Dưới ánh đèn nơi khu vườn thượng uyển chiếu xuống, bóng lưng của hai người chiếu dài trên mặt đất.
Lục Minh Tử Duệ nhìn cô gái nhỏ trong ngực, anh nhẹ nhàng hỏi :
" Tại sao trong dạ tiệc, em biết anh là Lục Minh Thiếu Gia rồi mà lại không thừa nhận với anh chứ? "
" Hả ? chuyện đó sao! Thật ra thì em không ngờ lại gặp được anh, với lại em cũng không biết , người mà em muốn tìm lại là tổng tài Lục thị thật uy danh ngời ngời, đẹp trai và phong độ a!! "
Cô cười khẽ, nụ cười đơn thuần đáng yêu . Lục Minh Tử Duệ đưa vuốt tóc cô gái nhỏ , anh lại hỏi :
" Vậy Chu tiểu thư có thể cho anh biết tại sao em lại nhận ra anh không? "
" Bởi vì, chỉ anh mới biết được ý nghĩa tên của em thôi. Mà trên toàn thế giới này, chỉ có ba người biết ý nghĩa đó thôi, chính là cha và mẹ em. Người còn lại chính là chàng trai đang ngồi bên cạnh em đây. "
Chu Thanh Vũ tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận được hơi ấm và từng nhịp tim của anh. Cô hỏi anh :
" Còn anh tại sao lúc em nói tên của mình, thì anh lại không có phản ứng gì? "
Lúc đó anh cũng không nghĩ là em, chỉ là phán đoán mà thôi, cô gái bên cạnh anh bây giờ và cô gái khi ấy quá khác xa nhau. Anh không thể đường đột, vội vàng trước bữa tiệc nhiều người như vậy. Sẽ ảnh hưởng đến Chu gia, và cả danh dự của em.
Cũng còn may, cuối cùng anh vẫn được gặp em, cảm ơn cô gái của anh lại một lần nữa chọn tin tưởng anh.
Trời càng về khuya đêm càng lạnh, gió thổi hương hoa nơi vườn thượng uyển hòa lẫn với hơi ẩm của đất , không khí như ngưng lại..
Trong sảnh chính, lúc này mọi người đều không ai đi nghỉ ngơi được, nhất là Chu phu nhân , từ lúc thấy con gái chạy ra ngoài đến giờ vẫn chưa vào, bà sốt ruột đứng ngồi không yên đi qua đi lại nhìn đến là chóng mặt.
Thấy vậy, Chu Thanh Kỷ vội nắm lấy tay mẹ mình an ủi.
Mẹ, sẽ không có việc gì đâu ! Lục Minh Thiếu gia là người có chừng mực. Không có chuyện gì lớn đâu.
Nói thì nói vậy, chứ thực ra lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, cô cũng bị dọa hết hồn.
Rõ ràng chị gái cô và vị Lục thiếu kia chưa gặp mặt lần nào. Vậy mà chỉ một tiếng xưng hô " anh Tử Duệ thôi khiến cho mối quan hệ của họ từ 0% vèo một cái tới 99,9% , còn thiếu lại 0,1% kia là vợ chồng luôn rồi.
Thế mà cô với Tử Nhu còn muốn làm ông tơ bà nguyệt xe duyên cho hai người nữa chứ? Căn bản họ biết nhau từ trước rồi, còn cần gì đến mai mối, quả là che dấu đủ sâu nha ?
Cô nhóc còn đang mải suy nghĩ, thì nghe tiếng bước chân đi vào, là Lục Minh Thiếu gia và chị gái của cô, hai cái người này a ! Làm gì ngoài đó lâu như vậy mới chịu vào ?
Lục Minh Tử Duệ đỡ Chu Thanh Vũ đi chậm vào sảnh chính, vì chân của cô bị đau nên không thể đi nhanh.
Lúc nãy khi ở khu vườn chuẩn bị vào nhà, chân cô sưng rộp lên, anh thấy cô đau muốn bế cô đi cho nhanh, nhưng cô không đồng ý, nhất định không cho anh làm như vậy, sau một hồi, anh đành chịu thua cô. Ai bảo anh thương cô nhiều làm gì chứ !!
Trong sảnh Chu Phong Tác và Bạch phiên vợ của ông đang ngồi đó , chờ hai người trẻ tuổi đến trình bày sự việc. Lòng ông côtiểu Vũ đi du học, có cơ hội sẽ thực tập tại công ty của Lục Thị bên Mĩ. Nhân tiện nhờ Lục Minh Tử Duệ chiếu cố tiểu Vũ giúp mình. Việc này trong bữa cơm tối lúc nãy, ông cũng đã bàn qua với anh rồi. Anh cũng gật đầu đồng ý, thế mà nhoáng một cái con gái mình với vị Lục Thiếu đó lại biết nhau.. gặp gỡ nhau lúc nào , bao nhiêu lâu rồi ...suy nghĩ mãi, ông thật không hiểu được luôn mà.
Lục Minh Tử Duệ đưa Chu Thanh Vũ đi tới chỗ hai ông bà , sau khi để cô ngồi ngay ngắn trên ghế, a lập tức quỳ gối xuống xin lỗi.
Là lỗi của một mình cháu, không liên quan đến Thanh Vũ. Là cháu đường đột mà không cho mọi người biết, cháu và Thanh Vũ quen nhau từ trước lâu rồi , cháu thật lòng rất thích em ấy, mong hai bác thành toàn cho cháu.
Thấy Lục Minh Tử Duệ quỳ xuống, hai ông bà cả kinh, Lục thiếu à ! cháu đừng như vậy, chúng ta thật không gánh được a!
Đường đường là một Lục thiếu lạnh lùng, tài giỏi và tôn quý, cháu trai duy nhất của Thủ Trưởng vậy mà nói quỳ gối liền quỳ gối, nói xin lỗi liền xin lỗi, thật không biết nên làm thế nào.
Ngồi bên cạnh Chu Thanh Vũ thấy anh quỳ cũng không kịp phản ứng, quên luôn chân mình đang bị đau cũng quỳ xuống cùng anh.
Xin cha và mẹ đừng trách anh ấy, lỗi một phần cũng là do con không cho mọi người biết sớm. Hai chúng con là thật lòng, xin cha mẹ thành toàn cho tiểu Vũ và anh Tử Duệ.
Trời ạ, chuyện gì xảy ra thế này, nhoáng một cái, cả hai đứa nhỏ đều như vậy, Chu phu nhân thấy vậy vội vàng nâng hai người lên rồi nói :
Có chuyện gì đứng lên rồi hẵng nói, sao lại quỳ như vậy ? Lục thiếu gia, cháu nói rõ ràng mọi chuyện xem sao ? chúng ta không hiểu gì cả, ngoan, cả hai ngồi lên rồi nói tiếp.
Được rồi, được rồi, mau đứng lên đi, ngồi xuống rồi nói rõ mọi chuyện là thế nào? Cứ quỳ như vậy còn ra thể thống gì!!
Cả hai cùng ngồi lên ghế, Chu Thanh Vũ lo lắng không thôi, làm sao bây giờ, không thể nói thật với cha mẹ, nhưng nói thì làm sao giải thích cho họ được đây, tay cô hơi run, họ sẽ không hiểu cũng sẽ không tin. Lục Minh Tử Duệ nắm lấy tay nhỏ của cô cho cô một ánh mắt yên tâm rồi nói nhỏ:
Đừng lo, mọi việc cứ giao cho anh.
Nói xong, anh quay qua nhìn hai trưởng bối rồi nói với giọng điệu thành khẩn :
Thật ra, cháu và Thanh Vũ gặp nhau từ lâu rồi, chúng cháu quen nhau trong một lần tình cờ ở nhà hàng lớn ngay trung tâm Thành phố Hải Thành , nhưng vì một số lý do nên cháu và cô ấy không tiện cho mọi người biết. Với cả khi đó Thanh Vũ vẫn còn nhỏ, nên cả hai chỉ để tình cảm ở trong lòng thôi. Hôm nay, cháu mới nói cho cô ấy biết là cháu thích cô ấy, là do cháu suy nghĩ không chu toàn, xin hai bác tha lỗi cho cháu.
Chu lão gia nghe xong khẽ thở dài...
Haizz.. thôi được cũng không phải chuyện gì lớn.. tối nay cũng đã muộn lắm rồi, chuyện còn lại để sau này rồi nói.
" Lục Thiếu cháu nên về thôi, để ta cho người đưa cháu về. "
" Chu lão gia , cháu còn một việc quan trọng hơn muốn nói!! "
" Là chuyện gì? "Chu Lão gia hỏi..
" Chuyện là thế này, để tiện cho Thanh Vũ đi du học ở Mĩ chu toàn và thuận lợi, cháu mong hai bác gả Thanh Vũ cho cháu, như vậy dù là bất cứ làm việc gì, cháu cũng chính thức ra mặt làm chỗ dựa cho cô ấy.
Hả ??? ba người cùng phản ứng không kịp, nhất là Chu Thanh Vũ, cô ngây ngốc nhìn anh,
Lục Minh Tử Duệ cái tên này sao lại bá đạo như vậy chứ ? chỉ trong một ngày , quá nhiều việc xảy ra, hơ hơ...cô tiêu hóa không kịp đâu nha.
Chuyện này....!!!
Chu lão gia nhìn thẳng vào chàng trai trẻ trước mặt, khuôn mặt của anh sáng ngời, vô cùng nghiêm túc không có một chúc nào là nói giỡn, phong thái lạnh lùng mà chính trực, tính cách lại ngay thẳng quyết đoán, ông không khỏi thầm thán phục.
Ông nói :
Lục Thiếu, cháu không vội vàng quá rồi đi, cháu còn sự nghiệp chưa lo, Tiểu Vũ nhà ta cũng còn đi học, với lại mọi việc không thể do mình cháu quyết định, còn cần cha mẹ cháu ra mặt.
Còn nữa, ngày mai không phải cháu còn phải đi công tác ở Anh Quốc sao , đợi cháu về rồi bàn chuyện cũng không muộn.
Bác Chu không cần lo lắng ạ, cháu có thể thu xếp ổn thỏa, chỉ cần hai người đồng ý mà thôi.
Chu phu nhân vội nói, nhưng Thanh Vũ mới 18 tuổi, lại chưa hoàn thành 4 năm đại học, nếu là kết hôn sớm, tương lai sẽ chỉ phải ở nhà thôi sao?
Không đâu ạ, bác gái đừng lo, cháu sẽ bàn lại với ông nội cháu cùng cha mẹ. Cháu và Thanh Vũ sẽ đính hôn trước. Như vậy cháu có thể danh chính ngôn thuận lo lắng mọi thứ cho cô ấy trong việc đi du học.
Đợi Thanh Vũ học xong, cháu và Lục gia sẽ mang lễ vật đến để xin cưới em ấy. Mong hai người thành toàn cho cháu.
Lời đồn quả không sai mà, Chu lão gia thầm khen ngợi trong lòng, Lục thiếu gia của gia tộc Lục minh là một anh tài xuất chúng, đầu óc, tâm tư lẫn trí tuệ đều nhạy bén, sáng suốt và thông minh chu toàn hơn người.
Lý lẽ anh đưa ra đều mang tính thuyết phục cực kì chính đáng, không thể từ chối được.
Việc Lục Minh Tử Duệ cho Thanh Vũ nhà ông một danh phận chính là quan trọng nhất. Cho dù anh có yêu con bé nhiều đến mấy nhưng nếu không có danh phận chính thức thì có khác gì chỉ là tạm bợ, qua đường.
Với danh phận là cháu dâu thủ trưởng , con dâu duy nhất của Chủ tịch tập đoàn Lục thị , nhiêu đó thôi cũng quá hạnh phúc rồi đi.
" Vậy Tiểu Vũ thì sao, con có đồng ý với Tử Duệ không? Dù ý con thế nào, cha mẹ đều ủng hộ. "
Chu Thanh Vũ miên man suy nghĩ, bị gọi đến tên, cô giật mình, thấy ba người họ đều nhìn mình, cô bất giác đỏ mặt, nói
" Chuyện này , con..con.."
Giọng điệu ấp úng nửa ngày , cô mới nói được hai từ đồng ý.
" Con gái đã gật đầu mình còn từ chối được sao? cái thời này a, con đặt đâu thì cha mẹ ngồi đấy mà. "
" Vậy được, Hai bác đồng ý chuyện này, Tử Duệ con về thu xếp bên gia đình con ổn thỏa. Chúng ta đợi tin tốt của con. Cũng muộn lắm rồi, con nên về kẻo cha mẹ lo lắng. Tiểu Vũ tiễn Tử Duệ về nhé, mọi người nên đi nghỉ thôi. "
" Dạ được ạ. " Lục Minh Tử Duệ khẽ cúi đầu chào, rồi đi cùng Chu Thanh Vũ ra khỏi sảnh lớn.
Ra khỏi cửa lớn, cô vội hỏi,
" Sao anh lại nói dối cha mẹ, không phải chúng ta là đã.. " còn chưa kịp nói hết cô bị anh đưa tay chặn miệng.
" Suỵt!! Không cần phải nói đâu..thực ra không nói thì chẳng phải cũng qua rồi sao.. ! "
Anh cười một tiếng, nụ cười ấm như gió xuân tháng tư vậy. Anh nói tiếp..
" Chuyện đó từ nay em đừng nhắc nữa xem như là một bí mật của chúng ta đi. Quá khứ không quan trọng, thứ em cần làm là nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tinh thần để làm phu nhân của Lục Minh Tử Duệ này đi. "
" Ai cần làm phu nhân của anh chứ? "
" Vậy sao, không cần sao lại liều mạng bỏ cả dép để đuổi theo anh ? " Hửm ? Lục phu nhân trả lời anh đi..."
Anh đưa sát khuôn mặt điển trai đến gần mặt cô, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô, bất giác anh thơm nhẹ lên má cô một cái, khiến cô không kịp phản ứng, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nhìn cô bối rối anh bật cười to để lộ ra hai chiếc răng khểnh bắt mắt..đúng là yêu nghiệt mà.
" Anh...anh...anh " cô tức mà không phản bác được lời nào. Anh xoa đầu cô rồi nói :
" Yên tâm đi nhé , mọi việc có anh rồi. "
Ừm! hai người cùng nhau đứng chờ tài xế đến đón anh.
15 phút sau một chiếc ô tô màu trắng chạy vào sân ngôi biệt thự..
" Em vào nhà đi, Bác hứa đến đón anh rồi.Chúc e ngủ ngon, Lục Minh phu nhân !! "
" Anh cũng vậy nhé.."
Cô vẫy tay tạm biệt anh. Lục minh Tử Duệ lên xe đóng cửa lại, cả khuôn mặt rạng rỡ , tâm trạng rất tốt.
Không ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp như vậy, nhìn ra bên ngoài thấy thân ảnh cô gái nhỏ đang nhìn theo xe anh , khóe miệng anh khẽ cong lên, một nụ cười thật hạnh phúc.
Anh hứa với bản thân sau này sẽ quan tâm và yêu thương cô thật nhiều hơn cả hiện tại, nhất định anh sẽ làm được.
Chiếc ô tô màu trắng từ từ ra khỏi cổng biệt thự rồi khuất hẳn.
Chu Thanh Vũ xoay người đi lên lầu trở về phòng, mọi việc hôm nay đến quá một ngờ , chỉ sau một ngày khi cô và anh cùng trọng sinh.
Mọi thứ ..hoàn toàn không giống nhau, kiếp trước bữa tiệc này anh không đến mà lại bay qua Mĩ để kí hợp đồng.
Kiếp này anh không bay qua mĩ mà lại đến dự bữa tiệc, sau đó lại sang Anh Quốc để công tác...Chuyện hôm nay nói dối cha mẹ, cô không trách anh, vì nếu cô là anh cô cũng sẽ nói giống nhu vậy.
Trên đời này, sẽ không một ai tin tưởng chuyện hai người họ chết đi, rồi sống lại lần nữa. Nhưng chỉ có người trải qua tử nạn rồi may mắn gặp lại nhau như hai người họ mới thực sự hiểu được và tin vào điều đó.
Cái gì đã qua thì cho nó qua, cô sẽ chôn sâu bí mật này đến cuối đời, chôn sâu mãi mãi, đúng vậy hồi ức đó sẽ chỉ là bí mật của hai người họ thôi.
Trọng sinh rồi lại may mắn tìm được nhau đã là một hạnh phúc hạnh phúc rồi.
Hạnh phúc không phải là tình cờ tìm được, nó là kết quả của sự mong đợi, có đôi lúc khi bạn đang tuyệt vọng thì hạnh phúc sẽ đến với bạn. Mỗi ngày sống trên đời chỉ cần được ở cạnh người mình yêu, làm những gì mình thích thì đã là hạnh phúc rồi...