau khi Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, vuốt cằm ý bảo cung tỳ kia dẫn qua, quay đầu nói với Quân Khuynh Vũ.
“Được.” Quân Khuynh Vũ cười đáp. Tâm tư Vũ Lưu kín đáo lại thông tuệ, hắn đã sớm nhìn ra. Lấy cơ trí của Hoàng nhi ứng phó nàng cũng không khó khăn.
Lạc Khuynh Hoàng đi tới chính sảnh, từ xa đã thấy một bóng sa mỏng hồng nhạt.
Từ xa nhìn lại, Vũ Lưu công chúa vận sa mỏng hồng nhạt. Sa mỏng kết hợp vạt váy xếp ly, càng tôn lên dáng người xinh đẹp của nàng. Bên trong dáng người thanh mảnh để lộ khí chất cao quý. Vị công chúa này thật sự cao quý hơn Quân Ngữ Yên rất nhiều, ngay cả Quân Thiên Lam, e rằng cũng không có quý khí được như nàng.
Từ từ đi đến, Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận đánh giá cô công chúa này. Nàng yên tĩnh đứng đó, như gốc mẫu đơn nở rộ, vô cùng kiều diễm. Nét mặt hồng nhuận, e là ngay đến sa y hồng nhạt này cũng không hơn dung nhan tuyệt đẹp của nàng. Trên mặt trang điểm thanh nhã, mỗi nét vừa đúng, một đôi mắt trong veo mà sâu sắc, chiếc mũi cao thẳng xinh xắn, miệng anh đào khẽ mím, cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng tao nhã.
“Xin thứ cho Khuynh Hoàng đến chậm.” Lạc Khuynh Hoàng đi tới cách Vũ Lưu công chúa khoảng hai bước thì ngừng lại, chậm rãi nói.
Cung tỳ đứng ở cửa chờ hầu nhìn hai người, không khỏi bị hoa mắt. Hai người đều là mỹ nhân khuynh quốc thế gian khó gặp. E rằng cả đời này của nàng cũng chưa từng thấy người xinh đẹp như vậy.
Mới rồi thấy công chúa Vũ Lưu kia, nàng chỉ cảm thấy mấy phi tử trong hoàng cung Tây Quyết này căn bản không thể cùng so sánh cùng, sợ rằng thế gian này cũng không còn người có khả năng đẹp hơn, nhưng khi thấy Lạc Khuynh Hoàng, nàng mới thật sự bị chấn động.
Lạc Khuynh Hoàng khoác lên người xiêm y đỏ thẫm màu sắc vô cùng diễm lệ, nhưng một chút cũng không che dấu được phong thái của nàng, ngược lại càng làm nổi bật lên phong tư trác tuyệt ấy.
Lông mày như dãy núi ở xa, mắt như sao sáng, môi anh đào kiều diễm. Chỉ thấy Lạc Khuynh Hoàng từng bước đi tới, dường như tất cả ánh sáng trên thế gian này đều tập trung trên người nàng, mà ngay cả công chúa Vũ Lưu vốn diễm quang tứ xạ, nay thế nhưng cũng chói mắt như vậy.
Công bằng mà nói, nếu chỉ lấy dung mạo so sánh, Lăng Vũ Lưu và Lạc Khuynh Hoàng có thể nói là không phân cao thấp. Nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của Lạc Khuynh Hoàng đều thể hiện ra quý khí lại có chút tùy tiện trong đó, vẫn cao hơn Lăng Vũ Lưu một bậc, nhất là gương mặt tự nhiên kia so với Lăng Vũ Lưu trang dung tinh xảo thì càng thanh lệ thoát tục hơn vài phần.
“Quận chúa Khuynh Hoàng không cần khách khí. Là Vũ Lưu mạo muội quấy rầy quấy rầy quận chúa.” Khóe môi Vũ Lưu toát ra nụ cười chuẩn mực, ôn hòa hữu lễ với Lạc Khuynh Hoàng.
Đôi mắt của nàng đen láy mà trong suốt, vào thời điểm chạm đến Lạc Khuynh Hoàng, lướt nhanh đánh ra, nhưng rất nhanh đã biến mất, vẻ mặt nhìn không ra có gì khác thường.
“Ở đây không cần hầu hạ. Các ngươi lui xuống trước đi.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua cung tỳ vẫn đang đứng ở cửa, nhàn nhạt phân phó.
Lăng Vũ Lưu đột nhiên tìm nàng nhất định có chuyện, nếu có sự tình muốn nói đương nhiên sẽ không tiện để cung tỳ Tây Quyết ở trong này hầu hạ.
Bọn cung tỳ nghe được phân phó của Lạc Khuynh Hoàng, mới từ trong chấn động mà phục hồi tinh thần, vội vàng hành lễ, mới hồn phi phách lạc rời đi.
“Quận chúa Khuynh Hoàng quả thật khuynh quốc khuynh thành, ngay đến bọn cùng tỳ cũng nhịn không được mà ái mộ ngài.” Công chúa Vũ Lưu nhìn bộ dạng hồn phi thất lạc của bọn cung tỳ không khỏi dịu dàng cười, nói với Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cười như không nhìn Lăng Vũ Lưu, ôn hòa nói: “Là công chúa Vũ Lưu có dung mạo làm các nàng ái mộ mới đúng.”
“Quận chúa quá khen, Vũ Lưu hổ thẹn.” Lăng Vũ Lưu nghe lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, khiêm tốn nói, một mặt lại nâng mắt đánh giá thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, làm như tùy ý nói: “Nghe nói thái tử ca ca từng muốn cưới quận chúa nhưng lại bị cự tuyệt?”