Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 56: Huyết Cừu, Ẩn Tình



Trang chủ Kim Ngân trang Bạch Mộ bố cáo. Gần đây gặp phải một ván cờ, cực kỳ thật khó phá giải. nếu ai có thể phá được ván cờ, sẽ nhận được vạn lượng hoàng kim .

Lạc Khuynh Hoàng nghe được tin tức, khóe môi liền cong lên. Quân Khuynh Vũ này đến tột cùng thật sự có nhiều thế lực như vậy? Tiền bạc của trang như thế nào lại có thể dùng phí như tiền bạc của mình vậy. Lần này là một vạn lượng hoàng kim. Phải biết rằng quốc khố của Cẩm quốc mỗi năm thu vào bất quá cũng chỉ mười vạn hoàng kim mà thôi.

“Hoàng nhi đang suy nghĩ gì sao?” Lạc Khuynh Hoàng đang hết sức trầm tư, Quân Khuynh Vũ trên ngọn cây mang ý tà mị tươi cười hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng nâng con ngươi nhìn lại. Quân Khuynh Vũ một thâm xiêm y trắng thuần, trên mặt còn mang một cái mặt nạ bán diện màu bạc, so với bộ dáng của Lưu Cảnh công tử chính là giống nhau. Trong con ngươi hiện lên ý cười, trêu đùa, “Ta suy nghĩ, ngân lượng của trang sao lại có thể dùng lãng phí như thế?”

“Dùng để nuôi Hoàng nhi là đủ rồi.” Quân Khuynh Vũ từ ngọn cây nhảy xuống, dừng ở trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi tươi cười gợi nét tà mị, nét mặt đưa tình, vẻ phong tình lưu chuyển trong đôi mắt đào hoa khiến người khác hồn xiêu phách lạc.

“Úc? Phải vậy không? Tâm hồn Hoàng nhi có phải không đã bị ta câu đi?” Quân khuynh Vũ nghe trong lời nói vừa rồi của nàng có phần trêu đùa nên cũng theo đó mà đùa lại nói.

Lạc Khuynh Hoàng vốn là muốn trêu Quân Khuynh Vũ một chút, lại không ngờ người này da mặt dày như vậy, không khỏi đỏ mặt, nói tránh đi, “ Huynh nói thật một chút cho ta nghe xem, dưới tay huynh đến tột cùng là có bao nhiêu thế lực?”

Lạc khuynh Hoàng hỏi lời này thật sự có phần không phải. Việc Quân Khuynh Vũ là Lưu Cảnh công tử đích thực không có người biết. Thủ hạ của Lưu Cảnh công tử lại chính là thế lực thần bí phi thường, sao lại có thể nói với người bên ngoài? Thế lực này một khi lộ diện ra ánh sáng, thì sẽ gặp nhiều nguy hiểm, quả thực có thể nguy hại đến nhiều năm khổ tâm thực hiện của Quân Khuynh Vũ.

Thế nhưng Quân Khuynh Vũ nghe thấy câu hỏi của Lạc Khuynh Hoàng, thì nhíu mày, câu môi đáp, “Ta lấy thân phận Lưu Cảnh công tử lập nên Lưu Tô Các. Lưu Tô Các có tứ đại hộ pháp, được phân thành Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Thanh Long, Chu Tước phụ trách thu thập tin tức, nắm trong tay Phiêu Hương cư cùng Phù Dung viện. Bạch Hổ phụ trách vàng bạc thuế ruộng, nắm trong tay vàng bạc của sơn trang. Huyền Vũ phụ trách trang bị binh khí, nắm trong tay cửa hiệu thiên hạ đệ nhất binh khí.”

Nghe đến đó, Lạc Khuynh Hoàng chỉ có thể trố mắt không biết nói gì. Phiêu Hương cư chính là kinh thành đệ nhất tửu lâu, việc này không cần bàn cãi. Phù Dung viện lại là thanh lâu lớn nhất trong kinh thành. Từ xưa đến nay, tửu lâu cùng thanh lâu là nơi nắm bắt tin tức nhanh nhất, thế nhưng người này lại nắm trong tay cả hai nơi đó.

Mà sơn trang chuyên về kim ngân lại là nơi giàu có bậc nhất cả nước, còn binh khí của quốc gia tướng sĩ cũng là do cửa hiệu thiên hạ đệ nhất binh khí trang bị. Toàn bộ lực lượng trong kinh thành cơ hồ đều đã tập trung trong tay Quân Khuynh Vũ.

Một kẻ thoạt nhìn bất cần đời, một thái tử hết sức tầm thường vô vị, thế nhưng lại có được lực lượng đáng sợ như vậy. Với lực lượng này, đừng nói là muốn lên ngôi hoàng đế, nếu muốn lật đổ cả ách thống trị của Cẩm quốc, thì cũng là việc có thể.

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ trước sau như một vẫn tà mị cười, tiếp tục nói, “Trừ họ ra còn có bảy mươi hai ám vệ. Chuyên phụ trách ám sát cùng bảo hộ. Đứng đầu bảy mươi hai ám vệ là Mị Ảnh, là bạn tốt chí giao của ta.”

“Quân Khuynh Vũ, huynhnăm nay bao nhiêu tuổi?” Nghe xong lời tự thuật của Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, hỏi một câu có vẻ không liên quan đến vấn đề.

“Ta năm nay vừa đúng mười tám tuổi, Hoàng nhi đã vừa ý?” Khóe môi Quân Khuynh Vũ gợi lên tia cười tà khí, nhu tình trong đôi mắt đào hoa bắt đầu lưu chuyển, càng thêm vài phần yêu mị hoặc cùng ma mị.

Lạc Khuynh Hoàng chỉ chậc chậc thở dài, “Mười tám tuổi võ công lại cao cường tuyệt thế như vậy, suy nghĩ thấu đáo, lại còn có một thế lực ngầm vô cùng to lớn, Quân Khuynh Vũ, rốt cuộc huynh bắt đầu chuẩn bị chuyện này từ lúc bao nhiêu tuổi?”

“Tám tuổi.” Trong đôi mắt đen sáng loáng vững chãi của Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt đột nhiên lắng đọng, bất ngờ hiện lên một tia lạnh lẽo, khóe môi đang mang ý cười trong nháy mắt cũng ngưng động như ánh mắt kia, trở nên buốt giá hơn.

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ trả lời, chỉ cảm thấy trong lòng hơi đau xót. Tám tuổi, vừa đúng mười năm trước. Đó không phải là thời điểm Nguyệt quý phi qua đời sao?

Mỗi lần đề cập đến những chuyện liên quan tới Nguyệt quý phi, khắp người Quân Khuynh Vũ đều bất ngờ hiện ra một loại cảm giác lạnh lẽo. Nếu lúc tám tuổi hắn bắt đầu âm thầm gầy dựng thế lực, một lẽ dĩ nhiên là năm đó phải xảy ra chuyện gì. Hết thảy những chuyện này cùng Nguyệt quý phi rốt cục có liên hệ gì?

Lạc Khuynh Hoàng đứng ngay cạnh Quân Khuynh Vũ, nhưng lại không cảm giác được chút hơi ấm. Nàng cảm thấy tuy đang đứng cảm thân thể này của hắn, thế nhưng trong nháy mắt đó, hắn lại cách nàng vô cùng xa xôi. Quanh thân hắn tựa hồ cũng tràn ngập một tầng ý vị tối tăm, bao vây lấy cả người hắn bên trong.

Lạc Khuynh Hoàng nắm lấy tay Quân Khuynh Vũ, tay hắn kì thực thon dài, khớp xương rõ rệt, khi Lạc Khuynh Hoàng chạm đến tay Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt nàng hơi hoảng sợ, đôi tay kia không còn ấm áp như khi vận công giúp nàng sưởi ấm nữa, ngược lại giờ đây nó lạnh lẽo thấu xương.

Bị lòng bàn tay ấm áp của Lạc Khuynh Hoàng chạm vào, tâm tư Quân Khuynh Vũ như được gọi trở về, hắn nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi dạng khai ý cười tà mị quen thuộc, vươn tay sờ tóc nàng, cười nói, “Không có gì đâu, đều là quá khứ. Sau này ta sẽ không để kẻ khác làm thương tổn đến người ta yêu dù chỉ là một chút.”

“Nguyệt quý phi đến tột cùng làm sao lại chết?” Do dự mãi, Lạc Khuynh Hoàng rốt cục lên tiếng hỏi, nàng biết chuyện này Quân Khuynh Vũ đang nhất mực chôn giấu trong lòng, nàng cũng không muốn chạm đến vết thương của hắn, nhưng nàng không tài nào có thể giả vờ như không nhìn thấy điều gì.

Nàng không muốn khi phải nhìn thấy hàn khí bất ngờ của Quân Khuynh Vũ, bản thân lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Nàng muốn biết mọi điều về hắn, giống như hắn đã biết tất cả về nàng. Quân Khuynh Vũ có thể khiến nàng cảm thấy ấm áp, giúp nàng quên đi đoạn kí ức đen tối kia, nàng tin tưởng mình cũng có thể sưởi ấm cho tâm của Quân Khuynh Vũ, giúp hắn không còn vì những chuyện cũ kia mà cảm thấy cô độc.

“Mẫu phi của ta là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, cũng là phi tử được phụ vương sủng ái nhất. Người trời sinh tính lương thiện, cũng không tranh đoạt tình cảm, thế nhưng dù như là như vậy, thì vẫn có kẻ không buông tha người.” Con ngươi Quân Khuynh Vũ tràn ngập bi thương nhìn về phía xa xa, thanh âm cũng không còn tà mị bức người như thường ngày, ngược lại lại là vài phần mờ ảo.

Lạc khuynh Hoàng nắm chặt tay Quân Khuynh Vũ. Nàng không đủ nội lực để sưởi ấm toàn thân hắn, nhưng nàng sẽ cố dùng hơi ấm lòng bàn tay mình làm hắn cảm thấy ấm áp. Nàng không cần thân thể này của hắn cảm nhận được ấm áp, nàng chỉ cần tim hắn ấm là đủ rồi.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cũng như tam ý của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, lộ ra nét tươi cười giúp nàng an tâm, tiếp tục nói, “Đang lúc mẫu phi của ta bụng đang mang thai, hoàng hậu đã hạ độc vào trong thuốc dưỡng thai.”

“Vậy ngươi….” Lạc Khuynh Hoàng nghe hắn nói vậy, vội vàng lo lắng hỏi, nếu Quân Khuynh Vũ có thể lành lặn đứng trước mặt nàng như hiện giờ, thì độc dược kia hiển nhiên đã không hại đến tính mạng của hắn.

“Độc dược sẽ khiến người bị hạ chết sau ba năm. Lúc đó ta trong cơ thể mẫu phi ít nhiều đã hấp thu không ít độc tố, mới khiến cho người chống đỡ được tám năm.” Quân Khuynh Vũ khóe môi tươi cười có chút lạnh lẽo cùng oán hận, lại vẫn như lúc trước không che giấu được nét phong hoa tuyệt đại, “Năm đó ta tám tuổi, mẫu phi cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, rời xa nhân gian. Phụ vương vẫn nghĩ là do lúc sinh ta thân thể mẫu phi đã chịu thương tổn, nên thân thể không tốt, cuối cùng bệnh chết.”

Hơi dừng một chút, Quân Khuynh Vũ tiếp tục nói, “Ta cũng nghĩ mẫu phi vì sinh ta mới khiến cho thân thể không tốt. Bởi do lúc nhỏ ta cũng rất gầy yếu. Thế nhưng sau khi mẫu phi qua đời, ta lại bỗng phát bệnh nặng, đại khái là độc tố xâm nhập lục phũ ngũ tạng, phụ vương gấp rút tìm kiếm danh y, đúng lúc sư phụ ta lại trùng hợp vân du đến kinh thành, nên đã cứu được tính mạng ta, hơn nữa còn nói cho ta biết, ta chính là bị trúng độc chứ không phải do thân thể yếu.”

Mắt Lạc Khuynh Hoàng mở lớn. Nàng chưa từng biết Quân Khuynh Vũ lại trải qua thống khổ như vậy, đến tận bây giờ, trên mặt hắn luôn lộ vẻ tươi cười, ai lại có thể nghĩ nam tử mỗi ngày đều cười tươi như hoa này lại có mẫu phi từng bị hạ độc, ngay cả chính mình cũng mang nặng kì độc, thân thể gầy yếu thưở nhỏ thật sự vô cùng thống khổ.

“Sư phụ cứu được tính mạng ta, nhưng do độc tố đã thâm nhập vào thân thể, nên không thể trị tận gốc, sư phụ đành dạy ta võ công, để ta dùng nội lực mà áp chế độc tính.” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy con ngươi khiếp sợ cùng đau lòng của Lạc Khuynh Hoàng, liền hướng nàng lộ ra một bộ dáng không hề gì, tiếp tục nói, “Nghĩ đến mọi ngọn ngành cơ sự, ta biết mẫu phi không phải do bệnh chết mà là do có người hại chết. Ta một bên âm thầm xây dựng lực lượng lại vừa điều tra, rốt cục ta biết được, chuyện năm đó, là do hoàng hậu Liễu Tâm Huệ gây nên.”

“Hoàng hậu nương nương?” Lạc Khuynh Hoàng nghe xong không khỏi kinh ngạc, cho tới nay, hoàng hậu Liễu Tâm Huệ nổi danh dịu dàng hiền lương, lúc trước Quân Vũ Thần sủng ái Nguyệt quý phi, Thư quý phi cùng La quý phi đều hướng Quân Vũ Thần phân bua, duy chỉ có hoàng hậu cho tới nay đều chưa từng khóc lóc tranh giành, thậm chí còn nhiều lần nói tốt cho Nguyệt quý phi.

Đúng là nhờ những hành động này của hoàng hậu, khiến cho Quân Vũ Thần trong lòng áy náy, thế nên chưa từng hạ lệnh phế truất hoàng hậu để sắc phong Nguyệt Lưu Ly làm hậu. Mà tình cảm của hoàng hậu Liễu Tâm Huệ cùng Nguyệt quý phi cực kỳ tốt, hai người tỷ muội hợp nhau, sống chung rất hòa hợp.

Vừa rồi Quân Khuynh Vũ nói đến Nguyệt quý phi bị hạ độc, Lạc Khuynh Hoàng có nghĩ đến những kẻ khả nghi. Nàng nghĩ đến La phi nhưng thật không ngờ, lại là do hoàng hậu gây nên.

“Đến ngươi cũng không nghĩ ra. Ta cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng lại chính là bà ta.” Trong con ngươi Quân khuynh Vũ hiện lên tia hận ý, khóe môi tươi cười cũng thoáng hiện lên một tia lạnh như băng, “Tức cười là mẹ ta lại luôn xem bà ta như tỷ muội thân thiết.”

“Ở chốn cung đình, thứ không thể tin nhất, quả là lòng người.” Cong ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng là chút mất mát, đó là thứ nàng đã từng nếm trải. Nàng vẫn luôn xem Lạc Khuynh Thành là muội muội thân thiết, một lòng bảo hộ nàng. Thế nhưng nàng ta lại lấy oán trả ơn, từng bước khiến nàng rơi vào đường cùng. Nàng một lòng phó thác cả tính mạng giao cho phu quân Quân Kiền Linh, thế nhưng hắn một chút cũng không quay đầu nhìn đến, không những nói ràng mất trinh tiết, còn tự tại hại chết nàng cùng hài tử.

Quân Khuynh Vũ nhìn thấy ý cười nhạt nơi khóe môi Lạc Khuynh Hoàng, thì biết là vì chuyện của mình khiến nàng tâm sinh cảm khái nhớ đến chuyện bản thân. Kỳ thật đứng ở cùng góc độ mà nói, Lạc Khuynh Hoàng cùng hắn đã từng trải qua rất nhiều chuyện. Hắn chính là bị người khác lừa gạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị người thân nhất hại chết. Mà Lạc khuynh Hoàng cũng là bị người thân lừa dối, bị tất cả những người nàng tin tưởng vứt bỏ.

“Nếu người khác đối xử với ta thật tâm, ta tất nhiên sẽ thật lòng đáp lại. Còn nếu có ý định hại ta, ta cũng sẽ nhất định không ngương tay.” Trong con ngươi Quân khuynh Vũ thoáng qua tia hung hãn, hồng y bay phấp phới trong gió, càng hiện ra vài phần tà mị cùng tàn nhẫn.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cũng gợi lên ý cười lạnh lẽo, “Từ hôm nay trở đi, đã có ta bên cạnh giúp đỡ huynh. Dù cho khắp thiên hạ đều ruồng bỏ huynh, ta cũng sẽ cùng huynh đoạt hết thiên hạ.”

Quân Khuynh Vũ nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi vẽ ra một độ cong lớn. Hắn nắm chặt tay Lạc Khuynh Hoàng, cũng chỉ là im lặng không nói lời nào.

Hai người tâm giao nhau. Ánh mắt cũng gắt gao nhìn nhau. Bọn họ có thể cảm nhận được một phần kiên quyết trong lòng người kia. Cả hai đều đã nhìn thấu những bạc bẽo của thế gian, thế nên mới đạp trên tất cả mà quý trọng lẫn nhau.

Người không hiểu bọn họ có lẽ cho là họ tàn nhẫn. Kỳ thật nếu hiểu rõ họ thì sẽ minh bạch rằng người nặng ân tình nhất chính là bọn họ. Nguyên lại là bởi đã mất mát quá nhiều, nhìn thấu nhiều điều nên mới hiểu hết được ngần này chuyện, chỉ khi nào khó có được, thì người ta mới hiểu hết được ý nghĩa của giữ gìn và quý trọng.

Tiếng của Tử Nguyệt vang lên, mắt Lạc Khuynh Hoàng chợt lóe lên, lộ ra vài phần đề phòng, trong nháy mắt, nghiêng mình phóng lên ngọn cây.

“Chuyện gì?” Lạc Khuynh Hoàng thu lại thần sắc, con ngươi đen như mực quét về phía Tử Nguyệt, câu môi hỏi.

Tử Nguyệt nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, cúi mặt xuống, hồi báo nói, “Hoàng thượng ban cho mấy bộ vải dệt thượng đẳng. Lão gia cho gọi các vị tiểu thư đến chọn, hai tháng sao là yến tiệc mừng sinh thần hoàng hậu nương ngươi thì các tiểu thư có thể mặc đến.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe đến mấy chữ hoàng hậu nương nương, trong con ngươi thoáng hiện vài phần lãnh ý. Thương tổn người của Quân Khuynh Vũ, chẳng khác nào thương tổn đến người của nàng. Cũng giống như lời Quân Khuynh Vũ đã nói, nếu dám tổn thương đến người bên cạnh nàng thì hắn sẽ không bỏ qua, thế nên, nếu đã đụng đến người thân cận của hắng, nàng cũng dĩ nhiên không buông tha.

“Ân. Ta sẽ đến ngay.” Lạc Khuynh Hoàng thu lại đôi mắt đầy sát ý, thản nhiên đáp.

Tử Nguyệt có chút chột dạ nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Gần đây nàng càng lúc càng cảm thấy tiểu thư không còn như lúc trước, cứ như tất cả đều hết mực quý trọng nhau, mà dù như vậy thì trong lời nói thường ngày đều có vẻ bí hiểm. Nghĩ đến mấy năm qua, nàng đã nhận được không ít lợi ích từ Lạc Khuynh Thành, sau lưng cũng nhiều phen hại Lạc Khuynh Hoàng, dù vậy nàng vẫn không cho phép chính mình cảm thấy hoảng sợ.

Dùng thủ đoạn để đối phó, nếu việc nàng âm thầm cấu kết bị phát hiện rồi sau lưng còn làm nên nhiều chuyện có lỗi thì Lạc Khuynh Hoàng nhất định không bỏ qua cho nàng.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy thần thái có chút hoảng hốt của Tử Nguyệt, không khỏi cong môi lên, chậm rãi tới gần Tử Nguyệt, con ngươi đen như mực không hề chớp nhìn chằm chằm Tử Nguyệt, Tử Nguyệt thấy Lạc Khuynh Hoàng thình lình tới gần, trong tức khắc không biết làm gì, vạn phần bối rối nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thanh âm có chút run rẩy, nói, “Tiểu thư….”

“Ngươi sao vậy? Sợ gì sao?” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng thoáng hiện một tia cười lạnh, bất động thanh sắc nhìn Tử Nguyệt, giọng điệu nửa đùa nửa chất vấn nói, “Chẳng lẽ ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta?”

“Nô tỳ không có. Dù nô tỳ có một trăm lá gan thì nô tỳ cũng không dám.” Tử Nguyệt nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, lập tức hoảng hốt quỳ xuống, liên tục nói.

Lạc Khuynh Hoàng có chút châm biếm, thản nhiên nói, “Ta bất quá chỉ là thuận miệng nói, ngươi cũng nhát gan thật.”

Dứt lời, Lạc Khuynh Hoàng liền hướng phía chính viện rời đi. Lúc Lạc Khuynh Hoàng đến nơi, thì Lạc Khuynh Thành cùng Lạc Khuynh Quốc cũng đều đã tới.

Sắc mặt Lạc Khuynh Quốc xem ra rất không tốt, lúc đó mặt mày nhăn nhó lộ vẻ oán độc, nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng tới, mâu trung oán hận lập tức hiện ra.

Còn lại là Lạc Khuynh Thành một thân y sam xanh nhạt, thoạt nhìn rất mỏng manh ôn hòa, khi thấy Lạc Khuynh Hoàng bước vào, thì cũng chỉ lộ ra một nụ cười ngọt ngào vừa phải.

Lạc Nguyên nhìn thấy ba nữ tử của mình, mâu trung hiện lên một tia tinh quang.

Hắn vốn yêu thương Lạc Khuynh Quốc vô cùng, dù cho thân phận nàng ta là thứ nữ nên không thể gả cho thái tử, nhưng hắn cũng nhất định tìm cho nàng một mối hôn nhân tốt. Ai ngờ sự tình lại thành ra thế này. Lạc Khuynh Thành bây giờ lại bị gả cho một tên chăn ngựa bỉ ổi, mưu tính tìm cho nàng một chỗ dựa tốt đã không còn thực hiện được.

Hắn đến giờ vẫn cảm thấy chút áy náy, nhưng gần đây Lạc Khuynh Quốc càng lúc càng kiêu căng, trước mặt hắn cũng không màng thu lại bộ dáng đó, hắn cũng không nói gì như bản thân tâm ngày càng sinh phiền chán, nếu không phải nghĩ đến mặt mũi Vương U Nhược, hắn căn bản cũng không muốn liếc mắt nhìn đến Lạc Khuynh Quốc một lần.

Trái lại đối với Lạc Khuynh Hoàng thì cho đến giờ hắn vẫn không yêu mến nữ tử này nhiều, nhưng không thể phủ nhận rằng, lần này Lạc Khuynh Hoàng trở về đã thay đổi không ít, ngay cả hắn cũng có chút nhìn không thấu.

Trước tiên không kể đến việc Quân Vũ Thần đối Lạc Khuynh Hoàng có chút sủng ái, mà chỉ với danh tiếng hiện tại của Lạc Khuynh Hoàng, cùng với việc nàng được các vị thái tử vô cùng ái mộ, thì cũng đủ để hắn quyết hảo hảo lợi dụng một phen, nếu tại sinh thần của hoàng hậu nương nương nàng lại có thể nổi bật hơn người, thì dĩ nhiên các hoàng tử sẽ thêm phần ái mộ, đến lúc đó đem nàng gả cho nhị hoàng tử

, cũng đã đủ có lợi cho con đường làm quan mưu lợi của hắn sau này.

Ánh mắt theo đó nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, cho đến giờ thì tiểu nữ này vẫn bị hắn xem nhẹ nhưng những năm qua, nhìn nàng cũng thật không tồi, dù có chút nhát gan, nhưng tính tình ngoan dịu này cũng khiến hắn phải thích, nếu có thể gả nàng cho tứ thái tử làm phi, như vậy hắn chỉ cần ra tay điều khiển vị thái tử này , thì về sau có thể không phải lo.

Con ngươi hắc bạch phân minh của Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Nguyên, tia tinh quang trong mắt Lạc Nguyên không thể gạt ánh mắt nàng, khóe môi nàng dạng khai ý cười mang ý vị thâm trường, nói, “Phụ thân, vải dệt này nên phân chia như thế nào đây?”

“Kia là xấp vải dệt màu trắng có thêu hoa, con cầm đi. Nhị hoàng tử xưa nay thích màu trắng, con mặc cũng tương đối hợp.” Lạc Nguyên chỉ chỉ phía vải dệt màu trắng có thêu hạnh hoa màu hồng phấn, nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.

Ý cười trên môi Lạc Khuynh Hoàng không thay đổi, ánh mắt hướng về phía Lạc Khuynh Thành, chỉ thấy con ngươi Lạc Khuynh Thành hơi lóe lên, cắn cắn môi, một bộ dáng ủy khuất nhìn nàng.

Tâm tư của Lạc Nguyên nàng căn bản hiểu được, ý tứ của Lạc Khuynh Thành lại càng rõ ràng, Lạc Nguyên muốn đem nàng gả cho Quân Kiền Linh, để giành được một vị thế trong tương lai, mà Lạc Khuynh Thành thì mong nàng cự tuyệt, đem bộ vải dệt kia tặng cho nàng ta.

Khóe môi gợi lên một tia tươi cười nghiền ngẫm, nếu đã như vậy nàng liền cố tình không cho bọn họ như ý nguyện, mở miệng đáp, “Vải dệt này quả là không tồi. Nhưng sinh thần của hoàng hậu nương nương, nếu mặc đồ trắng chỉ sợ làm nương nương mất hứng. Chi bằng sau khi may thành xiêm y, sau này có yến tiệc khác con mới mặc?”

Lạc Nguyên nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, thầm nghĩ nàng nói cũng có lý. Tuy bộ y sam kia không phải hoàn toàn màu trắng, nhưng dù sao sinh thần cũng là một sự kiện vui, nam tử có mặc màu trắng thì cũng không sao, nữ tử lại mặc y phục trắng hình như có chút không ổn. Liền cười nói, “Cũng đúng. Vậy Khuynh Hoàng con chọn cái khác đi.”

Lạc Khuynh Hoàng khóe môi cong lên, con ngươi đen như mực nhìn về phía tấm vải dệt màu sắc tiên diễm như lửa, liền vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải, cười nói, “Xấp vải này có vẻ hợp với con.”

Lạc Nguyên thấy Lạc Khuynh Hoàng chọn tấm vải màu đỏ thẫm thì không khỏi kinh ngạc. Lạc Khuynh Hoàng xưa nay thích những màu tương đối thanh nhã như trắng, lam hoặc tím, từ khi nào lại thích màu đỏ thẫm?

Lạc Khuynh Quốc thấy Lạc Khuynh Hoàng chọn tấm vải màu đỏ thẫm, không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng xét tình hình này, Lạc Khuynh Hoàng chính là biết nàng thích dung mạo diễm lệ mới cố ý chọn xấp vải màu đỏ thẫm ấy, nhằm muốn ra uy với nàng, nghĩ vậy nên nàng nhìn Lạc Khuynh Hoàng với ánh mắt oán độc.

“Khuynh Hoàng tỷ tỷ từ khi nào lại thích màu đỏ thẫm, chẳng lẽ do đi cùng thất điện hạ ngốc ấy quá lâu?” Lạc Khuynh Thành che miệng bình luận, bộ dạng nói đùa nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.

Lạc Khuynh Thành nói ra lời này, sắc mặt Lạc Nguyên liền thay đổi, hỏi, “Khuynh Hoàng, con thích thất hoàng tử kia sao?”

Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng vẫn không thay đổi, trong lòng cũng chỉ lướt qua một tia cười lạnh, Lạc Khuynh Thành có vẻ là do lo lắng sốt ruột, sợ Lạc Nguyên cũng đứng về phía nàng và Quân Kiền Linh, nên liền nói ra chuyện của nàng cùng Quân Khuynh Vũ. Bất quá thì sốt ruột này của Lạc Khuynh Thành thật sự có chút dư thừa, bởi vì bất luận thế nào thì nàng cũng không gả cho Quân Kiền Linh một lần nữa.

“Chẳng qua Khuynh Hoàng nghĩ mình đã mười bảy tuổi, là độ tuổi tốt nhất của nữ nhân, hẳn là nên chú ý đến cách ăn mặc hơn không nên cứ không biết cách ăn mặc như trước đây, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?” Lạc Khuynh Hoàng nói tránh, thản nhiên đáp.

Bây giờ chưa phải lúc cùng họ lật ván cờ. Nếu hiện tại nàng nói tất cả cho họ biết, nói với Lạc Nguyên người trong lòng nàng chính là Quân Khuynh Vũ, như vậy Lạc Nguyên sẽ tìm mọi cách cản trở, nàng vẫn còn sách lược vẹn toàn phía trước, thế nên cái gì cũng không nói là tốt nhất. Có thể khiến cho một người như Lạc Nguyên không phải uổng công lo lắng, còn Lạc Khuynh Thành thì phải tiếp tục lo lắng đề phòng.

“Hảo hảo hảo. Như thế là rất tốt. Khuynh Hoàng có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Lạc Nguyên lập tức tươi cười nói, “Chọn phu quân vốn là nên để Khuynh Hoàng chọn người mình yêu thích. Chỉ là phụ thân cảm thấy nhị hoàng tử cũng không tệ, cho nên chỉ nhiều lời vài câu thôi.”

“Tâm ý của phụ thân đối với Khuynh Hoàng, Khuynh Hoàng hiểu được.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nhẹ cong lên, con ngươi chứa đựng vài phần châm biếm liếc nhìn Lạc Khuynh Thành một cái, Lạc Khuynh Thành lúc này rũ mi suy nghĩ, vẻ mặt hận ý nhìn thẳng phía trước.

Đợi Lạc Khuynh Hoàng chọn xong, Lạc Khuynh Quốc cùng Lạc Khuynh Thành cũng chọn cho mình hai xấp vải dệt. Sau khi chọn xong, Lạc Nguyên liền dặn dò họ vài câu rồi bảo bọn họ trở về phòng.

Lạc Khuynh Quốc một người ôm xấp vải, đầy tự cao ngang ngược ly khai. Lạc Khuynh Hoàng có thể cảm giác được rất rõ ràng Lạc Khuynh Quốc bây giờ với lúc trước quả thật khác biệt rất lớn. Lúc trước nàng ta chỉ là kiêu căng ác độc, hiện giờ cả người lại trở nên vô cùng âm ngoan.

Trải qua biến cố lần này, nên trở thành như vậy cũng không có gì lạ. Bất quá điều này cũng chỉ khiến tâm tư nàng ta thêm ác độc, tự tay an bài cạm bẫy một lòng đối phó Lạc Khuynh Hoàng. Mọi việc lần này chẳng qua là Lạc Khuynh Hoàng tự mình hại mình.

“Tỷ tỷ, ta đi cùng ngươi. Đã lâu chúng ta không ra hoa viên.” Lạc Khuynh Thành vẽ ra ý cười ôn nhu, vẻ mặt chân thành nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng cong môi ý mơ hồ, đáp, “Như thế cũng tốt.”

Hai người cùng đến hoa viên, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt lơ đãng nhìn, nghĩ tới lúc Quân Khuynh Vũ đứng trên ngọn cây, một bộ dáng quả rất thản nhiên.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng không khỏi hiện lên tia cười. Lạc Khuynh Thành chú ý đến khóe môi mang ý cười của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi ngạc nhiên nói, “Có chuyện gì mà tỷ tỷ vui vẻ thế?”

“Không có gì.” Lạc Khuynh Hoàng đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, vừa rồi lại thình lình bị Lạc Khuynh Thành hỏi thế, vội vàng cười nói, “Chẳng qua là ta cùng muội muội đã lâu chưa thân cận thế này.”

“Đúng vậy. Từ khi tỷ tỷ khỏi bệnh, liền tiến cung học y. Ta thường ngày muốn gặp mặt tỷ tỷ đều khó khăn, ta thực sợ tỷ tỷ cùng ta trở nên xa lạ.” Lạc Khuynh Thành vội làm ra một bộ dáng phiền muộn, vẻ mặt lộ ra biểu tình chân thành tha thiết vô cùng, nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng là ý cười ôn nhu, nhưng trong lòng là âm thầm nghĩ, Lạc Khuynh Thành diễn thật đúng là không tồi, diễn như vậy quả thật có thể làm trỗi dậy vài phần tỷ muội tình thâm, không khỏi câu môi nói, “Lần trước sinh thần ngươi, ngươi nói tay ngươi bị thương, không sao chứ?”

Lần trước vốn là do tình thế cấp bách nên Lạc Khuynh Thành mới nói dối, thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên lại nhớ rõ đến vậy, thế nhưng lời đã nói ra, nên trong con ngươi hiện lên một tia bối rối, cười nói, “Đã đỡ hơn rất nhiều.”

“Sinh thần lần trước, ngươi còn nói không thể đánh đàn, bây giờ mới chỉ có hai ngày trôi qua, đã có thể đỡ hơn nhiều? Ngươi cũng không nên dối ta, hay là kêu đại phu đến xem đi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Lạc Khuynh Thành nói thế, cố giả bộ dáng thân thiết giống nàng, cười nói.

Lạc Khuynh Thành vừa nghe phải mời đại phu đến xem, liền vội nói, “Thật sự không sao, ta có bao giờ dối tỷ tỷ?”

Lạc Khuynh Hoàng nghe xong lời này, không khỏi cảm thấy buồn cười. Lạc Khuynh Thành có bao giờ dối nàng? Quả thật khi hảo hảo ngẫm lại, chỉ sợ đem cả mười ngón tay ra đếm, cũng không đếm xuể.

Lạc Khuynh Thành lẽ ra không nên nói mình có bao giờ nói dối nàng, mà phải nói rằng, mình có bao giờ nói thật với nàng.

Quân Khuynh Vũ an nhàn tựa vào ngọn cây, nghe Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Khuynh Thành nói rất đúng, nghĩ đến những điều ở kiếp trước mà Lạc Khuynh Hoàng đã nói với hắn, Lạc Khuynh Thành đối với Lạc Khuynh Hoàng làm đủ mọi loại thủ đoạn, trong con ngươi liền hiện lên một tia lãnh ý, tùy tay ngắt lấy một cái lá cây, nhìn đến Lạc Khuynh Thành tay liền phóng đi.

Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy một mạt gió mạnh phất qua hai gò má, liền nghe thấy tiếng Lạc Khuynh Thành hô đau, “A. Tay của ta.”

Lạc Khuynh Hoàng xoay lại nhìn Lạc Khuynh Thành, chỉ thấy trên ngón tay Lạc Khuynh Thành là một vết cắt khá tinh tế, cách đó không xa là một mảnh lá cây đang đóng thẳng đứng trên mặt đất.

Nền đất này được trải gạch cứng vô cùng, bình thường để binh khí có thể đóng thẳng đứng vững trên nền đất cũng phải tiêu tốn không ít công phu, huống chi chỉ là một cái lá cây nho nhỏ? Điều này đủ để thấy Quân Khuynh Vũ nội lực thâm hậu, võ công cao tuyệt.

Lạc Khuynh Hoàng hơi cong khóe môi, trong con ngươi hiện lên một tia xảo quyệt, võ công của Quân Khuynh Vũ đích thực là thiên hạ vô song, ngay cả phần tâm tư đen tối kia cũng là không ai sánh bằng. Tay Lạc Khuynh Thành bị lá cây này làm bị thương như vậy, chỉ sợ là tay đã bị phế, cả đời đều đừng nghĩ đến việc gãy đàn.

Nâng mắt liếc Quân Khuynh Vũ một cái, dùng ánh mắt nhìn Quân Khuynh Vũ nói, ngươi thật đúng là lòng dạ đen tối.

“Ô, ở đây sao lại có một vết cắt nhỏ, chẳng phải là do bị thương chưa lành giờ lại bị bong ra sao? Muội muội, ta đã bảo ngươi nên chú ý bảo vệ tay mình mà?” Lạc Khuynh Hoàng cố ý nâng tay Lạc Khuynh Thành lên xem qua, làm ra một bộ dáng lo lắng, ân cần hỏi han.

Lạc Khuynh Thành nào đâu biết là xảy ra chuyện gì. Tay nàng căn bản là chưa từng bị thương, thì làm sao có miệng vết thương mà bong ra? Vừa rồi nàng cũng không biết tại sao lại thế này, đột nhiên tay cảm thấy đau đớn, đảo mắt thì thấy, trên tay là một vết thương vô cùng tinh tế, không nhìn thấy máu chảy ra nhiều, thế nhưng tay lại hết sức đau.

Nhìn thấy Lạc Khuynh Thành sắc mặt trắng bệch, Lạc Khuynh Hoàng biết mảnh lá cây này của Quân Khuynh Vũ vừa vặn cắt ngay kinh mạch ở ngón tay giữa của Lạc Khuynh Thành, kinh mạch ngón giữa một khi đã bị phế, cho dù trị, thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng động đậy, muốn đánh đàn thì hoàn toàn không có khả năng. Không thể không thừa nhận rằng, Quân Khuynh Vũ quả nhiên ra tay vô cùng tàn nhẫn.

“Muội muội chờ ta, ta đi tìm đại phu.” Lạc Khuynh Hoàng cố ý làm ra một bộ dáng sốt ruột, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lạc Khuynh Thành đau đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả đến sức nói chuyện cũng không có, một bộ dạng đáng thương nhìn Lạc Khuynh Hoàng chạy ra ngoài. Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng chạy đi, cũng liền theo ngọn cây yên lặng không một tiếng động rời đi.

“Ta nói ngươi ra tay cũng thật nhẫn tâm.” Lạc Khuynh Hoàng ra khỏi phủ đại tướng quân, liền cảm giác được Quân Khuynh Vũ đang đứng ở phía sau mình, khóe môi cong lên, cười nói.

Trong con ngươi hắc bạch phân minh của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia ngoan tuyệt, sau đó mỉm cười đầy tà khí nói, “Ta đã nói rồi, những người thương tổn ngươi ta sẽ không buông tha. Nếu nàng ta đã tuyên bố không thể đánh đàn, ta đơn giản chỉ muốn bảo nàng ta không nên đàn nữa làm gì. Người độc ác như thế, cho dù đàn có cao siêu tới đâu, thì âm thanh phát ra dĩ nhiên cũng khó có thể lọt vào tai, chi bằng là phế tay khỏi phải đàn.”

Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến. Căn bản là dù Quân Khuynh Vũ không ra tay thì nàng cũng sẽ lặng lẽ phế đi tay của Lạc Khuynh Thành. Từ hôm đó nàng đã nghĩ là Lạc Khuynh Thành nói dối. Nếu nàng ta thích nói dối như vậy, thì nàng chỉ đơn giản khiến lời nói dối đó thành sự thật.

Thật không ngờ Quân Khuynh Vũ lại hiểu được lòng nàng, nàng chưa từng đề cập nửa câu, thế nhưng hắn cũng đã thay nàng ra tay phế di tay Lạc Khuynh Thành. Bất quá nàng chỉ muốn làm cho tay Lạc Khuynh Thành bị thương, cùng lắm là một hai tháng gì đó, cũng là do Quân Khuynh Vũ làm việc quả quyết, trực tiếp phế đi tay nàng.

“Hoàng nhi cũng đừng nên chỉ nói ta, ta nhìn ra Hoàng nhi đối với nàng ta cũng không đồng cảm gì.” Quân Khuynh Vũ nheo mi nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cười nói.

“Đồng cảm?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, khóe môi thoáng hiện một tia lãnh ý, nói, “Ta vì sao lại phải đồng cảm với nàng ta. Cũng chính do nàng ta nói tay mình bị thương, ta bất quá cũng chỉ là thành toàn cho nàng ta mà thôi.”

“Ta thích Hoàng nhi như lúc này.” Nghe xong lời người đối diện, Quân Khuynh Vũ vẫn là nheo mi cười nói, tiện đà trêu đùa nói, “Hoàng nhi chẳng phải còn muốn tìm đại phu cho nàng ta sao?”

“Dù sao tay cũng đã bị phế đi, có trì hoãn chút thời gian cũng không sao.” Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một tia tươi cười không liên quan tới mình, cứ như thế mà đi tìm đại phu, đến lúc tìm được đại phu, liền làm ra một bộ dáng lo lắng, kéo đại phu nhắm thẳng hướng phủ tướng quân mà chạy.

Nhìn thấy bộ dáng cấp bách kia, khiến rất nhiều người xung quanh tò mò, đều nghĩ xem tuyệt sắc nữ tử này kéo đại phu chạy đi đâu, đến khi nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng chạy vào cánh cửa của phủ đại tướng quân, thì có chút giật mình vì không ngờ rằng thân phận Lạc Khuynh Hoàng là tài nữ con nhà quyền quý, thì ra người mang dung mạo khuynh thành vừa rồi chính là nữ tử của phủ đại tướng quân, Lạc Khuynh Hoàng.

Lúc đại phu đến hoa viên, Lạc Khuynh Thành đã không còn chút huyết sắc nào, vẻ mặt trông đợi nhìn đại phu, đại phu nhìn nhìn tay nàng, chỉ lắc đầu, thở dài nói, “Thứ cho lão phu bất lực, ngón tay này chỉ sợ là đã bị phế đi, sau này vẫn có thể làm những sinh hoạt đơn giản thường ngày, nhưng còn đánh đàn, thì e không thể.”

Nghe xong, Mắt Lạc Khuynh Thành mở lớn, biểu tình trông rất khó coi, giống như nghe thấy sét đánh bên tai, hết sức kinh ngạc, đến cả nửa ngày cũng không nói gì, sau đó mới kịp phản ứng, không thể tin được hô, “Ngươi nói cái gì?”

Thoạt nhìn một nữ tử mềm yếu như thế thật không ngờ sao lại đột ngột trở nên dữ tợn đến vậy, đại phu hoảng sợ, lắp bắp nói, “Ta nói…ngón tay này…đã bị phế đi…”

“Lão già nhà ngươi, dám nguyền rủa ta?” Lạc Khuynh Thành nhất thời không chấp nhận được sự thật tay mình bị phế, liền nhìn đại phu lớn tiếng quát lớn, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng lửa giận, cả người có vẻ khó coi mà dữ tợn.

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn đại phu, chỉ thấy bộ dáng đại phu vô cùng hoảng sợ, Lạc Khuynh Hoàng mới kéo đại phu ra một bên, nói nhỏ, “Khuynh Thành bị kích động nên mới như thế, đại phu ngài lui xuống trước đi.”

Đại phu vừa bị nàng quát lớn, giờ lại được Lạc Khuynh Hoàng mềm giọng ôn nhu, chỉ cảm thấy là đệ nhất mĩ nhân của Cẩm quốc quả nhiên khí độ bất phàm, có giáo dưỡng tốt.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như ậy?” Lạc Khuynh Thành không nhìn tới đại phu, vẫn là vẻ mặt không thể tin, khàn giọng hô.

Lạc Khuynh Hoàng bước đến giữ chặt tay nàng, vẻ mặt thương tiếc nói, “Muội muội không nên như vậy, chẳng qua chỉ là không đủ sức để đánh đàn, cũng không phải thật sự là phế nhân. Ta tin nếu nhị hoàng tử biết, thì nhất định sẽ vì muội muội mà đau lòng vạn phần, chứ không hề có chút ghét bỏ.”

Lạc Khuynh Thành lúc này như đang hoàn toàn suy sụp lại nghe đến ba chữ nhị hoàng tử lại trở nên trấn định một cách lạ lùng, biểu tình của nàng vẫn là tuyệt vọng cùng thống khô, nhưng không còn khàn giọng kêu to, nàng nâng mắt, mơ hồ hỏi, “Thật không?”

Chính là hai chữ, hàm chứa vài phần thê lương cùng mỉa mai.

Lạc Khuynh Thành nhanh chóng ổn định lại, Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm thần thái biểu tình của người đối diện, cũng chỉ có thể nhìn thấy tia oán độc lóe lên trong con ngươi nàng, Lạc Khuynh Thành chỉ nháy mắt, thì nàng đã khôi phục lại bộ dáng mềm yếu.

Trong mắt nàng hàm chứa lệ quang, nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói, “Vừa rồi trong nhất thời ta không thể chấp nhận sự thật này, đã luống cuống trước mặt tỷ tỷ.”

Con ngươi hắc bạch phân minh của Lạc Khuynh Hoàng nhìn chằm chằm nàng, trong lòng cũng không khỏi tán thưởng nói, nàng ta quả nhiên mưu lược thâm sâu, ngón tay bị phế đi vô cùng đau đớn, chẳng qua trong nhất thời cũng khiến nàng luống cuống, trong thời gian ngắn như vậy liền khôi phục bộ dáng sợ hãi không chút sơ hở, khả năng kiềm chế này, quả thật hơn người.

Khó trách sao Lạc Khuynh Thành trong phủ đại tướng quân có thể che giấu bản tính nhiều năm như vậy. Kiếp trước Lạc Khuynh Hoàng cũng không phải là một kẻ ngốc, nếu nói chính mình có thay đổi hơn so với kiếp trước, chẳng qua cũng chỉ nhìn rõ mọi thứ này nọ, tâm tư lợi hại hơn chút thôi.

Lạc Khuynh Thành có thể lừa nàng lâu như vậy, quả thật có vài phần thủ đoạn. Thế nhưng hiện tại thì không gì có thể lừa được Lạc Khuynh Hoàng hiện tại, dù là Khuynh Thành đang ngấn lệ quang hay mềm yếu thì cũng không lừa được nàng, nàng chỉ hờ hững nhìn, hỏi, “Muội thật sự không sao chứ?”

“Ta không sao.” Trong mắt Lạc Khuynh Thành ngấn nước, nhưng vẫn là một bộ dáng ôn nhu yếu đuối, nhìn người đối diện đau khổ nói, “Ta vốn là thứ nữ, mẫu thân lại không yêu thương, từ nhỏ chịu đủ mọi khổ sở, giờ chỉ chịu nhiều thêm một chút thì có hề gì? Ta chỉ sợ…Kiền Linh hắn…ghét bỏ ta…”

Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng không hề chớp nhìn nàng, nhìn thấy tia mềm yếu cùng bất lực trong mắt nàng, không khỏi cười lạnh một tiếng. Lạc Khuynh Thành quả nhiên lòng nghĩ thấu đáo, không chỉ có thể mau bình tĩnh, đã vậy còn lợi dụng việc tay bị phế để khiến nàng đồng cảm, bảo nàng không được tranh đoạt Quân Kiền Linh.

Tên Quân Kiền Linh kia, dù cho đứng trước mặt nàng nàng cũng không muốn liếc nhìn đến, như thế nào lại cùng Lạc Khuynh Thành tranh đoạt, nếu nàng ta đã thích hắn như vậy, thì nàng cho nàng ta toại nguyện. Chỉ e rằng, dù nàng có tránh xa Quân Kiền Linh thì nàng ta cũng vẫn không thể chiếm được tâm tư của hắn.

Bởi Quân Kiền Linh căn bản là không thật lòng thật dạ. Người như hắn, trong mắt chỉ có ngai vàng. Hắn có lẽ cũng thích nữ nhân, nhưng sự yêu thích này vĩnh viễn không bằng cảm giác thỏa mãn khi mang đến cho hắn lợi ích lớn.

“Muội yên tâm đi. Ta nghĩ nhị thoảng tử nhất định không phải là người như vậy.” Lạc Khuynh Hoàng câu môi cười yếu ớt, lộ ra một bộ dáng ôn nhu cùng an ủi.

“Tỷ tỷ có thể đáp ứng ta một chuyện không?” Lạc Khuynh Thành điềm đạm đáng yêu nâng mắt, trong mắt đã tràn đầy nước, hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng tinh quang chợt lóe, cười nói, “Có chuyện gì cứ nói. Nếu làm được tỷ tỷ sẽ cố hết sức giúp ngươi.”

“Ta hy vọng tỷ tỷ không nói với người khác chuyện tay ta bị phế đi.” Nàng điềm đạm nói, trong mắt đầy đáng thương, “Khuynh Thành vốn là con thứ, luận thân phận địa vị, hoàn toàn không sánh bằng tỷ tỷ, giờ tay lại bị phế đi, chỉ sợ càng khiến người khác khinh thường.”

“Khuynh Thành không nên nghĩ vậy. Tỷ tỷ đáp ứng ngươi, không nói cho người khác biết.” Lạc Khuynh Hoàng thề son sắt nói, nếu nàng đã đáp ứng Lạc Khuynh Thành, thì dĩ nhiên sẽ không nói cho người khác biết, bất quá thì vị đại phu lúc nãy có nói ra ngoài hay không, thì nàng hoàn toàn không biết được.

Có thể ngoài kia phủ đại tường quân mọi người hiện giờ đang xôn xao. Tam tiểu thư của đại tướng quân Lạc Khuynh Thành ngón tay bị phế đi, lại còn phát điên chửi mắng người.

Thế nhưng nàng sẽ tuân thủ lời hứa. Còn về phần người khác rốt cuộc có thể hay không biết chuyện này, nàng chỉ có thể nói, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm.

“Có lời này của tỷ tỷ, ta yên tâm.” Lạc Khuynh Thành yếu ớt cười, thân thủ muốn đến lấy xấp vải dệt trên bàn, nên do ngón tay hiện tại, khiến xấp vải rơi trên mặt đất.

Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng thấy trong mắt người đối diện lóe lên một tia hận ý, khi nhìn lại thì nàng ta đã thu lại ánh mắt đó, nhặt xấp vải lên, dùng một tay cầm vải dệt dứt khoát rời đi.

Lạc Khuynh Hoàng nghĩ, dù sao cũng là tỷ muội. Cá tính quật cường cùng quyết tuyệt này của Lạc Khuynh Thành cùng nàng quả thật có vài phần tương tự. Chỉ là nàng thì vì rơi vào đường cùng nên phản công lại, còn Lạc Khuynh Thành lại là vô duyên cớ nảy sinh oán giận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv