Đường Kiều nghiêng đầu nhìn Cố Thất gia, cảm thấy anh chỉ đơn giản là khoác một cái áo khoác màu đen bình thường cũng đẹp trai đến lạ.
Lúc đầu cô còn thấy anh có vẻ gầy yếu, nhưng lại gần mới phát hiện, kỳ thực Cố Đình Quân là ví dụ điển hình của ma-nơ-canh, vai rộng thắt lưng hẹp, cũng không phải thật sự gầy yếu.
Cố Đình Quân cúi đầu nhìn thấy nụ cười của Đường Kiều, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Đường Kiều lắc đầu: "Không có chuyện gì. Thất gia, ngài trở về khi nào?"
Cô muốn hỏi, vì sao không nói cho cô biết chứ?
Nhưng lại cảm thấy bản thân không có lập trường để hỏi câu này. Hai người không có quan hệ gì, anh không cần phải báo cáo hành tung với cô a..
Cố Đình Quân đứng sau lưng Đường Kiều, nhìn qua giống như đang ôm cô vậy. Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai, thời tiết lạnh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun trên cổ cô làm Đường Kiều cảm thấy ngứa ngáy, run rẩy từ cổ truyền đến trong lòng.
"Mới trở về."
Bàn tay anh nắm tay nhỏ bé của Đường Kiều, nhẹ nhàng nói: "Lên xe của tôi."
Đường Kiều cảm thấy lời này nghe có chút ái muội, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ là trước khi lên xe, cô trừng mắt nhìn người đàn ông áo đen một cái, ánh mắt lạnh lùng u ám, thật muốn bắn chết hắn.
Hai người trước sau mâu thuẫn như vậy, thật làm cho người ta sợ hãi.
Người đàn ông ngã trên mặt đất hít một hơi, cảm thấy không thể hiểu được sở thích của Cố Thất gia.
Cố Đình Quân nhìn về phía người đàn ông kia, từ trên cao nhìn xuống, trong tay anh còn cầm khẩu Browning của Đường Kiều, thứ đồ nhỏ bé đáng yêu này rất hợp với cô. Anh lấy khăn tay ra lau sạch sẽ, sau đó nhắm ngay về phía người đàn ông áo đen, bóp cò.
Một tiếng súng, người đàn ông thét lên, Cố Đình Quân bắn vào mắt cá chân của hắn.
"Quay về nói với chú hai, nơi này là Thượng Hải, không phải Bắc Bình. Đã đến đây thì phải dựa theo quy củ của tôi."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Người đàn ông áo đen chịu đựng đau đớn kêu lên: "Đại, đại thiếu gia. Hoắc tiên sinh ở khách sạn Cẩm Giang, kính xin, kính xin đại thiếu gia đến gặp."
Cố Đình Quân cười rộ lên, không nói gì, xoay người đi về phía chiếc xe, Đường Kiều nhanh chóng đẩy đẩy Tứ Diệp đang ngồi bên cạnh cô: "Em ngồi lên ghế trước đi."
Tứ Diệp nga một tiếng, vội xuống xe.
Đường Kiều vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cười khanh khách: "Ngài ngồi đi."
Cố Đình Quân mỉm cười ngồi xuống.
Đường Kiều còn đang đau lòng vì chỗ hàng đã mua, cảm khái: "Đồ đạc tôi mua đã bị mất hết rồi."
Lại nghĩ nghĩ, oán giận nói: "Đáng lẽ nên bắt hắn bồi thường cho tôi."
Cố Đình Quân thấy Đường Kiều không sợ hãi, liền bật cười, anh nhẹ giọng nói: "Kỳ thực nên là tôi bồi thường cô, chuyện này do tôi mà lên."
Đường Kiều vội vàng lắc đầu.
Cố Đình Quân: "Có vội về nhà không?"
Đường Kiều tiếp tục lắc đầu như trống bỏi.
Cố Đình Quân mỉm cười, nói: "Vậy thì cùng tôi đến một nơi đi." Nói xong liền nhét khẩu Browning vào trong giày cho Đường Kiều.
Đường Kiều bị động tác của anh làm cho đỏ mặt, a một tiếng, lại gật đầu.
Xe chạy đến khách sạn Cẩm Giang, Cố Đình Quân dẫn đầu xuống xe.
Anh quay người nhìn Đường Kiều, cô lập tức bước theo, không quên dặn dò Tứ Diệp: "Em chờ ở trên xe."
Tứ Diếp thiếu chút nữa bị hù chết. Tiểu như nhà bọn họ vào khách sạn với một người đàn ông, còn bảo cô ở lại trên xe.. Chờ?
Này này này, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Bị người bắt nạt thì phải làm sao?
Nhưng còn không đợi Tứ Diệp nói nhiều, tiểu thư nhà bọn họ đã đi mất rồi.
Tứ Diệp không nói hai lời, kéo vạt áo Cố Tứ: "Thất gia nhà các người có phải muốn bắt nạt tiểu thư nhà chúng ta không?"
Cố Tứ hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía cánh tay đang nắm chặt áo mình, lạnh lùng nói: "Buông ra."
Tứ Diệp lắc đầu: "Không được, tiểu thư nhà chúng ta một mình đi theo Thất gia, tôi rất lo lắng! Anh anh, hay là anh dẫn tôi đi cùng?"
Cố Tứ: "Người bảo cô chờ là tiểu thư nhà cô, không phải Thất gia của tôi!"
Nói xong liền kéo tay Tứ Diệp ra, nhanh chóng đuổi theo.
Tứ Diệp đứng yên tại chỗ, không biết nên làm sao cho phải, dậm chân một cái, cuối cùng cũng không chạy theo.
Cố Đình Quân và Đường Kiều cùng lên tầng năm, vừa vào hành lang Đường Kiều liền nhìn thấy mấy người mặc áo đen đứng bên ngoài, trang phục giống y hệt người đàn ông áo đen lúc trước gặp.
Đám người kia nhìn thấy hai người, sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh có một người lập tức tiến lên, cung kính nói: "Đại thiếu gia, xin mời!"
Đường Kiều và Cố Tứ đi theo sau lưng Cố Đình Quân, đi đến gian phòng cuối cùng của hành lang.
Người đàn ông áo đen gõ cửa: "Nhị gia, đại thiếu gia đến rồi."
Ba người được mời vào trong. Bên trong là một căn phòng lớn, vô cùng xa hoa, người đàn ông ngồi trên sofa chỉ hơn bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô, có vài phần lãnh liệt. Người như vậy vừa nhìn đã biết là ngồi ở địa vị cao rất lâu rồi, ông ngồi hút xì gà, không đứng dậy, tầm mắt dừng trên người Cố Đình Quân, cười đến ý vị thâm trường: "Đình Quân thật khó mời a."
Cố Đình Quân cởi áo khoác màu đen quăng ra phía sau, bước lên một bước, trực tiếp vung quyền.
Vị Hoắc Nhị gia này hình như cũng không ngạc nhiên, lập tức xoay người. Hai người người tới người đi, cứ thế đánh nhau.
Đường Kiều cảm giác được mấy người xung quanh có chút khẩn trương, nhưng cũng không dám làm càn.
Cô nhìn xung quanh một chút, tìm một vị trí thích hợp nhất để đứng, không phải nơi an toàn nhất mà là nơi một khi hai bên trở mặt có thể trợ giúp Cố Đình Quân bắt người đàn ông kia đầu tiên.
Cầm tặc trước cầm vương, đạo lý này, Đường Kiều rất hiểu.
Thân thủ của Cố Đình Quân rất cao, nhưng Hoắc Nhị gia cũng không kém, hai người không dùng vũ khí nhưng lại có thể nhìn ra được động tác hung ác. Mỗi một quyền, bọn họ đều động đến thịt, không chút lưu tình.
Thân thủ của Cố Đình Quân cao như vậy cũng không thể chiếm ưu thế, nhưng cũng không bị thiệt.
Lúc này Cố Đình Quân quét chân, cả người lao về phía trước, một quyền vung lên, trực tiếp đánh vào mặt Hoắc Nhị gia. Hoắc Nhị gia cũng trả lại một quyền vào bụng Cố Đình Quân. Cố Đình Quân lui về sau một bước, lập tức tung một cước.
Hai người luân phiên ra tay, có thể nhìn thấy hai bên đều bị đánh trúng, nhưng Thất gia vẫn tốt hơn, nhìn qua không going bị thương chút nào.
Rất nhanh, chân Cố Đình Quân đã đặt trên cổ Hoắc Nhị gia, trận đánh nhau này cuối cùng cũng kết thúc.
Hoắc Nhị gia lau vết máu trên khóe miệng, trầm thấp nói: "Cháu trai quả nhiên lợi hại."
Cố Đình Quân thả chân xuống, lui về phía sau một bước, mỉm cười: "Chú hai vẫn anh dũng như năm đó."
"Ta còn chưa già sao?" Hoắc Nhị gia ngồi xuống. Tuy rằng sofa đã bị đá khỏi vị trí ban đầu nhưng ông cũng không để ý, hai tay mở ra đặt lên lưng ghế.
Tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, mấy người áo đen cung kính: "Hoắc thiếu gia."
Hoắc Tử Kỳ vừa vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong, dừng một chút, lập tức mỉm cười: "Đều là người một nhà, làm cái gì vậy a."
Cố Đình Quân lau tay, cũng không thừa nhận những lời này. Anh a một tiếng, nói: "Nếu Lục ca đã đến, em sẽ không làm phiền các người nói chuyện gia đình. Nhưng mà chú hai.."
Cố Đình Quân mỉm cười: "Tôi không thích để chuyện của mình liên lụy đến người khác. Hồng môn cũng được, Đường Kiều cũng thế. Tôi nghĩ, chú hai hiểu chứ?"
Tầm mắt Hoắc Nhị gia cuối cùng cũng dừng lại trên người Đường Kiều. Dáng vẻ Đường Kiều giống như rất sợ lạnh, mặc quần dài, đi bốt màu đen, trên người còn khoác áo lông cừu màu đen kín cổ, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Ông mỉm cười: "Không thể tưởng được, cháu trai lại thích kiểu này."
Cố Đình Quân cười như không cười, không nói chuyện, chỉ là ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.
Hoắc Nhị gia giống như ghét bỏ sở thích của Cố Đình Quân, chậm rãi nói: "Không có lần sau."
Cố Đình Quân gật đầu, xoay người vươn tay về phía Đường Kiều, cô lập tức tiến lên, Cố Đình Quân thuận thế nắm bàn tay nhỏ bé của cô.
"Tạm biệt."
Nói xong, anh liền dẫn Đường Kiều rời đi.
Thấy hai người sắp ra khỏi cửa, Hoắc Tử Kỳ mở miệng: "Lão Thất, tối nay anh sẽ đến xin chén trà."
Cố Đình Quân mỉm cười: "Được."
Anh nắm tay Đường Kiều ra ngoài, thấp giọng hỏi: "Có sợ không?"
Đường Kiều cười khanh khách, hỏi ngược lại: "Vì sao tôi phải sợ?"
Cô dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh, thật nghiêm túc nói: "Trên đời này, trừ ngài ra, tôi không sợ bất luận kẻ nào."
Cố Đình Quân cúi đầu nhìn cô. Đường Kiều ngửa cổ, đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng nghiêm túc. Anh cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt cô đen nhánh, anh có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân trong đôi mắt đó.
Cố Đình Quân đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay Đường Kiều, nói nhỏ: "Không cần sợ tôi."
Hai người không có động tác gì nhiều, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không khí vô cùng thân mật, hơi thở ái muội lan tràn.
Cố Đình Quân cùng Đường Kiều xuống tầng, anh dặn dò: "Mặc kệ ai làm cô khó chịu, ai bắt nạt cô, cô cứ việc đánh lại là được. Nếu như bọn họ dám có ý kiến, cô cứ bảo bọn họ đến tìm tôi."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu Đường Kiều, nói: "Tôi sẽ chống lưng cho cô."
Đây không phải lần đầu tiên anh nói mấy lời này với cô, nhưng lo với lần trước, lời nói lần này càng thêm cưng chiều.
Đường Kiều mỉm cười, gật đầu.
Cô càm thấy trái tim mình muốn nhảy ra ngoài rồi.
"Vừa rồi Thất gia rất đẹp trai nha!"
Cô chưa bao giờ biết thân thủ của anh lại tốt như vậy! Cô biết Thất gia học võ, nhưng trình độ như thế nào cô lại không biết. Hôm nay tận mắt nhìn thấy mới biết là rất lợi hại. So sánh với công phu mèo cào của cô thì đúng là không thể nhìn nổi.
Bỗng nhiên, Đường Kiều như nhớ đến cái gì, lập tức kéo áo sơ mi của Cố Đình Quân.
Anh giật mình chặn tay cô lại, hỏi nhỏ: "Cô làm gì vậy?"
Lúc này hai người đang đứng ở cửa khách sạn, trước mặt mọi người đó.
Đường Kiều không để ý: "Ông ấy đánh trúng mấy chiêu, tôi muốn xem ngài có bị thương gì không?"
Hai người đều ra tay rất nặng, cô không tin anh không bị thương chút nào. Vừa rồi quá vui vẻ nên quên mất, cô hơi áy náy.
Tuy rằng cũng biết cô không có lập trường làm như vậy, nhưng Đường Kiều lại không khống chế được cảm xúc của bản thân.
Cố Đình Quân cảm giác được sự quan tâm lo lắng của cô, anh bật cười, nói: "Vậy thì cũng không thể nhìn ở đây luôn được a?"
Đường Kiều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân, trên mặt anh có nụ cười trêu chọc.
Đường Kiều cắn cắn môi, gật đầu: "Chúng ta về nhà nhanh đi."
Cô là phái hành động, nói về nhà sẽ nhanh chóng về nhà.
Cố Đình Quân nhìn Đường Kiều cùng anh về Cố gia, có chút bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không sao."
Nhưng Đường Kiều lại không tin.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc nói: "Ngài phải cởi áo để tôi kiểm tra."
Tứ Diệp xấu hổ muốn điên rồi, cố gắng túm lấy vạt áo tiểu thư nhà mình giật giật.
Chỉ thấy Đường Kiều quay đầu trừng mắt nhìn một cái: "Tứ Diệp, em về nhà trước đi."
Tứ Diệp: "..."
Đường Kiều lại nhìn Cố Đình Quân: "Ngài còn không cởi, tôi sẽ tự mình động thủ."
Cố Đình Quân nghe vậy dở khóc dở cười, anh ngả ngớn trêu chọc: "Nếu tôi không cởi, cô sẽ động thủ như thế nào?"
Đường Kiều nhìn chằm chằm Cố Đình Quân, thấy ý cười trong mắt anh, cô không nghĩ ngợi liền trực tiếp vươn tay kéo quần áo của anh.
Cố Tứ lập tức che mắt, yên lặng quay đầu.
Hắn nhìn thấy Tứ Diệp đáng đứng ở cửa trợn mắt há mồm, dứt khoát bước đến, che mắt Tứ Diệp kéo ra ngoài..
Hình ảnh này, không thể nhìn!
Đường Kiều kéo mở áo sơ mi của Cố Đình Quân, quả nhiên nhìn thấy vết bầm tím trên người anh.
Cô nghiêm túc nói: "Lúc đó tôi nhìn thấy ông ta ra tay ác độc như vậy liền biết ngài nhất định bị thương."
Đường Kiều hơi khó chịu, ngẩng đầu nói: "Tôi đi luộc vài quả trứng gà để chườm giúp tan máu."
Cố Đình Quân bắt lấy tay Đường Kiều, mỉm cười lắc đầu: "Không sao, không có chuyện gì."
Đường Kiều cắn môi, những thứ này trong mắt Cố Đình Quân có thể không phải chuyện lớn gì..
Cô nghiêm túc nói: "Không được!"
Nói xong liền xoay người đi vào phòng bếp.
Cố Đình Quân cứ để áo sơ mi như vậy ngồi xuống sofa, đợi đến khi Đường Kiều bê trứng gà đã bóc vỏ đến, anh mỉm cười: "Nóng không?"
Đường Kiều gật đầu, ra lệnh: "Ngài ngồi im."
Cô nhìn ngực anh, sắc mặt hơi đỏ lên..