Edit : Tiếu Tiếu
Biểu tình ôn nhuận trong nháy mắt trở nên dữ tợn. Quân Kiền Linh gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, mắt như muốn nứt ra, đôi con ngươi một màu đỏ sậm.
Quân Khuynh Vũ vẫn như trước lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, giống như hoàn toàn không cảm giác được sát khí trên người Quân Kiền Linh. Mặt mày nhu hòa, cười yếu ớt nhìn Quân Kiền Linh.
“Thất đệ thật sự là hảo mưu lược. Mười năm ẩn nhẫn, một khi ra tay liền tranh đoạt quân quyền. Ta còn kỳ quái Khuynh Hoàng là con gái của đại tướng quân vì sao lại tương trợ Liễu gia, nguyên lai nàng muốn trợ , không phải Liễu gia, mà là ngươi!” hai mắt Quân Kiền Linh đỏ ngầu, tức giận chỉ vào Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng đứng , từ chối cho ý kiến. Nàng giúp Liễu gia, còn vì ân tình của Liễu Tư Triệt, là vì đồng tình với tình cảnh của Liễu Cẩm Tú, đương nhiên, cũng là vì giúp Quân Khuynh Vũ.
“Nhị ca nếu đã biết, thì không cần lại tiếp tục động tâm tư lên Hoàng nhi .” trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lướt qua một tia phong mang, ánh mắt lợi hại nhìn Quân Kiền Linh. Trong nháy mắt từ trên người hắn phát ra một cỗ khí thế cường đại, khiến cho thân mình Quân Kiền Linh chấn động mạnh.
Hắn chưa từng nghĩ tới thất đệ bất cần đời này thế nhưng có khí thế mạnh mẽ như vậy. Những năm gần đây, hắn che dấu dưới nụ cười tà mị, thì sự ẩn nhẫn cùng mưu lược phải như nào đây? !
Nay hắn ( Vũ ca ) đã chiếm được quân quyền của kinh thành, lại được phụ vương sủng ái, hơn nữa được Lạc Khuynh Hoàng ái mộ, hắn có thể không cần tốn nhiều sức sẽ đạt được ủng hộ của đại tướng quân. Đến lúc đó, cho dù hắn ( QKL ) có thế lực mẫu tộc chống đỡ, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Quân Khuynh Vũ.
Hắn hận a! Hận không thể giết hắn! Hắn ( Vũ ca ) đem bọn họ giống như hầu tử đùa giỡn nhiều năm như thế! Không phải bất cần đời sao? ! Không phải khinh thường đế vị sao? ! Không phải chán ghét phụ vương sao? ! Hiện tại vì sao phải cùng hắn tranh đoạt! Vì sao còn muốn cướp đi nữ nhân của hắn!
Không! Ngôi vị hoàng đế là của hắn. Lạc Khuynh Hoàng cũng là của hắn ! Nếu Quân Khuynh Vũ muốn cướp, như vậy hiện tại hắn không ngại sẽ giết hắn!
Nghĩ đến đây, mâu trung Quân Kiền Linh hiện lên một đạo sát khí, khóe môi gợi lên ý cười lãnh liệt, âm trầm nói, “Thất đệ thật sự muốn cùng ta tranh đoạt ? !”
“Đây vốn đều là của ta, cần gì tranh đoạt? !” Quân Khuynh Vũ không cho là đúng nói, thần sắc gian tràn ngập vẻ đương nhiên, tay vẫn như trước gắt gao nắm chặt tay Lạc Khuynh Hoàng, giống như muốn tuyên cáo chủ quyền.
Thần sắc không cho là đúng cùng hình ảnh tay trong tay với Lạc Khuynh Hoàng của Quân Khuynh Vũ hoàn toàn chọc giận Quân Kiền Linh, nhất thời như mấy đen giăng đầy trời , sát khí trong mắt hoàn toàn không hề che dấu phóng xuất ra ngoài, khóe môi âm lãnh nói, “Một khi đã như vậy, ngươi đi chết đi!”
Quân Kiền Linh vừa nói xong, đưa tay làm một thế, một đám ám vệ từ một nơi bí mật gần đó nhất tề hiện thân, mười mấy ám vệ, vừa thấy liền biết đều là người có võ công cao cường.
Lông mi đang buông xuống của Lạc Khuynh Hoàng khẽ nâng lên, trong con ngươi hắc bạch phân minh thình lình xuất hiện mười mấy ám vệ. Ngày ấy ám sát Lăng Cảnh Lan quả nhiên là người của Quân Kiền Linh. Khí tức trên người mười mấy ám vệ này cùng không hề khác biệt so với đám hắc y sát thủ ngày ấy.
Quân Khuynh Vũ nhìn mười mấy tên sát thủ xuất hiện, thần sắc vẫn bình tĩnh thong dong, không có nửa phần kinh ngạc, cũng không có nửa phần sợ hãi, hắn khẽ gợi lên một ý cười châm chọc, nhẹ nhàng nở nụ cười, “A, muốn mạng của ta? Chỉ bằng vài người này sao.”
Trong nháy mắt Quân Kiền Linh nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc. Nhìn bộ dáng tuyệt không sợ hãicủa Quân Khuynh Vũ. Chẳng lẽ hắn ta có chỗ dựa gì sao? ! Ám vệ của hắn ( QKL ) đều là sát thủ nhất đẳng, mười mấy người đối phó một người, cho dù Quân Khuynh Vũ có võ công hơn người, chỉ sợ cũng không phải đối thủ. Hắn ta đến tột cùng chỗ dựa gì, mà có thể khiến hắn ta không hề sợ hãi như thế! ?
Lạc Khuynh Hoàng cũng đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Quân Khuynh Vũ. Bên người Quân Khuynh Vũ cũng có ám vệ, điểm này nàng cũng biết. Cho nên hắn tuyệt đối không lo lắng an nguy của bọn họ. Nhưng thế lực của Lưu Tô các, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Quân Khuynh Vũ hẳn sẽ không vận dụng .
Võ công của Quân Khuynh Vũ kiệt xuất nhất thiên hạ, đối phó với mười mấy người tự nhiên không là gì, nhưng đây là ám vệ do Quân Kiền Linh nuôi dưỡng làm sao có thể chỉ có một chút như vậy? ! Nếu Quân Kiền Linh đem toàn bộ ám vệ tập trung lại đây, chỉ sợ Quân Khuynh Vũ cũng là hai đấm không địch được bốn tay!
“Hừ! Sắp chết đến nơi còn bướng bỉnh phản kháng ! Hôm nay bản điện hạ sẽ giết ngươi!” Trong măt Quân Kiền Linh tràn ngập huyết sắc, giống như đã mất đi suy nghĩ, làm một thủ thế, tất cả ám vệ đều đã hành động.
Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, vẫn như trước không chút hoang mang ,trong đôi mắt đào hoa hẹp dài là ba đào mãnh liệt, ám vệ tốc độ cực nhanh hướng Quân Khuynh Vũ đánh úp lại, Quân Khuynh Vũ một tay ôm Lạc Khuynh Hoàng, ở giữa không trung lăng không bay lên, một cước đá văng một tên ám vệ, thoải mái đoạt trường kiếm trong tay hắn.
Quân Kiền Linh nhìn thấy chiêu thức của Quân Khuynh Vũ, liền biết công phu của Quân Khuynh Vũ hơn xa mười mấy ám vệ ở đây. Mới vừa rồi Quân Khuynh Vũ nói chỉ với những người này mà đã muốn mạng của hắn, chỉ sợ không phải giả !
Quân Kiền Linh bỗng rùng mình. Nếu hắn đã quyết định động thủ giết Quân Khuynh Vũ, thì nhất quyết không thể để cho hắn ta còn sống mà rời đi. Nếu hắn ta trở về cáo trạng với Quân Vũ Thần, hắn nhất định sẽ không chịu nổi !
Nghĩ đến đây, từ tay áo rộng thùng thình màu trắng bắn ra một quả đạn tín hiệu, bay lên cao rồi nổ tung.
Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng, giống như chốn không người bước chân chầm chậm, hạ thủ như múa, những sát thủ võ công trác tuyệt ở trước mặt Quân Khuynh Vũ đều không chịu nổi một kích, không đến mười chiêu đều hoàn toàn bỏ mạng.
Tựa vào lòng Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu mày, mới vừa rồi Quân Kiền Linh thả đạn tín hiệu nàng tất nhiên là thấy , nhìn bộ dáng như đã định liệu trước của Quân Kiền Linh, hôm nay chắc chắn không thể không lấy tính mạng của Quân Khuynh Vũ.
Đến lúc này Quân Khuynh Vũ đã giết hơn mười người ám vệ. Hắn nhẹ nhàng buông eo Lạc Khuynh Hoàng, đổi thành nắm tay Lạc Khuynh Hoàng. Trên dung nhan tuyệt mỹ như yêu nghiệt không có nửa phần thay đổi, khóe môi gợi lên nụ cười thị huyết, nói, “Đạn tín hiệu? ! Nhị ca nghĩ rằng, ám vệ sẽ kịp cứu mạng ngươi sao? !”
Quân Kiền Linh nhìn Quân Khuynh Vũ từng bước tới gần, trong nháy mắt sợ hãi. Ám vệ cách nơi này một đoạn khoảng cách, nhanh nhất cũng cần nửa nén hương thời gian. Mà công phu của Quân Khuynh Vũ, vừa rồi hắn đã kiến thức qua, hình dung như quỷ mỵ cũng không quá đáng, tuy rằng hắn tự phụ võ công cao tuyệt, nhưng so sánh với Quân Khuynh Vũ, lại kém không chỉ một chút.
“Ngươi muốn giết ta? ! Ngươi không sợ phụ vương biết sẽ không buông tha ngươi? !” Quân Kiền Linh lui về phía sau một bước, vẫn tự trấn định nhìn Quân Khuynh Vũ.
Con ngươi Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia trào phúng, giống như nghe thấy chuyện vô cùng buồn cười, câu môi nói, “Hiện tại Nhị ca mới nhớ tới phụ vương trách tội ? ! Mới vừa rồi nhị ca còn muốn giết ta đâu, chẳng lẽ không sợ phụ vương trách tội sao? !”
Quân Kiền Linh nghe thấy lời nói của Quân Khuynh Vũ, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn tất nhiên không sợ! Ngọn núi này vô cùng hẻo lánh, mới vừa rồi vì không muốn người khác quấy rầy hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng, đã sớm phái người đuổi hết du khách trên núi , nay nơi này căn bản không có người khác. Cho dù hắn giết Quân Khuynh Vũ, hắn cũng có thể giả bộ là Quân Khuynh Vũ trụy nhai * bỏ mình, cùng hắn không có nửa phần quan hệ!
* trụy nhai : rơi xuống vách núi
Quân Khuynh Vũ thấy sắc mặt Quân Kiền Linh âm trầm cũng không nói chuyện, cố ý nhìn chung quanh, câu môi nói, “Nguyên lai nhị ca đã sớm đuổi hết người ở xung quanh đi, chuẩn bị giết người diệt khẩu? ! Như thế xem ra, bản điện mặc dù là giết nhị ca, phụ vương cũng sẽ không biết .”
Sắc mặt Quân Kiền Linh càng thêm tái nhợt, bàn tay ở trong tay áo đầy mồ hôi. Chết tiệt, tại sao ám vệ còn chưa tới!
Nhìn sắc mặt vạn phần khó coi của Quân Kiền Linh, độ cong trên khóe môi Quân Khuynh Vũ càng sâu, con ngươi đen như mực không chút để ý nhìn Quân Kiền Linh, cười nói, “Nhị ca muốn giết bản điện. Bản điện lại vẫn là nhớ kỹ tình cảm huynh đệ, chỉ cần nhị ca cầu xin ta, ta liền buông tha nhị ca như thế nào?”
Sắc mặt Quân Kiền Linh trở nên xanh mét, con ngươi càng thêm âm trầm, không nói được một lời.
Tâm tình Quân Khuynh Vũ vô cùng tốt, chỉ lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, ý cười dịu dàng, không chút để ý nhìn Quân Kiền Linh.
Thời gian từng chút trôi qua. Thời gian một nén nhang đã hết.
Sắc mặt Quân Kiền Linh trở nên thập phần khó coi. Dựa theo đạo lý, ám vệ hẳn là đã đến. Cho dù nửa nén hương thời gian không kịp, hiện tại đã qua một nén nhang , vì sao một người cũng không có đến? ! Chẳng lẽ là nửa đường xảy ra tình huống gì ? !
Nếu ám vệ không đến, lấy thân thủ của hắn , nhấy định không phải đối thủ của Quân Khuynh Vũ. Chẳng lẽ thật sự muốn hắn cầu xin Quân Khuynh Vũ sao? !
“Khuynh Hoàng quận chúa chẳng lẽ phải giúp Quân Khuynh Vũ khi dễ huynh trưởng như thế sao?” Quân Kiền Linh đem ánh mắt từ trên người Quân Khuynh Vũ dời sang Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia chờ đợi.
Khóe môi Quân Khuynh Vũ gợi lên ý cười châm chọc, từ chối cho ý kiến nhìn Quân Kiền Linh. Cư nhiên muốn Hoàng nhi ra tay giúp hắn, đáng tiếc hắn không biết, Hoàng nhi hận nhất , đó là hắn.
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Quân Kiền Linh cư nhiên chất vấn nàng, bên trong con ngươi đen như mực trong hiện lên một đạo hàn quang, lạnh lùng nhìn Quân Kiền Linh, lạnh giọng nói, “Khi dễ huynh trưởng? ! Khuynh Hoàng thật sự chưa từng nhìn thấy. Khuynh Hoàng chỉ nhìn thấy nhị hoàng tử muốn tàn sát huynh đệ !”
Nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt Quân Kiền Linh lại trắng thêm vài phần! rõ ràng Lạc Khuynh Hoàng cùng một phe với Quân Khuynh Vũ. Tại sao hắn lại ký thác hy vọng vào Lạc Khuynh Hoàng? !
Lạc Khuynh Hoàng nói không sai. Hôm nay không thể giết Quân Khuynh Vũ, về sau sẽ thành họa lớn! Nhìn Quân Khuynh Vũ đang tựa tiếu phi tiếu, hắn chỉ cảm thấy giống như bị một tòa đại sơn đè nặng, hoàn toàn không có khí lực phản kháng . Đó là một loại áp bách tuyệt đối, khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.
Từ bao giờ thất đệ có được khí thế như vậy ? !
“Mặc dù Khuynh Hoàng hướng vào thất đệ, nhưng là phụ thân nàng lại hướng vào ta! Hắn cố ý muốn nàng với ta thành hôn đấy. Nàng cũng không nên giúp sai người!” Quân Kiền Linh tránh ánh mắt của Quân Khuynh Vũ, thẳng tắp nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong giọng nói có rõ ràng uy hiếp.
Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng giống như hắc diệu thạch hơi trầm xuống, trong nháy mắt, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp là một mảnh đen đặc vô biên vô hạn, mang theo vẻ xơ xác tiêu điều, khóe môi nàng gợi lên ý cười càng thêm lạnh như băng.
Hảo một cái Quân Kiền Linh! Cư nhiên dùng đại tướng quân phủ đến uy hiếp nàng. Hắn cũng biết, cuộc đời nàng hận nhất đó là bị người khác uy hiếp! Khinh thường mở miệng, “Nếu cha ta hướng vào ngươi, như vậy, ngươi liền cưới cha ta đi.”
Vừa dứt lời, Quân Khuynh Vũ liền nhịn không được nở nụ cười ra tiếng. Hoàng nhi lời này xác thực tại có chút không ngoan . Không chỉ có nhục nhã Quân Kiền Linh, sợ là ngay cả Lạc Nguyên cũng cùng nhau nhục nhã luôn.
Quân Kiền Linh bị nửa câu cuối của Lạc Khuynh Hoàng nói khiến cho khuôn mặt dễ nhìn lập tức trầm xuống, ý cười nơi khóe môi còn chưa kịp giơ lên lập tức cứng ngắc, đôi con ngươi giống như muốn phun ra hỏa, lớn tiếng quát, “Lạc Khuynh Hoàng! Nàng không cần không biết phân biệt! Nàng chẳng lẽ muốn làm trái ý phụ thân nàng sao? !”
“Ý tứ của hắn, cùng ta có quan hệ gì đâu? !” Lời nói lưu loát, không mang theo nửa phần do dự, có chính là hờ hững cùng không kềm chế được. Người phụ thân kia, vì quyền thế của mình mà cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ cha con, một phụ thân hư tình giả ý , vì sao muốn nàng phải nghe lời hắn nói, vì sao không thể ngỗ nghịch ý tứ của hắn? !
Đừng nói là ý tứ của hắn, mặc dù là tính mạng của hắn, nàng cũng không để vào mắt !
“Hừ! Ngươi cho là bản điện hạ không phải ngươi thì không cưới? !” Quân Kiền Linh lạnh lùng hừ một tiếng, hung ác nham hiểm nhìn Lạc Khuynh Hoàng, oán hận nói, “Phụ thân ngươi đã đáp ứng cùng ta liên thủ! Thành hôn bất quá là vì củng cố quan hệ mà thôi! Phụ thân ngươi lại không chỉ có một nữ nhi là ngươi!”
Lông mi Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhướng, một đôi mắt đẹp sắc bén nhìn Quân Kiền Linh, không chút thoái nhượng. Quân Kiền Linh thật đúng là thiếu kiên nhẫn, nàng bất quá tùy ý nói vài câu, hắn liền nói ra hiệp nghị của hắn cùng Lạc Nguyên âm thầm bàn.
Khóe môi gợi lên một chút ý cười trào phúng, mở miệng, “Phụ thân xác thực không chỉ có một nữ nhi. Nhị hoàng tử là muốn muốn kết hôn cùng Lạc Khuynh Quốc dã gả cho mã phu, hay là muốn thú Lạc Khuynh Thành đã bị xử tử?”
Từ ngữ điệu, cũng là đem Quân Kiền Linh đặt vào hoàn cảnh càng thêm khó coi. Lạc Nguyên xác thực không chỉ có một nữ nhi. Nhưng một người đã gả cho mã phu không trinh không khiết. Một người đã bị phán xử tử trước mặt mọi người, tuy rằng bị hắn âm thầm cướp đi, lại vẫn không thể gặp người khác . Nói như vậy, muốn hợp tác, biện pháp duy nhất , là thú Lạc Khuynh Hoàng!
Lạc Khuynh Hoàng nhìn rõ ràng thần sắc của Quân Kiền Linh , từ từ mở miệng, trong giọng nói hình như có vài phần nghiền ngẫm vài phần đùa cợt, “Nha, ta nhưng thật ra đã quên, Lạc Khuynh Thành hình như được người cứu đi . Xem bộ dáng này của nhị hoàng tử, sẽ không phải là nhị hoàng tử mạo hiểm trước mắt thiên hạ cướp đi tử tù đi? !”
Một câu nhẹ nhàng ôn nhu, không thấy bao nhiêu sắc bén, cũng khiến trong mắt Quân Kiền Linh hiện lên một tia bối rối. Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể biết là hắn cứu đi Lạc Khuynh Thành? ! Chẳng lẽ trên tay nàng có chứng cớ, nếu nàng đem việc này báo cho phụ vương, vậy hắn thật sự sẽ vạn kiếp bất phục !
Nghĩ đến đây, trong mắt Quân Kiền Linh lướt qua một tia sát khí. Hắn thà rằng giết Lạc Khuynh Hoàng, cũng không thể để cho Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Khuynh Vũ!
“Bản điện khuyên ngươi tốt nhất thu hồi sát khí của ngươi. Chớ quên tình cảnh hiện tại của ngươi ! Ngươi nếu còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn Hoàng nhi, bản điện không ngại hiện tại sẽ giết ngươi!” trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ chợt lóe lệ mang, khóe môi có chút gợi lên, vẻ mặt sát phạt.
Tay áo như hỏa không gió tự bay, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ. Ánh mắt hắn thản nhiên nhìn Quân Kiền Linh, chỉ là một cái liếc mắt, liền khiến Quân Kiền Linh có cảm giác giống như đặt mình trong thiên quân vạn mã , cái loại khí thế này, cho dù là Quân Vũ Thần cũng không thể so sánh!
Nhớ tới lời nói lúc trước của Quân Khuynh Vũ, lại them bị Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái khiến hắn kinh sợ, Quân Kiền Linh cơ hồ là không tự giác quỳ xuống, giọng căm hận nói, “Bản điện nhất thời hồ đồ, mong rằng thất đệ không cần để ý, bản điện ở trong này hướng thất đệ nhận lỗi !”
“Đợi chút.” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy động tác muốn đứng lên của Quân Kiền Linh, ra tiếng ngăn cản nói, “Nhị ca còn chưa hướng Hoàng nhi xin lỗi.”
Quân Kiền Linh ôm nỗi hận nhìn Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái, hướng Lạc Khuynh Hoàng nói, “Khuynh Hoàng quận chúa, Kiền Linh nhiều có mạo phạm, mong rằng ngươi bao dung.”
Lạc Khuynh Hoàng nghiêng đi nửa người, giống như không muốn nhìn đến Quân Kiền Linh. Nàng nhìn Quân Khuynh Vũ, đáy lòng lướt qua một tia ấm áp. Người kia, chính là muốn Quân Kiền Linh hướng nàng xin lỗi sao? ! Chính là, Quân Kiền Linh thiếu nàng, làm sao có thể là một câu xin lỗi là có thể bù đắp .
Nàng hiểu tâm tư của Quân Khuynh Vũ, hắn là muốn đem tôn nghiêm của Quân Kiền Linh dẫm nát dưới lòng bàn chân , đến khi tiêu trừ hết hận ý trong lòng nàng. Nhưng hận ý của nàng, không chỉ một chút như vậy, tôn nghiêm của Quân Kiền Linh đối với Quân Kiền Linh mà nói có lẽ đáng giá, nhưng đối với nàng mà nói, không đáng một đồng!
Một nam nhân vô tâm vô phế, một nam nhân chỉ biết quyền thế như vậy, tôn nghiêm có giá trị bao nhiêu tiền? ! Nàng căn bản khinh thường nhận xin lỗi của hắn.
Quân Kiền Linh nhìn thấy phản ứng của Lạc Khuynh Hoàng , trong lòng không khỏi hận cực! Hắn thuở nhỏ là thiên chi kiêu tử, lại là kinh thành tứ công tử, nữ tử ngưỡng mộ hắn vô cùng nhiều, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên khinh thường hắn như thế ? !
“Nhị ca đứng lên đi.” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng phản ứng như thế, tựa hồ cũng không thấy ngoài ý muốn, lấy tính tình Hoàng nhi tất nhiên là không hiếm lạ , nhưng là hắn hiếm lạ, phàm là người khi dễ Hoàng nhi, đều phải trả giá đại giới! Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, hắn ta cướp đi thứ gì từ Hoàng nhi, hắn nhất định từng kiện từng kiện đòi trở về! Tôn nghiêm này, đó là điều đầu tiên!
Quân Kiền Linh đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi trên người, mày gắt gao khóa chặt .
Quân Khuynh Vũ vẫn lạnh nhạt tự nhiên như trước , giống như một đế vương sau khi nhận triều bái của thần tử tùy ý cho thần tử đứng dậy. Hắn không chút để ý quét về khu rừng liếc mắt một cái, từ từ nói, “Liễu công tử nếu đã đến đây, sao không đi ra cùng nhau thưởng thưởng cảnh đẹp?”
Lời này nói xong. Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Kiền Linh sắc mặt đều thay đổi.
Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu mi, Liễu Tư Triệt đã đến? ! vì sao nàng một chút cũng không cảm giác được hơi thở của Liễu Tư Triệt. Nghĩ đến cũng đúng, công phu của Liễu Tư Triệt sâu không lường được, với tu vi của nàng hiện tại sao có thể phát hiện . Chỉ là vì sao Liễu Tư Triệt lại xuất hiện ở trong này? !
Nói như vậy, mới vừa rồi hết thảy Liễu Tư Triệt đều thấy . Quân Khuynh Vũ hiện tại vạch trần Liễu Tư Triệt ở trong này, chớ không phải là muốn kéo Liễu Tư Triệt xuống nước? !
Quả nhiên. Sắc mặt Quân Kiền Linh trở nên càng thêm khó coi, giống như ăn phải ruồi bọ. Nguyên bản để hắn quỳ xuống trước Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng, cũng đã là vô cùng nhục nhã, nay thế nhưng còn bị Liễu Tư Triệt thấy , trong lòng không khỏi càng hận!
Quân Khuynh Vũ, Liễu Tư Triệt! Hai người kia, một người hắn cũng không bỏ qua. Đợi cho hắn đăng cơ đế vị, hắn nhất định phải đem bọn họ toàn bộ đều lăng trì xử tử.
Đáp lại lời nới của Quân Khuynh Vũ, Liễu Tư Triệt lạnh nhạt tự nhiên từ trong rừng đi ra. Quần áo tử y cao quý tự nhiên , ngọc quan cao cao trên búi tóc, khiến dung nhan của hắn phụ trợ càng thêm thanh nhã cao quý. Khóe môi hàm chứa ý cười trước sau như một , con ngươi tối tăm cũng không có nửa phần xấu hổ, đi bước một, làm như tùy ý hướng về bọn họ đi tới.
“Nhị hoàng tử. Thất hoàng tử. Khuynh Hoàng quận chúa.” Liễu Tư Triệt khóe môi bay nhanh lướt qua một tia cười khổ, lập tức liền khôi phục bình thường, ánh mắt như nước nhìn ba người bọn họ, không chút mất tự nhiên vì bị vạch trần. Đã bao nhiêu năm, Quân Khuynh Vũ vẫn là như vậy.
Đây là Liễu Tư Triệt, vô luận khi nào nhìn hắn, tựa hồ đều là lạnh nhạt tự nhiên . Một đôi con ngươi đen như mực, giống như che dấu hết thảy cảm xúc bình thường, được che dấu bởi một tầng sương mù, vô luận như thế nào cũng không nhìn thấy suy nghĩ trong lòng hắn.
“Liễu công tử đến đây hình như có chút đúng lúc đi. Xem diễn còn đập vào mắt?” Quân Khuynh Vũ thấy bộ dáng thản nhiên của Liễu Tư Triệt, nửa điểm giải thích cũng không có, không khỏi gợi lên một chút ý cười xấu xa, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha Liễu Tư Triệt.
Nếu đã muốn hoàn toàn cùng Quân Kiền Linh xé rách mặt, như vậy cũng phải kéo theo Liễu Tư Triệt mới đúng! Hắn không sợ Quân Kiền Linh, hắn chỉ sợ thời điểm hắn đối phó Quân Kiền Linh, Liễu Tư Triệt ở sau lưng động tay chân. Nếu nói toàn bộ Cẩm quốc còn có ai có đủ khả năng làm hắn lo lắng, sợ cũng chỉ có Liễu Tư Triệt .
“Tư Triệt bất quá vừa mới đến.” Liễu Tư Triệt mắt không nhìn tâm không hoảng, biểu tình vẫn nghiêm trang, vẻ mặt vô tội nhìn Quân Khuynh Vũ, dò hỏi, “Không biết thất hoàng tử nói là trò hay gì?”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng vô tội của Liễu Tư Triệt, không khỏi oán thầm, nam nhân đùa bỡn âm mưu quả nhiên đều là thành tinh. Ngay cả nói dối đều là bộ dáng vô tội . Chính là tâm tư Liễu Tư Triệt được che dấu quá sâu, nàng căn bản nhìn không thấu.
Về phần Quân Khuynh Vũ. Tâm tư của hắn có lẽ so với Liễu Tư Triệt càng thâm trầm, nhưng là, ở nàng trước mặt, hắn chưa bao giờ cố ý che dấu. Khóe môi không khỏi gợi lên ý cười.
“Liễu công tử thật hay nói giỡn . Nơi này nửa canh giờ trước đã bị cấm quân phong tỏa , Liễu công tử làm sao có thể là vừa mới đến?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, bên trong con ngươi đen như mực lướt qua một tia giảo hoạt, hắn nếu đã muốn kéo Liễu Tư Triệt xuống nước, hắn ta sao có thể đào thoát? !
Sắc mặt Quân Kiền Linh thay đổi. Nguyên lai Quân Khuynh Vũ để cho cấm quân gác ở sơn ngoại, khó trách hắn nhìn thấy Quân Kiền Linh thả đạn tín hiệu tuyệt không sốt ruột, khó trách ám vệ của Quân Kiền Linh chậm chạp chưa có tới.
“Nửa canh giờ sao? Tư Triệt vẫn lưu luyến phong cảnh mỹ lệ, chưa từng chú ý thời gian.” Liễu Tư Triệt mím môi, bộ dáng vẫn lạnh nhạt tự nhiên như trước.
Nghe đến đó, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nâng mắt nhìn Liễu Tư Triệt, nhìn bộ dáng công tử như ngọc của hắn , nguyên lai Liễu Tư Triệt cũng có thời điểm vô lại như vậy? Còn vô lại nghiêm trang!
Quân Khuynh Vũ lấy ánh mắt tà tà nhìn Quân Kiền Linh một cái, thấy trong mắt hắn hiện lên sát khí, cũng không truy vấntiếp . Liễu Tư Triệt nói như thế, Quân Kiền Linh tự nhiên sẽ không tin tưởng . Bên này đánh nhau động tĩnh lớn như thế, làm sao có thể không chú ý tới. Chẳng qua là không nghĩ xé rách mặt nạ giả bộ hài hòa tnày thôi.
“Đột nhiên không có hứng trí thưởng thức phong diệp. Hoàng nhi, chúng ta đi thôi?” Quân Khuynh Vũ không hề đáp lại lời của Liễu Tư Triệt , cũng từ từ thở dài một hơi, ngược lại hỏi Lạc Khuynh Hoàng, thần sắc của hắn như thật, giống như chỉ cần Lạc Khuynh Hoàng nói nàng còn muốn xem, mặc dù hắn không nguyện ý ở tại chỗ này, cũng sẽ đáp ứng.
Lạc Khuynh Hoàng lại lên tiếng, “Ân.”
Khóe môi của nàng là ý cười thản nhiên. Tuy rằng không đàng hoàng, lại ấm áp lòng người. Ở đây ba người nhìn khóe môi ấm áp ý cứ của Lạc Khuynh Hoàng đều nhìn đến ngây ngốc. Cho tới bây giờ đều nói Lạc Khuynh Hoàng cực mỹ, lại không ngờ tới nàng có thể mỹ đến ấm áp như ánh mặt trời.
Khóe môi Quân Khuynh Vũ cũng dạng gợi lên ý cười, lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, nghênh ngang đi qua trước mặt Quân Kiền Linh cùng Liễu Tư Triệt. Không giống bước chân trầm ổn ngày thường, mà hơn vài phần nhẹ nhàng.
Quân Kiền Linh nhìn bóng dáng hai người, mâu trung lướt qua một tia hận ý. Cũng nổi giận đùng đùng ly khai.
Liễu Tư Triệt vẫn đứng ở tại chỗ. Trong mắt hàm chứa vài phần cô đơn, giống như vẫn còn đắm chìm ở trong nụ cười của Lạc Khuynh Hoàng. Hồi lâu, hắn khẽ thở dài một hơi, nói, “Ta là nên cảm thấy may mắn hay khổ sở? Nụ cười của nàng mỹ như vậy, nếu nụ cười này là cười với ta, ta chỉ sợ sẽ nhịn không được bỏ quên gia tộc, bỏ quên trách nhiệm đi yêu nàng đi. May mắn, nụ cười này không phải với ta. Nhưng là, ta thật sự muốn nhìn nàng cười với ta như vậy.”
Lạc Khuynh Hoàng một đường theo Quân Khuynh Vũ lên kiệu, không khỏi nhíu mi hỏi, “Ngươi điều cấm quân đến ngọn núi này cạnh gác, không sợ khiến người ta dị nghị?”
“Nhị hoàng tử mang theo Khuynh Hoàng quận chúa du sơn, đem du khách đều đuổi hết . Bản điện phái người đến gác, chiếu khán an nguy của các ngươi, có gì không ổn?” Quân Khuynh Vũ ngoéo môi một cái, nghiêm trang nói, tiếp theo lại lộ ra nụ cười ta mị Lạc Khuynh Hoàng quen thuộc, khẽ cười nói, “Hơn nữa, hơn mười năm nay, ta bất cần đời, tính tình tùy tiện không ai quản được, sợ là đã ăn sâu vào lòng người , ta sao phải sợ người khác dị nghị?”
“Da mặt thật là dầy.” Lạc Khuynh Hoàng điểm điểm mũi Quân Khuynh Vũ, lộ ra ý cười ôn hòa nói.
Quân Khuynh Vũ nhìn nữ tử trước mắt, dung mạo như họa, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười. Trước kia rõ ràng thích, lại không chịu thừa nhận , thật là một nữ tử không chịu thua kém. May mắn thời điểm đó hắn kiên trì mở ra lòng của nàng, nếu không, hắn thật đúng là hối hận.
“Da mặt không dày làm sao có thể theo đuổi được Hoàng nhi đâu.” Trong đôi mắt hoa đào của Quân Khuynh Vũ giống như sóng nước mùa xuân, tràn đầy yêu say đắm, tay cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, tựa vào trên cỗ kiệu, từ từ nói, “Còn có mười ngày là săn bắn tỷ thí. Tây Quyết cùng Lăng quốc sứ giả sợ là đã đến.”
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút hứng thú, nói, “Lăng quốc cử đến là Lăng Cảnh Lan sao?”
“Như thế nào, Hoàng nhi là muốn gặp Lăng quốc đệ nhất mỹ nhân Vũ Lưu công chúa?” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi như thế, nhíu mày, cười nói. Vũ Lưu công chúa là đệ nhất mỹ nhân Lăng quốc, lại thịnh truyền nàng tài mạo song tuyệt, Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy hứng thú cũng không kỳ quái.
Lạc Khuynh Hoàng đối với nữ nhân cảm thấy hứng thú, hắn tự nhiên là một chút ý kiến cũng không có , chỉ cần không phải đối với nam nhân cảm thấy hứng thú là tốt rồi. Nghĩ đến đây, Quân Khuynh Vũ cười nói, “Lần này săn bắn chính là hoạt động của nam tử, Vũ Lưu công chúa cho dù là tài mạo song tuyệt, cũng không tham gia, tự nhiên sẽ không theo đến đây. Bất quá Hoàng nhi muốn gặp Vũ Lưu công chúa, cũng không phải không có cơ hội.”
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhíu mày. Vũ Lưu công chúa ở Lăng quốc. Nàng tự nhiên không có khả năng chạy đến Lăng quốc, như vậy chỉ có khả năng Vũ Lưu công chúa đến Cẩm quốc . Lần săn bắn tỷ thí này mời tam quốc sứ thần, Vũ Lưu công chúa cũng không đến, nàng nghĩ không ra còn có cái gì có thể làm cho Vũ Lưu công chúa đến Cẩm quốc.
“Nay thiên hạ phân ba. Tây Quyết quốc chủ bệnh tình nguy kịch, Tây Quyết nội loạn, đúng là thời cơ tốt tấn công Tây Quyết. Cẩm quốc cùng Lăng quốc đám hỏi, sợ là không xa .” Quân Khuynh Vũ trong mắt lóe qua quang mang bày mưu tính, từ từ nói, “Lần săn bắn tỷ thí này phụ vương mời tam quốc sứ giả, chỉ sợ cũng muốn thử xem sâu cạn của thái tử Tây Quyết đi.”
Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia ám trầm. Nay hoàng thất phong vân, thế cục tam quốc, đều là thoải mái hoạt động, xem ra Phi Hoa lâu của nàng chỉ hoạt động trong Cẩm quốc, thật là hạn hẹp .
Chỉ là đệ nhất mỹ nhân Lăng quốc lien hôn cùng với Cẩm quốc. Tất nhiên là chọn lựa phò mã tốt nhất. Thân phận lừng lẫy thì không cần phải nói. Có thể thú được Vũ Lưu công chúa, liền tương đương với được Lăng quốc ủng hộ, cơ hội như thế, ai chịu buông tha. Ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Quân Khuynh Vũ.
“Hoàng nhi nhưng đừng nhìn ta. Ta nói rồi cuộc đời này không phải nàng không cưới ! Hoàng hậu của ta chỉ có thể là nàng. Về phần Vũ Lưu, cho dù là thiên tiên, cũng không lọt vào mắt ta được.” Quân Khuynh Vũ thấy ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng dừng ở trên người hắn, lập tức nói ra. Hắn cũng không cho phép Hoàng nhi hoài nghi kiên trinh của hắn!
Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên tin tưởng Quân Khuynh Vũ. Chỉ là nếu không cưới Vũ Lưu công chúa, vậy Quân Khuynh Vũ chẳng phải là không công bị mất Lăng quốc ủng hộ, đến lúc đó, nếu Vũ Lưu công chúa gả cho Quân Kiền Linh, vậy chẳng phải là thay Quân Kiền Linh gia tăng lợi thế? ! Huống chi Lăng quốc tam hoàng tử Lăng Dịch Hiên lại có tâm cùng Quân Kiền Linh hợp tác.
“Yên tâm. Vũ Lưu sẽ không gả cho Quân Kiền Linh .” Quân Khuynh Vũ chắc chắc nói, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh tràn ngập bá khí, hắn câu môi cười nói, “Mặc dù là nàng gả cho Quân Kiền Linh thì như thế nào? ! Vũ Lưu cùng Lăng Dịch Hiên đều là hoàng hậu hiện nay sinh ra, nhận hết sủng ái của Lăng quốc quốc chủ, nhưng vị trí thái tử này, Lăng Cảnh Lan vẫn là hảo hảo ngồi, không phải sao?”
Lạc Khuynh Hoàng hiểu rõ gật gật đầu. Chuyện tình Lăng quốc quốc chủ sủng ái Vũ Lưu công chúa cùng tam hoàng tử không ai không biết. Mẹ ruột của Tam hoàng tử lại là Lăng quốc hoàng hậu, nhưng những năm gần đây, Lăng Cảnh Lan vẫn ngồi vững vàng trên ngôi vị thái tử, có thể thấy được thiên hạ Lăng quốc, tất nhiên là thiên hạ của Lăng quốc quốc chủ.
Thủ đoạn của Lăng Cảnh Lan tất nhiên không đơn giản. Nay Lăng Cảnh Lan nếu lựa chọn cùng Quân Khuynh Vũ hợp tác, như vậy sợ gì Quân Khuynh Vũ không chiếm được ủng hộ của Lăng quốc? ! Chỉ là Quân Khuynh Vũ giống như đã sớm nhận thức Vũ Lưu công chúa?
“Huynh nhận thức Vũ Lưu công chúa?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày , nghe Quân Khuynh Vũ xưng hô Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Cảnh Lan đều là cả tên lẫn họ , chỉ có thời điểm xưng hô với Vũ Lưu công chúa, thì kêu là Vũ Lưu. Tuy nói Vũ Lưu công chúa không có khả năng cùng Quân Khuynh Vũ có cái gì, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.
Quân Khuynh Vũ thấy thần sắc ê ẩm của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi nở nụ cười, “Hoàng nhi ghen tị? Ta cùng Vũ Lưu không có gì . Nghiêm túc mà nói, nàng có thể xem như sư muội của ta đi.”
“Sư muội?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, việc này thật mới mẻ , Lăng quốc công chúa và Cẩm quốc hoàng tử dĩ nhiên là sư huynh muội? !
Quân Khuynh Vũ gợi lên ý cười không rõ ý tứ, con ngươi đen như mực là sương mù thản nhiên, Lạc Khuynh Hoàng nhất thời đoán không ra cảm xúc của hắn, thanh âm của hắn mang theo một tia sâu thẳm, nói, “Không chỉ có Vũ Lưu, còn có Tư Triệt. Ba người chúng ta năm đó đều theo Tụ Thủ quái y học y thuật.”
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi ngẩn người. Quân Khuynh Vũ y thuật cao tuyệt, nàng tự nhiên là biết. Nếu không hắn không có khả năng dễ dàng cứu Lăng Cảnh Lan như vậy. Chính là, Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Vũ Lưu cư nhiên là sư huynh muội, cư nhiên còn có Liễu Tư Triệt? !
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn cùng Liễu Tư Triệt, làm sao có nửa điểm sư huynh đệ? !
“Tư Triệt hắn có nỗi khổ tâm. Chúng ta lập trường bất đồng, tình đồng môn chỉ càng liên lụy thôi.” Trong mắt Quân Khuynh Vũ nhanh chóng lướt qua một chút bất đắc dĩ.
Lạc Khuynh Hoàng khẽ vuốt cằm, Liễu Tư Triệt là người nhà họ Liễu, tự nhiên là giúp thái tử, mà vị trí thái tử này, Quân Khuynh Vũ tự nhiên cũng không buông tay , nếu nhất định đối địch, cần gì phải nhớ kỹ tình đồng môn,
Xe ngựa hướng về phướng hướng đại tướng quân phủ chạy tới. Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đều tự dựa vào trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, hai người cũng không mở miệng nói chuyện, trong lúc đó cảm giác yên tĩnh cùng A
Mà sau khi Quân Kiền Linh trở lại phủ nhị hoàng tử, cũng nổi trận lôi đình.
“A.” Lạc Khuynh Thành ôm gò má không thể tin nhìn Quân Kiền Linh. Quân Kiền Linh đối với nàng luôn luôn đều là tao nhã . Thậm chí ở thời điểm nàng mất hết niềm tin đem nàng từ trong thiên lao cứu ra, nhưng mà nay, bộ dáng mắt như muốn nứt ra của Quân Kiền Linh, làm cho nàng cảm thấy xa lạ.
“Kiền Linh, chàng vì sao đánh ta? Ta làm sai cái gì sao?” Trong hốc mắt Lạc Khuynh Thành chứa đầy nước mắt, bộ dáng ôn nhu nhược nhược, ánh mắt ngập nước nhìn Quân Kiền Linh, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ lập tức ngã xuống.
Quân Kiền Linh chán ghét nhìn Lạc Khuynh Thành, hung ác nham hiểm nói, “Thu hồi sắc mặt kia của ngươi đi! Không cần ở trước mặt bản điện giả vờ! Bản điện hỏi ngươi, ngươi vì sao cố ý đem sở thích của Lạc Khuynh Hoàng nói ngược lại cho bản điện? !”
“Khuynh Thành không có a!” Lạc Khuynh Thành nghe Quân Kiền Linh nói như thế, lập tức biện giải nói. Trong mắt hiện lên hận ý rõ ràng ! Lạc Khuynh Hoàng! Lạc Khuynh Hoàng! Lạc Khuynh Hoàng! Nàng chán ghét nghe thấy tên Lạc Khuynh Hoàng, từ nhỏ tên này giống như là ác mộng của nàng!
Vì sao tất cả mọi người phải giúp Lạc Khuynh Hoàng? ! ngay cả thân sinh mẫu thân của nàng cũng muốn giúp đỡ Lạc Khuynh Hoàng, hiện tại nam nhân nàng yêu nhất, thế nhưng vì tiện nhân Lạc Khuynh Hoàng kia mà đánh nàng? !
Quân Kiền Linh nhìn hận ý trong mắt Lạc Khuynh Thành, tức giận một cước đá trúng cẳng chân Lạc Khuynh Thành, khí lực to lớn, thẳng chân đá Lạc Khuynh Thành ngã xuống.
Lạc Khuynh Thành té lăn trên đất, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng thất vọng, nàng nhìn Quân Kiền Linh, giọng căm hận nói, “Ngươi cứu ta vì muốn từ trong miệng ta biết được sở thích của Lạc Khuynh Hoàng sao? ! Chờ ngươi cưới được nàng, ngươi chuẩn bị như thế nào đối ta? ! Giết ta sao? !”
Quân Kiền Linh từ chối cho ý kiến nhìn Lạc Khuynh Thành, hắn không phủ nhận, Lạc Khuynh Thành nói cũng không sai. Hắn nguyên bản tính toán như vậy! Chính là tiện nhân Lạc Khuynh Thành này cư nhiên dám ở sau lưng tính kế hắn! Càng nghĩ càng tức giận, Quân Kiền Linh lại một cước hung hăng đá vào trên người Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành bị Quân Kiền Linh một cước đá trúng bụng, mạnh mẽ hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng nàng cũng không có kêu đau, mà thê lương nở nụ cười, nàng một bên cười, một bên dùng sức đứng lên, thất tha thất thểu mới không ngã xuống, nàng nhìn Quân Kiền Linh, cười đến thê tuyệt.
“Quân Kiền Linh,tâm của ta đối với ngươi, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng sao? ! Ta yêu ngươi như vậy, ta sợ mất đi ngươi, sợ ngươi yêu thương Lạc Khuynh Hoàng! Cho nên vào sinh thần cuả hoàng hậu ta mới khẩn cấp muốn giết Lạc Khuynh Hoàng như thế, vì sao ta muốn giết hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi không rõ hay sao? ! Ta là vì thay ngươi quét dọn trợ lực của thái tử mà thôi! Ta làm như vậy đều là vì ngươi! Vì ngươi a!” Lạc Khuynh Thành cơ hồ điên cuồng hô lên.
Nàng vẫn nghĩ nàng tiếp cận Quân Kiền Linh, bất quá là lợi dụng nhau mà thôi. Nàng lợi dụng Quân Kiền Linh đi lên địa vị cao, vứt bỏ phủ đại tướng quân không chịu nổi này, đem một đám người trong phủ đại tướng quân phủ dẫm nát dưới chân, nhưng nàng sai lầm rồi! Nàng yêu Quân Kiền Linh, nàng yêu nam tử trước mặt này a! Cho nên mới sợ hãi mất đi hắn như vậy, sợ hãi Lạc Khuynh Hoàng sẽ cướp đi hắn!
Quân Kiền Linh tựa hồ cũng bởi vì tư thế điên cuồng của Lạc Khuynh Thành mà kinh ngạc , nhìn bộ dáng điên khùng của Lạc Khuynh Thành, cũng không tiếp tục ra tay.
“Ta vẫn nghĩ ngươi đối đãi với ta cũng là thiệt tình ! Tay của ta bị thương. Ta trăm phương nghìn kế che dấu, đơn giản là vì ngươi thích nghe ta đánh đàn, ta sợ ngươi biết tay của ta không thể tiếp tục đánh đàn sẽ ghét bỏ ta! Hãm hại Lạc Khuynh Hoàng thất bại, bị phán xử tử hình, ngươi tới cứu ta, ta thật sự thật cao hứng! Ta căn bản không có nghĩ tới ngươi cứu ta là có mục đích riêng, ta làm sao có thể cố ý đem sở thích của Lạc Khuynh Hoàng nói sai, lừa gạt ngươi? !” Lạc Khuynh Thành một bên khóc một bên cười, một bên khàn cả giọng nói.
Quân Kiền Linh nghe Lạc Khuynh Thành nói thế, mâu trung cũng không chút động dung, chỉ hiện lên một chút suy nghĩ, Lạc Khuynh Thành nói không có sai, nàng xác thực không có khả năng lừa hắn. Như vậy là do Lạc Khuynh Hoàng lừa hắn ? !
Đúng rồi. Nữ tử thông tuệ như thế , làm sao lại không nhìn ra tâm tư của hắn. Nếu nàng đã để tâm đến Quân Khuynh Vũ, tất nhiên sẽ không lưu tình với hắn ! Hoặc là, nàng đã sớm biết Lạc Khuynh Thành được hắn cứu đi.
Trải qua sự tình hôm nay, hắn đối với Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng cũng không dám xem thường nữa.
“Thôi.” Quân Kiền Linh đạm mạc liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Thành, thản nhiên nói, “Sợ là ta cũng bị Khuynh Hoàng lừa .”
“Khuynh Hoàng? ! Ha ha ha ha ha! Thật sự là xưng hô thân mật! tiện nhân kia lừa gạt ngươi , ngươi lại còn gọi thân thiết như vậy? !” Lạc Khuynh Thành nghe được lời nói của Quân Kiền Linh, ánh mắt giống như oán độc rắn rết, cười lạnh nói.
Quân Kiền Linh nâng tay cho Lạc Khuynh Thành một cái tát, đem thân mình vốn lung lay sắp đổ của Lạc Khuynh Thành lạilần nữa ngã xuống đất, hắn lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Thành, cười nói, “Tiện nhân là cho ngươi kêu ? ! Lạc Khuynh Thành, bản điện nhắc nhở ngươi, tốt nhất nhớ rõ thân phận của mình ! Nếu không bản điện không ngại hiện tại sẽ giết ngươi!”
Lạc Khuynh Thành té trên mặt đất, thân mình hơi co rụt lại, móng tay bén nhọn lướt qua trên mặt đất, trong mắt nàng ta tràn ngập hận ý! Lạc Khuynh Hoàng! Nàng muốn nàng ta chết không có chỗ chôn!
“Chỉ sợ Kiền Linh bây giờ còn không thể giết ta.” Lạc Khuynh Thành nâng cao hai má, giống như nữ quỷ nhìn Quân Kiền Linh, thê tuyệt cười nói, “Lạc Khuynh Hoàng không lấy ngươi, ngươi liền không chiếm được ủng hộ của phủ đại tướng quân phủ. Như vậy, biện pháp tốt nhất chính là hủy nó, không phải sao?”
Quân Kiền Linh lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Thành. nữ nhân này còn không đến nỗi ngốc, hơn nữa đối với phủ đại tướng quân rõ như lòng bàn tay, hắn xác thực còn cần của nàng giúp. Nghĩ đến đây, thanh âm cũng trở nên nhu hòa một ít, “Lần sau bàn bạc kỹ hơn. Ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền nghênh ngang mà đi.
Lạc Khuynh Thành nhìn bóng dáng Quân Kiền Linh đi xa, ánh mắt lộ ra hận ý khắc cốt. Nàng hận thấu tất cả phủ đại tướng quân! Nàng hận không thể hủy nó. Nay Quân Kiền Linh cũng muốn hủy nó, thật hợp ý nàng! Về phần Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cần một ngày có Lạc Khuynh Thành nàng, liền nhất quyết sẽ không để Lạc Khuynh Hoàng sống tốt!
Nâng hai má sưng phù, khóe miệng còn rỉ máu, con mắt tràn ngập hận ý , tóc tai hỗn độn vô cùng, hiện tại Lạc Khuynh Thành làm sao còn có nửa phần bộ dáng nhu nhược, mà giống như một nữ quỷ.
Cùng lúc đó. Lạc Khuynh Hoàng đang vào trên nhuyễn tháp, nhìn tin tình báo Phi hoa lâu đưa tới, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, “Lạc Khuynh Thành, đây bất quá mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”