Cố Dư Lâm nói:
- Không nhìn ra, hiệu suất làm việc của bạn cao như vậy.
- Đây có được xem là khích lệ không? - Cô cười hỏi.
Cố Dư Lâm cúi đầu nhìn cô, đúng lúc thấy lông mi như cây quạt nhỏ của cô. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, làn da trắng mịn màng, tràn đầy collagen của thiếu nữ, lúc cười lên, gò má nâng lên, như hai quả táo nhỏ mà đầy đặn.
Cô không buộc tóc, tóc dài tùy ý buông xõa, ở đuôi tóc kẹp nhẹ lại, xinh đẹp lại không mất phần phóng khoáng.
Trước đây không phát hiện ra, cô còn rất dễ nhìn.
Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, nghiêng mắt thoáng nhìn thấy ở phòng hòa nhạc thính phòng có một cây đàn ghi-ta.
- A, bạn xem, cây ghi-ta kia tốt như cây mình tặng bạn nhỉ?
Cây đàn ghi-ta hôm đó, mặc dù lúc đầu Cố Dư Lâm không có ý lấy, nhưng vì đàn quá nặng, để cô cõng về sẽ mệt mỏi lại phiền phức, anh liền trực tiếp tự mang về nhà.
Anh chưa trả lời, lại nghe cô tiếp tục hỏi:
- Bạn có luyện đàn ghi-ta không?
Anh dừng một chút, sau đó lắc đầu:
- Không phải bạn nói sẽ dạy mình sao?
- A… - Cô trầm ngâm một cái.
- Được, chờ chút sau khi mình tập xong, lúc chờ bọn họ, mình sẽ dạy bạn.
- Được.
Bọn họ tập luyện xong rất nhanh, hiệu quả không tệ, hôm nay trạng thái Cố Dư Lâm tốt vô cùng.
Theo tình hình như vậy, đến lúc đó anti fan chắc chắn không có cách nào soi mói kỹ thuật hát của anh ấy nữa rồi.
Tâm tình của Giang Tiêu Nhiên cũng tốt, lui qua một bên, đi mượn đàn ghi-ta, cùng luyện tập với Cố Dư Lâm.
Trên sân khấu, Hạ Nguyễn và Liễu Khinh Khinh đang chuẩn bị tập luyện.
Ôm lấy đàn, Giang Tiêu Nhiên vô thức nhìn thoáng lên, Liễu Khinh Khinh đang làm động tác chuẩn bị, theo âm nhạc vang lên, cô ấy tìm chỗ đứng cho mình, lui về sau hai bước.
Ai ngờ phía sau là một dàn loa lớn, Giang Tiêu Nhiên chưa kịp nói “Nguy hiểm”, cô ấy đã lui về sau một bước.
Dàn loa đập vào bắp chân cô ấy, cô ấy không đứng vững, đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó, hy vọng có thể dựa vào.
Phía sau là một tấm màn sân khấu lớn, còn có ghế và một số thứ linh tinh, cô ấy kéo một cái, tất cả đồ đạc linh tinh rơi xuống chỗ cô ấy.
- A…
Liễu Khinh Khinh kéo màn sân khấu, rất nhanh rơi xuống, sân khấu rất cao, cô ấy lại đứng bên cạnh tấm màn, Giang Tiêu Nhiên không thể nhìn thấy hình dáng cô ấy nữa rồi.
- Liễu Khinh Khinh!
Giang Tiêu Nhiên kêu một tiếng, vội vàng buông đàn ghi-ta xuống, nói với Cố Dư Lâm:
- Không được, chúng ta tới xem!
Sắp tới thi đấu, không ai ngờ được sẽ phát sinh tình huống như vậy, mọi người hô nhau chạy đến, đến xem tình huống của Liễu Khinh Khinh.
Giang Tiêu Nhiên chạy tới, nhìn thấy có người đem cô ấy đỡ dậy, bên cạnh cô ấy là một chiếc ghế gỗ lớn, lúc rớt xuống, có lẽ đã rơi xuống chân cô ấy rồi. Lúc này, bắp chân cô ấy có vết thương dài khoảng 10 cm, không sâu, nhưng rỉ máu ra ngoài, có chút đáng sợ.
Liễu Khinh Khinh khẽ cắn môi, trong ánh mắt đã thấy được hơi nước.
- Bạn thấy sao?
Liễu Khinh Khinh giật giật mắt cá chân, cả người tựa vào cô gái đang đỡ mình:
- Không ổn, toàn bộ chân trái không có cảm giác.
Nói xong cũng bắt đầu rơi nước mắt.
- Làm sao bây giờ?
Mọi người đồng thời nhìn về phía Giang Tiêu Nhiên.
- Đầu tiên đi bệnh viện xem sao, làm kiểm tra xét nghiệm cặn kẽ.
Giang Tiêu Nhiên hướng nhìn lên sân khấu:
- Cái ghế đó khá lớn, sợ bạn còn vết thương khác nữa.
- … Nhưng thi đấu thì làm sao? - Liễu Khinh Khinh gấp gáp hỏi.
- Nếu mình không tham gia, tiết mục sẽ bị hủy bỏ.
Giang Tiêu Nhiên lấy điện thoại gọi cho cô Đào, nói trước với cô ấy:
- Chờ một chút, mình gọi cho cô Đào trước.
Tít tít tít, cô mở loa ngoài, trong lòng nóng vội, nhưng không thể rối loạn, nín thở nghe bên kia trả lời.
Cô Đào không nghe điện thoại.
Gọi ba lần liên tiếp, đều không nghe.
Hạ Nguyễn rốt cục đứng ra:
- Như vậy không được, hay là gọi cho thầy cô khác?
- Không kịp nữa rồi. - Giang Tiêu Nhiên nói.
- Trước tiên Liễu Khinh Khinh phải đi bệnh viện, nếu không… xảy ra việc ngoài ý muốn, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Mọi người đều hỗn loạn.
Mọi người bắt đầu hỗn loạn.
- Làm sao đây, m* nó. Có thể nói chuyện với người phụ trách không?
- Gần đây có bệnh viện không? Ai đem theo đủ tiền mặt? Làm sao đi bệnh viện? Tự chúng ta băng bó thì không được.
- Liễu Khinh Khinh, hay là bạn chịu một lúc, qua ngày mai là được rồi.
…
Ngoại trừ tiết mục của Cố Dư Lâm và Giang Tiêu Nhiên, mọi người còn chưa tập luyện, Giang Tiêu Nhiên cảm thấy đau đầu, nhưng vẫn nỗ lực sắp xếp lại đầu óc, lúc này mới nói:
- Cố Dư Lâm, tiết mục của chúng ta đã tập xong, bây giờ bạn đang rảnh, bạn đưa Liễu Khinh Khinh đi bệnh viện nha!
Hạ Nguyễn cau mày:
- Nhưng mà tiết mục này làm sao bây giờ, chúng tôi còn chưa tập luyện!
Giang Tiêu Nhiên nhìn lại, kiên định nói:
- Mình lên.
- Bạn lên?
Mọi người trở nên mu muội hơn.
Hạ Nguyễn nói:
- Chúng tôi tập múa cả tháng nay, bạn chưa từng học, làm sao lên?
- Bây giờ cô giáo không nghe điện thoại, trước mắt chúng ta phải tự ứng phó. - Giang Tiêu Nhiên nói.
- Liễu Khinh Khinh chắc chắn không thể lên sân khấu, bạn muốn từ bỏ tiết mục hay muốn mình lên thử?
Mắt Hạ Nguyễn như phát sáng.
Không cần thêm thời gian, anh ấy liền nói:
- Được, tôi với bạn thử xem.
- Cố Dư Lâm, bạn nhanh chóng đưa Liễu Khinh Khinh đi bệnh viện thôi.
Trong lòng Giang Tiêu Nhiên đang rỉ máu.
Lúc trước nghe mọi người nói, Cố Dư Lâm và Liễu Khinh Khinh thường đồng thời xuất hiện trong câu chuyện của họ, cô không có hỏi thăm đến tột cùng thì quan hệ của họ là gì, nhưng bây giờ lại phải mở mắt trừng trừng nhìn Cố Dư Lâm đưa một cô gái xinh đẹp như vậy đến bệnh viện.
Ngộ nhỡ…
Cố Dư Lâm nhấc mi mắt, thản nhiên liếc mắt nhìn Hạ Nguyễn, lại đưa ánh mắt rơi ở đỉnh đầu Giang Tiêu Nhiên:
- Được, bạn chú ý an toàn.
Bạn cũng phải chú ý nha…
Giang Tiêu Nhiên thật sự không muốn thấy dáng vẻ Cố Dư Lâm đỡ Liễu Khinh Khinh, chủ động nói:
- Liễu Khinh Khinh, mình dìu bạn ra ngoài, mình còn chút chuyện muốn nói với bạn.
Đỡ lấy Liễu Khinh Khinh, ba người đi ra ngoài, Giang Tiêu Nhiên nói với lời an ủi quen thuộc:
- Bạn phải chú ý nghỉ ngơi, dù thế nào, trước tiên mình giúp bạn chống đỡ, bình an là quan trọng nhất.
Liễu Khinh Khinh gật đầu.
Chặn taxi, cô thành công đưa bọn họ lên xe.
Cố Dư Lâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng đầu nhìn cô, nghĩ một lát, cuối cùng không có tâm tình gì, nói:
- Bạn …
Lại phất tay một cái, nói tiếp:
- Đi vào trước đi, họ đều đang đợi bạn.
Giang Tiêu Nhiên gật đầu:
- Có việc gì nhớ nói mình biết.
Sau khi tạm biệt, đi hai bước, cô muốn quay đầu nhìn lại, lại bị Hạ Nguyễn kéo vào hậu trường.
- Đừng nhìn nữa!
Cô rất nhanh đem những tâm tư đó quăng ra khỏi đầu, nói với Hạ Nguyễn:
- Đầu tiên bạn múa cho mình xem một lần đi!
- Được. Nhưng tôi phải nhắc nhở bạn trước, Liễu Khinh Khinh nhảy là điệu nhảy dân tộc, bạn có biết không?
Cô mà biết thì chắc là quỷ rồi.
Giang Tiêu Nhiên lắc đầu:
- Mình chỉ biết múa…
Nói đến đây không biết phải diễn tả như thế nào, chẳng lẽ nói, mình chỉ biết nhảy mấy bài khiêu vũ của Cố Dư Lâm sau khi nổi tiếng? Suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói khái quát:
- Mình chỉ biết múa vài bài phổ biến.
- Như vậy…
- Bạn nhảy trước đi, mình xem có thể kết hợp được không, nếu không, lúc đó bạn nhảy trước, mình học theo ở phía sau. Chỉ cần không quá tệ, không bị trừ điểm là được.
Âm nhạc phát ra, Hạ Nguyễn rất nhanh nhảy một đoạn.
Giang Tiêu Nhiên không cử động, sau khi xem xong, bình luận:
- Mình sẽ nhảy cho bạn xem vài điệu múa, bạn xem xem có tương tự hoặc có thể thêm vào không?
Cô vén tay áo lên, từ trên cổ tay lấy ra một vòng dây cột tóc xanh nhạt, lấy ngón tay cào cào tóc cho suông, sau đó cột lại gọn gàng.
Cô nhảy điệu nhảy hơi hướng nam tính, nhưng kết hợp cùng khí chất trên người cô, lại có cảm giác thư thái và lưu loát.
Có tiết mục đang tập ở sân khấu, ở hậu trường thì chỉ có hai người bọn họ, cô tập trung cao độ, khi thì chăm chú nhíu mày nhớ động tác, khi thì giãn chân mày, vẻ mặt điềm tĩnh.
Hạ Nguyễn đốt một điếu thuốc, ở trong khói mù nhìn thấy đường nét của cô, trong nhất thời không biết cô đang nhảy động tác gì, cả người rơi vào cảnh tượng thẫn thờ như trong mơ, trong đầu như bị bao bọc bởi kẹo bông bị ngâm nước, cuối cùng đẩy bỏ tất cả chướng ngại vật, xuất hiện ở trước mặt anh, là cô.
Dường như anh bị vật gì đánh trúng vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Các bạn dễ thương à ~ bình luận nha ~ Tôi phải xem nhiệt tình của các bạn tới đâu để xem chương tiếp theo nhiều hay ít ~