Nếu như đã là nhân duyên, đi hết một đời này vẫn không thể nào tránh thoát được. Nếu như đã là định mệnh, việc gì phải vùng vẫy, trốn tránh? Tình yêu cũng như vậy, không phải muốn đến là có thể dễ dàng đến, không phải muốn buông bỏ là có thể dễ dàng buông bỏ. Người xưa đã từng có câu: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ - vô duyên đối diện bất tương phùng. Nếu cả đời này, có thể được cảm nhận sự ấm áp của người mình yêu dành cho chính bản thân mình, cả đời này sẽ không có cách nào hối hận được. Ai bảo tình yêu lại có sức mạnh to lớn đến như thế? Khiến mọi thứ vốn dĩ là chìm trong sương mù không có lối thoát, nhưng lại may mắn tìm được một cây cỏ cứu mạng. Cả đời này, đều có thể coi người ấy là trục, còn bản thân quanh xung quanh người. Yêu là như thế, có thể khiến cho người ta trở nên hèn mọn hơn bao giờ hết.
Tiểu công là một người cả đời đều sống trong sự cô độc, cho nên tính cách cũng trở thành một bộ dạng lầm lì, ít nói. Cho đến khi chết, cuộc đời này tưởng như đã kết thúc. Nhưng không,tiểu công sống lại thời điểm của nhiều năm về trước, được sống trong sự bảo bọc của người anh trai.
Bình luận truyện