Buổi chiều, Thẩm Thiên Úc được chuyển đến bệnh viện khác. Nhiệt độ của hắn lại lên bốn mươi độ, sốt cả ngày, khi tỉnh không biết đây là ngày hay đêm, mỗi lần thở như phải dùng hết sức của bản thân. Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên đi bên cạnh cáng cứu thương, nhưng hắn không cảm giác được, Trần Hạ Sinh há miệng, hình như đang nói gì đó, nhưng tai ù đi, một chữ cũng không nghe thấy.
Cáng được nâng vào xe, tiếng ồn ào xung quanh lập tức bị ngăn cách, tai Thẩm Thiên Úc mới tốt được một chút. Hắn nước nước bọt, cố sức quay đầu, thấy Trần Hạ Sing đang ngồi bên cạnh.
Trần Hạ Sinh cũng đeo khẩu trang, anh cầm tay Thẩm Thiên rất chặt, nói:
“Hoa nhi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện tốt hơn. Bác sĩ nói em bị viêm phổi, anh sẽ ở cạnh em, đừng sợ…”
Khi đó Trần Hạ Sinh không biết viêm phổi được chia thành nhiều loại, chỉ cảm thấy viêm phổi không nghiêm trọng bằng ung thư. Bây giờ có rất nhiều người bị ung thư sống rất lâu, viêm phổi cũng không còn đáng sợ.
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt. Tuy không nghe rõ điều anh nói, nhưng vẫn cảm thấy được an ủi. Hắn sốt đến run người, khó chịu nhúc nhích, nơi gắn kim truyền dịch bắt đầu chảy máu.
Vưu Kim Liên khóc đến sưng mắt, không biết nói với ai:
“Hoa nha của tôi! Sao lại bệnh nặng thế này, không phải đi học thôi sao, chừng nào nó mới khỏe lại đây… Hu hu …”
Bởi vì không ai trả lời, Vưu Kim Liên khóc càng thêm dữ dội:
“Vì sao nhất định là con tôi! Vì sao người xui xẻo lại là Hoa nha chứ … Tôi chưa từng nghĩ đến …”
Y tá bên cạnh không chịu nổi tiếng khóc của Vưu Kim Liên, cũng thấy đồng tình, liền nói:
“Chị à, ai lại không từng bệnh chứ? Chị tìm đại một người trên đường, hỏi xem ai chưa từng đến bệnh viện. Chuyện này không có gì lạ, con trai chị là sinh viên phải không? Có rất nhiều sinh viên ăn uống không chú ý vệ sinh rồi mắc bệnh. Những người ăn mì gói quá nhiều, bởi vì đau bao tử mà chết cũng không ít. Đứa bé này mắc bệnh phổi phải không?”
Vưu Kim Liên lau nước mắt, hít mũi:
“Là bệnh phổi.”
Y tá nói: “Khi còn bé từng bị chưa?”
“Không không, nó rất khỏe mạnh, trước năm tuổi chưa từng bị ho. Đứa bé bên cạnh nhà tôi khi còn bé cứ đến mười giờ giờ là ho, ho đến ói ra, qua một năm sau mới hết.”
Y tá nói rằng: “Vậy chắc là bị lây nhiễm ở trường học. Sau này chị nhớ, ra ngoài phải bảo nó đe khẩu trang, chú ý vệ sinh trong phòng ngủ.”
Nghe được từ ‘Về sau’ này, Vưu Kim Liên mới bình tĩnh lại. Cũng đúng, chỉ là bệnh phổi mà thôi, Hoa nha nhất định có thể khỏi.
Sau khi chuyển viện, Thẩm Thiên Úc vẫn nằm trong phòng cách ly. Vưu Kim Liên và Trần Hạ Sinh luôn túc trực bên ngoài phòng bệnh, nằm viện rất tốn tiền, quả thật như nước chảy ra ngoài.
Nếu chỉ dựa vào tiền có thể khiến Thẩm Thiên Úc tỉnh lại thì không có vấn đề gì. Nhưng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Úc xuất hiện tình trạng ho ra máu, trong mũi và khí quản đọng đầy máu, hỗn hợp với đàm, máu trở nên đặc sệt lạ thường.
Thẩm Thiên Úc nằm ở trên giường đau đớn ho khan, mỗi lần ho hắn cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, rõ ràng thân thể không còn chút sức lực nhưng vẫn có thể run rẩy, co rút.
Thầy thuốc mặc quần áo cách ly giúp Thẩm Thiên Úc hút đàm, ống dưỡng và nhiệt kế bị lòi ra, chưa để đủ thời gian con số bên trên đã qua bốn mươi độ.
Nếu cứ như vậy thì không được. Y tá dùng một bình cồn lớn hạ nhiệt cho hắn, Thẩm Thiên Úc chỉ thấy da mình nóng rực, cực kỳ khát nước, nhưng từng trận ho khan kịch liệt không chừa thời gian để hắn uống nước.
Qua một lúc. Thẩm Thiên Úc lần thứ hai ho ra máu, ánh mắt hắn tan rã, như quay về kiếp trước. Nhưng đau đớn thế này kiếp trước hắn chưa từng trải qua, hắn nghĩ, không bằng chết đi, quá đau, đau đến nổi hắn không còn dũng khí để tiếp tục cố gắng.
Động tác của Thẩm Thiên Úc làm người bên ngoài phòng bệnh sợ hãi. Trần Hạ Sinh ngây ngốc nhìn Thẩm Thiên Úc đau đớn, móng tay bám vào cửa thủy tinh, trong miệng phát ra tiếng gầm rú như dã thú, Vưu Kim Liên sợ đến mức nước mắt kìm không được, lớn tiếng gọi, cả hành lang trên bệnh viện quanh quẩn tiếng than của bọn họ khiến người khác sởn cả gai óc. Thậm chí, dù phòng bệnh cách ly có cách âm, Thẩm Thiên Úc cũng nghe thấy tiếng của bọn họ.
Trong miệng hắn khắp nơi đều là mùi máu, khi lắng nghe tiếng của bọn họ, Thẩm Thiên Úc ngừng ho. Bác sĩ đến cạnh hắn, hô to:
“Cậu còn hô hấp được không? Có thấy thở không được không?”
Thẩm Thiên Úc miễn cưỡng quay đầu, cách thủy tinh nhìn hai người quan trọng nhất cuộc đời hắn, trong lúc nhất thời nhất đời không thể đưa ra đáp án.
Bác sĩ đứng dậy, nói: “Không được, cậu ta ho quá dữ, lấy ống thở cho cậu ta đi.”
Thẩm Thiên Úc lắc đầu, rồi quay sau gật đầu với bác sĩ, nói:
“Cháu thở được.”
Ba ngày nay hắn không ăn cơm uống nước, tất cả đều dựa vào truyền dịch duy trì sinh mệnh, ba ngày này, tiếng nói của Thẩm Thiên Úc cũng trở nên yếu ớt.
Bác sĩnh xoay người nhìn hắn, xác nhận:
“Thật sự? Có cảm thấy buồn nôn hay thở không được không?”
Thẩm Thiên Úc lắc đầu, nhíu chặt mày, nhịn ho đến chảy nước mắt.
Bác sĩ cởi quần áo cách ly, nói với Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên:
“Hôm nay chụp X-Quang lần nữa. Buổi chiều sẽ làm sinh thiết màn phổi, người nhà bệnh nhân đến ký tên. Hai người hãy chuẩn bị tâm lý.”
Trần Hạ Sinh nóng nảy, nói:
“Chuẩn bị thể nào?! Ông bắt tôi chuẩn bị thế nào!!”
Trần Hạ Sinh không biết nên nói gì, anh sửng sốt thật lâu, đột nhiên quỳ xuống ôm đầu khóc lên.
Anh hiểu ý bác sĩ là gì rồi. Mọi chuyện cứ như là mơ.
Mấy ngày trước hắn còn lên lớp, mấy tuần trước hắn còn cùng anh đi ăn cơm, mấy tháng trước hai người còn cùng nhau đến bờ sông, Hoa như ngồi trên bờ, yên tĩnh nhìn anh.
Sao lúc này lại thế? Sao đột nhiên lại mắc bệnh nặng?
Không thể nào?
Trần Hạ Sinh nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng két két, anh hét lớn vào bác sĩ:
“Mấy hôm trước không phải nói không có bệnh gì sao? Sao đột nhiên lại bị viêm phổi? Tôi không tin! Tôi không tin!!”
Vưu Kim Liên nhỏ giọng khóc, ôm chặt Trần Hạ Sinh không để anh xông lên, một lát sau cô lau nước mắt, đi theo y tá ký tên.
Thẩm Thiên Úc uống thuốc mới ngừng ho. Bác sĩ suy xét, quyết định cho Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên vào thăm Thẩm Thiên Úc, trò chuyện với hắn.
Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên mặc quần áo cách ly, đeo khẩu trang. Hai người nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, sợ là Thẩm Thiên Úc giật mình.
Thẩm Thiên Úc mở mắt, không dời khởi bọn họ, cho đến khi bọn họ đứng trước giường bệnh, ánh mắt mới không chuyển động nữa.
Vưu Kim Liên ngừng thở, sau đó nhỏ giọng nức nở, nhưng sợ dọa Thẩm Thiên Úc nên không phát ra tiếng. Cô dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt ve tóc Thẩm Thiên Úc, nước mắt rơi xuống trán hắn.
Vưu Kim Liên nói:
“Hoa nha, con sao rồi? Con có đau không?”
Cổ họng Thẩm Thiên Úc lên xuống, nghẹn ngào, như có rất nhiều ủy khuất.
“… Không đau.”
Vưu Kim Liên lau nước mắt, nói: “Thật ngoan, không có việc gì, con sẽ mau khỏe lại. Chờ con khỏe lại, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”
“Không về nhà.” Trần Hạ Sinh nói “Hoa nhi còn phải đến trường mà, phải không?”
Yết hầu Thẩm Thiên Ú run rẩy không thể nói chuyện, quái thanh quái khí ‘Ừm’ một tiếng, vội vàng nhắm mắt quay đầu, nước mắt lập tức chảy xuống.
Vừa thấy Thẩm Thiên Úc khóc, Trần Hạ Sinh đau lòng không thở nổi, anh cố sức cắn răng, quỳ gối trước giường bệnh Thẩm Thiên Úc, nhìn vào mắt hắn.
Du không nói gì, trong lòng ba người ai cũng hiểu, ‘ngày sau’ chỉ là ảo tưởng, chỉ còn tiếng nước mắt rơi của bọn họ.
Đối với gia đình này mà nói, Thẩm Thiên Úc bị bệnh có thể nói là long trời lở đất. Vưu Kim Liên chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì lúc trước mình không đi theo Thẩm Kiện, nếu Hoa Nha bệnh thế này, người thân không có bên cạnh, đáng thương biết bao nhiêu.
“Hai người ra ngoài đi.” Thẩm Thiên Úc vất vả điểu chỉnh cảm xúc lại, dưới mặt nạt dưỡng khí tiếng nói của hắn cực kỳ nhỏ, âm thanh trống rỗng, nói xong câu đó, hắn cố sức hít thở, lúc lâu mới nói “Con bệnh, sẽ lây cho hai người.”
Trần Hạ Sinh quỳ về trước một bước, thay thế vị trí của Vưu Kim Liên, anh vuốt tóc Thẩm Thiên Úc, nói: “Anh không sợ.”
Đến bệnh viện rồi Thẩm Thiên Úc không thể tắm ước, tóc và người hắn đều bết dính, nhưng Trần Hạ Sinh không hề ghét bỏ, tiến lên áp sáng vào đầu Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc rất sợ mình sẽ lây bệnh cho Trần Hạ Sinh. Kiếp trước bệnh của không không có tính truyền nhiễm, nhưng giờ không như xưa, thậm chí còn tệ hơn—— đau đớn, có thể lây nhiễm, và ho ra máu.
Thẩm Thiên Úc né ra sau, chưa kịp nói gì, bác sĩ đã đến:
“Chúng tôi phải chuẩn bị sinh thiết cho bệnh nhận. Người nhà mau rời khỏi.”
Nghe như thế, trái tim Thẩm Thiên Úc đau đớn. Hắn luyến tiếc. Nhưng lại dễ chịu một cách khó hiểu, bây giờ hắn thật sự không muốn ở cùng bọn họ trong một phòng bệnh. Hai người là tồn tại quan trọng nhất cuộc đời hắn, hắn hy vọng bọn họ có thể sống tốt.
Trần Hạ Sinh và Vưu Kim Liên vẫn nghe lời bác sĩ nói, tuy hơi chậm nhưng vẫn phải ra khỏi phòng.
Vưu Kim Liên cầm tay Thẩm Thiên Úc, nói: “Hoa nha, mẹ và anh ở bên ngoài nhìn con, con phải cố gắng, biết không?”
Thẩm Thiên Úc gật đầu, mở mắt nhìn Trần Hạ Sinh, thúc giục bọn họ mau rời đi.
Trần Hạ Sinh dùng sức lau mặt, dừng lại, khom lưng, thành kính làm tư thế hôn môi Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc mở to mắt, cách mặt nạ dưỡng khí và khẩu trang, hắn có thể cảm giác được cánh môi mềm mại của anh. Thẩm Thiên Úc và Trần Hạ Sinh không nhắm mắt, bọn họ biết đây không phải đùa, là nụ hôn thật sự, bao hàm cả đau đớn, tình yêu, cái chết, quyết tuyệt…
Trong giây khắc, Trần Hạ Sinh nhấc người, vẫn giữ tư thế đó, đỏ mắt nói với hắn:
“Anh chờ em về.”
Vưu Kim Liên khiếp sợ nhìn hai người, trong lòng có một suy nghĩ, nhưng cô không nói, cũng không hỏi.